Khi Chiếm Đoạt Hóa Thành Tình Yêu - Chương 03

Tác giả: Nguyễn Ngọc Thanh Trúc

Lúc cô mở mắt đã thấy mặt trời mọc lên rất cao. Trúc Lam lổm ngổm ngồi dậy, cảm giác hạ thân có chút đau rát.
Không đau so với những gì cô đã nghĩ.
Bên ngoài có tiếng bước chân. Cô vội vội vàng vàng lấy chăn che đi cơ thể loã lồ, phát hiện cả người mình có nhiều dấu vết xanh đỏ.
- Thứ gì nên thấy cũng đã thấy hết cả, em còn ngại ngùng gì chứ?
Cô đỏ mặt quay đầu đi chỗ khác, không dám nhìn thẳng vào người đàn ông kia nữa. Dục Mạc Sâm ngồi xuống chiếc ghế gần cửa sổ, lặng thinh hồi lâu.
- Cảm ơn vì ông đã nhẹ nhàng với tôi! Nhưng những thứ này...
- Lần đầu quan hệ không biết cũng đúng. Mấy cái dấu đó sẽ luôn có trên da thịt, cho dù cố tình hay vô ý đều như vậy thôi.
Cô len lén nhìn về phía hắn, cảm thấy bóng lưng vững chãi kia có chút ấm áp. Nhưng rồi cô lại giật mình, vội vàng nhìn xuống tấm drap giường.
Không...không có vết máu!
Mặt bắt đầu tái xanh, cô run run mở miệng định giải thích thì bị hắn cắt lời:
- Tôi tháo tấm drap đó đi rồi! Dính máu thì phải giặt.
Cô thở phào nhẹ nhõm, và rồi lại thấy có gì đó không đúng.
Sao cô lại lo lắng như vậy chứ?
Mặt trời chiếu một tia ánh sáng vào trong phòng. Trúc Lam túm chặt tấm chăn, nhỏ nhẹ:
- Tôi...chính thức thành vợ ông rồi!
Hắn không trả lời, thái độ vẫn thâm trầm lạnh lẽo. Cô đột nhiên lại có một nỗi lo sợ mơ hồ. Dù chỉ gặp nhau mấy lần, nhưng cứ đối diện với khuôn mặt ૮ɦếƭ chóc kia là cô lại rất sợ.
Sợ bản thân sẽ làm chuyện gì đó sai lầm!
- Giải thích mọi chuyện đi!
Cô gật gật đầu, lập tức kể ra mọi thứ:
- Sau khi về đây ở thì ông bỏ đi ba tháng, tôi ở trong nhà này thật sự rất buồn chán. Rồi tôi phát hiện có hai kẻ luôn theo dõi mình, tôi nghĩ là người của ông nên không dám đi ra khỏi nhà. Nhân lúc nửa đêm, tôi lén ra ngoài, muốn ra trung tâm thành phố chơi một chút rồi trở về cũng không muộn. Chỉ là vừa ra thì bị đám người kia bắt lại, cuối cùng thì được ông cứu thoát.
- Lại đây!
- Hả?
Hắn không nhắc lại lời mình vừa nói, chỉ dùng ánh mắt ra lệnh tuyệt đối buộc cô phải nghe theo. Cô loay hoay cuốn tấm chăn quanh người rồi nhếch từng bước tới bên cạnh hắn. Khoảng cách còn không quá xa, bất ngờ hắn đưa tay kéo mạnh cô, khiến cô ngã nhào vào lòng. Cái chăn lỏng lẻo gần như rớt ra, một bàn tay to lớn Ϧóþ mạnh eo cô.
- Sống với tôi, em phải biết được những quy tắc của tôi. Thứ nhất, tôi tuyệt đối sẽ không xen vào cuộc sống riêng tư của em. Vậy nên việc cử người theo dõi em là không thể nào. Thứ hai, tôi là kẻ nằm trong giới xã hội đen, em mang danh vợ tôi nên có thể bị Gi*t bất cứ lúc nào. Em phải tự học cách bảo vệ bản thân. Mỗi khi không có tôi bên cạnh, em phải tự cứu lấy mình!
