Chiều hôm đó, Du An Kỳ vừa tan làm, nhưng Giang Hải lại có chút bận nên cô về trước. An Kỳ lái xe đến nhà anh để thăm các con. Mặc dù ngày nào đi làm về An Kỳ cũng ghé và thăm chúng nhưng cô vẫn luôn rất lo lắng. Cô không biết nếu như người muốn hại cô biết sự tồn tại của bọn trẻ, liệu có đổi mục tiêu hay không? Nhưng quan trọng là bây giờ bọn trẻ vẫn được cô bảo vệ một cách chu đáo, điều này làm cho An Kỳ bớt căng thẳng hơn. Hôm nay cô phải đi về bằng xe buýt vì sáng nay cô không đi xe mà đi nhờ xe của Giang Hải.
Khi An Kỳ đến nhà, cô thấy có xe đậu bên ngoài, nhưng nhìn chiếc xe này có phần lạ lẫm. Cô đi đến bấm chuông, thấy cô con gái vui mừng chạy đến mở cửa. Còn tưởng là đang mừng vì cô đến, liền hỏi:
- An Nhiên hôm nay có gì vui sao?
- Mẹ, xem ai nè.
Du An Nhiên kéo lấy tay An Kỳ, rồi chỉ. Nhìn theo hướng tay cô bé, An Kỳ nhìn thấy Trương Thần đang chơi cùng với An Khải. Cả hai người họ đều đang cười rất vui vẻ. Trương Thần quay sang nói với An Khải:
- Tiểu Khải, mẹ về rồi.
- Mẹ ơi, ba Trương đến đây chơi với chúng con, chúng con rất vui.
An Nhiên mừng rỡ nói. Thấy con gái vui, cô cũng rất vui. Nhưng mỗi lần nhìn Trương Thần, cô liền chuyển sang vẻ chán ghét. Cô hỏi bọn trẻ:
- Hai đứa đã ăn gì chưa?
- Ba Trương lúc nãy đã làm đồ ăn cho chúng con ăn rồi.
- Mẹ, đồ ăn ba Trương làm thực sự rất ngon. Con và anh hai rất thích. Ba ơi, mỗi ngày ba đều làm cho tụi con ăn có được hay không?
Du An Nhiên kéo áo anh, vẻ mặt nũng nịu nói. Anh ngồi xổm người, đặt tay lên đầu cô bé, nói:
- Chỉ cần là các con thích, ba nhất định sẽ làm. Chỉ là không biết mẹ các con nghĩ thế nào?
Dứt lời, anh hướng mắt nhìn Du An Kỳ đang đứng gần đó. Ánh mắt của bọn trẻ cũng chuyển sang cô. Thấy An Nhiên nhìn mình với ánh mắt chứa đầy van xin, cô nói:
- Không được. Công việc của ba Trương rất bận, bận hơn cả ba Giang nữa. Các con không được làm phiền người lớn như vậy, có biết không?
An Khải và An Nhiên nghe mẹ nói vậy, mặt hai đứa đều buồn và thất vọng. Trương Thần thấy vậy liền nói:
- Không sao, dù gì thì dạo này công việc của ba cũng khá nhàn rỗi. Ba có thể thường xuyên đến đây thăm và làm đồ ăn cho các con, đừng buồn nữa.
- Yeah!!!
An Nhiên nghe vậy liền vui sướng hét lên. Còn An Kỳ chỉ cảm thấy khó chịu. Trong thời gian ngắn mà anh đã có thể lấy lòng được An Khải và An Nhiên, cũng dần thân với hai đứa trẻ hơn, có lẽ cô đã xem thường anh quá rồi.
Không lâu sau, Giang Hải cũng đã về. Thấy Trương Thần cũng có mặt, lại nhìn thấy vẻ mặt An Kỳ đang vô cùng khó chịu. Vừa nhìn thấy Giang Hải về, Du An Kỳ lập tức nhìn đồng hồ, rồi nói:
- Cũng không còn sớm nữa, mẹ về đây.
- Ba Trương ở đây chơi một chút với tụi con hay cũng quay về?
An Nhiên đang chơi, nghe mẹ nói liền đặt đồ chơi xuống và hỏi. Nhưng Trương Thần chưa trả lời thì An Kỳ đã trả lời hộ anh:
- Ba Trương cũng phải đi rồi.
Dứt lời, cô nắm lấy tay áo anh kéo đi. Đến chỗ Giang Hải, cô dừng lại và dặn anh:
- Giúp em chăm sóc bọn trẻ.
Khi An Kỳ rời đi, Trương Thần cũng đi theo sát cô. Ra đến bên ngoài, Trương Thần liền khởi động xe. Du An Kỳ lập tức bước vào xe, không đợi anh cất tiếng mời. Lên đến xe, anh biết cô có chuyện cần nói, liền hỏi:
- Em muốn đi đâu?
- Về nhà tôi.
Nghe vậy, Trương Thần liền chạy một mạch đến khu chung cư của An Kỳ. Anh theo cô đến tận phòng, nhưng khi nghĩ rằng An Kỳ sẽ đuổi mình về thì cô lại cho anh vào trong. Du An Kỳ kéo tay Trương Thần vào phòng, nói:
- Anh theo tôi.
Vào phòng, anh nhìn cô với vẻ mặt đầy gian manh, nói:
- Em đưa anh vào đây là có ý gì khác sao?
An Kỳ cười lên đầy khinh bỉ, nói:
- Anh nghĩ nhiều rồi. Cãi nhau với anh bên ngoài, hàng xóm sẽ nghe được. Anh hiểu chưa?
Vừa dứt lời, An Kỳ liền lấy một chai nước, uống thấm giọng để lấy sức cãi nhau với anh. Cô ngồi xuống giường, nói:
- Nói đi, rốt cuộc anh muốn gì ở tụi nhỏ?
- Anh chỉ muốn bọn trẻ vui thôi.
Nghe vậy, cô liền gắt giọng lên:
- Nhưng tôi không muốn anh đến gần chúng. Tốt nhất là anh hãy tránh xa con của tôi ra, càng xa càng tốt.
- Tại sao?
An Kỳ không trả lời, anh tiếp lời:
- Có phải chúng là con của anh không?
Cô ngước nhìn anh, lần nữa im lặng
- Năm nay An Khải và An Nhiên năm tuổi, trùng khớp với thời gian em bỏ đi.
Du An Kỳ cứ như vậy mà bị Trương Thần ép vào đường cùng. Nhưng dù ૮ɦếƭ cô cũng không muốn thừa nhận bọn trẻ là con anh. Và thêm một lần nữa, An Kỳ gắt giọng với anh:
- Anh điên rồi sao? Tôi đã nói con của anh đã ૮ɦếƭ rồi, hai đứa trẻ hiện tại là con của tôi, anh vẫn chưa hiểu sao?
Cả hai người im lặng rồi nhìn nhau. Trương Thần cảm nhận được ánh mắt của An Kỳ hiện tại rất nguy hiểm. Cứ như cô có thể làm tất cả để bảo vệ con của mình. Dần dần, khi thấy tâm trạng cô ổn hơn, Trương Thần liền nói với cô:
- Muốn anh tha cho bọn trẻ, được thôi!
Trương Thần lấy trong túi ra một viên thuốc nhỏ, đưa cho An Kỳ. Anh muốn cô uống nó trước mặt anh:
- Đây là cái gì?
- Anh có thể gọi là тнυố¢ кí¢н ∂ụ¢ không?