Trống иgự¢ Meg O’Reilly đập thình thịch, nhưng không phải vì độ cao.
Một người đàn ông cao lớn, vạm vỡ nhảy ra khỏi chiếc xe chở đoàn leo núi Rocky, làm Meg thốt lên, thấy mình giống hệt nhân vật hoạt hình nào đó có đôi mắt trồi ra khỏi hốc mắt. Anh chàng du khách đẹp trai có mái tóc nâu cắt ngắn cùng cơ thể hấp dẫn khiến người ta thèm rỏ dãi phớt lờ cô, cùng cả đôi mắt đang trồi ra kia nữa, trong khi mải giúp một cô gái tóc vàng chỉnh lại ba lô của mình.
Nhưng cô vẫn kịp thấy đôi lông mày nâu sậm kia nhướn cao lúc anh ta nhìn thấy Meg. Cô níu chặt lấy quai chiếc túi, quăng nó lên vai, nhìn quanh đám du khách xem có cái máy quay lén nào không, hay một người của đài truyền hình từ sau gốc cây nào đó nhảy ra rồi hét lớn, "Cô bị chộp hình rồi!"
Gabe, tay lái chiếc xe du lịch, nhảy xuống khỏi bậc cuối cùng rồi khoát tay về phía Meg, "Đây là cô Meg O’Reilly, cũng là hướng dẫn viên cho chuyến leo bộ này. Nếu có ai hối lộ cô ấy bánh bích quy rắc sô-cô-la, chắc chắn sẽ được nghe kể về chuyến leo Everest của cô ấy đấy ạ".
Tiếng trầm trồ râm ran nổi lên, tai Meg ù ù, nhưng cô vẫn nở nụ cười tươi, giơ bàn tay run rẩy vẫy chào nhóm người đang đứng túm tụm. Anh chàng cao to đẹp trai tách khỏi mọi người, sải bước tới gần rồi chìa bàn tay to lớn đeo găng cho Meg.
”Rất hân hạnh được gặp cô, Meg. Tôi là John Shepherd, còn đây là vợ tôi, Kayla". Anh trỏ ngón tay cái qua vai, chỉ vào cô gái tóc vàng đang mỉm cười phía sau, rồi bắt tay Meg thật chặt, đến nổi cô tưởng như xương mình nát vụn.
Meg nheo mắt rồi cũng siết lại. Cô chẳng biết thừa anh sao. Ian, giờ tự xưng là John Shepherd, chưa từng cưới cô vợ tóc vàng đẫy đà nào cả.
Anh vẫn còn là chồng cô kia mà.
"Chào mừng anh John đến với chuyến đi này. Cuộc đi bộ khá vất vả đấy. Anh đã sẵn sàng chưa?" Cô nhìn lướt qua cơ thể vạm vỡ đang treo biển vô duyên lên câu hỏi vừa rồi, sau đó mới từ từ nhìn vào mặt anh, rồi nặn ra một nụ cười niềm nở rất giả tạo.
Đáp lại, người du khách cũng cười tươi rói, đôi vai rộng bắt đầu thả lỏng. Mà việc gì phải căng thẳng, vì anh biết chẳng bao giờ cô lật tẩy anh. Chẳng phải trước giờ cô vẫn là người vợ biết điều của một tay gián điệp sao?
Cho tới tận cùng ấy chứ.
"Chắc tôi trụ được, mặc dù chưa dám thử Everest bao giờ. Hẳn phải đáng nhớ lắm nhỉ!”
Ian biết quá rõ, vì họ đã gặp nhau ngay trong chuyến đi đầu tiên và cũng là duy nhất tới ngọn Everest mà Meg tham dự. Họ trở thành bạn đồng hành khi leo ngọn núi đó, cùng dựa vào nhau, rồi có cảm tình với nhau.
Megan nuốt cục tức đang chẹn trong cổ, đi lướt qua Ian rồi chào mừng những người còn lại trong đoàn - có vài đôi: một anh chàng người Đức, một cặp mẹ con, với ba người phụ nữ đi để ăn mừng ngày sinh nhật thứ bốn mươi. Tất cả, kể cả cô "vợ" Kayla của Ian, trông rất khỏe mạnh và hừng hực khí thế cho chuyến leo bộ gian khổ dài mười hai dặm, lên tận đỉnh núi.
Trong khi giải thích luật lệ của chuyến đi cho cả đoàn, Meg tranh thủ nhìn trộm Kayla, cân nhắc khuôn mặt của người phụ nữ cứng cỏi, mới toanh đang vận đồ đỏ kia. Chắc là đồng nghiệp của Ian ở Prospero, một công ty gián điệp đã chiếm hết thời gian của Ian trong cuộc hôn nhân chỉ kéo dài vỏn vẹn có hai năm của họ.
Nhưng câu hỏi vẫn nhức nhối trong đầu Meg, chẳng hiểu hai người làm cái gì trong chuyến đi của cô đây?
"Có ai hỏi gì nữa không ạ?" Trừ chính Meg ra. Meg quàng nốt quai trái của chiếc ba lô lên vai rồi bấm chặt chốt ở trước bụng. Cô trả lời vài câu lặt vặt về chụp ảnh hay sơ cứu mà vẫn không khỏi xúc động vì còn nhớ như in câu trả lời trong tình cảnh nửa mê nửa tỉnh hiện nay, đúng hơn là từ khi nhìn thấy Ian trong chuyến đi này.
"Chúng ta đi mười hai dặm lên đỉnh núi, rồi sẽ bắt tàu xuống đây. Mọi người nhớ đi đúng chặng, uống thật nhiều nước dù không khí có trở lạnh. Ta sẽ dừng lại nhiều lần để chụp ảnh, nên hãy sẵn sàng ống kính để lưu lại những hình ảnh tuyệt đẹp của thác nước và dải đèo nhé".
Trong lúc một vài du khách tranh thủ uống nước và dậm chân liên tục trên nền đất lạnh, Meg bật chiếc đài thu sóng lên rồi bỏ nó vào túi áo trong. Cô tựa một vai lên cửa chiếc xe, rồi hỏi Gabe, "Anh đi thẳng về trụ sở à?"
“Ừ". Anh đáp rồi khởi động máy, "Anh về đánh một chuyến nữa, chở nhóm của Jason tới thác Cascade".
"Nhớ để đài phát thanh trong văn phòng bật nhé". Meg ngửa đầu ra sau rồi nhìn lên bầu trời buổi sáng xám xịt, "Chắc trời chưa có tuyết được ngay, nhưng đến chiều e sẽ có một hai cơn mưa rào, thời tiết giai đoạn này khó đoán lắm".
Gabe xoa xoa bàn tay đeo găng lên bánh lái, thổi phù ra một hơi đầy sương, "Nếu cần gì cứ gọi Scott nhé. Hôm nay nó cũng đi tua. Nhưng xem chừng nhóm này được đấy. Lúc đi xe anh còn bắt nhịp cho họ hát nữa".
Meg đảo mắt, "Anh lúc nào chẳng vậy. Nhưng có hát nữa cũng chẳng cứu họ được từ độ cao hơn ba nghìn mét trong khi đường đang lầy lội đâu".
"Hát thì không, nhưng em thì có. Em đã để mất ông khách nào đâu hả Meggie".
Meg cười mũi rồi đập lên cánh cửa một cái khi Gabe vừa đóng sập nó lại. Sau đó, cô quay qua nhìn Ian cùng cả nhóm người.
Vì Ian giữ bí mật rất giỏi, nên có lẽ chẳng bao giờ cô biết được anh cùng đồng nghiệp len lỏi vào đây làm gì. rất nhiên, Meg vẫn giữ một bí mật lớn nhất, mà lại không có ý định tiết lộ cho Ian, nên cũng chẳng trông chờ việc anh sẽ thú nhận với cô lý do đường đột tham gia chuyến leo bộ này.
Cô biết việc này không dính dáng đến cô, vì lúc thấy cô, anh cũng ngạc nhiên chẳng kém gì khi Meg bắt gặp anh đang kéo theo một cô vợ hờ.
Đợi cho ai nấy cất chai nước và kéo ba lô lại cân thận, Meg đi ra phía trước rồi dẫn họ lên con đường mòn. Cô quay lại, mọi người lập tức vây quanh theo hình vòng cung, nét mặt hổi hộp chờ đợi.
"Ở chặng dưới này, ta còn có đường đất để đi hàng dài, nhưng vài đoạn khác, nhất là ở trên cao kia, ta sẽ phải đi hàng một". Cô ngửa hai tay ra phía trước, "Có lẽ sẽ có mưa, hy vọng mọi người có đem theo áo mưa hay păng-sê đầy đủ rồi. Nếu ai chưa có, tôi cũng đã dự phòng vài tấm trong ba lô đấy".
Meg bắt đầu leo theo con đường mòn, cả đoàn lục tục theo sau. Lớp lá khô từ những hàng cây dương rụng xuống kêu rào rạo dưới đôi giày đặc chủng của Meg trong khi cô hít một hơi sâu cái mùi ẩm thấp của lớp đất ba-zan. Nhất định không thể để sự xuất hiện đột ngột của Ian làm hỏng chuyến đi ưa thích của cô được. Từ ngày ly thân ba năm trước, Meg chưa một lần nghe được tin tức gì từ anh, dù vẫn nhớ đến anh hàng ngày.
Làm sao cô đừng được, nhất là khi con trai Travis của họ, cứ ngày ngày lại ngước nhìn cô bằng cặp mắt màu xanh lá lấp lánh ánh vàng?
Meg rùng mình hít một luồng không khí lạnh, rồi dừng lại trước bụi cây dương. Không biết nếu Ian phát hiện ra mình còn có một đứa con trai hai tuổi, anh sẽ làm gì? Chắc anh sẽ rũ bỏ nó để quay lại chỗ địa đàng nào đó mà tiếp tục bảo vệ nhân loại. Anh đã tuyên bố rõ ràng khi họ vừa cưới nhau, và cả sau lần cô sảy mất đứa con đầu lòng, rằng không muốn có một gia đình đầy đủ.
Meg cúi xuống, nhặt vài mảnh vỏ cây lên rồi đưa cho mọi người trong khi giảng giải về những loài cây mọc dọc trên đoạn đầu chặng leo của cả nhóm. Ian và Kayla cùng chúi đầu vào một mảnh vỏ, nhưng Meg thừa biết tâm trí anh đang hoạt động liên tục, nhào nặn ra các kế hoạch, mưu kế. Cơ thể anh gần như rung lên vì một nguồn năng lượng luôn luôn vận động - điểm này đã khiến Meg không thể cưỡng nổi khi lần đầu họ gặp nhau.
Đoàn leo núi đi dặm đầu trên con đường mòn rất đều đặn. Có nhiều người vọt lên phía trước Meg, số còn lại thơ thẩn ở phía sau, làm chậm tiến độ của cả nhóm. Đây chưa phải là đoàn dễ dẫn nhất mà Meg từng phụ trách, nhưng có thể ấn tượng này là do cô đã trở nên nóng nảy và sốt ruột khi có Ian ở đó.
Anh chàng du khách người Đức luôn đi gần Meg, trút lên cô hàng tá câu hỏi bằng cái giọng lơ lớ tiếng Anh. Một cặp thì mải la cà, xem chừng chỉ hứng thú về đối phương chứ chẳng màng tới cuộc leo bộ này, nhìn có thể đoán là đôi vợ chồng mới cưới. Meg cố kìm lại sự ghen tị đang dấy lên. Hồi ở Everest, cô và Ian cũng hệt như vậy. Khung cảnh hùng vĩ xung quanh chẳng là gì so với người đang đi ngay bên cạnh mình.
Hai trong số ba người phụ nữ tổ chức sinh nhật cùng nhau cứ thúc vào bạn mình khi cô này lớn tiếng than phiền về việc có mỗi kỳ nghỉ mà trong khi lẽ ra lúc này phải lang thang ở một khu rừng cao chót vót, phải được ngồi nhâm nhi trong quán rượu sau một bữa mát-xa buổi chiều.