Khi Em Mỉm Cười - Chương 22

Tác giả: Thanh Mỗi

Ngày hôm sau,
“Đồng Dao, trên mu bàn tay em có cái gì thế?”
Người quản lí chiến đội mới từ bên ngoài về, nhìn chằm chằm vào bông hoa xấu xí trên mu bàn tay Đồng Dao, “Em kí khế ước với đồ vật bí ẩn trở thành cô gái phép thuật sao?”
Thiếu nữ đang ôm mèo ngồi trên ghế sô pha xem phim nâng mắt đang định đáp lại, sau đó, một người đàn ông kéo va li hành lí cao lớn đi xuyên qua giữa hai người, nhẹ nhàng ném ra một câu: “Hiện tại mới làm thiếu nữ phép thuật có phải hơi già hay không?”
Đồng Dao từ trên ghế sô pha trèo xuống: “Anh nói chuyện tử tế chút, nếu đã là người phải đi, không thể để lại cho nhau một chút ấn tượng đẹp hay sao?”
“Thứ sáu tuần sau anh sẽ trở lại.”
Lục Tư Thành đặt va li xuống, bắt đầu bật chế độ lúc ấn lúc hiện trong tầng một trụ sở, tìm kiếm nơi nơi xem mình có để sót thứ gì không–
Đồng Dao: “Ví tiền chìa khóa di động.”
Chân Lục Tư Thành ngừng lại, sờ túi tiền: “Đều có.”
Đồng Dao: “Đi đi, Ngộ Không.”
Lục Tư Thành chậm rì rì quay đầu lại, nhìn ngang dọc đánh giá người đang nằm im trên ghế sô pha, ánh mắt dừng lại trên con mèo đang nằm liếm móng vuốt…Hơi ngừng lại, âm thanh trầm thấp nói: “Để ý con vật nhỏ của em, hôm nay anh thấy nó dùng móng vuốt quấy quấy trong chậu cá của anh.”
“Làm sao có thể,” Đồng Dao không đồng ý nói, “Mèo sợ nước.”
“Chỉ sợ trong bể không còn cá vàng, chỉ có lông mèo.” Lục Tư Thành bê chậu cá đặt dưới mắt Đồng Dao, “Nhìn xem.”
Bánh Mì nhìn bể cá đặt sát vào, hưng phấn nâng ௱ôЛƓ–Đồng Dao thuận tay đem cái ௱ôЛƓ hưng phấn của nó nhấn lại trên ghế sô pha, nhìn qua bể cá, quả thực là có vài sợi lông mèo.
“Bay từ chỗ khác vào.”
“Con của anh là giống lai của Ý và Nga, có giấy chứng nhận cha mẹ là huyết thống thuần khiết, một con ba vạn, ba con chín vạn, so với mấy con chim bông hoa hay tranh vẽ bên ngoài thị trường là một đẳng cấp khác, tự giải quyết cho tốt.”
“…”
Một con cá vàng ba vạn, lão tử mà tin ngươi…này mẹ nó còn có cả công nhận huyết thống hay lai tạp, so sánh với mấy con cá cảnh bán ven đường năm đồng một con nuôi trong ao ở Trung Hoa có gì khác nhau?
Nếu người khác nói lời này, Đồng Dao chắc chắn sẽ dùng cửa kẹp đầu hắn lại cho tỉnh táo, nhưng đây là Lục Tư thành ăn một bữa lẩu cũng ra đến năm con số, cô tin–
Nhi tử quý hơn hay một bữa lẩu quý hơn.
Đương nhiên là nhi tử quý.
Tuy rằng không rõ vì sao mình có thể so sánh thần kì như vậy, Đồng Dao vẫn ngoan ngoãn ngồi trên ghế sô pha, một tay giữ chặt Bánh Mì dưới nách ôm nó lên, vẫy tay, thở dài: “Bánh ơi, nghe thấy không, con cá này tuy quý nhưng bẩn, chúng ta ngàn vạn lần không thể ăn.”
Lục Tư Thành: “Em nói ai bẩn?”
Đồng Dao: “…Thật xin lỗi.”
“Chú lùn, phương thúc giáo dục của em có vấn đề–đồ vật không thể ᴆụng vào thì em nói không thể ᴆụng vào là được,” Lục Tư Thành đem bể cá đặt ngay tại chỗ quân địch, “Không thể ᴆụng vào, chứ không phải là khinh thường chạm vào.”
“…”
“Thật lo lắng về sau con em sẽ bị em giáo dục thành dạng gì.”
“Anh như vậy thì anh đến giáo dục là được,” Đồng Dao ném con mèo ra, thuận miệng nói, “Em chỉ phụ trách sinh, như vậy không phải càng sung sướng hay sao.”
Nói xong cô cũng không cảm thấy không đúng chỗ nào, mãi đến mấy giây sau cô phát hiện ra toàn bộ trụ sở bao gồm cả Lục Tư Thành tất cả đều xoay đầu yên lặng nhìn cô…Cô sửng sốt: “Làm sao thế?”
“…Hai người các người xác định quan hệ đến bước muốn sinh một đứa nhỏ rồi hay sao?” Tiểu Thụy vẻ mặt tàn tạ, “Trước khi khi nói chúc mừng anh cảm thấy anh phải nhắc nhở hai người: Đội viên chiến đội ZGDX luôn luôn là cấm yêu đương.”
Đồng Dao vừa định hỏi một đám đàn ông làm cách nào có thể yêu đương, nhưng mà câu nói đến miệng cô liền giống như LeBlanc lên đến cấp 6 ở ra chiêu “Mô phỏng”, những lời mình vừa nói như một cuộn phim chiếu lại trong đầu cô một lần–
Đậu má, cô vừa mới nói gì?!
Mặt Đồng Dao lúc trắng lúc đỏ, cổ ngẩng lên nửa ngày vẫn không thốt lên một lời…Lúc này, Lục Tư Thành vậy mà sắc mặt tự nhiên, nhìn đồng hồ của mình tỏ vẻ sắp đến thời gian đi sân bay, liền tạm biệt bạn bè kéo va li đi ra phía ngoài cửa.
Lục Tư Thành vừa mới rời đi, Bánh Mì liền nhảy lên bàn anh giở ra chiêu “Vuốt mèo quấy bể lớn” chứng minh người đàn ông kia không hề oan uổng nó–Đồng Dao vẻ mặt đen sì ôm nó xuống, vỗ ௱ôЛƓ: “Ba vạn một con đấy! Tùy tiện Gi*t một con thì nhà ngươi cũng chuẩn bị đuổi về quê!”
Bánh Mì duỗi ra chân ngắn, mang theo mùi cá ẩm ướt đập vào miệng Đồng Dao.
“Em vậy mà tin sao!” Tiểu Bàn chơi trò chơi, liếc mắt nhìn cô gái đang khẩn trương, “Con cá vàng nay là anh cùng với anh ta mua bên đường, hai đồng một con, ba con năm đồng…”
Đồng Dao: “…”
Vứt mèo đi nhắn tin cho người tên là [fhdjwhdb2333]–
[Smiling: nói dối! Tiểu Bàn vạch trần anh nói mấy con cá vàng kia là năm đồng ba con!]
Ba giây sau, điện thoại rung.
[fhdjwhdb2333: Em thế mà tin đúng là ba vạn?]
[fhdjwhdb2333: Cá vàng cũng có sinh mệnh, sinh mệnh là vô giá.]
Đồng Dao ngẩng mặt lên trần nhà xem thường.

Sau khi tiễn Lục Tư Thành đi, trong trụ sở chỉ còn lại Đồng Dao cũng kết thúc tháng ngày gà bay chó sủa, mới vài ngày đầu Đồng Dao còn cùng bạn bè đánh đôi, vừa xem mèo, làm một cô gái xinh đẹp phát trực tiếp, ngày qua ngày sung sướng…
[Smiling: Đây mới là cuộc sống bình thường của một tuyển thủ thể thao điện tử, không có bị cười nhạo hàng ngày, không cần lo lắng sẽ bị đọc bình luận, cơm trưa cũng là loại cơm hộp bình thường hai mươi đồng, hoa hồng nhỏ trên mua bàn tay cũng bị mờ dần, không nhìn kĩ căn bản không nhận ra.]
[Smiling: Thật sự quá tốt.]
Đồng Dao ngồi trên giường, đổi bên từ trái sang phải, chậm rì rì chia sẻ với bạn thân Kim Dương, người kia vẫn luôn trong trạng thái “Đang trả lời” rất lâu, Đồng Dao cảm thấy cô ấy hẳn là xóa đi viết lại…
1 phút sau.
Trong phần tin nhắn hiện lên dòng chữ–
[Mẹ của A Mao: Cậu đang nghĩ đến anh ta.]
Đồng Dao: “… … … … …”
Điện thoại di động trong tay lại bị ném ra ngoài, rơi xuống sàn nhà phát ra tiến “lộp cộp”–Mà tình huống này hình như đã từng xảy ra, người ngồi trên giường nhìn ra cửa: Đáng tiếc, cửa cũng không bị người nào đẩy ra từ bên ngoài.
Đồng Dao ngồi đờ đẫn trên giường một lúc, mãi đến khi chiếc kẹo ngậm trong miệng của cô tan hết, cô mới dùng đầu lưỡi liếm rồi ăn hết cái kẹo, nhảy xuống giường nhặt điện thoại lên nhắn lại–
[Smiling: Đừng nói lung tung.]
[Smiling: Mới đến đây vài ngày, giang sơn của trẫm còn chưa yên bình, làm sao trẫm vướng vào chuyện nữ nhi thường tình.]
[mẹ của A Mao: Đừng nhiều lời nữa, chờ mong đến hôn lễ của cậu và Thành ca.]
[Smiling: Phi.]
Đặt điện thoại di động xuống, Đồng Dao nhàm chán vò đầu mình, từ trên giường xỏ dép lê đi xuống tầng, mới thấy đám người Tiểu Bàn đều đang ngồi máy tính chơi trò chơi–Rõ ràng là trụ sở cũng không trói buộc thời gian nghỉ ngơi của bọn họ, đều là tự mình sắp xếp, nhưng có vẻ mọi người đều không có việc gì khác muốn làm…
Giải trí là Liên Minh Huyền Thoại.
Đi làm vẫn là Liên Minh Huyền Thoại.
Đồng Dao xoay người mở máy tính của mình ra, mấy ngày nay người đọc bình luận của cô không thấy mặt, cô cũng gần quen với việc trực tiếp như thế này, hơn nữa cô cũng không chơi đôi với người khác…Bỏ hết những nguyên nhân linh tinh đi, thì mấy chục điểm thiệt hại khi chơi với Lục Tư Thành hôm trước cũng sắp lấy lại, nếu hôm nay thắng thêm vài trận, cô sẽ lại có thể làm một cô gái Thách đấu xinh đẹp.
“Đồng Dao, chơi chung không?” Lão K hỏi.
Đồng Dao vừa mới mở trò chơi ra: “Em vừa mới vào, anh không nói sớm, Miêu đâu?”
“Đường trên và đi rừng ân đoạn nghĩa tuyệt.” Lão K nói, ” cậu ta bắt anh thi đấu thăng cấp, khi đến trận đấu sinh tử, cậu ta ném cho anh Teemo, về sau anh sẽ không bao giờ chơi cùng cậu ta nữa.”
“…”
Teemo là một tướng có địa vị tương đương với Yasuo, dù là người nào lợi hại chơi sẽ rất lơi hại, nhưng nếu người nào chơi không tốt–Dù sao lão Miêu khẳng định không thuộc về người trước.
“Đợi em đánh xong trận này đã, a.”
Đồng Dao vừa nói quay đầu phát hiện trong nhóm đồng đội của mình có một ID “sunflower”, vị trí đi rừng, hơn ba mươi giây trước, anh ta nhắn tin tới đội ngũ:yao?
Đồng Dao: “…”
Oan gia ngõ hẹp, thế mà bị sắp đến cùng đội với Giản Dương.
Tưởng tượng đến hình ảnh đi rừng vạn năm gank đến đường giữa, Đồng Dao có suy nghĩ có nên thoát ra khỏi trò chơi hay không, cuối cùng nghĩ không đúng, trận này thắng liền trở thành Thách đấu, tội gì phải bạch bạch đưa điểm (*trong trò chơi nếu sau khi bắt đầu lại thoát ra thì người chơi bị phán thua cuộc và bị trừ điểm, những đồng đội khác không bị trừ), vì thế cô bắt đầu cầu nguyện Giản Dương thức thời đừng động đến mình–
Kết quả, khi Giản Dương chọn tướng, anh ta không chút do dự cấm Lee Sin.
Đồng Dao rơi vào đường cùng, đành cũng phải ngoan ngoãn chọn tướng của chính mình, năm người lựa chọn tướng xong, bắt đầu chơi trò chơi, hai bên vừa nhìn thấy nhau đã đau mắt, thấy đội ngũ đổi diện đỏ tươi hai chữ “ZGDX chessman”, Đồng Dao liền nói: “Em bị sắp xếp đánh với Thành ca, anh ấy đi rừng ở bên đối thủ…”
“Vậy anh ấy hẳn muốn bắt em ở đường giữa..Nhưng bên em còn có Dương thần, đừng lo.” Tiểu Bàn rướn cổ nhìn sang, “Thành ca đi rừng lấy tướng nào cũng đáng sợ, nhưng Dương thần cũng có thể cản anh ấy trong chốc lát, nên thế cục của em ổn.”
Đồng Dao vừa nghe Lục Tư Thành muốn đánh đường giữa liền hoảng hốt, trọng điểm không phải Dương thần có ở bên này hay không, vì Đồng Dao cảm thấy anh ta căn bản sẽ không đến giúp đỡ–Dù sao đây cũng là phương thức chung của cặp bạn trai bạn gái sau khi chia tay “Như người xa lạ, tự cầu nhiều phúc”.
Bắt đầu trò chơi, năm người “tinh tinh tinh tinh tinh” xuất hiện cùng một thời điểm tại căn cứ nước suối, Đồng Dao băt đầu nhắn tin cho đội ngũ–
[ZGDX, smiling: chenge (Thành xa) ying yiba huiwangzhe a (Thắng trận này là trở về Thách đấu a)!!!]
[ZGDX, Smiling: ball ball ni (cầu cầu anh), bie gao wo (đừng xử em)!!!]
[ZGDX, Smiling: geinguixiale (quỳ xuống đó) kuangkuangkuabng (thụp thụp thụp)…]
Nhưng mà người kia căn bản không để ý đến cô.
Sau khi trò chơi bắt đầu, lên đến cấp 3, Thành ca chạy đến đường giữa, nhưng may mắn Đồng Dao đã có cảnh giác từ trước, Lục Tư Thành cùng Tiểu Giòn đi rừng cũng không thể cường sát vượt trụ, chỉ có thể đảo ở đường giữa vài vòng rồi về đường trên…
Đồng Dao lấy điện thoại ra gọi điện, bản thân phân bố binh lính ở trụ xong đang muốn quay về, lúc này đường giữa đối thủ liền tuôn đủ các loại kĩ năng không cho cô về thành, Đồng Dao than thở: “Đừng quá đáng như thế…”
Lời vừa nói ra, liền thấy một binh khí ở phía sau đó không xa, Giản Dương Lee Sin đi ra, quay người đá một cước đem đường giữa đối thủ đá vào trong phạm vi trụ…trụ có thể gây tương đối thương tổn đến tướng, Đồng Dao phát hàng loạt kĩ năng giữ anh ta, không cho chạy, hai người phối hợp xử lí xong đường giữa đối thủ–
Giản Dương để lại đầu người cho Đồng Dao, bản thân quay lại đường của mình.
Nhìn bóng người tiêu sái cùng với tiền thưởng ba trăm đồng, Đồng Dao bỗng nhiên cảm thấy hôm nay bạn trai cũ thật tốt bụng.
Nhưng mà ngay sau đó, tháng ngày của Đồng Dao bỗng trở nên khó khăn…Hành động của Giản Dương tựa như kích thích chỗ thần kinh nào đó của người nào đó–Lục Tư Thành sau đó liền ở lì đường giữa, cứ vài phút lại chạy tới, Đồng Dao bị anh ta Gi*t ba lần, sau đó lại tiếp tục nhắn tin–
[ZGDX, Smiling: bielaile (đừng đến đây) niishibushi ren a (Anh có phải là người hay không)]
Người kia không để ý đến cô.
Đồng Dao do dự bắt đầu dụ dỗ bản thân mình–
[ZGDX, Smiling: chengge (Thành ca), wo haoxiangni a (em rất nhớ anh đó), sha shihoucai huilai (bao giờ anh mới quay lại)]
[ZGDX, Smiling: mao hengguai (mèo rất ngoan), wo yeshi (em cũng thế.)]
[ZGDX, Smiling: kan zai wo namexiangni de fenashang (xem em nghĩ đến anh nhiều như vậy), bielai zhonglu le (đừng đến đường giữa), xialu fengjing yehenhao (đường dưới phong cảnh cũng rất đẹp)]
Khi đang mê mải gõ chữ, đi rừng hai bên lại là một trận sống mái, Lục Tư Thành điên cuồng phong tỏa đường lui khiến Giản Dương cũng chạy không thoát, mọi người cũng không để ý đến đường giữa đang làm bừa–
Đồng Dao bỗng có cảm giác đường giữa trở thành đường đôi.
Giản Dương là một người đi rừng lâu năm, đi rừng so với Giản Dương thì không quen thuộc bằng, nhưng không khéo Lục Tư Thành lại là một thiên tài thao tác, khiến hai bên sống mái với nhau, ngoại trừ hai người hai đường còn lại đều phát tín hiệu và một đống dấu chấm hỏi, cũng chưa có ai chiếm được tiện nghi gì–
Hai người Hàn Quốc ở đường dưới nói gì Đồng Dao xem không hiểu, lúc này đường trên của đội Đồng Dao là một người Trung Quốc, hẳn là cũng chịu không nổi, yên lặng gõ chữ: Mấy người muốn làm gì thế?
Hiện tại Đồng Dao còn đang siêng năng quấy rối tinh thần của đi rừng đối thủ–
[ZGDX, Smiling: chengge a (thành ca) shanghai jintian tianqi bucuo (Hôm nay thời tiết ở Thượng Hải không tệ).]
[ZGDX, Smiling: woo zuowan yangwangxingkong (tối hôm qua em nhìn bầu trời), na shanshuodw xingchen haoxiang nide yanjing (Ánh sao kia thật giống ánh mắt của anh)…]
[ZGDX, Smiling: my cat kill your redfish.]
[ZGDX, Smiling: black one is the next.]
Đến đòn sát thủ cũng dùng tới, nhưng mà người kia vậy mà vẫn như trước không hề phản ứng!
Khi Đồng Dao còn đang hoài nghi Lục Tư Thành có phải không rảnh đánh chữ hay không…thì đúng lúc này, cô thấy tin nhắn từ Giản Dương; ren ji yii.
- Người ta không để ý đến cậu, nó nhiều như thế để làm gì.
“……”
Tay đang gõ chữ của Đồng Dao bỗng nhiên ngừng lại……
–[Cậu nhớ anh ta.]
Âm thanh của Kim Dương vương bát đản văng vẳng bên tai, nhìn chằm chằm vào dòng chữ Giản Dương nhắn cho mình, Đồng Dao im lặng, cảm thấy bản thân mình như bị một cái gì đó kì diệu đâm trúng, nhìn tin nhắn tới tấp của mình, cũng không có một cái chấm câu đáp lại, cô cảm thấy bản thân mình có chút vấn đề.
Đúng vậy, người ta cũng không để ý đến cô.
Đồng Dao rũ mắt xuống, nhất thời không có hứng thú tiêp tục đánh chữ, trên thực tế một chút hứng thú chơi trò chơi cũng không có–Có lên Thách đấu hay không cũng không sao cả, cô chỉ muốn chơi nhanh một chút xong trận này rồi ôm mèo đi xem phim an ủi tâm hồn thiếu nữ đang vỡ vụn của mình.
Lúc này, tên quỷ đáng ghét Giản Dương còn tiếp tục đạp mặt mũi cô–
Cậu nói với anh ta nhiều như thế sao.
Cậu muốn thắng tớ mang cậu.
Người ta cũng không để ý đến cậu đâu.
Một người lầm bầm có vui không?

Trong trò chơi, ID [ZGDX, Smiling] ở đường giữa sau ba mươi phút đạt đến ngưỡng phát triển đột nhiên mạnh lên, không nói đạo lí liền đem đường giữa đối thủ nhấn lên mặt đất ngược đãi.
Bên ngoài trò chơi, mặt thiếu nữ không chút thay đổi.
Lúc này, di động cô đặt trên bàn vang lên, tên cực kì đáng ghét nào nhằm lúc cô chơi trò chơi gọi điện, Đồng Dao nhíu mày cũng không nhìn tên trực tiếp nghe, cô ủ rũ “Vâng” một tiếng, đang muốn nói mình đang bận lát nữa gọi lại, thì một âm thanh nam trầm ấm phát ra–
“Tại sao lại không gõ chữ nữa?”
Đồng Dao: “… … … … …?”
Âm thanh nhấn chuột bỗng nhiên ngừng lại.
“Mọi việc anh đã xử lí tốt, lát nữa đặt vé máy bay ngày mai trở về, em cùng với mèo của anh đều thành thật chút cho anh.”
“…”
“Cúp.”
“…”
Mãi đến khi trong điện thoại chỉ còn lại âm thanh tút tút, Đồng Dao vẫn còn đang duy trì tư thế giơ điện thoại, đầu trống rỗng, vẻ mặt ngơ ngác.
Trong trò chơi, đồng chí “Sunflower” hoàn toàn không biết một phút trước xảy ra chuyện gì, vẫn đang nhắn tin–
Thành ca trong trò chơi không thích đánh chữ, ngoài đời anh ta cũng không nói chuyện.
Cậu nói nhiều anh ta cũng không để ý đến cậu đâu.
Cần gì lấy mặt nóng dán ௱ôЛƓ lạnh.
Này, cậu đi đâu rồi! Rớt mạng? Treo máy?
Đến đây, tớ mang cậu, một lần nữa thắng, tớ biết cậu muốn quay lại làm Thách đấu.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
một giây trước.
có hơi ngược
Một giây sau–
Lão tử muốn một cước đá bay đống cầu lương này!!!!!!
Khổ thân đồng chí Giản Dương 23333333333333
ha ha ha ha ha ha ha ha ha vì sao Thành ca nhà chúng ta thích bị ghẹo như thế.
ps: Cẩu lương- trong game Onmyoji, Âm Dương Sư rất nổi tiếng, thì khi cậu dẫn thức thần đi đánh phó bản hoặc Ngự hồn, cậu sẽ có 2 Thức thần “ngồi xem”, nếu thắng thì hai Thức thần kia cũng được thêm Kinh nghiệm, do đó thường “người xem” này là thức thần cấp thấp, gọi là “nuôi”, kinh nghiệm được gọi “cẩu lương” về sau biến nghĩa thành tình trạng những người khác xem hai người (người yêu, vợ chồng..) diễn âи áι, kiểu lau miệng cho nhau, nắm tay nhau. đúng, chính là “bóng đèn” đó, mà mọi người có biết “bóng đèn” là gì không thế?…
Đúng vậy, tớ có chơi Âm Dương Sư, giọng seiyuu Ⱡồ₦g tiếng hay hết sảy!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc