Ian xuất hiện ở cửa bếp, tay cầm một tách trà nghi ngút khói, chỉ thiếu mỗi cái tạp dề trước иgự¢. Meg nghĩ đến đó, bật cười khúc khích.
“Sao thế? Em tưởng anh không biết pha trà à?”
Cô hít hít vài hơi, “Ngửi mùi thơm ghê”.
Anh chậm rãi tiến lại chỗ Meg, tay vẫn giơ tách trà ra trước. Anh đặt nó lên bàn đánh cạch một tiếng, rối rút điện thoại ra khỏi chân cắm, “Anh để lại trà cùng điện thoại, em muốn gọi gì thì tùy. Có cần gì nữa không?”
Meg chúi về phía trước, ấp hai tay vào tách trà nóng. Cô liếc nhìn anh qua miệng cốc, qua làn khói đang bốc lên, đôi mắt đẫm nước. Cô biết mình cần gì, nhưng vẫn còn buổi tiệc trước mắt.
Cô chỉ ngón tay về phía cửa, “Em ổn rồi. Anh cứ đi làm việc đi”.
“Nếu cần gì, hãy gọi cho anh”. Anh dừng lại ở cửa rồi dùng ngón tay làm dấu khẩu súng, chỉ vào chỗ Meg, “Và nhớ, tiền trảm hậu tấu nhé”.
Lúc Ian đóng cửa, Meg ngồi yên, nín thở và lắng nghe những tiếng cọt kẹt trong nhà. Cô trút một hơi thở dài, rồi thổi cho trà nguội trước khi nhấm nháp. Meg không phải lo chuyện có người vừa xông vào nhà, vừa giương súng bắn. Hôm nay có kẻ tấn công họ vì hai người đã phạm phải vùng lãnh thổ do hắn cai quản và tìm kiếm.
Có lẽ tối qua hắn tìm cách đột nhập vào nhà hòng tìm thứ gì của Kayla. Thế nên mới lẻn vào phòng khách sạn của Ian, và đánh ngất cô phục vụ nữa.
Cô rùng mình, hớp thêm ngụm trà nóng nữa. Sau khi uống nốt giọt cuối cùng, Meg đi tới chiếc tủ tường trong hành lang rồi nhìn vào khẩu súng trường nằm ngay tầm tay nhưng ở chỗ Travis không với tới được.
Cô tắm rửa, cẩn thận gác tay trên thành bồn, xong xuôi mới gọi món ở cửa hàng Trung Quốc rồi lụi cụi trong bếp, lấy ra đĩa giấy và dao dĩa nhựa. Cô đã nói chỉ muốn tổ chức một bữa ăn thân mật thôi mà.
Meg cùng các cặp bố mẹ gửi con ở nhà trẻ Eloise cứ thay phiên nhau tổ chức bữa tối hàng tháng, mỗi lần làm ở một nhà khác nhau. Travis đã bắt đầu hiểu mấy đứa bạn có cả bố lẫn mẹ. Giờ đến lượt nó, nhưng chẳng biết sẽ được bao lâu?
Cô dành ra một giờ dọn dẹp lại nhà cửa rồi đánh thức con dậy. Lúc chuông cửa kêu, tim Meg đập thình thịch. Cô ngó qua lỗ kính, thấy một cậu thanh niên đứng ở hiên, các loại túi ni lông quấn quanh ngón, túm tụm trong tay.
Meg chợt thoáng nghĩ đến cảnh kẻ bắn lén lúc nãy đã sát hại người giao đồ, dúi anh ta vào bụi rậm cuối đường đánh xe rồi nhặt đống gà nấu hạt điều và trứng cuộn lên.
Cũng may cô đã nhận ra Brendan Chu ở cửa hàng do gia đình anh mở tên là Han Ting.
“Chào, Brendan. Có còn nữa không?”
“Cô O’Reilly gọi nhiều thế. Tối nay có khách khứa à?” Cậu ta liếc xuống Travis lúc này đang tóm chặt lấy chân Brendan, “Ê, chào anh bạn”.
“Ừ, tiệc nhỏ thôi mà”. Cô bế Travis lên, xốc nó sang bên hông rồi mở cửa cho Brendan vào, “Cậu để đồ trên mặt quầy bếp hộ tôi nhé”.
“Tay cô làm sao thế kia?” Cậu ta nghiêng đầu, đống túi thức ăn còn cầm trên tay, nhìn cái gạc đăm đăm.
“Tai nạn lúc leo bộ ấy mà”.
Cậu ta đặt đống túi lên mặt quầy, lấy mu bàn tay hất lớp tóc mái dài ra sau cho khỏi vướng mắt, “Lại tai nạn à? Nghe người ta nói hôm qua có một cô bị ngã, rồi đến một anh khách mất tích”.
“Ừ, mùa này kết thúc hơi ồn ào”.
“Bố mẹ tôi thấy không vui. Họ vẫn muốn làm ăn được để cầm cự tới mùa trượt tuyết”.
Meg ngước lên bầu trời xám một màu thiếc, “Chắc năm nay mùa trượt tuyết sẽ đến sớm. Cậu có cần tôi giúp bê đống túi còn lại vào không?”
“Tay cô đang bị thương mà. Nếu bố mẹ tôi biết tôi để chị khuân túi hộ, chắc họ sẽ nhốt tôi năm ngày năm đêm ở ngoài mất, hoặc nhẹ nhất là tịch thu điện thoại”. Brendan chạy xuống bậc tam cấp rồi quay trở lại, bê nốt đống túi đồ trên tay. Cậu ta nhận tiền boa từ Meg, cười toe toét, rồi vội vã chạy ra xe, như sợ cô sẽ đổi ý mà đòi lại.
Meg vừa lôi các hộp đựng thức ăn khỏi túi thì chuông cửa lại kêu. Cô nhìn lên chiếc đồng hồ trên lò vi sóng. Chắc khách khứa đến rồi.
* * *
Nửa giờ sau, người lớn và trẻ con đứng đầy trong nhà Meg, vừa nói cười vừa chia đũa. Cô gạt hết mọi câu hỏi thăm về cái vai, dù câu chuyện về hai cái xác chiếm gần như hết cả buổi.
Sophia có đứa con gái sinh trước Travis mấy tháng nhích lại gần Meg, “Nghe nói cảnh sát trưởng Cahill có đối thủ rồi”.
Meg suýt nữa nuốt chửng một viên đậu phộng, ho sặc sụa, “Chị nói gì thế?”
Sophia trề môi, “Meg, đừng có ngại nữa. Nghe nói có một anh FBI đẹp ngây ngất tới đây điều tra vụ án mạng trên đường leo núi cũng đang để mắt tới chị hả?”
Meg đảo mắt. Chẳng biết tin đồn nửa thật nửa giả này bắt đầu từ khi nào? Nhưng nếu mọi người thực sự nghĩ vậy về Ian, cô cũng không muốn đính chính lại. Pete chắc đã giấu biệt chuyện quá khứ của cô với Ian, Eloise cũng vậy. Chẳng biết bao lâu nữa mọi người sẽ đoán ra mối quan hệ giữa Ian Dempsey và con trai Travis Dempsey của cô?
“Đúng là anh ta có hỏi tôi vài câu, vì tôi dẫn đoàn có cả hai vị khách này”. Cô dùng chiếc đũa chọc vào Sophia, “Mà tôi cũng nói từ trước rồi, tôi có thích Pete đâu”.
“Nhưng Pete thích chị. Trông anh ta cũng được, hơi căng thẳng chút thôi, mà Travis cũng cần có bố lắm rồi đấy”.
“Travis có bố rồi mà”. Meg nói gắt lên, suýt nữa đánh rơi cái đĩa.
“Vậy đến lúc tìm anh ta rồi đấy”. Sophia dịch ra xa, ngồi lên tay vịn chiếc ghế chỗ chồng cô đang ngồi, hơi dựa vào anh như muốn khẳng định quyền sở hữu.
Meg đi quanh phòng, chiếc túi rác đeo lủng lẳng ở cổ tay. Dù mọi người có bàn tán xôn xao về hai vụ ૮ɦếƭ người trên núi, cả tin đồn ngớ ngẩn về Ian, Meg vẫn thấy hài lòng vì đã tổ chức suôn sẻ bữa tiệc này. Tiếng chuyện trò rì rầm, tiếng hét của trẻ con và cả những cái đĩa giấy đầy mỡ làm cô có cảm giác bình thường như trước.
Nhưng cảm giác đó chẳng kéo dài được bao lâu sau khi vị khách cuối cùng cũng rời đi.
Meg chải răng cho Travis, nhưng mắt nó đã díp cả lại. Cô bế nó vào giường mà không phải ngồi kể chuyện gì. Nó chỉ lẩm bẩm một từ “Bố” trước khi vùi đầu vào gối ngủ.
Meg ngó qua kẽ hở trên tấm mành treo trong phòng Travis. Cửa sổ phòng thằng bé nhìn thẳng ra hông nhà, chỗ dẫn tới bụi cây mà Ian bảo đã nghe thấy tiếng động khi tên rình rập bỏ chạy.
Cô để ngỏ cửa phòng Travis, đậy nốt mấy hộp thức ăn còn lại. Cô đã gửi đồ ăn chưa dùng đến cho khách đem về nhà, còn họ cũng cùng cô dọn dẹp sạch sẽ sau khi tiệc tan.
Cô liếc một cái về phía chiếc tủ tường, nghĩ đến cảnh mình ngồi trên ghế đu, mặt quay ra cửa chính, súng trường đặt ngang đùi như Annie Oakley chẳng hạn.
Đáng lẽ cô nên mời Ian tới dự, rồi giới thiệu với mọi người anh là bố của Travis, là chồng của cô. Như vậy sẽ át được tin đồn, hơn nữa, giờ này anh vẫn còn ở đây.
Không, Ian còn phải làm việc. Cô đâu phải mẫu phụ nữ yếu đuối như mẹ mình, như người chị song sinh ngoan ngoãn vào chiếc xe limo do một tay say xỉn lái. Họ bị bố cô điều khiển quá, đến nỗi không dám nói lên chính kiến, dù tính mạng của họ phụ thuộc hoàn toàn vào điều này.
Meg vẫn đứng vững, dù đã làm bố cô thất vọng. Cô hoàn toàn có thể tự lo cho mình và Travis.
Cô đang mải buộc túi rác lại thì có tiếng chuông cửa. Meg điếng người, tiếng chuông lại vang lên. Cô thả bịch túi rác xuống nền nhà.
Làm gì có chuyện hung thủ gõ ngay lên cửa chính chứ.
Để đề phòng, cô lật đật chạy tới chỗ chiếc tủ tường, kéo khẩu súng ra, lên cò một tiếng đanh gọn, rồi rón rén tiến về phía cửa. Tiếng nện uỳnh uỳnh vang lên, làm Meg giật mình, ôm chặt khẩu súng vào lòng.
Cô nhoài người ra, nhòm qua ống kính trên cửa. Matt. Suýt nữa Meg đổ sụp xuống sàn vì thót tim. Chẳng hiểu giữa đêm ông sếp của cô làm gì mà lại tới đây, nện vào cửa uỳnh uỳnh thế này?
“Matt, đợi tôi chút”. Cô kê khẩu súng lên tường, phía sau chiếc ghế rồi gạt chốt ra.
Meg kéo cửa ra đúng lúc Matt ngã vào trong nhà. Anh lảo đảo dựa vào cô, tì đúng vào bên tay bị thương, làm Meg phải hớp vội lấy một hơi, “Anh làm sao thế?”
Bàn tay Matt lỏng dần, rồi anh trượt xuống sàn, để lại một vệt máu dài trên áo Meg. Miệng cô há hốc, nhưng không nói nổi câu nào.
Cả người Meg lạnh toát. Matt thì thào nói, khiến Meg phải quỳ xuống để nghe rõ.
“Hắn Gi*t tôi. Kế đến là cô đấy”.