Ian ngồi trên khúc gỗ, với tay lấy chai nước nhét bên hông ba lô. Anh đã leo bộ tới hiện trường vụ án hôm qua, giờ được chăng đầy những dải dây bóng màu vàng bay phần phật trong gió. Đi xa hơn một chút, anh sẽ tới hiện trường vụ án thứ hai, nơi mà tên khủng bố đã bắn sượt qua Meg.
Có bao nhiêu chỗ để vứt hàng, bọn này lại chọn ngay vùng núi Meg ở. Trùng hợp kiểu gì thế này?
Hay có nên gọi là trùng hợp không?
Ian tu thêm một ngụm nước nữa. Riley, một anh bạn từ quân đội từng làm chung trong Prospero đã phát hiện ra mối liên quan giữa vụ buôn bán thuốc phiện ở Velasquez với một nhóm khủng bố từ Afghanistan, và biết kẻ thù cũ của Prospero, Farouk, đã nhúng tay vào cả vụ này. Riley buộc phải để Farouk chuồn đi, đem theo số tiền từ vụ buôn thuốc phiện mà sau này hắn dùng để mua một loại νũ кнí từ Slovenka... sau đó ném nó khỏi máy bay. Nhưng sao hắn phải vội vã đưa chiếc vali qua vùng núi này?
Trong khi tổ chức khủng bố của Farouk đấu với Prospero ở Trung Đông, hắn đã đích thân điều tra tung tích của các thành viên trong tổ chức Prospero. Ian luôn tin Farouk có dính líu tới cái ૮ɦếƭ của vợ Riley, dù anh chưa dám tiết lộ mối nghi ngờ này với bạn mình.
Farouk biết những gì về cuộc hôn nhân giữa Ian và Meg? Hắn biết những gì về Meg? Ian giật một miếng vo cây rồi ném lên không trung. Có lẽ Farouk đã cố tình cho ném chiếc vali ở đây, trước khi Buzz ra lệnh ép máy bay hạ cánh.
Ian đứng lên khỏi khúc gỗ, đập hai bàn tay đeo găng lại với nhau. Bây giờ anh phải tìm bằng được chiếc vali đó trước cả người của Farouk. Chắc chắn nó phải ở đâu đó trong vùng này.
Anh giơ ống nhòm lên rồi dò theo những tán lá rậm rạp bám trên vách núi. Càng về gần cái thác chia đôi vách đá, hất tung những giọt nước lên các phiến đá nằm lộn xộn, cây cối càng thưa thớt hơn. Có rất nhiều gờ đất nhô ra khỏi mặt đá granit, như những bậc thang dẫn người khổng lồ lên đỉnh núi.
Ian phóng ống kính vào một gờ đá, tim đập mạnh hơn. Giữa các phiến đá trơ trụi, không cây cối, có một rìa đất nổi bật lên hẳn nhờ những lùm cây xanh mọc um tùm chung quanh. Prospero đã huấn luyện anh phải tìm những điểm khác biệt, những cái nổi bật hơn thứ khác.
Ian bò kính, nhìn chăm chú vách đá trước mặt. Muốn trèo lên chỗ kia, phải dùng tới đồ nghề của dân leo núi, hay ít nhất cũng phải là dân leo tay không chuyên nghiệp. Chứ không ai vừa nắm vào cây cỏ vừa trèo tới đó được. Anh thổi phù ra một hơi lạnh buốt, rồi lắc đầu.
Hai giờ sau, khi đã tua một vòng rộng, Ian quay trở lại hiện trường vụ án rồi leo xuống theo con đường tự tạo mà anh và Meg đã lần theo ngày hôm trước. Anh phải quyết định dứt điểm về Meg. Lúc nóng, lúc lạnh không giúp gì cho cả hai người được. Anh muốn trừng phạt cô vì đã giấu kín về Travis, nhưng như vậy là trừng phạt chính mình, và cả Travis nữa.
Sự thực là tối qua, khi ôm Meg trong vòng tay, anh thấy một cảm giác thân thuộc tràn về. Không phải vì Ian đã gạt được cơn giận qua một bên, mà có những cảm xúc khác, nồng nàn hơn, gấp gáp hơn đã đẩy nó đi. Việc anh hiểu lý do cô giấu anh về Travis đã gây đau đớn nhiều nhất. Dù Ian biết rõ Meg có những điểm yếu cần loại bỏ, chính anh cũng phải nhìn nhận lại mình.
Lê lết mãi rồi cũng lên được tới đỉnh, anh đứng thẳng dậy, phủi cành khô và lá vương trên chiếc quần bò.
“Có tìm thấy gì không?”
Ian ngẩng đầu lên, nhướn mày nhìn Meg, lúc này đang mang giày leo núi, đứng giữa lối đi ngay trước mặt anh. Anh chửi thầm một tiếng rồi vớ lấy chai nước, Đó có thể là bất kỳ ai thình lình chắn giữa đường đúng lúc anh ít cảnh giác nhất. Anh đã xao nhãng công việc quá nhiều rồi.
