Đồng Dao đi theo Lục Tư Thành ra khỏi phòng nghỉ, lúc đi ra vừa vặn ᴆụng phải Lục Nhạc, cô lao đến túm lấy áo đồng phục của cậu ta kéo đến gần mình: “Thi đấu cho hẳn hoi vào, đừng có mà đột nhiên mắc sai lầm, cũng đừng đóng băng lính, cứ đánh bình thường.”
“Cậu bị làm sao đấy?” Lục Nhạc chẳng hiểu cái quần què gì, “Cậu muốn giải nghệ à?”
Nói xong liền ngẩng đầu hỏi Lục Tư Thành đang đi phía trước: “Anh dùng Vim ăn mòn ý chí của người này rồi à?”
Vừa dứt lời, không đợi Lục Tư Thành trả lời, Đồng Dao đã đập một phát vào lưng để cảnh tỉnh cậu ta: “Ít nói hươu nói vượn đi, thắng trận này chúng ta sẽ là đội đầu tiên toàn thắng của bảng này, cậu nhìn bên ngoài chưa, chính là mấy bảng tên sáng lấp lánh kia kìa, đó chính là giang sơn mà trẫm tự tay tạo dựng… “
Lục Nhạc: “Rồi sau đó, cậu đã một cước đá văng giang sơn của cậu đi, không những thế còn phải bồi thường 12 vạn tệ nữa.”
Đồng Dao: “…”
Lục Tư Thành: “Hai đứa rảnh quá rồi đấy.”
ςướק lại áo đồng phục của Lục Nhạc từ tay Đồng Dao, Lục Tư Thành ấn đầu cô quay về phía phòng nghỉ—– Đồng Dao vừa trải qua lễ rửa tội cho tinh thân thế nên lúc này cô khá ung dung, trong lòng không còn gánh nặng như lúc trước nữa vì thế nên cô dứt khoát ngồi xuống cùng các nhân viên công tác xem trận đấu: Nói thật là, sau khi được Lục Tư Thành khai thông, so với việc Lục Nhạc có thể thắng bạo đối phương thì cô càng sợ Lục Nhạc thua trận.
Đặc biệt là dưới tình huống sự phối hợp giữa cậu ta và các đồng đội khác không được quá ăn ý, Đồng Dao cảm thấy nếu như trận này thua thì cô chỉ còn nước quỳ xuống dập đầu nhận sai thôi—–
Ngồi trước màn hình trực tiếp, Đồng Dao rất rất khẩn trương, ván thứ 2 vừa bắt đầu đối phương là BAN Twisted Fate ngay, và để đề phòng tổ hợp Kalista – Alistar của Lục Tư Thành và Tiểu Bàn ở đường dưới thế nên ván này họ không BAN được Azir, Lục Nhạc thuận lợi lấy được Azir về tay.
Đường giữa của ZGDX có thêm trụ phòng ngự thứ 3.
Đồng Dao thấy Lục Nhạc lấy được Azir thì thở phào nhẹ nhõm, tựa lưng ra sau chăm chú xem trận đấu, thỉnh thoảng còn quay sang Tiểu Thụy nói chuyện phiếm: “Chuyện Twisted Fate của Lục Nhạc là sao?”
Tiểu Thụy quay đầu lại liếc nhìn Minh thần, dùng cẳm chỉ chỉ người phân tích số liệu đang cười tủm tỉm: “Em hỏi anh ấy ấy.”
Đồng Dao nhìn về phía Minh thần, anh vẫn giữ nguyên nụ cười: “Là anh dạy đấy, anh nói cho nó biết, đã là đường giữa của LPL Trung Quốc thì bắt buộc phải biết chơi Twitsed Fate, giống như đi rừng của LPL thì phải biết chơi Lee Sin vậy, đây đều là hình tượng mà các tuyển thủ thế hệ trước đã xây dựng nên—– Nhưng tướng này không liên quan gì đến phiên bản game cả, rồi sẽ có một ngày, chúng ta sẽ mang những tướng này quay lại sàn đấu thế giới.”
Đồng Dao: “Trước đây em chưa từng thấy cậu ấy dùng tướng này lần nào cả.”
Minh thần: “Twisted Fate không giống phong cách của nó, thế nên nó mới không chơi—– Thế nhưng khi chơi tướng này thì nó vẫn tạo ra cơ hội kill đối thủ, điều này chứng minh nó rất để ý đến cơ hội thi đấu ngày hôm nay.”
Tiểu Thụy: “Cũng đúng, dù sao cũng là tranh nhau nội bộ mà.”
Minh thần: “Tiểu Thụy, cậu đừng có hù dọa Đồng Dao. Sau khi tôi nói câu ‘Đồng Dao chơi Twisted Fate đỉnh thế kia cậu lại không biết chơi’ thì nó mới thành thành thật thật luyện tập đấy.”
Đồng Dao: “…”
Đồng Dao nhướng mắt.
Lúc này cũng vừa vặn bắt đầu sau khi kết thúc BAN. Máy quay của hệ thống lia tới khu vực đường dưới, bởi vì sau cấp 2 ở đây đang rất náo nhiệt, còn Đồng Dao thì chỉ nhìn chăm chăm vào bản đồ nhỏ ở góc phải màn hình, tập trung vào biểu tượng Azir của Lục Nhạc ở đường giữa.
Đang xem đến mức nhập thần thì đột nhiên điện thoại của cô rung lên, móc ra nhìn thì phát hiện là bố cô gọi tới, Đồng Dao không nghĩ nhiều liền nhận máy, còn chưa kịp nói “alo” thì đối phương đã xối xả mắng cô—— Nội dung trọng tâm đại khái là “Bố cho mày đi chơi game hay là cho mày đi đánh nhau hả” “tiền lương tháng đầu còn chưa cầm nóng tay mà đã phải mang đi bồi thường người ta 6 vạn rồi” “Con gái con đứa lại đi học đánh nhau cái gì hả, đầu óc toàn là bã đậu à”…
Đồng Dao: “…”
Nếu như nói bố mẹ cô không biết gì về mạng mẽo thì thằng em trời đánh kia của cô lại là đỉnh cấp cao thủ – level 13 trên Tieba. Ngày hôm qua cô còn cảm thấy kỳ quái vì sao bên nhà không có động tĩnh gì…
Hóa ra là muốn dành lực để tung ra đại chiêu.
Sau khi đã nhận được sự giáo dục nhẹ nhàng của Lục Tư Thành thì lại đột nhiên phải tiếp thu sự dạy bảo như gió táp mưa sa của bố ruột, Đồng Dao bị mắng đến mức đần ra luôn, vừa cầm điện thoại vừa nhìn màn hình trực tiếp trận đấu đồng thời cũng tự động bỏ ngoài tai nội dung nghe được từ điện thoại—– Trận đấu kéo dài đến phút 40, cũng là 40 phút cô nhận điện thoại của bố. Khi Lục Tư Thành và đồng đội xông đến phá nhà chính của Hồng Tiến thì bố cô cũng rất phối hợp mà chuẩn bị kết thúc cuộc dạy bảo này.
Và một câu không thể thiếu khi kết thúc chính là: Con điên như vậy thì sau này làm gì có người con trai nào dám yêu con.
Đồng Dao: “… Một mình con cũng có thể sống mà.”
Bố Đồng Dao: “Con còn dám mạnh miệng.”
Từ lúc nghe điện thoại đến bây giờ, ngoại trừ mấy câu như “Vâng” “Dạ” “Ừm” “Con biết rồi” “Con sai rồi” thì đây là câu duy nhất cô nói hẳn hoi, thế nhưng kết quả là vừa mở miệng đã lại bị ăn chửi, cô không thể làm gì khác hơn là tiếp tục trầm mặc, trầm mặc đến tận khi bố cô gần cúp điện thoại, bố cô mới hỏi được một câu chứng minh cô không phải là được nhặt từ thùng rác về: “Thế con có bị thương ở đâu không?”
Trước sau tương phản quá lớn khiến Đồng Dao trong nháy mắt đã cảm động đến mức như chó được cho ăn cơm, sau khi nói không bị thương thì bố cô lại ném thêm một câu “Đừng có… gây chuyện thị phi nữa” rồi mới bằng lòng cúp điện thoại. Lúc này Lục Tư Thành cùng mấy người khác đẩy cửa đi vào, liếc nhìn vẻ mặt tê liệt của đội trưởng nhà mình, Đồng Dao suy nghĩ một chút, chợt phát hiện ra hình như cô bị bố ruột lừa rồi—–
Ngày hôm nay phảng phất như đàn ông toàn thế giới đều chơi trò “Đánh một cái rồi cho một cái kẹo” vậy.
Lục Tư Thành tìm được ly cafe của mình, uống một ngụm rồi quay đầu nhìn đôi mắt trắng đen rõ ràng của đường giữa nhà mình, đôi mắt đó đang nhìn anh chằm chằm làm anh phải dừng lại động tác, hỏi: “Nhìn cái gì?”
Đồng Dao với vẻ mặt ૮ɦếƭ lặng thu hồi ánh mắt.
Lục Tư Thành hỏi Tiểu Thụy: “Cô ấy làm sao vậy?”
Tiểu Thụy: “Các anh thi đấu 40 phút thì cô ấy bị bố giáo dục đúng 40 phút.”
Lục Tư Thành nhếch mi.
Tiểu Thụy nói thêm: “Bố ruột ấy.”
Lục Tư Thành lại hạ mi.
…
Lục Nhạc giành được MVP của ván thứ 2 thế nên vẫn đang ở bên ngoài nhận phỏng vấn, Đồng Dao đi ra ngoài hóng hớt chút, chợt nghe thấy MC hỏi Lục Nhạc một lần nữa quay trở lại sàn đấu chính thức, cảm giác lúc này như thế nào?
“Rất tốt, ” Giọng nói của Lục Nhạc mang theo ý cười, “Thế nên mới dùng tướng mới luyện.”
“Đúng rồi, hôm nay cậu đột nhiên dùng Twisted Fate khiến mọi người rất kinh ngạc, có phải trước đó cậu đã có sự chuẩn bị không?”
“Ừm, cũng không tính là chuẩn bị quá kĩ, chỉ là thầy phân tích số liệu của chúng tôi—– ” Khán giả phía dưới đột nhiên hét chói tai, có người còn đang gọi tên Minh thần, Lục Nhạc cười cười tiếp tục nói, “Thầy phân tích số liệu của chúng tôi nói đã là đường giữa của Trung Quốc thì nhất định phải biết chơi Twisted Fate, nếu không thì sẽ rất mất mặt, thế nên tôi đành phải luyện thôi.”
“Nói như vậy thì chắc là SMILLING cũng biết chơi?”
“Đúng vậy, cô ấy chơi rất tốt, trên thực tế tôi luôn cảm thấy cô ấy tướng nào cũng biết chơi, ví dụ như Azir, lúc đầu cô ấy cũng không biết chơi mấy, nhưng về sau thì lại chơi rất tốt.”
“Oa, xem ra quan hệ giữa đường giữa và dự bị đường giữa của ZGDX cũng không có căng thẳng quá—– “
“Không có gì mà phải căng thẳng cả, phong cách và lối chơi không giống nhau, ai nên thi đấu thì cứ thi đấu thôi… Có thế có người nhìn thấy biểu hiện ngày hôm nay của tôi sẽ nghĩ rằng tôi làm dự bị là quá oan ức rồi, thế nhưng lấy tình huống hiện tại thì cô ấy thích hợp hơn so với tôi. Nhưng mà, tương lai tôi cũng sẽ trở nên mạnh hơn, khẳng định đấy.”
“Xem ra tuyển thủ Luật đang đáp lại một số cư dân mạng có nghi vấn đối với chiến đội Trung Quốc Telecom.”
