Khi dấu yêu về - Chương 15

Tác giả: Carol Ericson

“Có cay không con?” Ian lấy dĩa gõ lên thành ghế của Travis.
Meg thích Ian nhìn thẳng vào mắt đứa bé mà nói chuyện, chứ không phải gượng gạo ngước qua đầu nó. Travis cũng vậy, dù nó không hay nói, nhưng cũng rất thích thú nhìn Ian.
Travis lặp lại, “Cay!”, rồi nhét thêm đậu vào mồm.
“Nó trả lời anh rồi đấy”. Meg cười lớn, đó là lần đầu tiên trong cả buổi tối cô thấy mình đỡ căng thẳng đến vậy.
Họ uống thêm vài ly rượu, sau đó Ian cùng Travis sa vào một cuộc đàm đạo về màu sắc, cuối cùng hai bố con bắt đầu huyên thuyên, Ian còn bảo Travis có cái mặt xanh lét.
Suốt hai năm qua, Travis đã gặp nhiều người đàn ông, phần lớn là đồng nghiệp của Meg, dạo này còn có Pete Cahill, nhưng nó có vẻ nhận thấy ở Ian có điểm gì đặc biệt. Có phải do quan hệ huyết thống không? Chắc không phải, vì Ian đâu có cảm nhận được yếu tố đó với cha mình.
Chỉ có một mình Ian thôi.
Thấy Travis bắt đầu cựa quậy, Meg chùi cái mặt với đôi tay đỏ choe choét cho con rồi bế nó ra khỏi ghế. Cô đưa chiếc tàu cho nó rồi đặt thằng bé lên sàn, để bên cạnh một cốc sữa nhỏ.
Tiếng bát đĩa lanh canh chứng tỏ Ian đã dọn xong bàn. Riêng về khoản này, anh là một người chồng lý tưởng, vì không chịu nổi thói bừa bộn. Cô cũng gom nốt phần thức ăn thừa trên bàn rồi vào bếp cùng anh.
Anh huých vào hông cô, “Lại giống hồi xưa nhỉ?”
“Lúc ở nhà anh lúc nào cũng đỡ đần vợ”.
“Ôi chà!”. Ian bỏ nốt cái đĩa vào máy rửa chén, rồi chùi tay vào chiếc khăn lau, vò nhàu nó, “Chính vì thế nên em không nói cho anh biết em có thai đúng không?”
Cô thở dài, hất tóc ra sau vai, “Ian, em có cả tỉ lý do. Vào lúc đó, lý do nào cũng chính đáng cả. Giờ trông thấy anh chơi với Travis, em mới biết em đã phạm phải sai lầm, rất lớn”.
Lớn đến nỗi suýt nữa cô đã mất hết cơ hội quay trở lại với chồng. Cô khoanh tay trước bụng, nghĩ lại và không hiểu làm sao ý nghĩ đó có thể luồn lách được vào đầu. Cô chưa bao giờ hy vọng sẽ được đoàn tụ với Ian, dù có kể với anh về Travis. Có lẽ cô biết một khi nói ra cái tin động trời ấy, anh sẽ chẳng bao giờ tha thứ cho cô.
“Thôi, không nhắc nữa”. Anh giơ hai tay lên, tỏ vẻ cầu hòa, “Anh không trách móc em nữa, mà chỉ tận dụng những gì anh có và dành thời gian cho con trai thôi”.
Anh thả chiếc khăn lên mặt bếp rồi sà xuống sàn với Travis. Meg để hai bố con với nhau, còn mình đi lau dọn bếp. Cô kiểm tra lại chốt cửa sổ trên bồn rửa. Bình thường, Meg muốn có ít không khí trong lành, nhưng hôm nay bên ngoài tối đen như mực, mây là là bay che khuất mảnh trăng nhỏ xíu.
Cô tự nhiên rùng mình rồi gõ cái nút trên máy rửa chén. Tiếng ՐêՈ Րỉ của thằng bé báo hiệu đã đến giờ đi ngủ.
Meg cúi xuống cạnh con, đưa tay xoa xoa lên mái tóc màu cà phê của nó. Không biết sau này nó có sậm màu như tóc Ian không nhi? “Hình như có người mệt lử rồi”.
Ian ngả ra sau, hai tay chống lên nền nhà, “Hay ghê. Tưởng đang nói mình chứ”.
“Lúc bọn trẻ con mệt, chúng nó thường quậy lắm, ít ra Travis là như vậy”. Cô véo mũi thằng bé một cái, “Đến giờ đi ngủ rồi. Con chúc... bố ngủ ngon đi?”
Travis bò lên người Ian, đẩy anh nằm sấp xuống, rồi nhảy chồm chồm trên đó, làm Ian phải rên lên, “Bố là ngựa à?”
Travis cười khúc khích, nằm rạp xuống, rúc cái đầu nhỏ xíu vào bộ иgự¢ vạm vỡ của Ian. Ian tần ngần vuốt khẽ lên mái tóc lơ thơ của thằng bé, xoắn một lọn tóc xoăn quanh ngón tay, “À, cũng bị tóc xoăn à”.
“Bị là thế nào? Ai cũng thích tóc con đấy”. Meg cù lên má Travis, “Ngủ được chưa con?”
Travis gật đầu, Meg liền nhâc đứa bé khỏi người Ian. Lúc Meg xốc nó trên hông, Travis giơ tay ra vẫy, “Bố ngủ ngon!”.
Meg nghẹn ngào, phải chớp mắt để nước mắt khỏi trào ra.
Ian cũng vẫy lại, “Travis cũng ngủ ngon nhé!”.
Lúc Meg đánh răng, thay quần áo xong cho Travis, nó đã ngủ gà gật. Cô đặt nó vào chiếc giường mới to hơn. Giường cho trẻ biết đi, còn cả ghế nâng nữa, Ian đã không chứng kiến được chuyện này.
Thật đáng thương cho tính sợ sệt của cô!
Cô đá đôi guốc ra, đi tất không vào phòng khách, thấy Ian đang cầm cốc nước, còn tay kia đang cuốn vật gì đó.
Cô cũng rót một cốc rồi ngồi xuống đầu kia chiếc ghế, “Anh hợp với Travis lắm, rất thoải mái chứ”.
Anh nhếch mép cười, “Cũng may anh không phải nói chuyện với nó”.
“Em không biết.” Cô khoanh chân lại, “Nhưng câu chuyện về màu sắc nghe sâu sắc lắm”. Meg nghiêng đầu nhìn sợi len anh quấn quanh ngón tay, “Gì thế kia?”
Anh thả nó ra rồi kẹp giữa hai đầu ngón tay, giơ lên, “Anh tìm thấy ngoài kia”.
“Hả?” Cô nhăn mũi, “Thế mà cũng nhặt lên sao?”
Ian kéo căng sợi len rồi lấy ngón cái gảy lên nó, “Lúc đi lên thềm nhà, anh nghe có tiếng động trong bụi rậm”.
Meg giật mình, tim đập thình thịch. Cô đảo mắt ra phía cửa sổ bếp, “Trong bụi cây sau nhà phải không?”
“Ừ. Anh nghĩ chỉ là con gì đó, dù có linh cảm không lành lắm. Tiếng động nghe có tính toán, chứ không thể là ngẫu nhiên được”.
“Tính toán như thế nào?”
“Sột soạt. Im lặng. Cành cây gãy răng rắc. Im lặng. Rồi lúc anh đi vòng ra sau thì tự nhiên ồ ạt, Nếu nghe thấy tiếng xe ô tô và nếu đó là con vật thì nó đã phải cong đuôi chạy từ lâu rồi”.
Meg khoanh tay lại, các ngón tay bấu chặt vào bắp tay, “Anh ra tận phía sau?”
Anh gật đầu.
Tim Meg đập nhanh đến nỗi tai ù đi, “Thế rồi anh tìm thấy cái này à?”
Ian thả sợi len lên chân cô. Nó như thiêu đốt qua lớp vải bò vậy, “Có phải của em không? Có thấy quen không?”
Cô lấy hai ngón tay cầm nó lên, sợi đan rất thô, “Cứ như nó bị tuột ra khỏi khăn hay găng len ấy nhỉ?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc