" Nếu thật sự có luân hồi chuyển kiếp, kiếp sau chúng ta lại vẽ tiếp mối tình dang dở của kiếp này được không?"
Tay hắn run tới mức tờ giấy trên tay cũng thả rơi xuống. Dục Mạc Sâm vội vàng xoay người chạy ra ngoài, một mình chạy băng băng trên hành lang vắng với tất cả sức lực. Hắn vừa chạy vừa gọi tên cô, môi dưới bị cắn đến bật máu.
Hàng lang tăm tối phía trước tựa như kéo dài ra. Hắn chạy hết hành lang này rồi đến hành lang khác, xuống cầu thang này rồi lại xuống cầu thang khác. Hắn liên tục hô lớn tên cô, giọng khản đặc như có thứ gì đó mắc nghẹn ở cổ.
Môt góc bệnh viện bỗng trở nên xôn xao, xua nhẹ đi cái tĩnh mịch đầy ૮ɦếƭ chóc của đêm tối.
- Hồ Trúc Lam! Em đâu rồi?
...
- Hồ Trúc Lam! Sao em dám bỏ anh đi chứ?
...
- Hồ Trúc Lam! Anh đã không quan tâm đến chuyện em sinh con được hay không cơ mà? Em đừng bỏ anh đi được không?
...
Hắn vô vọng và bất lực hét lớn lên, tiếng vọng vang giữa khuôn viên bệnh viện. Đáp lại hắn chỉ có tiếng gió bạt ngàn tựa hồ tiếng than khóc của những vì sao. Hắn cũng không biết mình đã khóc rồi.
Đúng vậy! Những giọt lệ nóng hổi đang chảy dài trên mặt hắn. Dục Mạc Sâm đang khóc! Một kẻ xưa nay chỉ có lạnh nhạt bao quanh cuối cùng cũng biết khóc!
- Hồ Trúc Lam! Cầu xin em đừng bỏ rơi anh! Cầu xin em...cầu xin em...đừng bỏ rơi anh!
Hắn loạng choạng bước thêm vài bước chân, tiếng khóc đầy sắc lạnh khiến người nghe không khỏi thấy thê lương. Hắn đưa tay lau vội nước mắt, nhưng cớ sao càng lau thì nước mắt lại càng đong đầy.
Hắn muốn đứng dậy chạy đi tìm cô tiếp, nhưng bây giờ hắn chỉ biết đứng ở đây mà khóc!
Hắn trở nên yếu đuối và thảm hại tới mức này rồi sao?
Lúc biết tin đứa con đầu tiên của mình mất, hắn không khóc.
Lúc hay tin sau này cô không thể mang thai, hắn chỉ suýt khóc theo cô.
Còn lúc này, lúc mà cô bỏ hắn mà đi, hắn thật sự đã khóc.
Sự tồn tại của cô vốn đã rất quan trọng như thế.
Hắn lại chợt nhớ tới hình ảnh người cha quá cố của mình. Khi mẹ hắn mất, có phải ông ấy cũng đã khóc thảm hại thế này không?
Ông ấy cũng gạt bỏ mọi sự lạnh lùng và thờ ơ với thế giới để cúi đầu trước vong hồn đã mất của người đàn bà mình yêu thương nhất phải không?
Tựa như lúc này vậy. Tựa như khoảnh khắc này vậy. Cô rõ ràng vẫn sống, chỉ là không sống bên hắn nữa.
Cô mang con tim vụn vỡ rời đi mà quên mất ở nơi này cũng còn một trái tim vỡ vụn thoi thóp đập từng ngày.
Vì ai?
Và vì lí do gì?
Sao hắn lại khóc?
Hắn khóc vì điều gì?
Khiến cho một người như hắn khóc, cô có phải cũng quá tài giỏi rồi không?
Gió vẫn bạt ngàn thổi, sao vẫn thi nhau lấp lánh. Mỗi vì sao như một ánh mắt của các nàng tiên, lẳng lặng nhìn nhân loại chìm trong thế sự thường tình.
Rõ ràng chỉ toàn đau khổ, vậy mà nhân loại vẫn không ít kẻ tình nguyện chìm vào biển khổ đau.
Trách tình yêu làm nhân loại ngu ngốc, hay trách nhân loại ngu ngốc trong tình yêu?
***
Mỗi ngày sau đó, hắn luôn cho người đi tìm cô, còn bản thân thì sống thờ ơ lãnh đạm như một cái bóng. Ngoại trừ những lúc cần thiết thì hắn tuyệt đối không nói chuyện. Đôi mắt hắn tràn ngập sự mệt mỏi và sắc lạnh. Hắn hút thuốc nhiều hơn trước. Hắn quay trở lại làm một kẻ ngang tàn như trước khi gặp cô, thậm chí còn hơn lúc trước gấp bội. Dục Mạc Sâm càng lúc càng tiều tuỵ. Anh em trong tổ chức không ai dám hó hé, chỉ biết câm lặng cảm nhận cái nỗi đau của đại ca.
Hoá ra yêu là một loại độc dược thần kì, chỉ cần dính một chút là tâm can tựa hoá thành hư vô.
Không ít anh em trong tổ chức đã có vợ con nên họ rất thấu hiểu cảm giác này. Kẻ ta coi là sinh mệnh lại ôm theo sinh mệnh rời xa ta, có chăng vừa Gi*t ૮ɦếƭ tâm hồn mục rỗng vừa chà sát lên vết sâu đầy những muối mặn.
Tổ chức trở nên thâm trầm và vắng lặng dẫu người vẫn đầy đủ như thế.
Cứ tựa như tổ chức này không tồn tại vậy.
Sau một tháng im hơi lặng tiếng thì anh em đã tự sửa lại được hơn hai mươi căn nhà. Một thân Phó Hoành đứng ra lo mọi việc, còn Doanh Khoanh và Ái Hiểu Tâm thì cũng như bốc hơi khỏi thế gian, không thấy mặt.
Dục Mạc Sâm tựa mình lên ghế êm, đôi mắt đờ đẫn nhìn lên trần nhà. Trong tay hắn là chiếc nhẫn vẫn sáng lấp lánh như hôm nào. Hắn còn định sẽ mang cho cô trong ngày cưới.
Thế nhưng giấc mộng đẹp đẽ đó đã mất rồi.
Tan vỡ như bọt bong bóng, chỉ để lại trong đời chút dư âm khó phai.
Hắn cứng nhắc đưa chiếc nhẫn lên trước mắt mình, mân mê từng góc cạnh trên chiếc nhẫn. Hắn đích thân nhờ thợ làm nên chiếc nhẫn này, sâu trong thân nhẫn có hai chữ cái S và L, tương trưng cho Sâm và Lam. Hai chữ cái khăng khít với nhau bởi một sợi dây, hàm ý vĩnh viễn không thể chia rời.
S và L, Sâm và Lam..
Một tia nắng chói chang hắc lên trên chiếc nhẫn, một góc loé lên tia bạch kim sáng đến kì lạ. Hắn khẽ nheo mắt lại, hai chữ cái trên nhẫn càng hiện rõ hơn.
S và L, Sâm và Lam!
S và L, Sâm và Lam!
S và L, Sâm và Lam!
Đột nhiên tiếng gõ cửa vội vã vang lên, sau đó cánh cửa bật mở, một người hớt hải chạy vào:
- Đại...đại ca! Nick...Nick xuất hiện rồi!
Hắn cau nhẹ mày nhìn tên đàn em trước mắt. Cậu ta thở hồng hộc, nói gấp:
- Người của Nick dẫn quân đến tận đảo để tấn công, bây giờ anh em đang đánh trả lại chúng!
Hắn lập tức bật dậy, nhét vội cái nhẫn vào túi áo rồi cầm theo súng lục chạy ra ngoài. Tên đàn em dẫn lối đi trước, đến giữa khu rừng rậm thì bỗng nhiên ngừng chạy. Hắn cũng ngưng bước, nhận ra đằng sau có tiếng bước chân thì đã quá trễ.
Một ống súng đèn ngòm dí thẳng vào sọ hắn. Tên đàn em sợ sệt đứng sang một bên, lắp bắp:
- Em xin lỗi đại ca!
Dục Mạc Sâm dĩ nhiên hiểu chuyện gì đang xảy ra. Hắn bị lừa rồi!
Ống súng sắc lạnh vẫn chĩa vào đầu hắn. Hắn đứng bất động như trời trồng. Kẻ đang cầm khẩu súng kia khẽ nhếch nhẹ môi, giọng đầy châm biếm:
- Đại ca! À không! Bây giờ phải gọi là kẻ thù!
Hắn ngừng như đã ngưng thử khi nghe thấy giọng nói đó. Đây chẳng phải...
- Vĩnh viễn chắc anh không thể ngờ mình lại gần kẻ thù suốt bao nhiêu năm qua như thế. Anh luôn cho người săn lùng tin tức của Nick, nhưng lại không biết rằng thật ra Nick chính là người bản thân luôn coi là đồng đội. Thế nào? Doanh Khanh là Nick, Nick là Doanh Khanh, mọi chuyện có phải rất vô lí đúng không?