Khi Em Mỉm Cười - Chương 151

Tác giả: Thanh Mỗi

Ngày 14 tháng 8 năm 2016.
Trận bán kết 2 cũng kết thúc, YQCB đánh bại Hồng Tiễn với tỷ số 3:0, giành vé vào chơi trận chung kết giải mùa hè—– Chiều ngày hôm đó, bầu không khí bên đội hàng xóm vui vẻ như chuẩn bị đón tết vậy, Đồng Dao dắt mèo đi dạo trong sân tận mắt nhìn thấy khi trận đấu kết thúc, ông chủ của đội hàng xóm đứng ngay trước cửa sân, trên tay cầm một xấp lớn lì xì, mỗi thành viên xuống xe đều được phát lì xì, lì xì rất dày, dày đến nỗi Đồng Dao đã gần như hoài nghi nhân sinh cuộc đời.
“Cùng là vào chung kết, tại sao đội hàng xóm được phát lì xì, còn đội chúng ta ngay cả một bữa ngon đều không có.” Đồng Dao ôm mèo, đứng bên cửa sổ nhìn người đàn ông đang nằm trên sofa nghịch điện thoại.
Người đàn ông nằm dài người trên sofa nghịch điện thoại: “Thi giữa kỳ đứng thứ 2 lớp giờ thi cuối kỳ phải tranh hạng nhất nhì hiếm hơn, hay thi giữa kỳ đứng cuối lớp suýt bị lưu ban giờ lại có thể bước vào tranh hạng nhất nhì hiếm hơn?”
Đồng Dao cúi đầu lướt Tieba, phát hiện mọi người cũng dành rất nhiều lời khen cho YQCB, chuyện có một không hai, khiến người khác vừa hâm mộ vừa ghen tị.
“…” Lại ngẩng đầu nhìn cái bao lì xì mà bằng mắt thường cũng biết trong đó phải có ít nhất ba bốn nghìn tệ trong tay đội trưởng đội hàng xóm, Đồng Dao mặt không cảm xúc, “Ông chủ của chúng ta không có giấc mộng thể thao điện tử.”
Người đàn ông nằm dài trên sofa nghịch điện thoai: “Anh là ông chủ đấy.”
Đồng Dao: “…”
Đồng Dao ném con mèo hơn 5 kg lên bụng anh, thấy anh gào lên một tiếng, cong người lại—– Bánh Lớn vững vàng đạp chân lên bụng anh, đạp đạp vài cái, sau đó đặt ௱ôЛƓ ngồi xuống phần bụng bằng phẳng rắn chắc đó.

Ngày 15 tháng 8 năm 2016.
Hai đội thất bại trong trận bán kết vừa rồi là CK và Hồng Tiễn đấu trận tranh hạng ba, trải qua mấy tiếng đồng hồ, các ván đấu kéo dài 50 phút, cuối cùng, ván cuối CK lội ngược dòng ngoạn mục khi bị đối phương dẫn trước 10000 vàng, giành chiến thắng ở ván quyết định, đoạt được chức quý quân giải mùa hè, trận đấu kết thúc.
Đến đây, CK cũng gia nhập hội fan ZGDX: bởi vì giải mùa xuân YQCB chỉ có thành tích là đội trụ hạng, điểm tích lũy về cơ bản có thể bỏ qua không cần tính, vì thế chỉ cần ZGDX vào S6 với tư cách quán quân giải mùa hè, vậy thì cùng lúc đó, CK cũng sẽ giành được một vé vào chung kết thế giới với thành tích tổng điểm tích lũy cả năm cao nhất.
Buổi tối hôm CK giành được quý quân, một số lượng lớn fan của CK kéo nhau vào trang Weibo chính thức của ZGDX, phất cờ tung bay cổ vũ ZGDX, tình cảnh nhất thời cực kỳ hỗn loạn…
Nhưng cũng không kém phần hoành tráng.
Dân mạng gọi đùa: [Lúc trước vẫn luôn một núi không thể chứa hai hổ, fan CK và fan ZGDX trước giờ chưa từng ở chung hài hòa thân thiết như thế này, bây giờ lại “thân như người một nhà, liêm sỉ gì tầm này, vé vào S6 mới là thứ tồn tại quan trọng nhất”, khiến người khác nhìn vào phải líu lưỡi.]

Trận chung kết giải mùa hè LPL năm 2016 diễn ra vào ngày 26 tháng 8, được tổ chức long trọng tại một nhà thi đấu nào đó ở Hàng Châu.
11 ngày nghỉ ngơi này, hai đội chỉ cách nhau có một cái hàng rào nhưng đều đóng cửa bế quan luyện tập—— Bế quan đến mức nào thì cứ hình dung giống như mấy cảnh phòng gián điệp trên TV ấy, ông chủ hai đội trước giờ vẫn thân thiết rủ nhau đi uống rượu thì giờ đã đường ai nấy đi rồi, ngay cả Bánh Lớn cũng bị cấm túc, không cho giao du với A Mao nhà bên.
“Chẳng lẽ trên lưng mèo có vẽ cả bản đồ Summoner’s Rift à?” Đồng Dao cạn lời, “Không thôi bọn anh xây luôn cái tường xi măng ở giữa luôn đi, xây dày dày vào, khỏi lo bị nghe trộm.”
Tiểu Thụy: “Nếu không phải chỉ nghỉ có 11 ngày mà thay vào đó là 3 tháng, thì em nhất định sẽ được nhìn thấy bức tường đó.”
Đồng Dao: “Làm hàng xóm lâu vậy rồi, giờ bọn anh mới nghĩ đến chuyện phòng?”
Tiểu Thụy: “Trước đây bọn họ là đội trụ hạng mà, so đo với đội trụ hạng làm gì? Còn giờ thì khác rồi, tôi cứ có cảm giác không chỉ phải đấu với họ ở chung kết giải mùa hè, lỡ trận chung kết S6 lại gặp họ nữa thì sao?”
Đồng Dao: “Anh bành trướng (*) quá đấy, em đi ghim trên trang chính dòng này thay anh nhé: Quản lý ZGDX tuyên bố, chung kết thế giới năm nay sẽ là cuộc nội chiến của Trung Quốc đại lục, khu vực Hàn Quốc không có cửa.”
(*) từ bành trướng này xuất hiện rất nhiều lần xuyên suốt cả bộ truyện nhưng mình cảm thấy nó không thuần Việt lắm nên ko dùng mà thay bằng các từ khác nhau tùy tình huống, cơ mà hôm trước t vừa học tư tưởng HCM, GV nói đến các đặc điểm của 5 nước theo chủ nghĩa cộng sản hiện nay, và khi nhắc đến Trung Quốc thì cô dùng từ chủ nghĩa bành trướng, thế nên hôm nay mình thử để nguyên chỗ này không thay bằng từ khác.
Tiểu Bàn: “Được đấy, ngày mai em đến bộ phận quan hệ truyền thông làm luôn đi.”
Tiểu Thụy: “Cô cậu thì hiểu cái gì, đây người ta gọi là giác quan thứ sáu của đàn ông.”
Tiểu Thụy sờ sờ đầu, vô cùng tin tưởng suy nghĩ này của mình, đến nỗi cảm thấy cảm giác này đến quá mãnh liệt, xoay người vừa nghĩ vừa định liên hệ thợ xây đến xây tường.

Ngày 23 tháng 8 năm 2016, ZGDX xuất phát đến Hàng Châu.

