Khi Em Mỉm Cười - Chương 137

Tác giả: Thanh Mỗi

Edit: Tiểu Vũ
Nơi tổ chức các trận đấu của LPL quả thật không lớn, chỗ ngồi thi đấu của các tuyển thủ cách dãy đầu tiên của khán đài cũng không quá xa —– Gần đến mức nào à, có lẽ là khán giả ở hàng ghế đầu đứng dậy, bước hai bước là đã có thể nhảy lên sân khấu thi đấu, rồi đi thêm ba bước nữa là đã có thể đứng trước mặt các tuyển thủ đang thi đấu rồi.
Chính là khoảng cách gần như thế đó, trong trận đấu các thành viên chỉ nói chuyện với nhau hơi to tiếng thôi thì 3 hàng ghế đầu ở khu vực khán đài đều có thể nghe được rõ ràng.
“Mẹ nó, người này điên rồi à?”
Tiểu Bàn Ϧóþ chặt mảnh giấy trong tay, lần đầu tiên lộ ra vẻ mặt khó coi đến mức này, cô giúp việc cầm chổi tới quét dọn nhìn thấy thế còn lo lắng hỏi “Ôi, cái hộp bưu phẩm này sao lại gắn dao ở mép thế này, cô gái nhỏ kia không sao chứ”, lúc này tất cả mọi người mới lấy lại được tinh thần, Tiểu Thụy gọi bảo vệ tới, dặn dò từ nay về sau tất cả bưu phẩm chuyển phát nhanh của tuyển thủ đều không được để cho họ tự mở, sau đó dưới ánh mắt ௱ôЛƓ lung mờ mịt của mọi người, nhanh chóng đi lên tầng.
Cửa phòng Đồng Dao khép hờ, bên trong truyền đến tiếng nước chảy ào áo.
Tiểu Thụy đẩy cửa đi vào, phát hiện vòi nước trong nhà tắm vẫn đang chảy những người thì lại ngồi trên giường… Tiểu Thụy đi vào phòng tắm tắt nước thay hai người kia, sau đó cả căn phòng bỗng chốc yên tĩnh đến mức chỉ một cây kim rơi xuống thôi cũng có thể nghe thấy—- Mà lúc này, Lục Tư Thành đang dùng cồn rửa vết thương cho Đồng Dao, lúc cồn chạm phải vết thương, Đồng Dao kêu lên một tiếng, vô thức rụt tay về phía sau, Lục Tư Thành ngẩng đầu nhìn cô một chút, kéo lấy cái tay cô không cho cô rụt về.
Hai mắt Đồng Dao đỏ bừng, ánh nước bao phủ đôi mắt, cô nhìn chằm chằm vết thương một hồi rồi làm vẻ mặt thấy ૮ɦếƭ không sờn đưa tay mình ra cho anh—- Lục Tư Thành nhanh chóng dùng cồn lau một loạt vết thương, sau đó lấy thuốc cầm máu bôi lên cho cô, cuối cùng mới quấn băng vải lên…
Tất cả các động tác đều rất nhẹ, rất cẩn thận.
Chỉ là rất nhanh sau đó, băng vải màu trắng đã hơi chuyển sang đỏ nhạt, có vẻ là vết thương khá sâu.
Tiểu Thụy đứng gần cửa như người vô hình nhíu mày nhìn một loạt động tác này, theo bản năng không dám nói gì nữa, cho đến khi Đồng Dao mắt mũi đỏ rực quay đầu sang khàn giọng hỏi anh: “Hôp bưu kiện kia thế nào rồi, ngoài gián ૮ɦếƭ thì có chuột ૮ɦếƭ không?”
Lục Tư Thành: “…”
Lục Tư Thành nắm cằm cô quay lại, cô nhìn anh một cái, rồi lẩm bẩm: “Dao lam với chuột ૮ɦếƭ mới là châи áι, đổi chuột thành gián nhất định là vì em từng nói sợ gián khi phát trực tiếp, sớm biết thế em đã nói em sợ vàng bạc kim cương rồi… “
Lục Tư Thành không buông cằm cô ra, lạnh lùng nói: “Nước mắt đều rơi rồi mà còn nói nhảm nhiều như vậy.”
