BNhi bước vào nhà, bà mẹ chạy đến ôm nó:
- Con mẹ đi học về rồi à ? -
Nó khó hiểu, đẩy mẹ ra:
- Gì vậy mẹ....
- Con mẹ tài thật, mẹ ko ngờ đại thiếu gia nhà họ Đặng lại " chấm " con ! - Bà mẹ đưa nó cuốn tạp chí, in hình nó và Thái Anh, lúc mà Thái Anh ôm chầm lấy nó
BNhi đẩy mẹ ra , nói với vẻ mặt không được vui :
_Con đi ngủ đây !-BNhi nói rồi đi lên phòng
_Con không định ăn cơm ư ?-Mẹ BNhi
_Không ! chừng nào đói con sẽ xuống .
-(Sao mẹ lại nghĩ như vậy chứ .....?) BNhi vừa suy nghĩ vừa đi lên phòng .
--- ----
Thái Anh đang ngồi trên hành lang của phòng , nơi hướng ra vườn hoa của khu biệt thự xinh đẹp...
-Cô ấy thích thằng nhóc con đó ??-Thái Anh khó hiểu-Làm sao được chứ ...?
Chợt Jenny đi đến chỗ Thái Anh ngồi:
-Ô ! Cô chưa về bên đó nữa à ? Sao còn ở đây - Thái Anh bật dậy.
-Anh nghĩ tôi thích ở đây chắc ? Chỉ vì cái cuộc hôn nhân ૮ɦếƭ tiệt này , mà tôi chẳng được lúc nào yên thân !
-Chứ không phải cô muốn cuộc hôn nhân này lắm sao ?-Thái Anh nhìn Jenny cười nham hiểm
-Tức cười, nếu tôi muốn, thì hôm đó tôi đã không cho anh tỏ tình với cô bạn gái của anh rồi .
-Người như cô thật không thể hiểu được, được lấy một người như tôi là cô phải hạnh phúc lắm chứ ?
-Ý anh bào là anh đẹp trai ? Thông minh với chỉ số IQ 150 ? Hay vì nhà giàu ?
-.....!Thái Anh im lặng
-Thì mặc kệ anh ! Đâu phải như vậy là tôi sẽ thích anh đâu ?
-Vậy ra....-Thái Anh ngạc nhiên-Cô đã có..người mình thích rồi à ?
Dường như nói trúng tim đen Jenny , cô nàng im ru không nói gì rồi lẳng lặng bỏ đi mất.
--- -----
Vào một buổi tan học, BNhi vẫn đang đi ra cổng trường , ở cổng Thái Anh đang đợi nó .Nhưng từ đâu Anh Thy chạy như "ma đuổi" đến chỗ nó :
-Em làm gì vậy ? Sao chạy nhanh quá vậy ?-BNhi tròn mắt
-Chị ơi, Minh Duy mất tích rồi,em không thấy nó đâu cả , bữa giờ bảy ngày rồi nó không có đến lớp.
-À ! Chắc lại bỏ học rồi chứ gì ?
-Nếu vậy thì khỏi nói, em đến nhà nó nhưng không có ai cả, cứ như là dọn đi rồi ấy...
-Hả ? Sao lại thế được....-BNhi lo lắng.
-Hay chị đi cùng em xem , sao em lo quá, cho dù dọn nhà cũng phải đi học chứ, làm gì àm không thấy đi học luốn, hic...
-Ơ nhưng mà....-BNhi chợt nhớ là Thái Anh đang đợi nó -Thôi được rồi
Nó chạy thật nhanh ra chỗ Thái Anh, Thái Anh nhìn thấy nó và chợt mỉm cười định ra hiệu cho nó vào xe thì:
- Anh về truớc đi, em đi với Anh Thy có chuyện...
- Sao cơ ? Chuyện gì vậy... ! - Thái ANh
Nhưng BNhi ko trả lời mà lên xe của Anh Thy rồi chạy đi mất.
- Cô ấy...Như vậy là sao... ? Chuyện gì mà lại quan trọng hơn cả mình cơ chứ ?? - Thái Anh
----
Sáng thứ 7, một chiếc xe ô tô màu đen đậu truớc cổng trường... BNhi đang đứng trên tầng thượng suy nghĩ lo lắng cho thằng nhóc Minh Duy, thì chợt ngó xuống xem....
- Ủa ? Thái Anh đi học sớm vậy sao ??
Nhưng từ trong xe, một người phụ nữ còn khá trẻ( chắc từ 35 đến 40 tuổi ) bước ra, ăn mặc rất sang trọng
- Chà ! Gì vậy... Bà đó là ai vậy ? Nhìn giàu có quá, chắc vô trường xin cho con bà ấy học ở trường này đó ! - Một số lời bàn tán
Và tiếp theo trong xe, một thằng nhóc bước ra, trông xinh trai kinh khủng, đang mặc đồng phục của trường, vì khá xa nên BNhi ko thấy rõ, nhưng đoán chắc thằng nhóc rất đẹp....
- Ơ ! K phải Thái Anh sao ? - BNhi khó hiểu - Nhưng ngoài Thái Anh ra, trong trường ko có h/sinh nào đến trường bằng ô tô cả .
Và rồi 2 mẹ con cùng đi đến phòng ban giám hiệu, càng đi đến gần dãy lớp học, BNhi càng ngỡ ngàng, thằng nhóc đó... ko ai khác là Hòang Minh Duy.
Và người phụ nữ cùng đi với thằng nhóc là mẹ của nó, bà ta rất đẹp, quả thật Minh Duy thừa hưởng nét đẹp đó từ mẹ của nó.
Tụi trong trường ngạc nhiên khi nhìn Duy với mẹ của nó bước lên phòng giám hiểu:
- Trời ơi! Gì kìa... thật kỳ lạ, cậu ấy đc 1 tỷ phú nhận làm con nuôi à ? - Tui con gái trong khối
- Ơ, chuyện gì xảy ra với thằng nhóc này vậy trời ? - BNhi kinh ngạc - Bỏng dưng mất tích rồi lại bỏng dưng xuất hiện với một người phụ nữ( chẳng lẽ là mẹ của thằng nhóc sao ? ) - BNhi vẫn to mắt, tuy rằng thằng nhóc đã đi mất khỏi tầm nhìn của nó - Ờ ! Đúng thật Minh Duy rất giống người phụ nữ đó, nhưng kô phải mẹ của Duy đi làm xa sao ?? -Nó vò đầu bức tóc - Kô nghĩ nữa, chạy xuống Anh Thy thế nào
BNhi vội chay xuống lớp Anh Thy, Anh Thy vẫn ngơ ngác đứng đó nhìn Duy lướt qua mặt nó, cả trường lại đc 1 phen ngạc nhiên về chàng Hot Boy " kute" nay lại đột nhiên trở thành một cậu ấm, vậy ra thằng nhóc đã " Hot " lại càng " Hot " sao ?
BNhi nhìn Anh Thy:
- Anh Thy, vậy là sao ?? Bà ta...là mẹ của Duy hả ?
- Vâng ! Bác ấy đẹp đến nỗi em kô nhận ra ! Chẳng nhẽ bác ấy..." tái hôn " á ? - Ạnh Thy nói, nhưng rồi lắc lắc đầu - Kô thể nào..
- Ơ mà họ lên phòng ban giám hiệu làm gì ?? - BNhi
- Em nghe nói MDuy bị thông báo đuổi học, vì nghĩ học quá nhiều và là h/sinh cá biệt nên...
--- ------ ----
- Cái thằng này, dám liết xéo liết dọc tao là thế nào hả ? - Trịnh San San đang xử đẹp 1 thằng nhóc, xung quanh là bọn dan em
- Thì tôi có mắt tôi muốn nhìn gì kệ tôi ! - Thằng nhóc cố chấp
- Mày còn cãi tao nữa hả ?- San San vừa nói vừa đá vào người thằng nhóc - Mày ghét tao à ? Nhìn gì mà nhìn hả ?
Tiếp theo là 1 lũ 5 thằng con trai nhào lại đánh 1 thằng nhóc...
- Aaaa! Anh.....Em biết lỗi rồi, tha em... - Thằng nhóc xìu giọng
Cả đám dãn ra, San San đc 1 phen đắc ý:
- Còn dám liết tao kô hả ?
Mặt thằng nhóc bị đánh bầm dập, nhìn chẳng ra làm sao...
- Hic...
- Ơ mà tao kô thích tha mày dễ vậy đâu !
- Hả ? Lại...xếp hạc giấy...hay ngôi sao hay....
- Cái gì chứ mấy trò con gái đó... - San San đưa tay lên cằm, mắt nhìn sang chỗ khác suy nghĩ - À! - Hắn chỉ lên cây cột cờ - Thấy kô ?
- Dạ ? - Thằng nhỏ to mắt
- Leo lên đó, 10s...- San San bấm đồng hồ - 1..2...
Chợt ai nó nắm tai nó kéo lên:
- Á..Á...Ai...Ai...
- Ai à ? Cái thằng này - Thầy hiệu trưởng - Em có phải học trò trường này kô vậy hả ?
Ông thầy hiểu trưởng vừa nói vừa nắm tai nó kéo sền sệt lên văn phòng
- Á.. thầy... bỏ tay ra, sao thầy cứ thích trò nắm kéo tai người ta thế...
- Chả hiểu sao dạo này bọn học trò quỷ quái thật, dám nói với thầy hiểu trưởng như thế à ? ... Trường ta đừong đường là trường nổi tiếng về giáo dục mà lại có một thằng kô ra gì như em, đáng nhẻ ta phải đuổi cổ em sớm hơn..
- A, đau quá...buông ra đi thầy, em hứa sẽ...
- Hứa hứa, em lúc nào mà chẳng hứa hả ? Ko vì nể mặt Viện Trưởng, ta đã đuổi em ra khỏi trường rồi... Sao em kô vì thế mà rán phấn đấu hả ? Cái thằng... - Ông thầy càng nhéo mạnh hơn làm thằng nhóc đau điến mà la oai oái
--- ------ ---
Anh Thy về đến nhà, dắt xe đạp vào sân thì thấy Thái Anh đang ngồi trên xích đu, Anh Thy vội chạy đến:
- Anh...đến đây làm gì ? -
- Đến thăm em thôi, kô đc à ? - Thái Anh nhìn nó mỉm cười
Anh Thy nhìn Thái Anh mỉm cười
- Em lên dẹp balo rồi xuống - Anh Thy
.....
Anh Thy đi ra chỗ Thái Anh và trên tay cầm 2 tách trà, 1 cho nó và 1 cho Thái Anh.
Nó đến ngồi cùng Thái Anh:
- Hôm nay trường hình như có " sự kiện" đặc biệt nhĩ ? - Thái Anh vừa nói vừa thổi tách trà nóng
- " Sự kiện "?- Anh Thy sực nhớ - À! Là Minh Duy đột nhiên đến trường bằng ô tô phải kô ? - Anh Thy nhìn Thái Anh - Anh ganh tị à ?
- Ai mà lại thèm ganh tị ! - Thái Anh
- Chứ sao... ?
- Anh chỉ hỏi vậy thôi...À hôm trước, em với BNhi đi đâu vậy hả ?
- À, tại bữa đó thấy MDuy đã 1 tuần kô đi học, nên em lo quá rũ chị BNhi đi theo ! - Anh Thy mỉm cười
- Thì ra, em dám " quyến rũ " bản gái anh à ? - Thái Anh xoa đầu nó
- Em kô dám nữa đâu - Anh Thy
- ( Chỉ vì tìm MDuy mà BNhi lại bỏ mặc mình...sao ?? )
Kết thúc buổi học phụ đạo tối, BNhi cùng Anh Thy nhanh chân ra cổng...
Con bé cứ lon ton lon ton đi, Thái Anh đang đứng dựa lưng vào chiếc ô tô và nhìn BNhi mỉm cười:
- Hôm nay ra trễ rồi.... - Thái Anh nhìn đồng hồ
- Em về trước nha - Anh Thy nói rồi phóng lên xe chạy mất
Chợt điện thoại trong balo của BNhi reo lên:
- Dạ ! - BNhi nhỏ nhẹ - Sao mẹ....
BNhi im lặng, chợt thay đổi sắt mặt, đôi mắt thất thần...
Bất chợt làm rơi cả điện thoại xuống đất...BNhi đứng kô vững...
Thái Anh hoảng hốt đỡ lấy nó :
- Em làm sao vậy ? Chuyện gì vậy ? - Thái Anh
BNhi vẫn im lặng kô nói gì, đôi mắt rưng rưng, và ôm lấy Thái Anh khóc:
- Em phải làm sao đây...Mẹ em nói, bố làm ăn thất bại...giờ người ta nói trong nay mai sẽ lấy căn nhà đang ở để trả nợ...
- Sao cơ ?
-----
Hôm nay BNhi kô về sớm, Thái Anh cùng nó đang ngồi ở công viên nơi hướng ra giếng nước, anh đèn rọi xuống mặt hồ long lanh tuyệt đẹp...
BNhi ngồi dựa vào dai Thái Anh:
- Sắp tốt nghiệp rồi... Em định thế nào ?
- Em...- BNhi vẫn nhìn với đôi mắt thẫn thờ
- À thôi !..- Thái Anh - Em đã từng đi đu quay lần nào chưa ?
- Hả ? - BNhi bật dậy nhìn Thái Anh - Đu quay ??
- Ừ
- Hồi nhỏ em cũng đc đi vài lần....
- Giờ chúng ta đi nhé ! - Kô đợi BNhi trả lời, Thái Anh kéo BNhi đi
-----
Từ cabin nhìn xuống:
- Oa! Cao quá... - BNhi - Nhưng mà, nhìn xa hơn thì thấy thành phố mình đẹp quá - BNhi say mê nhìn ngấm cảnh vật, và Thái Anh cứ như bị " lãng quên " luôn thì phải
Thái Anh kô nói gì mà nhìn nó cười, chợt điện thoại của BNhi lại reng:
- Con nghe, mẹ!
- Con...kô sao chứ ?
- Dạ...kô ạ...chắc..ổn - BNhi cố kìm nén
- Có thật kô ? Con có gì thì nói mẹ...đừng có cố chịu đựng
- Kô sao mẹ ạ, con cúp máy nhé... con đang đi cùng anh Thái Anh
BNhi cúp máy, nhưng rồi chợt khóc nức nỡ, Thái Anh vội ôm nó vào lòng...
Một lúc sau BNhi đã ngủ thi*p đi, bên dưới thành phố vẫn ồn ào náo nhiệt, nhưng lòng Thái Anh vẫn kô sao yên ổn...
- Anh xin lỗi...Anh thật vô dụng, khi kô thể giúp gì đc cho em... - Thái Anh thầm nói
--- -----
Thái Anh ngồi trên ghế ở hành lan của phòng, đang ngắm sao trên trời, chợt ai đó đặt tay lên vai Thái Anh:
- Cô kô ngủ đi, ra đây làm gì...con gái con gứa mà lại xong xong vào phòng người ta là thế nào ?
- Đừng có ra vẻ như thế chứ, dù gì... - Jenny kề sát tai Thái Anh - tôi với anh cũng sắp đám cưới rồi còn gì ?
- Nè.. nè - Thái Anh quay sang - Ai thèm lấy cô hả, cô tưởng tôi thích cô chắc ?
- Cho dù anh có bạn gái và cho dù tôi đã có bạn trai, thì cuộc hôn nhân này vẫn kô hề bị hủy bỏ...- Jenny
- Cô định để yên như thế sao ?
- Tôi có cách của tôi...- Jenny cười nham hiểm
- Gì ? - Thái Anh nhìn Jenny với ánh mắt nghi ngờ
- Tôi sẽ giã vờ...bệnh nặng, rồi....
- Hiểu rồi... khỏi nói - Thái Anh
- Biết rồi thì tốt...- Jenny mỉm cười rồi quay đi...
--- ------
Sáng hôm sau, Thái Anh chuẩn bị đi học, thì điện thoại nhà reo liên hồi...
- Trời ơi ! - tiếng la thất thanh của bà Đặng
Thái Anh hoảng hốt chạy xuống, bà Đặng như ngất đi...bên cạnh là ông Đặng...
Sau một hồi đc người hầu xoa dầu, bà Đặng tỉnh dần...
- Mẹ, chuyện gì vậy ?
- Ông nội con...đang nguy kịch, khó qua khỏi...Chú của con bảo con và bố mẹ phải sang gặp ông lần cuối...- Bà Đặng như kô nấc thành lời.
Hôm nay BNhi vẫn tan học như bình thường, nhưng sao hôm nay lại kô thấy Thái Anh đến...Nó cứ đứng đợi..như thế
Nó cứ đứng đó, chờ đợi...
- Tại sao hôm nay Thái Anh lại kô đợi mình...? - Nó thất vọng
Chợt từ xa một chiếc ô tô màu đen chạy đến:
- Thái Anh ? - Nó thắc mắc
Chiếc xe dừng lại gần ngay chỗ nó đứng, ngồi gần người lái là Minh Duy, còn phía sau là Anh Thy...
- ??? - BNhi khó hiểu - Sao họ...lại đến đây ? Kô lẽ Thái Anh...
Anh Thy mở cửa xe đi ra thật nhanh đến BNhi, trong cô nàng rất hấp tấp...
- Chi Nhi ! Nhanh lên, kô còn kịp nữa đâu... nhanh đi chị.. - Rồi nó kéo tay BNhi lên xe
Chiếc xe chạy bon bon theo hướng sân bay Tân Sơn Nhất TP HCM...
- Chuyện gì vậy...bộ..Thái Anh...có chuyện gì sao ? - BNhi
- Anh ấy sắp qua Mỹ rồi !
- Sao cơ ? Sao lại qua Mỹ ?
- Ông nội đang bệnh nặng, nên anh ấy phải bay sang đó ngay ! - Nhưng rồi Anh Thy lặng thinh một rồi, rồi quay sang nhìn BNhi với đôi mắt buồn - Đáng nhẽ...ảnh đi từ sớm...nhưng vì muốn gặp chị lần cuối nên....đã ở lại đợi chị - Rồi Anh Thy rưng rưng nước mắt - Bố mẹ anh ấy đã đi từ sớm rồi...
Cổ họng BNhi như nghẹn lai, kô tin vào sự thật...Kô biết Thái Anh sang đó rồi có trở về kô ?
Vừa đến sân bay, 3 người vội chạy đến chỗ Thái Anh. Thái Anh đứng đó, đeo cặp kính đen, tay cầm vali...Nhìn thấy BNhi, Thái Anh vội gỡ kính ra và chạy đến...
- Em đến rồi à ?
- Anh sẽ sang đó hả ? - BNhi nhìn Thái Anh
- Ừ ! - Thái Anh trả lời với giọng kô đc vui
- Bao giờ anh sẽ về ? - BNhi
- Anh...Có lẽ là chưa biết... Và có lẽ...anh phải lấy Jenny theo sự sắp đặc của người lớn...Anh xin lỗi...- Rồi chợt Thái Anh mỉm cười, làm BNhi khó hiểu - À ! Anh có chuyện muốn nói !
- ? - BNhi
- Hôm sinh nhật, anh chỉ đùa thôi...em đừng tưởng thật nhé! Ý anh là về chuyện " Anh yêu em" chỉ là....
- ( Đùa ? ) - BNhi
- Vì anh muốn hủy bỏ hôn lễ này, nhưng....thật vô ích...kô có tác dụng gì mà lại làm em hiểu lầm nữa.. - Thái Anh mỉm cười với nó.
Minh Duy và Anh Thy nghe xong, tròn mắt nhìn Thái Anh chầm chầm...
- Anh đùa gì ác vậy ? - Anh Thy trợn mắt
- Vậy...sao..!- BNhi xịu mặt.
Chợt Thái Anh ôm lấy BNhi 1 hồi lâu, rồi nhẹ nhàng hôn lên trán nó...
Minh Duy vội xoay sang chỗ khác, còn Anh Thy thì khóc sướt mướt
- Chúc em tìm đc " Hoàng tử trong mơ " - Nói rồi nhìn sang Minh Duy, nhưng rồi lại nhanh chóng quay sang nhìn BNhi và trao cho nó một nụ cười ấm áp, để BNhi biết rằng Thái Anh luôn luôn lạc quan...và kô bao giờ buồn...
Rồi Thái Anh đi đến ôm tạm biệt lần lượt Anh Thy và Duy, và kô quên nhắc nhỡ Anh Thy:
- Ở nhà ráng học nha! Nhớ nghe lời mẹ...
- Em ..biết...rồi - Nó thút thít
Và rồi, Thái Anh quay lưng đi, những ký ức về BNhi hiện lên trong đầu rõ mồn một, Thái Anh kô khóc, kô buồn...Nhưng trái tim Thái Anh như muốn tan vỡ ra...
BNhi cảm giác như cổ họng nó nghẹn lại, nó kô hiểu sao từng dòng nước mắt nó cứ tuông mãi kô ngừng, dù nó cố gắn kìm nén...Nhưng càng kìm nén, nước mắt càng tuông ra nhiều hơn... Nó đưa tay lên иgự¢ tráin nơi trái tim nó đang đau nhói lên..nó đã bỏ quên 1 ai đó...
Tuy anh đã xa em, nhưng trái tim anh vẫn luôn kề bên em..luôn lo lắng cho em...từng phút từng giây. Anh kô thể nào xóa hình ảnh em trong tâm trí anh, dù là ở đâu...lúc nào...và...làm gì !
Anh sẽ lo lắng phát điên, kô biết ai sẽ chăm sóc em, ai quan tâm em ? Ai che mưa cho em khi em đi bộ dưới mưa như thế ? Ai sẽ chia sẽ, quan tâm em khi em buồn ? Ai che chở cho em khi em bị ai đó bắt nạt ?
Và làm sao anh có thể yên tâm khi bỏ em lại 1 mình...Làm sao ? Anh phải làm sao ? Dù biết rằng trái tim em sẽ mãi kô giành cho anh....
......
- Hôn lễ của anh ấy sẽ tổ chức vào thứ 7 tuần tới vào lúc 7h sáng... À tức là 7h tối ở VN mình đó...
- Vậy sao ? Em kô đi à ? -BNhi trả lời bình thản nhưng kô giấu đc nỗi buồn
- Kô ! Đến lúc đó sắp thi rồi mà ! Chị quên rồi hả ? Còn chị là thi tốt nghiệp đó...
- À ừ ! Cũng phải
- À ! Nghe nói...nhà của chị... - Nhưng Anh Thy sực nhớ và im lặng
- Ừ ! Bố mẹ chị lên TP HCM ở với anh chị rồi ! Chị phải thuê nhà ở ở ngoài !
- Trời ạ...Sao kô dọn về ở chung với em nè ! - Anh Thy mỉm cười
- Em đừng đùa chứ...
- Em kô có đùa đâu...
Chợt chuông reo vào học, cả 2 chia tay nhau...
Tan học...BNhi đi bộ về nhà, nhà BNhi thuê chỉ cách khu biệt thự của Thái Anh 2km !
Nó cứ bước đi, bước đi... đầu óc hoang man...trống rỗng, đến ngôi biệt thự nguy nga...
Nó đứng đó, nhìn chầm chầm vào bên trong, nhớ lại những hình ảnh của buổi sinh nhật ngày hôm đó, bất chợt lòng nó đau nhói kô thể tưởng...
Từng dòng lệ cứ tuông ra...Con đường vắng hue, kô ai ngoài nó vẫn đứng trước cổng ngôi biệt thự...
Trời mưa đổ xuống đầu BNhi như trúc nước, mình mẩy ướt sủng...Nhưng nó vẫn đứng đó.
Nhưng rồi chầm chậm bước đi dưới cơn mưa lạnh buốt...
Có ai ngờ, đã có một chiếc ô tô đậu phía sau nó, khi nó đứng ngấm ngôi biệt thự ?
Minh Duy ngồi bên trong xe, nhìn ra...
Anh Thy cũng đi chung với Minh Duy:
- Cậu quan tâm chị ấy à ? - Anh Thy
- Tôi kô rãnh trả lời những câu hỏi vớ vẫn của cậu, chỉ là tôi chưa bao giờ thấy cô gái nào ngốc tới vậy, trời mưa mà cứ hay thích đi như hễ trời đang nắng...
- Chị ấy vẫn vậy mà...
... ...
Nó biết, cho dù trời mưa có to mấy...Thái Anh vẫn kô biết mà che mưa cho nó....
....
Và rồi Minh Duy lạnh lùng cho xe chạy mất, Anh Thy vẫn kô nói gì...
- Cậu đc bố ruột nhận lại à ? - Anh Thy
- Cái gì ? Cậu nói cái gì vậy hả ?
- ???
- Tức cười, nhận cái gì cơ cứ ? Ông ta có bỏ tôi đâu...
- Sao cơ ?
- Nhiều chuyện quá ! - Minh Duy bực bội
--- ------ -----
Sáng hôm sau...૮ɦếƭ tiệt thật, đứa nào mà lại gõ cửa nó liên hồi, làm nó bực dọc đi ra với cái đầu còn rối...
- Hello ! BNhi ! - Một cô bé đáng yêu mỉm cười nhìn BNhi
Chưa kịp định thần lại đc gì, cô gái đã ôm ngay lấy BNhi...
Con bé cố định thần và cố mở to mắt ra xem...
Và rồi thốt lên:
- Âu Nhã Lâm....Là cậu sao ! - Nó vui mừng ôm lấy cô gái - Ôi ! Sao cậu lại về đây thế....
- Nhớ cậu quá chứ sao nữa !
BNhi chợt nhớ ra mình vẫn chưa chãi tóc... Nó vội đóng cửa lại ( xấu hổ quá), nhưng quên mất... cô nàng Nhã Lâm còn đứng đó cơ mà...
- À xin lỗi ! Mình quên...Vào nhà đi - BNhi kéo tay Nhã Lâm vào nhà
--- ------ ----
- Mình đến nhà cậu kô thấy ai chỉ ngoài lũ " ૮ɦếƭ tiệt " nào đó cứ khăng khăng nói là lộn nhà rồi ! - Nhã Lâm bực tức - Còn bảo mình bị thần kinh nữa chứ
- Họ quá đáng vậy sao ?
- Nhưng khi hỏi hàng xóm mới biết bố mẹ cậu dọn lên TP HCM rồi, còn cậu thì thuê nhà ở...- Nhã Lâm chợt ôm lấy BNhi - Ôi ! Tội cho cậu quá đi mất...Nhưng yên tâm đi, bây giờ có mình rồi mà !
- Cậu sang đây làm gì ? Kô lẻ chỉ thăm mình chứ ? - BNhi nghi ngờ
- Thăm là 9, còn dọn về VN ở chơi là 10
- Ở chơi ??
--- --------
Tại Mỹ ! Thái Anh và Jenny đang tập dợt cho hôn lễ sắp tới...
Trong giờ giải lao, Jenny với bộ váy cứoi " nặng nề " và cố kéo váy lên đi cho dễ, nó đang " lết " tứng bứoc đến chỗ Thái Anh:
- Kô lẽ anh định để như thế sao hả ? - Jenny nhìn Thái Anh với vẻ mặt cáu kỉnh
- Chứ biết sao...
- Trả lời vậy mà coi đc hả ? Còn cô bạn gái cậu đâu ? Cậu bỏ cô ấy như vậy đó hả ?
Thái Anh đổi sắc mặt :
- Vậy còn cái trò giả bệnh của cô đâu rồi ? - Thái Anh quát
Jenny vội bụm miệng Thái Anh lại:
- Muốn ૮ɦếƭ đó hả ?
- .... -Thái Anh kô nói gì mà liếc Jenny
- À ! - Jenny bỏ tay ra - Cái đó... à..ừhm... - Nó ấp úng
- Sao ? Bể " show " rồi hả ?
-.... - Jenny kô nói gì mà quay sang chỗ khác
Thái Anh nhếch môi:
- Xời ! Thế mà cứ làm ra vẻ
- Đừng nói nữa...Anh có biết...tại anh mà... - Jenny khóc " ấm ức " vừa nói vừa bịch vào иgự¢ Thái Anh - Tôi phải bỏ luôn ngừoi tôi yêu...
- Ya Ya ! Sao cứ khóc miết thế... bỏ tay ra - Thái Anh cố lấy tay cô ả ra
- Kô biết đâu - Nó khóc tức tưởi . Rồi nó ngừng tay lại, úp mặt vào vai Thái Anh mà khóc
- Bộ cô tửong tôi muốn sao ? Tôi rất muốn trở thành một luật sư ! Mà khổ nổi cả gia đình chỉ có tôi là con trai...( Và cũng vì vậy...mà tôi.....)
Ông nội của Thái Anh và của Jenny từ xa nhìn 2 đứa, và thầm cười...
- Cái con bé này ! Chưa về nhà chồng mà đã khóc như vậy rồi... - ông Jenny
Còn Ông nội của Thái Anh cũng mỉm cưòi:
- Kô hiểu thằng nhóc có chuyện gì mà lại dễ dàng đồng ý như vậy...
**NV mới:
Tên: Âu Nhã Lâm ( 18t)
Gia cảnh: Giàu có.
Bạn học chung với BNhi từ cấp 1. Nhưng lên cấp 3 cả gia đình đã chuyển sang Mỹ sống...
Học lực: Khá - Giỏi ( khỏi bàn luận)
Tính Cách: Mạnh mẽ, ghét những kẻ ỷ mạnh Hi*p yếu...
Trời tối:
- Ya! sao cậu cứ ở đây hoài thế hả ? - BNhi vừa cầm tập học bài vừa nhăn nhó nhìn Nhã Lâm...
Còn Nhã Lâm thì cứ ngồi ngay cửa vài quay ra ngoài nhìn ngấm...
Chợt quay sang:
- Sợ " nuôi" kô nổi mình hả ? - Nhã Lâm nhìn BNhi với ánh mắt đầy ẩn ý
- Bộ định ở đây thật à ? - BNhi
- Thì sao ?
- Ai đời từ nước ngoài về lại đi ở " ké " như cậu hả ? - BNhi càu nhàu
- Thà vậy chứ mình chả muốn " vác xác" về căn nhà của bà cô khó tính đó đâu... lúc nào cũng càu nhàu quát mắn mình... Ở như cậu thì tốt hết biết, làm gì thì làm... kô ai quát mắn...
- Cậu là đồ khó hiểu - BNhi nói rồi lại cầm sấp tài liệu dày cuôi lên học bài tiếp. Nhưng lại quên nói gì đó - Cậu lo mà tìm việc làm đi ! Coi chừng mình nuôi kô nổi lại ném cậu vào " vườn bách thú " bây giờ
- Cái gì ? Cậu bảo mình là " động vật " gì thế hả ?
- .... - BNhi kô nói gì và lại cấm đầu học bài
Nhã Lâm nhếch môi nhìn BNhi rồi đứng dậy đi lại chỗ BNhi kéo tay nó đi:
- Ngồi học như cậu biết khi nào mà học xong mớ " bùa chú " đó
- Vậy chứ cậu kéo mình đi đâu ? - BNhi cố ghì lại
- Đi siêu thị đi - Nhã Lâm nhìn BNhi mỉm cười rồi kéo con bé đi. BNhi la oai oái:
- Á...đừng kéo mình vậy chứ...
--- ------ ------
- Hey ! - San San đập tay mạnh lên lưng Minh Duy - Lâu quá kô gặp vậy mà cậu bây giờ thành con trai của ông chủ hãng hàng không rồi ! - Vưa nói vừa đập bịch bịch vào lưng Duy
Tội nghiệp thằng nhóc đang uống nước, vào đc bao nhiêu thì bị sặc ra sạch sẽ....
Minh Duy nhăn nhó né sang chỗ khác:
- Thôi đi ! - Gạt tay San San ra
- Gì thế ? - San San thay đổi sắc mặt - Kô vui hả ? - To mắt nhìn Minh Duy
- Cậu tưởng mình là " thú nhồi bông " chắc ?
- À ! hahaha - San San cười, hiểu ra Minh Duy nói về điều gì
- Dẹp ngay giọng cười " Quái đảng " của cậu đi - Minh Duy.
Chợt điện thoại của Minh Duy reo lên:
- Gì vậy mẹ ? -
- Minh Duy ! Con tan học rồi phải kô ?
- Dạ ! Sao mẹ ?
- Con trên đường về chắc có đi ngang qua siêu thị Coopmart phải kô ?
- Dạ ?
- À ! Ghé đó mua giúp mẹ vài món đồ...
Minh Duy gật đầu lia lịa. Đúng là trời trêu người, thằng nhóc đang ở siêu thị Coopmart uống nước cùng thằng bạn San San...
- Lại bị " má mi" mắn à ? - San San mỉm cười nhìn Minh Duy
- Đi thôi - Minh Duy đứng dậy để tiền xuống bàn
- ??
- Mua đồ ẹ của mình !
- Kô phải chứ ? Con trai mà lại đi siêu thị hả ?
- Con trai kô phải người sao ? Cậu có thấy siêu thị nào mà chỉ có cái WC nữ kô hả ? - Minh Duy liếc San San
Thiệt bó tay 2 anh chàng...
Hai thằng nhóc vào siêu thị đi một hồi qua từng gian hàng, tay mỗi chàng cầm cả giỏ đồ, riêng Minh Duy là đáng thương nhất... Vừa cầm giỏ đồ vừa kẹp vai lên tai nghe mámi dặn:
- Sao ? - Minh Duy quát, làm rớt luôn 2 vỏ đồ đang cầm
Mọi người xung quanh đều đổ dồn con mắt vào thằng nhóc
- Cậu làm gì mà la ầm lên vậy hả ? - San San trách
- Con giúp mẹ đi, mẹ kô đi đc.... - Mẹ Minh Duy
- Mà mẹ ơi, con là con trai mà...
- Mẹ biết, nhưng....
Đành vậy, thằng nhóc nhét cái điện thoại vào túi quần rồi tiếp tục sách 2 cái giỏ đồ đi đên quầy hàng bán " băng vệ sinh"...
Trên đường đi, San San thoáng thấy BNhi và Nhã Lâm đi ngang qua, định ngóng xem nhưng vội đi theo Minh Duy...
Minh Duy liết xéo, liết dọc, xung quanh nó toàn phụ nữ, chẳng biết làm sao... Tay nó đơ ra khi chuẩn bị cầm lấy...
Lấy hết can đảm, Minh Duy nuốt nước bọt chạm tay vào thì...
Vừa lúc Nhã Lâm định cầm lấy "món đồ " mà Minh Duy để tay lên....BNhi to mắt nhìn hắn chợt la lên khi thấy " tên biến thái ".
- Á ! - 2 cô nàng...
Đang lúc " hỗn loạn" thì San San đang tìm Minh Duy, vừa thấy bóng dáng Duy, San San chạy tới:
- Duy! Làm mình tìm nảy giờ ! - San San thất kinh trợn mắt khi thấy cảnh tưọng trước mắt
Cả 4 như hóa đá...