Ngày 26 tháng 8 năm 2016, Hàng Châu, nơi diễn ra trận chung kết LPL mùa hè năm 2016.
Khi màn đêm buông xuống, khán giả đã lục tục tiến vào nhà thi đấu, lấp kín hơn mười nghìn chỗ ngồi, từ trên nhìn xuống chỉ thấy biển người đen kịt—– Ánh sáng duy nhất phát ra chính là ánh đèn của những tấm bảng cổ vũ, của những chiếc vòng tay trên tay fan của hai đội.
Tựa như đom đóm giữa bóng đêm.
Đứng sau cánh gà cách đó xa xa, Đồng Dao không nhìn rõ bất kỳ một gương mặt nào giữa biển người đó.
Nhưng, cô vẫn có thể thấy rõ những tấm bảng cổ vũ đang được giơ cao kia, bên trên là ánh đèn chớp tắt liên hồi với những dòng chữ “ZGDX cố lên”, “CHESSMAN”, rồi “SMILING” và cả biểu tượng mặt cười to đùng nữa… Trước mặt cô là căn phòng kính cách âm sẽ được sử dụng cho trận chung kết giải mùa hè, cách căn phòng kính, cô không nghe rõ được mọi người đang nói gì, bình luận viên đang nói gì, cô chỉ có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng hò hét tên ID của ai đó, tên của đội nào đó.
Cảm giác này rất kỳ diệu.
Nửa năm trước, cô vẫn còn là một người trong số họ, ngồi ở nơi xa xa đó, ngẩng đầu nhìn chăm chú về phía sân khấu trống trải, ánh mắt mang theo sự kỳ vọng đặt ở lối đi tuyển thủ, mang theo tâm trạng kích động chờ đợi đội mình yêu thích, thành viên mình yêu thích bước ra từ đó—–
Còn bây giờ…
Đồng Dao thu hồi tầm mắt, xoay người, sau lưng là nhân viên đang hối hả tất bật, “sắp bắt đầu rồi, chuẩn bị xong hết chưa”, “các thành viên có mặt đủ hết chưa”, “tuyển thủ dự bị cũng phải ra, tuyển thủ dự bị cũng phải ra, nói bao nhiêu lần rồi mà vẫn cứ đến hỏi tôi là sao, muốn chọc ai tức ૮ɦếƭ vậy hả”, “phát áo choàng hết chưa, dặn các tuyển thủ mặc vào đi, lễ khai mạc trận chung kết bắt đầu ngay bây giờ đấy”…
Trong sự hỗn loạn, Đồng Dao nhạy bén nắm được hai chữ quan trọng là “áo choàng”, giật giật khóe miệng, cúi đầu nhìn áo choàng màu đen đang vắt trên tay, tay còn lại của cô còn cầm thêm cái mặt nạ hồ ly, mặt nạ được làm rất công phu tỉ mỉ, nhỏ nhỏ xinh xinh, viền mắt màu đỏ, cái miệng nhếch lên cũng mang sắc đỏ, giữa hàng chân mày còn được vẽ thêm đóa hoa… Khi cô đang nhìn món đồ này với ánh mắt kháng cự, áo choàng trên tay bị lấy mất, người đàn ông cao to đứng sau lưng cô, khoác áo choàng lên giúp cô: “Nhân viên ai cũng bận đến mức muốn nhảy lầu tự tử, em có thể tự giác mặc đồ vào không vậy.”
Ngẩng đầu lên, nhìn người đứng sau lưng mặt không cảm xúc cúi đầu thắt áo choàng cho mình—– Trên người anh cũng là một chiếc áo choàng có cùng kiểu dáng, trên trán là cái mặt nạ hồ ly có thể che hết nửa mặt, chỉ là kiểu dáng lẫn độ lớn nhỏ hoàn toàn khác với mặt nạ của Đồng Dao.
Đồng Dao: “…”
Cô cúi đầu nhìn cái tay đang thắt dây áo choàng cho mình: “Em không thể hiểu nổi luôn, chỉ là lễ khai mạc chung kết giải mùa hè thôi, chỉ là tuyển thủ lên sân khấu làm lễ thôi mà sao cứ phải bày đặt ăn mặc như Tử Thần Thực Tử (*) làm gì chứ…”
(*) Tử thần Thực tử (tên tiếng Anh là Death Eater) là một tổ chức hư cấu trong bộ truyện Harry Potter của nữ nhà văn Anh Quốc J. K. Rowling, do phù thuỷ hắc ám – Chúa tể Voldemort – thành lập, với mục đích “thanh lọc” cộng đồng phù thuỷ, loại bỏ những phù thuỷ gốc Muggle mà bọn chúng cho rằng thấp kém hơn dòng dõi phù thuỷ thuần chủng và không xứng đáng học phép thuật.
Những Tử thần Thực tử được nhận dạng bằng dấu hiệu Hắc Ám trên cánh tay trái, dấu hiệu được tạo bởi chính Chúa tể Voldemort cho những môn đồ với mục đích triệu tập thành viên ngay tức khắc. Khi hoạt động cho tổ chức, những kẻ này mặc áo choàng đen có mũ đội đầu và đeo mặt nạ để che giấu khuôn mặt. Trong phần bốn của loạt phim, những Tử thần Thực tử mang mặt nạ hình đầu lâu, áo choàng đen với chiếc mũ nhọn đầu. Tuy nhiên, trong phần năm, bọn chúng lại mang những chiếc mặt nạ kim loại khắc chi tiết, trông đằng đằng sát khí và mặc áo theo nghi thức hơn. (wikipedia)
Lục Tư Thành vô cùng bất đắc dĩ ngẩng đầu lên nhìn cô, cầm mặt nạ trong tay cô lên nhìn nhìn, sau đó đeo luôn lên mặt giúp Đồng Dao—–
Giọng bực bội của Đồng Dao truyền ra từ sau tấm mặt nạ: “Đúng kiểu bị bệnh vậy, bệnh nổi loạn thời niên thiếu ấy.”
Lục Tư Thành mím môi: “Im miệng.”
Đồng Dao kiễng chân lên, sờ sờ mặt nạ trên mặt Lục Tư Thành—– Mặt nạ che đi nửa gương mặt của người đàn ông, chóp mũi lộ ra ngay viền mặt nạ, thẳng tắp cao ráo đến mức nghịch thiên: “… Lúc anh ở Hàn Quốc thật sự không đi phẫu thuật thẩm mỹ à, mẹ ơi cái mũi này, cao thật đấy, chậc chậc, hâm mộ quá đi… Cái mặt nạ này của anh cũng đẹp nữa, tại sao cái của em không thể mà lại che hết cả mặt chứ?”
Cái tay sờ lung tung bị anh bắt lấy, khóe miệng anh khẽ nhếch, tay còn lại đẩy mặt nạ của Đồng Dao lên trên để lộ ra cằm của cô, cúi đầu đang định nói gì đó thì nghe thấy có nhân viên ở sau lưng họ lớn tiếng nói: “Chuẩn bị sẵn sàng hết nhé! Bắt đầu rồi!”
Ngay sau đó lại nghe thấy “đùng” một tiếng, có tiếng bắn pháo hoa, ánh sáng đủ mọi màu sắc rực rỡ giữa trời đêm!
[Chào mừng quý vị và các bạn đã đến với trận chung kết mùa giải mùa hè của Liên Minh Huyền Thoại khu vực Trung Quốc đại lục năm 2016, tôi là A – bình luận viên của ngày hôm nay! Đêm nay, bên bờ Tây Hồ này, chúng ta sẽ được chứng kiến trận chung kết giải mùa hè và biết được đội nào sẽ là đại diện đầu tiên của khu vực góp mặt tại chung kết thế giới năm nay!]
Song song với lời giới thiệu của bình luận viên, thành viên hai đội và cả dự bị, mười sáu người, khoác áo choàng đeo mặt nạ, lần lượt bước ra sân khấu, hai đội xếp thành một hàng ngang đứng ở vị trí trung tâm, là nơi đặt chiếc cúp quán quân của giải mùa hè năm nay—-
Qua lớp kính của phòng cách âm, tiếng hoan hô cổ vũ của khán giả phía dưới bỗng như hòa làm một, vang dội như tiếng sấm rền; những chiếc lightstick và bảng cổ vũ được giơ lên thật cao, bên dưới đó là vô vàn những cặp mắt mang theo sự kỳ vọng…
[ZGDX, pang!] ( Đây là Tiểu Bàn, Bàn Tử của chúng ta nhé)
[ZGDX, chessman!]
[ZGDX, K!]