“… … … … Đó là vì đau.” Đồng Dao khôi phục vẻ mặt không cảm xúc, đồng thời hít mũi một cái nhỏ giọng nói, “Anh gần như đổ cả lọ cồn lên tay em rồi, anh biết cồn vào da đau thế nào không?”
Lục Tư Thành mặt không cảm xúc “à” một tiếng: “Không đau bằng tim anh.”
Đồng Dao: “…”
Lục Tư Thành không nói chuyện, thở dài ôm cô vào trong lòng, đồng thời quay đầu nhìn Tiểu Thụy, ý bảo cậu ta có lời mau nói có rắm mau thả—— Ánh mắt lạnh đó khiến quản lý chiến đội run chân, Tiểu Thụy nói: “Trong bưu phẩm chuyển phát nhanh kia có một bức thư đe dọa nữa, nói ngày kia thi đấu sẽ gây chuyện… Em đã báo cảnh sát rồi, còn thông báo cho BTC giải đấu tăng cường công tác an ninh, nhưng mà em vẫn cảm thấy như vậy có lẽ cũng chưa đảm bảo chắc ăn được —– Ý em là, tay Đồng Dao bị thương rồi, vì đảm bảo an toàn trận ngày kia với Hồng Tiễn Đồng Dao đừng lên đấu nữa, vừa hay tạo thêm cơ hội cho Lục Nhạc luyện tay, cứ đấu tập mà không đấu chính thức thì em sợ đến chung kết thế giới cậu ta không theo kịp, hai người thấy thế nào… “
“Không được.” Lục Tư Thành không ngẩng đầu lên, nói, “Không có lý do gì ngăn cô ấy đấu cả.”
Tiểu Thụy trừng mắt: “An toàn là quan trọng nhất mà, mà tay cô ấy còn đang bị thương nữa!”
Lục Tư Thành ngẩng đầu nhìn Đồng Dao một chút Đồng Dao nhíu mày, có chút do dự nói: “Người đến xem trận đầu đều phải qua cửa kiếm an, chắc hẳn cũng không mang được vật gì nguy hiểm vào đâu, mà thích đến xem trực tiếp đa phần đều là mấy đứa trẻ, không làm được chuyện cực đoan… “
Tiểu Thụy hỏi lại: “Chuyện hôm nay còn chưa đủ cực đoan?”
Đồng Dao trầm mặc, không trả lời lại—- Trong đầu cô đang rất rối, căn bản không thể nào suy nghĩ kĩ càng việc này được, chỉ là nhớ tới ngày đó lúc phỏng vấn, trong biển người bên dưới, có một người giơ cao tấm biển tiếp ứng có ID của cô…
Đồng Dao thở dài: “Ngày kia chắc là tay cũng khỏi rồi.”
Lục Tư Thành nhìn về phía Tiểu Thụy: “Nghe thấy chưa?”
Tiểu Thụy: “Vậy Lục Nhạc… “
Lục Tư Thành: “Anh sẽ sắp xếp cho nó, nhưng mà không phải hiện tại.”
Tiểu Thụy không nói gì nữa, cậu ta biết hiện tại Lục Tư Thành đang kìm nén một núi lửa không có chỗ phát, cũng không muốn làm theo ý muốn của kẻ đã gây tổn hại cho Đồng Dao, người đó nói không cho Đồng Dao đấu thì thật sự không cho cô ấy đấu, vậy còn ra thể thống gì nữa? Tiểu Thụy cũng biết đề nghị của mình khiến người khác khó lòng chấp nhận, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì hình như đây là sự cân nhắc tính toán ổn thỏa nhất… Vì thế cuối cùng chỉ đành ném lại một câu “hai người suy nghĩ thêm chút nữa đi”, xoay người chạy mất dạng.

Buổi tối, Đồng Dao còn chưa kịp lấy lại tinh thần tự sự hoảng sợ, CLB bên kia đã đưa ra thông báo, vì an toàn cho Đồng Dao, trận đấu với Hồng Tiễn vào chủ nhật này, Đồng Dao tạm thời ngừng thi đấu, để Lục Nhạc lên thay.
Lúc nhận được thông báo này, Đồng Dao cảm thấy tương đối bình tĩnh, chỉ cúi đầu xuống nhìn vết thương trên tay, cảm thấy có chút uất ức—– Khiến cô không ngờ tới chính là, phản ứng của Lục Tư Thành khi biết tin này rất mạnh. Lúc ấy anh đang cùng Lão K thảo luận chiến thuật đi rừng mới, nghe được tin này liền im lặng không nói gì, ngẩng đầu nhìn nhân viên thông báo, rồi quay người đi thẳng ra cửa.
Cửa chính trụ sợ bị anh mở ra đập vào đến rầm một cái, như muốn rơi văng luôn ra ngoài vậy.
Lục Tư Thành đi rồi, nhưng áp suất thấp anh lưu lại vẫn chi phối toàn bộ trụ sở.
Nhân viên hậu cần khủng hoảng liếc nhìn phương hướng rời đi của đội trưởng, quay đầu rụt cổ một cái, nhìn Đồng Dao rồi nhỏ giọng nói: “Đừng để miệng vết thương dính nước nhé, thật ra CLB cũng vì nghĩ cho an toàn của em thôi, những người đứng ở đầu sóng ngọn gió như chúng ta không nên vì bức xúc mà lấy sự an toàn của mình ra đánh cược… “
“Ừm, ” Đồng Dao đáp lại một tiếng, nghĩ nghĩ rồi lại hỏi, “Chuyện này sẽ không công bố ra ngoài đâu đúng không? Em nghĩ không nói ra thì tốt hơn, thứ nhất sợ có người học theo, sự việc này sẽ được nhân rộng, đến lúc đó thì người gặp xui xẻo sẽ không chỉ dừng lại ở một mình em nữa; thứ hai là sợ các fan lo lắng, đến lúc đó khó tránh khỏi việc lại kéo thêm một mớ rắc rối nữa… “
“Được rồi, được rồi, được rồi, chuyện này nhất định sẽ theo ý em.”
Nhân viên hậu cần kia đáp ứng xong, giơ tay lên lau mồ hôi trên trán, vẻ mặt như trút được gánh nặng, thở phào một hơi xoay người rời đi.
Đồng Dao nhìn theo bóng anh ta rời đi, rồi mới móc điện thoại ra, cùng lúc đó nghe thấy Lão Miêu ở sau lưng cô dùng giọng điệu cực kỳ lo lắng, nói: “Em không sao chứ? Hầy, chuyện này bực mình thật đấy nhưng cũng chẳng còn cách nào khác, lần này anh có thể thông cảm với bên CLB, em cũng đừng trách họ, một cô gái nhỏ như em, nếu thật sự có chuyện gì thì cả đám bọn anh chẳng còn mặt mũi nào mà gặp người nhà em nữa…”
“Ừm, ” Đồng Dao cúi đầu ấn điện thoại, “Có thể có chuyện gì được chứ?”
[zgdx, smiling: Đi đâu rồi? Về đi.]
Gửi tin nhắn thành công, Đồng Dao đợi 10 phút, không thấy tin nhắn trả lời, dứt khoát đứng dậy thay giày đến nhà để xe nhìn xem—- Quả nhiên, không thấy xe Lục Tư Thành.
Lúc này là 9 giờ tối.
[zgdx, smiling: Em không sao, chỉ là nghỉ ngơi 1 trận thôi mà, có phải cấm thi đấu gì đâu, không đấu thì không đấu thôi… Em cũng chẳng tủi thân uất ức gì cả, mặc dù công việc duy nhất của tuyển thủ chuyên nghiệp là thi đấu, nhưng giới thể thao điện tử lại giống như giới giải trí vậy, fan hâm mộ là một vật phẩm bổ sung không thể loại bỏ, có đôi khi anh sẽ cảm thấy điều này thật đáng ghét, sẽ cảm thấy sao bọn họ không biến mất đi; nhưng có đôi khi, nếu chúng ta đang dần trượt dốc thì ở đâu đó nơi mà chúng ta không nhìn thấy, fan hâm mộ lại kiên trì ủng hộ chúng ta… ]
[zgdx, smiling: Ngày đó lúc phỏng vấn MVP ý, em nhìn thấy phía dưới có người giơ cao bảng đèn viết tên em, ánh đén trên sân khấu rất sáng, em thậm chí còn không nhìn thấy rõ bạn ấy là nam hay nữ rồi hình dáng bạn ấy ra sao… Em chỉ biết rằng đột nhiên em trở nên có dũng khí hơn, có thể nói ra những lời phía sau kia.]