“Tôi tin tưởng sự phán đoán của đồng đội tôi, nếu như có gì đó mà tôi muốn thì tôi sẽ tự mình đi giành lấy nó.”
Đồng Dao nghe xong, lặng lẽ tặng cho Lục Nhạc danh hiệu “Hộ huynh cuồng ma” rồi xoay người mặc áo cùng đồng đội thu dọn đồ đạc ra bãi đỗ xe. Ở bãi đỗ xe có rất nhiều fan và phóng viên đứng chờ sau khi trận đấu kết thúc. Trước đây thì chỉ có fan thôi, nhưng ngày hôm nay thì có cả phóng viên, thế nên nhìn qua trông có vẻ rất đông.
Các phóng viên sau khi nhìn thấy Đồng Dao thì như là heo nhìn thấy cải trắng vậy, rất là hưng phấn vác cameras chạy tới chỗ cô, micro trong tay đều đồng loạt đưa đến mặt cô—-
“Xin hỏi cô nghĩ như thế nào về việc bị cấm thi đấu lần này?”
Đồng Dao: “Đây là đáng đời tôi.”
“Có phải cô cảm thấy rất là oan ức không? Ngoại giới đồn đại cô vì bảo vệ đồng đội nên mới làm vậy!”
Đồng Dao: “Không oan ức.”
“Nói một chút đi?”
Đồng Dao: “Nói gì?”
“Có lo lắng chuyện từ nay về sau sẽ bị Lục Nhạc thay thế không?”
Đồng Dao: “Tôi chỉ bị cấm thi đấu một trận thôi.”
“Tại sao lại đánh người? Lẽ nào cô không nghĩ chuyện đó sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của mình sao? Hay là bởi vì cô nghĩ mình là nữ tuyển thủ duy nhất, mọi hành động đều khiến mọi người quan tâm thế nên vì để giành được sự quan tâm mà ra tay đánh người?”
Đồng Dao: “…”
Đồng Dao thầm nghĩ trong lòng, wtf, người phóng viên này bị sao vậy, anh cho rằng tôi là Phạm Băng Băng à mà phải duy trì sự quan tâm của fan hâm mộ? Nhưng mà cô chưa kịp tìm một lý do để qua loa thì mấy micro trước mặt cô đã bị bàn tay to của người phía sau đẩy ra. Giọng nói lãnh đạm của người đàn ông phía sau vang lên: “Nói thế đủ rồi, anh đặt câu hỏi này là muốn cô ấy phải trả lời thế nào? Anh là phóng viên của công ty nào?”
Phóng viên bị hỏi lúng túng, theo bản năng co rụt lại về phía sau, trùng hợp bị một đoàn fan vừa ùa lên lại kéo giật lại,
mấy cô gái cứ rít rít như đàn chim nhỏ “Có phải anh đang sỉ nhục người ta không” “Anh không có đạo đức à mà lại hỏi câu hỏi này”, người hung hơn một chút thì trực tiếp nói: “Giành sự quan tâm cái quái gì, đồ điên.”
Đồng Dao đột nhiên nhận được sự ấm áp từ các fan, cô nhận lấy giấy và 乃út rồi kí tên cho các fan, còn nhận cả quà fan tặng nữa, cô rất cảm kích. Lúc này đoàn người chắn trước mặt cô thoáng tản ra, Đồng Dao thở dài một hơi, đang muốn đi lên xe thig chợt nghe thấy gần đó có tiếng nói chuyện——
“Cái gì mà tuyển thủ nhà nghề chứ, cũng không biết tại sao lại trực tiếp lên thi đấu, một chút tin tức chính thức cũng không có, tôi nghe nói là đã kí hợp đồng trước đó… Mà cứ coi là kí hợp đồng rồi đi, thế nhưng lúc trước phát trực tiếp chẳng bao giờ mở camera cả, cũng không biết có phải thật là cô ta không mà CLB đã kí hợp đồng rồi, chẹp chẹp, anh nói xem —– “
Là phóng viên nam vừa bị đẩy ra kia.
Lúc này hắn đang dựa vào tường, vừa cúi đầu xem mấy tấm ảnh chụp được vừa đen mặt nói chuyện với người bạn bên cạnh—–
Đang nói, đột nhiên hắn cẳm giác được có người đi tới trước mặt hắn, còn chưa kịp ngẩng đầu đã nhìn thấy một cánh tay mảnh khảnh trắng trắng trẻo giơ lên giật lấy máy ảnh của hắn. Hắn hơi sững sờ ngẩng đầu thì liền nhìn thấy một người còn lùn hơn hắn một cái đầu đang đứng trước mặt, đôi mắt đen nhánh hơi lấp lánh.
Cô giơ mạnh tay lên——-
Phóng viên nam hoảng sợ rụt về sau một cái.
Không nghĩ tới cô chỉ vươn một ngón tay ra, phẩy phẩy mấy cái trước mũi hắn, đồng thời giương cằm cắn răng nói: “Anh nên cảm thấy may mắn đi.”
Phóng viên: “????”
Đồng Dao: “Hiện tại bố tôi không cho tôi đi gậy chuyện thị phi, đành tha cho anh một mạng vậy.”
Đồng Dao nói xong, không thèm để ý tới tên phóng viên đang trợn mắt há mồm, hung hăng thu tay về, tức giận xoay người rời đi, rầm rầm rầm leo lên xe, đưa tay kéo rèm cửa cái roẹt sau đó thờ phì phò ngồi xuống gần cửa sổ… Mãi đến khoảng 3 phút sau, Lục Tư Thành đi lên xe, bước qua chỗ Đồng Dao thì thuận tay kéo mũ áo của cô đội lên đầu, đồng thời vỗ vỗ đầu cô.
Đồng Dao đẩy tay anh ra.
Tiểu Thụy ngồi gần đó nghiêng đầu cười đểu hỏi: “Không cho em gây chuyện thị phi là người bố nào đó?”
Đồng Dao: “…”
Đồng Dao mặt không thay đổi nhìn Tiểu Thụy.
Trong sự im lặng, Lục Tư Thành đứng đó đột nhiên lấy ra một hộp sữa Vượng Tử từ trong chiếc túi đựng đống quà fan tặng, bóc ống hút cắm vào hộp rồi đưa đến bên miệng đường giữa nhà mình: “Fan bảo anh đưa cho em uống để bớt giận.”
Đồng Dao: “…”
Đồng Dao nhận lấy hộp sữa, uống hai ngụm đã thấy đáy, rồi ném cái không vào thùng rác trên xe.
Lục Tư Thành: “Còn tức sao?”
Đồng Dao: “Tức.”
Lục Tư Thành: “Dẫn em đi ăn lẩu nhé, ăn không?”
Đồng Dao: “Ăn.”
Lục Tư Thành: “Còn tức không?”
Đồng Dao: “Tức.”
Lục Tư Thành lấy một loạt sữa tươi còn dư trong túi ra nhét hết vào tay Đồng Dao, sau đó mang theo chiếc túi không đi về phía sau… Tiểu Thụy thấy có nhiều sữa: “Ê, cho anh một hộp sữa nào.”
Đồng Dao lập tức ôm đống sữa giấu ra đằng sau: “Không cho.”
Tiểu Thụy: “Cũng không phải Thành ca cho, bảo bối gì chứ?”
Đồng Dao suy nghĩ một chút rồi cũng nhận ra hình như là vậy, thế là lấy sữa tươi đằng sau ra rồi nhìn Tiểu Thụy yên tâm thoải mái chia chác đồ ăn của mình. Dường như nghĩ ra cái gì đó, cô đột nhiên đứng lên nhìn về phía sau: “Là ăn lẩu ở nhà hàng 888 tệ 1 đĩa thịt bò sao? Em muốn ăn tôm hùm.”
Hàng ghế sau im lặng.
Một lúc lâu sau có giọng nam bình tĩnh vang lên——
“Em vui là được.”