Khi bình luận viên gọi đến tên tuyển thủ nào thì người đó sẽ gỡ mặt nạ của mình ra, tiến lên phía trước, cúi chào——
[ZGDX, smiling!]
Khi tên mình được đọc lên, tim cô bỗng nhiên như ngừng đập, giơ bàn tay có chút mồ hôi vì căng thẳng lên, run run gỡ mặt nạ xuống—– Cố tỏ ra là mình ổn nhưng sâu bên trong nước mắt là biển rộng, ừm, nụ cười trên mặt cô lúc này cứ như là mặt khóc vậy—– Khi trái tim trong Ⱡồ₦g иgự¢ lại mạnh mẽ đập liên hồi trở lại, cô bước lên trước một bước—–
Trước vô số ánh mắt tràn đầy những lời chúc may mắn, đón nhận những tràng pháo tay và lời chúc tốt lành.
Đầu óc Đồng Dao trống rỗng, nhìn mọi người bên dưới, vì cô mà reo hò cổ vũ, vì cô mà đứng lên vô tay, cô cứ luôn cảm thấy, hình như đây chính là một trong những thời khắc đẹp nhất của cuộc đời của mình thì phải?… Là kiểu tốt đẹp đến mức ૮ɦếƭ rồi cũng muốn mang theo vào quan tài, là kiểu dù thế nào cũng muốn nâng niu trân trọng.
Trên mặt mỗi người đều mang theo nụ cười, trên đầu là ánh sáng pháo hoa rực rỡ phản chiếu lên chiếc cúp vô địch trước mặt họ, như đang tô điểm thêm sắc màu cho chiếc cúp quý giá—– Trong tiếng reo hò của hàng triệu khán giả, trong mắt họ chỉ có một thứ duy nhất, đó chính là chiếc cúp duy nhất này.
Đây là buổi đêm thuộc về ZGDX và YQCB.
Đêm quyết chiến.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc