Từ sau mơ thấy ác mộng, Du An Kỳ đã xin nghỉ việc hẳn ở công ty. Một trong những mục đích thôi thúc cô quay trở về đây chính là tìm kẻ đã cho mẹ cô biết sự việc năm đó của mình và Trương Thần.
Một lần nữa quay trở về nhà cũ sau một tháng, An Kỳ tìm gặp bác hàng xóm. Có lẽ, đây cũng là lần cuối hai người gặp nhau. Bởi, qua ngày hôm nay, bác ấy sẽ chuyển đi nơi khác để sinh sống. Nhắc đến chuyện có người tự xưng là bạn thân của mình, An Kỳ hỏi bác lại:
- Bác ơi, lần trước bác nói, bác không nhớ rõ dung mạo về người bạn kia của cháu. Nhưng nếu được gặp lại, bác sẽ nhớ, có đúng không?
- Đúng vậy!
Bác ấy một mực đinh ninh như vậy.
- Vậy, bác xem có phải người này hay không?
- Đúng rồi, chính là cô bé này.
Du An Kỳ lấy điện thoại và cho bà xem hình của Dương Thi Nhi. Quả nhiên là cô ta. An Kỳ tức giận, cô siết tay lại thành nắm đấm, chỉ hận không thể Gi*t cô ta ngay lập tức. Tuy Dương Thi Nhi cũng rất đáng thương, nhưng cô ta cũng không nên vì thế mà kéo người khác xuống chung.
Sau khi rời khỏi nhà cũ, An Kỳ nhận được điện thoại của Hà Hoa Tử. Cũng đã lâu rồi hai người chưa nói chuyện với nhau, cô lập tức nghe máy:
- Hà tỷ, em nghe đây.
- An Kỳ, chị nghe nói em đã nghỉ việc. Công ty có điều gì làm em không vừa lòng sao?
- Dạ không, em muốn xin nghỉ để điều tra chuyện năm đó.
- Oh, vậy nếu cần giúp gì, em cứ nói với chị.
Nghe giọng Hà Hoa Tử có chút ấp úng và lúng túng, Du An Kỳ hỏi:
- Hà tỷ, chị có chuyện gì muốn nói với em sao?
- À, chỉ là chị định hỏi em về chuyện cái tên đáng ghét kia thôi.
- Chị nhớ anh Đông Lượng sao?
- Du An Kỳ, em điên rồi phải không. Ai thèm nhớ hắn làm gì, chị chỉ muốn biết hắn đã ૮ɦếƭ hay chưa thôi.
An Kỳ sau khi trên Hoa Tử, liền cười khúc khích. Cô đáp:
- Anh ấy vẫn như vậy. Vẫn miệt mài cho người tìm kiếm chị.
- Không nói với em nữa, chị phải đi chơi với bạn rồi. Tạm biệt, nói chuyện sau.
- Nè chị...
Biết rõ An Kỳ định nói đã khuya rồi sao còn đi chơi nên Hoa Tử vừa nói dứt câu thì lập tức ngắt máy. Cô biết, nếu như nghe sẽ bị ai kia càm ràm. Từ trong phòng, Hoa Tử nghe tiếng đàn ông nói vọng vào:-
- Hoa Tử, chúng ta đi được chưa? Cậu đã ở trong đó hơn ba mươi phút rồi đó.
Hà Hoa Tử bước ra khỏi phòng. Nhìn người đang ung dung ngồi trên ghế, quát:
- Dương Việt Bân, cậu thôi càm ràm đi.
Cô vừa dứt câu, Dương Việt Bân đứng bật dậy. Anh đi đến, khoác lấy vai Hoa Tử, cả hai người vừa đi vừa cười nói rất vui vẻ.
Du An Kỳ dự định sẽ quay trở về chung cư để nghỉ ngơi. Trên đường trở về nơi giữ xe, An Kỳ gặp Dương Thi Nhi đang đi cùng Trương Thần. Cô ta đang khoác lấy tay anh, nhưng anh lại bực dọc và từ chối. Trong lúc anh đi lấy xe, cô ta ngồi ngay ghế để chờ đợi. Nhìn từ xa, thấy Du An Kỳ đang đến gần, liền cao ngạo, nói:
- Yao! Là Du tiểu thư sao? Cô đến đây một mình à?
- Nếu tôi đến bằng hai mình, sợ sẽ khiến cho Dương tiểu thư hoảng sợ đó.
Dương Thi Nhi lập tức câm nín khi nghe Du An Kỳ đáp trả với nét mặt cực bình tĩnh. Cô nói tiếp:
- Vết thương lần trước của Dương tiểu thư không biết đã hồi phục chưa?
- Oh! Nhờ có sự chăm sóc đặc biệt của Trương Thần nên nó cũng đã nhanh hồi phục hơn. Hôm nay, anh ấy đặc biệt đưa tôi đi dạo nữa. Cô nói xem, anh ấy có tốt không?
Dương Thi Nhi lúc này liền khoe mẽ.
- Trương Thần còn cho tôi đến công ty anh ấy làm việc. Tôi càng có nhiều cơ hội hơn cô đó, Du An Kỳ.
Cô nói nói xong, liền nhếch mép cười khinh bỉ An Kỳ. Trong lòng như đã nắm chắc phần thắng. An Kỳ cười khì, thở đầy ngao ngán trước sự cao ngạo của Dương Thi Nhi.
- Tôi không quan tâm là Trương Thần cho cô vào làm ở công ty của anh ta hay cho cô đến Trương gia để dưỡng thương. Nhưng có điều này tôi muốn nhắc nhở Dương tiểu thư.
Cô cúi người, áp sát mặt Dương Thi Nhi, thốt:
- Nhớ kĩ, tôi quay về đây, chỉ đơn giản là để trả thù, là tính nợ mới đòi nợ cũ. Những đau khổ mà tôi phải trải qua, lần lượt cũng sẽ khiến cho những kẻ hại tôi nếm mùi vị của chúng.
Bất giác, Dương Thi Nhi nghe Du An Kỳ nói vậy liền run sợ bần bật. Mặt cô ta trở nên tái xanh, ánh mắt nhìn An Kỳ đầy căm phẫn nhưng thực chất đang rất hoảng. Cô đứng dậy, nở nụ cười như chưa từng nói hay xảy ra chuyện gì, nói với Dương Thi Nhi:
- Dương tiểu thư sao lại xanh mặt và run như thế? Tôi chỉ trả thù kẻ đã hại tôi thôi. Nếu cô không có hại tôi, không việc gì phải sợ.
Ngay khi cô vừa nói xong, Trương Thần chạy xe đến. Nhìn thấy Du An Kỳ, anh lập tức rời khỏi xe và chạy ào đến:
- An Kỳ, thật trùng hợp, em cũng đi dạo ở đây sao.
- Ừm
- Trương Thần, anh quay lại rồi.
Vừa nhìn thấy anh, Dương Thi Nhi liền đứng bật dậy. Cô ta khoác lấy tay Trương Thần. Sợ An Kỳ sẽ hiểu lầm, anh lập tức hất tay cô ta ra. Thấy anh đối xử với mình đầy phũ phàng, liền ngước nhìn anh đầy đau lòng. Thấy cảnh tượng ấy, An Kỳ liền cười lớn trong lòng, cô nói:
- Tôi đi đây, không phiền anh dắt chó đi dạo.
Dương Thi Nhi sau khi nghe cô nói, liền tức giận, hét:
- Du An Kỳ, cô nói ai là chó hả?
Mặc kệ cô ta ở phía sau có hét lớn tiếng như thế nào đi nữa, An Kỳ vẫn không quan tâm. Du An Kỳ rời đi, lòng thầm đắc ý. Cô lấy chiếc kính mát đeo lên và bước đi, mặc kệ tất cả. Cảnh tượng ấy, trong An Kỳ thật ngầu biết bao.