“Không được nhiều, nhưng anh thấy những gờ đá nhô ra gần thác nước có điểm bất thường. Thế em làm gì ở đây?” Anh đưa tay chùi miệng.
Meg cho tay vào túi, so vai, “Nghỉ trưa thôi”.
“Cái vai của em thế nào rồi?”
“Em tháo gạc ra rồi, không cần tới nó nữa”. Cô giơ tay ra, ngọ nguậy mấy ngón tay đeo găng, “Chỉ bị đau thôi, cái đó uống thuốc giảm đau là được”.
“Em may đấy!”.
“Anh cũng gặp may. Em nghĩ hắn muốn nhắm vào anh, chỉ tình cờ bị em ngáng đường thôi”.
Anh cũng nghĩ vậy cho tới khi Matt loạng choạng lết tới cửa nhà Meg rồi ngã gục ngay tại chỗ, “Thế Matt sao rồi?”
Meg nhắm mắt, kéo cổ áo lên tận cằm, “Tối qua nói chuyện với em xong, anh ấy bị ngất, đến giờ vẫn chưa tỉnh”.
Ian huýt gió, “Tình hình tệ quá! Cahill vẫn chưa nắm được ngoại hình kẻ tấn công anh ta và nguyên nhân hành hung”.
“Không nhận dạng, không biết được động cơ gây án, nhưng em nghĩ chúng ta đều hiểu hung thủ có liên quan tới cuộc điều tra của anh. Không biết người tìm chiếc vali đó được gì khi ra tay với Matt?”
“Trừ phi bọn chúng nghĩ anh ta cũng đã nhìn thấy gì đó”. Ian nheo mắt, hai nhích về phía con đèo.
“Thế những gờ đá đó thì sao?” Meg chỉ về phía thác nước, “Anh bảo thấy gì không bình thường mà”.
“Hầu như gờ nào cũng trụi cây”. Anh nhấc ống nhòm ra khỏi đầu rồi đưa cho Meg, dù đứng ở góc này, họ sẽ không quan sát rõ được những rìa đá bên trái thác nước, “Ngoại trừ một cái”.
Meg nghiêng đầu, đón lấy cặp ống nhòm từ tay anh rồi đưa lên mắt, “Em biết anh nói chỗ nào rồi. Cái rìa kia có vấn đề gì?”
“Không có vấn đề gì cả, trông nó khác hẳn những cái còn lại thôi. Phía trên có một lùm cây, trông như cành lá. Cây cối có mọc được ở trên đó không?”
Cô nhún vai, chìa cặp kính cho anh, “Tự nhiên mà, cái gì cũng có thể xảy ra hết. Nhưng đứng ở đây em không thấy gì cả”.
“Có cách nào lên được đó, ngoại trừ leo vách không?” Meg đã nói cô biết rõ ngọn núi này hơn bất kỳ ai... ngoại trừ Matt.
“Trèo lên hẳn gờ đá kia à?” Cô nhăn mũi, “Không. Vách đá đó là thiên đường của dân leo trèo đấy, nếu không tin anh có thể kiểm tra, có rất nhiều bu lông cắm từ chân lên tới đinh mỏm đá ấy. Ở trên đỉnh có một con đường, từ đó anh có thể nhìn xuống bên dưới, nhưng không trèo xuống được, trừ phi nhảy. Nếu muốn dùng trực thăng lượn bên trên, cũng phải chuẩn xác tới từng chi tiết”.
Một cảm giác phấn khích dâng lên trong Ian, “Đi bao lâu thì tới đó?”
“Cũng phải mất hai giờ”. Cô mở to mắt, “Anh định trèo lên đó đấy à?”
Anh tóm lấy bên vai lành lặn của Meg, xoay cô sang phía khác, “Meg, em nhìn vị trí đó đi”. Nói rồi, anh chỉ vào thác nước ở phía xa, “Có lẽ ở lầu ngắm cảnh, Kayla đã nhìn rất rõ”. Rồi anh chỉ xuống con đèo bên dưới, “Ở dưới kia cũng có thể có góc quan sát tốt”.
Cô chậm rãi gật đầu, mắt sáng lên, “Anh nghĩ chếc vali ở trên đó à?”
“Đó là một khả năng, đầu mối hợp lý nhất mà ta nắm được từ lúc mọi chuyện xảy ra tới giờ”. Anh liếc nhìn đồng hồ, “Ta còn kịp leo lên đó không?”
Cô vặn cổ tay rồi nhòm vào ống tay áo, “Mới quá trưa thôi. Ta còn nhiều thời gian lắm”.
“Vậy thì đi thôi”. Anh nghiêng cằm đầy thách thức. Meg không bao giờ cưỡng lại được mỗi khi bị ai đó thách làm gì.
Đôi má cô ửng hồng lên, “Được thôi. Bữa nay bọn em cũng phải hủy vài chuyến đi rồi, như vậy cả triền núi này sẽ chỉ thuộc về chúng ta thôi”.
“Còn nếu không chỉ có chúng ta thì..”. Ian vạch áo, để lộ khẩu súng giắt trong bao.
“Cẩn thận đấy”. Meg liếc ra phía sau, sởn gai ốc vì cảm giác bất an. Đây có thể là một cơ hội tốt để cô nối lại với Ian, được leo bộ như ngày xưa, nhưng tốt hơn hết cô không nên quên mục đích của mình, hay đúng hơn là lực lượng chống lại họ.
Sau khi đã phát ngán với công việc bàn giấy trong văn phòng, cô liên tục đảo mắt ra ngoài cửa sổ. Việc biết Ian ở ngoài này càng làm cô mất tập trung, đến khi không chịu nổi, cô phải tắt máy, hộc tốc chạy ra đây cùng anh. Cô đã tự nhủ thầm rằng mình phải tới đây vì Matt và Kayla, nhưng suốt hai năm qua Meg đã tự dối mình quá nhiều lần, đến nỗi cứ mỗi khi có một lời nói dối mới, cô có thể nhận ra ngay tức khắc.
“Dẫn đường đi”. Ian thúc vào lưng cô, “Em có chắc vai không sao không?”
“Nó đau âm ỉ thôi, so với vết đạn bắn thì hơi đáng thất vọng”.
“Em gặp may đấy. Lần sau ta cũng không muốn hắn bắn trúng đâu”.
Meg nuốt nước miếng rồi hùng hổ lên đường trước khi cô kịp nghĩ lại. Hồi còn sống bên nhau, cô lúc nào cũng mong Ian chia sẻ công việc với mình. Lần này, anh đã khiến mười lần giấc mơ của Meg trở thành hiện thực. Liệu cô có còn sống để nuối tiếc không?
*
* *
Suốt gần hai giờ, họ hồ hởi trèo lên con đường thoai thoải dốc lắt léo quanh sườn núi, thi thoảng mới dừng chân để uống nước hay ăn ít đồ ăn nhẹ. Meg thích thú khi được tận hưởng không khí ngoài trời cùng Ian như trước, còn anh nhất nhất nghe theo những chỉ dẫn của cô về địa hình nơi đây.
Anh hiểu, sau khi lớn lên, Meg muốn được cảm thấy mình có ích, muốn mọi người nhìn nhận, coi trọng cô. Nhưng có lẽ đã qua thời cô ước muốn điều đó, hoặc Travis đã giúp cô thỏa mãn điều đó, vì mỗi lần anh gạt bụi rậm sang một bên cho cô hay đỡ tay Meg dẫn qua một chỗ khó đi, cô không còn giãy nảy lên nữa.
Anh giúp cô, cô giúp anh, như hai người lớn với nhau. Anh cũng sẽ là một người bố như thế.
“Chỉ rẽ qua rìa núi kia là tới nguồn của con thác, đúng không?” Ian khoát tay lúc con đường rẽ ngoặt, khuất sau vách núi.
Cô gật đầu, đưa tay quệt tóc khỏi trán, “Không xa lắm đâu. Chúng ta sẽ có dịp nhìn kỹ gờ đá mà anh để ý ở dưới kia”.
Một làn gió nhẹ thổi xào xạc qua các cành cây, trút lá xuống con đường phía trước họ. Meg giẫm trên lớp lá giòn tan, tim đập thình thịch vì hồi hộp hơn là kiệt sức. Nếu họ tìm thấy chiếc vali, cuộc phiêu lưu sẽ chấm dứt ngay tại đây.
Rồi sau đó thì sao?
Ian bò qua những phiến đá trước mặt, rồi quay lại, chìa tay ra. Cô nắm lấy mà không phản đối gì, cũng không sợ rằng mình sẽ thấp kém hơn vì đã nhận sự giúp đỡ của người khác.
Anh kéo cô lại gần, gỡ một chiếc lá khỏi tóc Meg, “Meg, em sẵn sàng chưa?”
Cô thổi ra một hơi buốt giá, “Em sẵn sàng rồi”.
Cả hai người nhích từng bước ra mép vực trơn nhẫy vì nước suối đổ xuống thành thác nước. Ian quỳ mọp xuống, trườn sấp người ra chỗ vách đá đâm thẳng xuống, “૮ɦếƭ tiệt!”
“Sao thế?” Meg cúi người xuống cạnh anh, nằm sấp trên đất, ngang với Ian.
Anh chỉ tay, vẽ nhiều vòng trong không khí, “Kia là gờ đá, nó bị cành và đất phủ lên”.
“Thế thì tốt”. Cô hít một hơi.
“Tốt à? Tốt thế nào?”
“Anh nhìn lên xem”. Meg nghiêng đầu lại, một tay chỉ lên nền trời, “Không có cây nhô ra”.
Ian nghiêng đầu sang một bên, “Đúng thật”.
“Anh hiểu thế nghĩa là sao rồi chứ?”
Cô như thấy các cơ trong người Ian căng ra như đã sẵn sàng, “Đám lá dưới kia không tự nhiên mà có”. Anh trả lời.
“Nghĩa là..”. Cô run rẩy nói tiếp, “Có người vứt nó xuống”.
“Để giấu một thứ”.
“Giấu chiếc vali”.