Hai người gần nhau tới nỗi hơi thở phả ra từ cánh mũi lập tức hoà quyện lại. Cô nhìn sâu vào trong mắt hắn, không rét mà run vội rùng mình một cái.
Hai bàn tay bắt đầu sờ soạng lung tung, cô ngượng ngạo có ý từ chối:
- Chúng ta vừa mới...đêm qua thôi mà.
- Yên tâm! Em trên giường rất dẻo dai. Em bị bỏ thuốc vào đêm ngày 11, nhưng em quấn lấy tôi tới đêm ngày 12 mới buông!
- Sao...sao cơ? Tức là tôi quấn lấy ông suốt một ngày một đêm?!
Hắn không trả lời, lặng thinh tấn công vào vùng cổ vẫn còn dấu vết mờ ám. Bàn tay ma mị liên tục quyến rũ cô, khiến cô điên đảo chìm trong cơn khoái lạc hết lần này đến lần khác.
Đến khi cô tỉnh lại hắn đã đi rồi.
Khác với ban sáng, lúc này cô cảm thấy hạ thân đau đến mức đi không nổi. Dường như hắn đã biến thành dã thú, hoang dã cắn xé cô từng chút một không để xót thứ gì.
Dục Mạc Sâm lại không xuất hiện trong suốt nửa tháng.
Để đề phòng chuyện như lần trước, lần này cô rất ngoan ngoãn ở yên trong nhà. Không buồn chán thì là nói dối, nhưng cô biết làm gì ngoài việc nghe lời hắn đây?
Người đàn ông đó, lúc dịu dàng khó cưỡng, lúc lạnh lùng băng giá.
Hắn tựa như cơn gió, lúc xuất hiện thì cuồng phong vũ bão, khi mất tích thì không thấy tăm hơi.
Đột nhiên thuộc hạ của hắn xuất hiện đưa cô một mẩu giấy nhỏ. Là của hắn gửi!
“Sinh nhật em tôi sẽ về. Chuẩn bị mọi thứ đi.”
Trúc Lam rưng rưng khoé mắt, cảm thấy vô cùng xúc động. Một kẻ như hắn mà cũng biết đến hai chữ sinh nhật sao? Hắn thậm chí còn nhớ sinh nhật cô, còn có ý đón ngày đó cùng cô nữa.
Đêm đó cô ăn mặc thật đẹp, nấu rất nhiều món ngon. Nhưng khi nến tắt vì hết sáp, hắn vẫn chưa xuất hiện.
Không! Hắn sẽ không nuốt lời đâu!
Cô sẽ đợi! Đợi để đón ngày đặc biệt này với người “đặc biệt”!
Đồng hồ điểm mười hai giờ đêm, hắn về!
Hắn lặng thinh đi đến bên cạnh cô, sắc mặt nhợt nhạt hơn bao giờ hết. Dục Mạc Sâm rút ra từ trong túi áo một cái túi nhỏ, cô trợn trừng mắt phát hiện cái túi dính đầy máu tươi. Giọng hắn vẫn lạnh nhạt, đôi môi khô khốc thó thé vài chữ:
- Xin...xin lỗi!
- Ông bị sao thế này? Tại sao lại có máu?
Dứt câu, hắn ngã quỵ xuống phía cô, cô nhanh nhẹn đón lấy hắn rồi ôm gọn vào trong cơ thể mình. Lúc này, một mảng sơ mi đẫm máu xuất hiện. Hắn gắng gượng mở to mắt nhìn bộ dáng xinh đẹp của cô, nói một câu nữa trước khi ngất:
- Dù đã...đã trễ nhưng chúc mừng...sinh nhật vợ!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc