Dạo gần đây, điều làm Du An Kỳ phải phiền lòng nhất chính là bọn trẻ. Khi thấy chúng quá đỗi thân thiết với Trương Thần, cô rất lo sợ. Cô sợ chúng lại gặp nguy hiểm từ người cha này. Hôm nào Trương Thần cũng đưa An Khải và An Nhiên đi chơi, không thì đưa chúng về Trương gia để chơi. Đến chiều tối mới chịu đưa chúng quay về. Cô biết rõ, Trương Thần biết cô không thích điều này nhưng vẫn làm.
Một buổi tối nọ, cảm thấy tâm trạng không tốt, An Kỳ liền nghĩ ngay đến rượu. Trong lúc cô đang nhâm nhi ly rượu trên tay thì có bàn tay vỗ vào lưng cô. An Kỳ liền xoay qua, nhìn lên xem là ai.
- Anh đến rồi sao?
Giang Hải kéo chiếc ghế bên cạnh ra và ngồi xuống.
- Xảy ra chuyện gì khiến em tìm rượu để bầu bạn vậy?
Cô hớp một miếng rượu, chầm chậm nói:
- Anh nói xem, em có nên cho bọn trẻ nhận lại anh ta hay không?
- Vậy em nghĩ sao về chuyện này?
- Tuy chưa nhận lại anh ta, nhưng lần trước An Khải đã xảy ra chuyện. Việc này luôn làm cho em canh cánh trong lòng. Em sợ...
- Vậy em định trốn tránh chuyện này đến khi nào? An Kỳ, có những chuyện, em trốn tránh được một lúc nhưng không thể trốn tránh được cả đời. Chẳng hạn như chuyện em vẫn còn yêu Trương Thần.
- Aristotle có câu như thế này: Người vượt qua được nỗi sợ của mình sẽ thực sự có tự do. Hãy nhớ, nếu trái tim em tự do, linh hồn cũng sẽ tự do.
Giang Hải vừa dứt câu thì nhận được điện thoại gọi đến.
- Anh ra ngoài nghe một lát.
Cô cầm ly rượu lên, lại hớp một miếng. Lúc này, người vừa hát trên sân khấu đã đi xuống. An Kỳ liền đi lên đó, người trong ban nhạc hỏi cô:
- Tiểu thư, cô muốn hát bài gì?
- Bạch nguyệt quang.
Tiếng nhạc du dương, tiếng hát đầy cảm xúc của An Kỳ làm cho cả quán rượu đột nhiên trở nên trầm lặng hơn:
" Anh là nỗi đau mà em không thể diễn tả bằng lời.
Muốn quên lãng, lại không nhịn được hồi tưởng.
Em như kẻ lưu vong ngả nghiêng suốt dọc đường.
Mối ràng buộc với anh, em không cách nào buông bỏ. "
Ngay khi vừa hát xong, cả quán rượu đều ngập tràn tiếng vỗ tay cũng như hò hét. Du An Kỳ quay lại chỗ ngồi và uống miếng rượu. Không hiểu sao từ lúc lên đó, cô luôn cảm thấy bứt rứt trong lòng. Gần đó, có hai thanh niên thấy cô ngồi uống rượu liền tiến đến. Đến bàn, tên tóc vàng liền nói:
- Em gái, em hát hay lắm đó!
- Cảm ơn.
- Sao em cảm ơn lại chẳng có tí cảm xúc nào hết vậy? Hay là như này, em đến bàn kia, uống với tụi anh.
Tên còn lại nói, còn chỉ tay về phía bàn của hắn.
- Nếu anh muốn tìm người uống rượu cùng thì đến quán bar. Với lại, các anh nghĩ mình là ai? Xứng để tôi qua đó uống cùng?
An Kỳ vẫn đầy bình thản cầm ly rượu lắc qua lắc lại trong tay. Trong khi đám thanh niên nghe cô nói liền ૮ɦếƭ lặng. Tên vừa nói chuyện với cô liền tỏ ra vô cùng tức giận.
- Cô...
Gần đó, có một người đàn ông đeo mắt kính. Anh ta thấy vậy liền lấy điện thoại ra và gọi điện báo:
- Trương tổng, Trương phu nhân uống rượu, bị quấy rối.
Trương Thần đang xem hồ sơ liền vội vã rời đi.
Quay trở lại quán rượu. Tên tóc vàng vẫn giữ được bình tĩnh. Hắn lấy tay nâng cằm An Kỳ lên để xem gương mặt của cô. Hắn nhếch môi cười:
- Em gái, nhìn em đẹp lắm đó.
- Em năm nay bao nhiêu tuổi? Đã đủ tuổi đến khách sạn chưa?
Dứt câu, hắn liền choàng tay lên vai An Kỳ, còn vuốt ve khiến cô khó chịu. Từ phía sau, một bàn tay nắm lấy tay của tên thanh niên, lớn tiếng nói:
- Không muốn bị mất cánh tay này thì bỏ ra.
Giọng nói hùng hồn của Giang Hải làm cho hai tên thanh niên phải khi*p sợ mà bỏ chạy. Thấy Du An Kỳ vẫn còn tâm trạng để uống, quả thật, lúc này cô vẫn còn rất điềm tĩnh. Giang Hải liền la cô:
- Du An Kỳ, em say đến mức không biết bảo vệ bản thân mình sao?
- Anh la em làm gì? Đáng lẽ em định ra tay thì anh lại đến rồi,
- Đi thôi, đừng uống nữa.
Dứt lời, Giang Hải liền nắm lấy tay An Kỳ và lôi ra khỏi quán rượu. Sau khi rời đi, đứng gần cửa quán, anh vẫn còn la cô:
- Hôm nay em uống hả hê rồi. Từ đây về sau, anh sẽ không cho em động đến một giọt rượu nào?
- Tại sao chứ? Em không muốn ahhh....
Nghe anh nói, An Kỳ liền không đồng ý.
- Em còn cãi. Em đã là mẹ hai con rồi, nếu để chúng biết mẹ của mình uống rượu, có biết chúng sẽ suy nghĩ như thế nào hay không? Quan trọng hơn là, dạo này sức khỏe em không tốt.
- Sức khỏe em không tốt khi nào?
- Em còn chối sao? Dạo trước đến nhà anh, đang yên đang lành, bỗng nhiên em cảm thấy khó chịu rồi buồn nôn, đã vậy còn thấy mệt rồi chóng mặt. Anh định đưa đi bệnh viện lại không chịu. Thật không biết phải nói sao với em đây.
- Giang Hải, sao anh lại giống mấy bà dì hàng xóm quá vậy, thích lãi nhãi.
- Em...
Giang Hải cũng hết cách nói An Kỳ.
Một chiếc xe chạy đến đậu gần đó. Thấy Trương Thần từ trong xe bước ra, lúc nãy người đeo kính vừa điện, nói cô đã rời quán. Anh liếc sơ qua xem cô có còn ở đây hay không liền thấy Giang Hải đang đứng cùng với cô. Giang Hải cũng nhìn thấy Trương Thần bước từ trên xe xuống và đứng gần đó. Anh liền đẩy Du An Kỳ vào tường, một tay chống lên tường.
- Anh... muốn làm gì?
- An Kỳ, Trương Thần đang đứng gần đây. Em có muốn làm chọc tức Trương Thần hay không?
Giang Hải cúi sát đến người An Kỳ, thủ thỉ vào tai cô.
- Anh có kế gì sao?
Vẻ mặt An Kỳ trở nên hớn hở. Cô xoay đầu nhìn anh, cười đầy thắc mắc
- Có.
Dứt lời, Giang Hải lấy tay nâng mặt An Kỳ lên. Chưa dừng lại tại đây, anh không quên đặt lên môi lên đôi môi mềm mại như cánh hoa của cô.