- Con thỏ ngây thơ! Hoá ra bấy lâu nay em ghen với em gái tôi sao?
Cô nằm gọn trong lòng hắn, hai mắt bắt đầu mở to lên vì quá sốc. Cả ngạc nhiên nữa!
Dục Mạc Sâm nhìn thẳng vào mắt cô, ý cười càng lúc càng đậm:
- Đây là em gái tôi!
Mặt cô đỏ ửng lên, khoé môi mấp máy không nói thành lời.
- Không...không phải...đây là...là...
- Tôi hiểu vấn đề rồi! Em vô tình nghe được mấy lời tôi nói lúc còn nằm trên giường dưỡng bệnh, sau đó nghĩ cô bé này mới đích thị là người tôi yêu?
- Không...không có! Tôi không có nghĩ như thế!
Cô xấu hổ và nhục nhã đẩy hắn ra, không dám ở cạnh hắn thêm một giây phút nào nữa.
Nếu có cái hố đen nào đó gần đây thì tốt quá! Cô sẽ không ngần ngại mà nhảy vào ngay lập tức!
Nhưng đâu có dễ dàng như vậy chứ! Dục Mạc Sâm đưa tay quay cằm cô lại, buộc cô phải đối diện với mình. Hắn từ từ cúi sát xuống đôi môi cô, thì thào:
- Không cần phải xấu hổ! Việc em ghen chứng tỏ em có để mắt đến tôi, tôi rất hài lòng. Em làm đúng chỉ là sai người thôi!
Hơi thở nóng rực của hắn phả vào mặt làm cô run rẩy từng cơn. Cô bám chặt chiếc áo hắn, cảm giác hai chân mềm nhũn ra.
Cô...sao cô nhạy cảm thế này?
Hắn tinh tế nhận ra điều đó, bàn tay còn lại rất nhanh đã luồn sâu vào trong áo. Cô bị hắn khoá chặt, không cách nào phản kháng lại đôi bàn tay đang làm càn.
Trúc Lam úp mặt xuống hõm cổ hắn, thở dốc.
dụς ∀ọηg bấy lâu nay bỗng dưng dâng trào, như một con hổ đói thèm khát thịt với máu tươi. Hắn mạnh bạo hôn lên môi cô, cô cũng nhanh chóng hoà quyện với hắn.
- Nhưng ông...ưm...em gái ông sao lại...giống tôi...ưm...
Hắn nới lỏng tay, cứ ngỡ thả cô ra nhưng không! Hắn lại cúi người bế thốc cô lên, vài sải chân dài đã bước vào phòng ngủ.
Không thương hoa tiếc ngọc, hắn ném cô xuống giường, sau đó áp cơ thể rắn chắc xuống cơ thể mảnh mai kia. Cô chống cự vô ích, hoàn toàn bất lực trước sức lực đàn ông.
Hắn lột được chiếc áo của cô ra, yêu chiều cắn lên xương quai xanh cô một cái làm cô đau đớn rên lớn lên. Hắn vô cùng thích thú, vừa gặm nhấm bộ иgự¢ trần như nhộng vừa nói vài câu ngắn gọn:
- Tôi cũng không biết, có thể là người giống người thôi.
- Ông chỉ vì điều...điều đó mà cưới tôi?!
- Không quan trọng!
- Hả?!
- Làm đã, tính sau!
Dù vết thương chưa hoàn toàn khỏi hẳn, nhưng hôm đó hắn vẫn như con dã thú ăn sạch cơ thể cô. Cô đê mê chìm đắm trong biển dụς ∀ọηg, hết lần này đến lần khác hưởng thụ cái khoái lạc của trần gian do người đàn ông này mang lại.
Đến khi cô mở mắt đã thấy bầu trời bắt đầu sẩm tối.
Dục Mạc Sâm không biết đã tỉnh từ lúc nào, đang ngồi bên cửa sổ hút một điếu thuốc lá. Cô mệt mỏi quấn chăn ngồi dậy, cơ thể như bị một tảng đá đè lên.
Nhìn xem! Cả người cô đâu đâu cũng có vết tím xanh!
Mùi thuốc lá bay ngược trong gió thoảng làm cô nhíu mày lại. Mùi thuốc rất khó chịu!
- Ông đừng hút thuốc được không?
Hắn nghe thấy tiếng cô liền xoay người lại, ung dung dựa vào thành cửa rồi cất giọng trầm thấp:
- Em ra lệnh cho tôi?
- Không có! Chỉ là mùi thuốc làm tôi không thở...
Cô chưa nói hết câu thì hắn đã dập điếu thuốc đi rồi.
Lại nghĩ về chuyện ban nãy, cô không tránh khỏi ngượng ngùng mà xoay mặt đi chỗ khác. Trúc Lam cắn cắn môi dưới, thì thào:
- Tôi...xin lỗi!
Hắn dĩ nhiên nghe cô nói gì, chỉ là đột nhiên nổi hứng châm chọc:
- Em nói gì cơ?
- Tôi...tôi nói xin lỗi ông!
- Không nghe!
- Tôi xin lỗi ông! Xin lỗi vì đã ghen bóng ghen gió!
Cô bực bội hét lên, hắn thoả mãn nhếch môi cười một cái. Đến khi nhận thức được câu mình vừa nói, cô mới xấu hổ vùi mặt vào chăn.
- Cuối cùng cũng thừa nhận mình ghen rồi!
Hắn tiến tới cạnh giường, mở tủ ra lấy tấm ảnh quen thuộc:
- Em gái tôi Dục Uyển Ninh! Nó vĩnh viễn ra đi ở tuổi 16 rồi!
Cô ngẩng đầu lên, bất chợt phát hiện trong đôi mắt thâm sâu đó có một tia đau lòng.
Tim cô cũng bỗng dưng thắt lại...
- Đáng nhẽ tôi không nên nhắc tới...
- Không sao cả! Dù sao con bé ra đi cũng gần 10 năm rồi!
- Tôi có thể hỏi vì sao không?
Hắn chưa vội trả lời mà ngồi xuống bên cạnh cô trước, dịu dàng đưa tay chạm nhẹ khoé mắt cô:
- Đôi mắt này...quá giống rồi!
- Thật ra tôi hiểu lầm cũng đúng! Hai người là anh em sao lại không giống nhau tí nào vậy chứ?
Hắn chuyển ánh mắt sang tấm ảnh trên tay, cười nhạt:
- Con bé và tôi là anh em cùng cha khác mẹ, tôi giống ba còn Tiểu Ninh giống dì, không hề giống nhau.
Hắn cúi thấp đầu hơn, giọng trầm mặc:
- Gần mười năm trước tôi đã bắt đầu theo con đường của ba. Kẻ thù của ông ấy lúc đó vì không muốn ông có người kế nhiệm nên đã tìm cách hãm hại tôi. Vào ngày sinh nhật của Uyển Ninh, người của kẻ thù đã lén bỏ thuốc vào ly nước tôi sắp uống, không ngờ bị em gái tôi vô tình phát hiện. Con bé ngây thơ không biết nên làm thế nào, vì lo cho anh mà tự tay uống hết ly nước.
Cô đưa tay bịt môi, không để cho bản thân phát ra một tiếng thốt nào.
- Uyển Ninh bị thiểu năng nên rất ngốc, ngay cả việc hất ly nước đó đi cũng không biết!
Hắn thở dài một hơi, trong lòng nhói lên từng cơn.
Lúc phát hiện em gái chỉ còn là cái xác không hồn nằm dưới sàn nhà, hắn đã hận tới mức chỉ muốn phăm kẻ thù ra làm trăm mảnh.
Tìm ra được kẻ bỏ thuốc, ba hắn là người quân tử cũng phải cầm súng lên mà tự tay ɢɨết ૮ɦếƭ kẻ đó.
Dì Tư mẹ của con bé vì quá sốc mà đã đổ bạo bệnh. Không lâu sau đó thì dì qua đời.
Còn mẹ hắn ở đâu ư? Vừa sinh hắn ra thì bà đã mất rồi!
Năm đó hắn vừa tròn 25 tuổi!
Trúc Lam rơm rớm rơi lệ, cảm giác mất mát này cô không phải là không biết.
Cô cũng từng bị mẹ vứt bỏ, từng là thứ không ai cần đến!
Ngoài ba!
Đến bây giờ ông ấy cũng bỏ cô rồi, cô còn lại ai trên đời đây?
Hắn nghe tiếng thút thít của cô nên vội tỉnh lại giữa dòng hồi ức, quay sang ôm cô vào lòng.
- Tôi đã dặn em không được khóc!
Cô úp mặt vào иgự¢ hắn, nghe rõ tiếng trái tim hắn đập nhanh liên hồi.
- Con bé thật tội nghiệp!
Dục Mạc Sâm tì cằm vào đầu cô, dịu dàng vuốt nhẹ mái tóc dài:
- Con bé cho tôi gặp em, ắt hẳn muốn tôi phải nhớ tới nó mỗi ngày! Nhưng em cứ yên tâm! Con bé là em gái, còn em là vợ hiền, chung quy lại tôi đều phải trân trọng từng giây từng phút. Nếu lỡ sau này sinh ly tử biệt, ít nhất tôi cũng hạnh phúc vì ngày hôm nay đã không phụ lòng người phụ nữ tôi cần yêu thương cả đời!