[zgdx, smiling: Em hiện tại cũng vẫn không hối hận.]
[zgdx, smiling: … Thôi được rồi, em cũng không biết em đang cố muốn nói điều gì nữa.]
Đồng Dao đứng ở bãi đỗ xe, làm mồi cho muỗi gõ hết một đống chữ, rời mắt khỏi điện thoại nhìn về phía vị trị đỗ xe đã trống không của Lục Tư Thành, sau đó cô cất điện thoại rồi trở lại trụ sở.
1 tiếng sau, khoảng 10 rưỡi tối.
Đồng Dao lại lôi cái điện thoại im ắng như gà kia ra, gọi điện thoại cho Lục Tư Thành, nhưng anh tắt máy.
[zgdx, smiling: Sắp đến giờ giới nghiêm rồi đó.]
Lại 1 tiếng sau, chắc tầm 12 giờ đêm, lại gọi cho điện cho Lục Tư Thành, vẫn tắt máy.
[zgdx, smiling: Em không muốn nhìn thấy đầu đề tờ báo buổi sáng ngày mai là: game thủ chuyên nghiệp lái xe sang đâm thẳng xuống sống Hoàng Phổ làm mồi cho cá ăn đâu, anh có thể trở về không?]
20 phút sau.
[zgdx, smiling: Em buồn ngủ, nhưng tay đau lắm, muốn được đội trưởng ôm ngủ cơ.]
Gửi tin nhắn xong, cô nhìn điện thoại phát ngốc một lúc, sau đó giơ tay xoa xoa mắt—– Kéo theo cơn đau nhói từ vết thương trên ngón trỏ, cô “ai ya” một tiếng bỏ điện thoại xuống, xuống lầu tìm màng bọc thực phẩm bao tay lại, sau đó đi tắm, lúc ra khỏi phòng tắm đã là hơn 1 giờ đêm rồi, Đồng Dao lắng tai nghe, dưới tầng vẫn không có chút động tĩnh nào của việc anh trở về, yên tĩnh như cái điện thoại không có tin nhắn trả lời của cô vậy.
Nhíu mày, Đồng Dao xuống tầng ôm hai con mèo trong ổ mèo lên, nhét vào trong chăn của mình, điện thoại vang lên, nhưng không phải là Lục Tư Thành, Đồng Dao “a lô” một tiếng, giọng Kim Dương vang lên: “Chưa ngủ à? Tay sao rồi? Sáng nay tớ về nhà một chuyến, vừa đặt chân đến Thượng Hải, con mẹ nó, sao mãi mới bắt máy vậy hả, tớ còn tưởng đâu cậu ૮ɦếƭ rồi!”
Phía đầu dây bên kia nói năng có chút lộn xộn, có tiếng loa thông báo từ máy bay truyền tới, dịu dàng nhắc nhở máy bay sắp hạ cánh vui lòng không mở điện thoại di động.
“Không sao, miệng của đội bên có thể quản lý tốt không thế, ” Đồng Dao trợn mắt khinh bỉ, “Tớ mới xuống tầng ôm mèo lên, không nghe thấy tiếng chuông reo.”
“Ôm mèo lên làm gì.”
“Ngủ với tớ.”
“…”
Đầu dây bên kia lập tức yên tĩnh lại.
Hồi lâu, giọng nói lạnh lùng của Kim Dương vang lên: “Lần gần nhất cậu chủ động ôm mèo lên ngủ chung là tối hôm chia tay với Giản Dương, bị dọa sợ thì cứ nói là bị dọa sợ, lại còn mẹ nó luôn mồm nói không sao, đm chứ cậu giả vờ mạnh mẽ với ai thế, cậu tưởng mình là nữ chính phim Hàn sao?”
Đồng Dao: “…”
Vén chăn cho Bánh Nướng và Hành Lá chui vào, Đồng Dao bỏ chăn xuống, một tay sờ mèo một tay cầm điện thoại, nói chuyện với Kim Dương một hồi, thật sự là buồn ngủ đến nỗi mí mắt không thể mở ra nổi nữa, mới mơ mơ màng màng tắt điện thoại đi ngủ… Buổi tối ngủ không quá ngon, cứ mơ linh tinh, cả người cứ như rơi vào hầm băng, phảng phất như bị bóng tối nuốt chửng, cơ thể tuy ở trong chăn, nhưng cũng cảm nhận được cái lạnh thấu xương truyền tới từ ngón trỏ tay phải lan ra.
Một đêm ác mộng.
Đến khi trời gần sáng, không biết bắt đầu từ khi nào, cảm giác bản thân mình được nhiệt độ cơ thể ấm áp của ai đó bao phủ, bóng tối và lạnh lẽo bị đẩy lùi, cả người cô mới an tĩnh lại —– Mơ màng mở mắt ra, mượn màu nắng nhạt của buổi sáng sớm ngoài cửa sổ, cô nhìn thấy Ⱡồ₦g иgự¢ rộng rãi trước mặt mình.
“Mấy giờ rồi?”
“5 rưỡi.”
“Mới về?”
“Ừm.”
“Hút thuốc à.”
“Ừm.”
Đồng Dao ngáp một cái, lầm bầm gì đó giơ tay đập vào иgự¢ anh một cái, tay lại bị anh nhẹ nhàng nắm lấy nhét vào trong chăn —– Hai con mèo bị cô ôm lên nhét vào chăn không biết đã bị vứt đi đâu rồi, nhưng Đồng Dao cũng không định đi tìm chúng nó, bởi vì đã có một sự tồn tại khác tốt hơn thay thế chúng nó rồi.1
“Ngủ đi.”
Trong giọng nói trầm thấp của anh, cô ngước đầu cọ cọ chóp mũi vào cằm anh, sau đó mới thỏa mãn thở dài một hơi nhắm mắt lại —– Một đêm bất an, cuối cùng cũng được yên lòng.

Chủ nhật.
ZGDX giao đấu với Hồng Tiễn.
Đường giữa số một của ZGDX – smiling vắng mặt, người lên thi đấu là đường giữa dự bị – Luật, hai ván đấu cộng thêm thời gian giải lao, tổng cộng cũng chỉ mất 1 tiếng 20 phút mà thôi, ZGDX giành chiến thắng với tỷ số 2:0.
Lúc trận đấu kết thúc, vẻ mặt của các thành viên đội Hồng Tiễn có vẻ vẫn còn ௱ôЛƓ lung —- Không chỉ bọn họ, ngay cả các khán giả có mặt tại hiện trường hôm nay cũng không kịp lấy lại tinh thần: Hai ván thi đấu, Lục Tư Thành từ đầu đến cuối không hé răng dù chỉ một chữ, Lão K là người chỉ đạo chính, các thành viên khác hỗ trợ cùng nhau hoàn thành, mà việc Lục Tư Thành làm chính là bùng nổ carry, từ đầu đến cuối vững vàng khống chế nhịp độ trận đấu.
Trong phiên bản AD thất thế trong truyền thuyết này, Lục Tư Thành nhận được MVP cả hai ván, dùng khoảng thời gian 1 tiếng 20 phút dẫn dắt khán giả nhớ lại thời S2, cứ như chỉ trong một đêm đã trở lại thời đại ADC quyết định trận đấu.
“Quá dữ dội.”
“Chơi một cách cáu kỉnh cực kỳ, không biết tại sao, tôi cứ có cảm giác như hôm nay Thành ca muốn ăn thịt người vậy.”
“Tôi nghĩ anh ta đấu theo tâm trạng, có một số tình huống đáng lý không nên lên nhưng anh ta vẫn lao đến, mạnh mẽ dựa vào kỹ năng chiến thắng giao tranh.”
“Hình như là … … …tức giận? Tại sao vậy?”
Trên màn hình lớn hiển thị người giành được MVP của ván thứ hai, khi mọi người ngước đầu lên thì nhìn thấy vẻ mặt đẹp trai lạnh lùng của Lục Tư Thành, cả hội trường xôn xao bàn tán, nhưng điều bọn họ không ngờ tới chính là, vẫn còn chuyện càng bất ngờ hơn đang đợi ở phía sau—–
Sau khi trận đấu kết thúc, không có màn phỏng vấn MVP, bởi vì Lục Tư Thành cự tuyệt lời mời phỏng vấn.
Để lại người MC lúng túng trên sân khấu, không biết chuyện gì đang xảy ra cũng không biết phải nói gì để cứu trận, và còn cả một biển khán giả ௱ôЛƓ lung mờ mịt bên dưới khán đài.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc