- Con muốn chứ, nhưng nghĩ đến việc chúng sẽ gặp nguy hiểm khi nhận lại Trương Thần, con thật sự rất sợ. Con rất sợ phải mất đi An Khải và An Nhiên, bởi vì con cũng đã từng suýt mất đi chúng. Mẹ, người không trách con vì thiếu can đảm chứ?
Trương phu nhân cũng hiểu cho An Kỳ. Bởi vì những đau khổ của cô vào năm năm trước không phải bà nghe được mà do chính bà chứng kiến. Vì vậy, Trương phu nhân luôn yêu thương và thấu hiểu cho mọi quyết định của An Kỳ. Bà kéo đầu An Kỳ tựa vai mình, nói:
- Chỉ cần con và bọn trẻ luôn vui vẻ và mạnh khỏe, con làm gì mẹ cũng ủng hộ. Nếu con gặp khó khăn, đừng quên con còn có mẹ. Mẹ nhất định sẽ giúp con.
Bà ngưng lại vài giây, nói tiếp với An Kỳ:
- An Kỳ, nếu như có một ngày con cảm thấy mệt mỏi, Trương gia luôn chào đón con, cũng chào đón hai đứa nhỏ. Mẹ và ba, còn có Trương Thần, nhất định sẽ rất vui nếu như con và bọn trẻ ở Trương gia.
- Mẹ à, về chuyện này... con...
- An Kỳ, mẹ không ép con. Mẹ đã nói, chỉ cần ba mẹ con con vui vẻ và mạnh khỏe, mẹ đã thấy rất vui rồi.
- Mẹ, cảm ơn vì đã hiểu cho con.
Du An Kỳ rất mừng vì Trương phu nhân đã thấu hiểu cho nỗi lòng của cô. Cô ôm lấy bà, thể hiện lòng biết ơn cũng như kính trọng của mình dành cho bà.
Trước khi quay về, Trương phu nhân căn dặn Du An Kỳ phải chăm sóc tốt cho bản thân, nếu có thời gian rảnh hãy đưa bọn trẻ đến thăm bà. An Khải và An Nhiên giọng đầy ngọt ngào, chào bà nội rồi rời đi. Về đến Trương gia, thấy Trương phu nhân miệng luôn tươi cười, nét mặt hớn hở. Đã lâu rồi, Trương lão gia chưa thấy bà vui vẻ đến vậy, liền hỏi:
- Phu nhân vừa đi đâu về mà lại vui đến vậy?
Nhìn thấy Trương lão gia đang ngồi ở ghế, bà liền đi đến ngồi cạnh ông, nói:
- Lão gia đoán thử xem?
- Chắc là em đi gặp An Kỳ?
Bà gật đầu, nhưng nét mặt vẫn đầy hớn hở, nói tiếp:
- Em còn đi gặp cháu nội của mình.
- Hả?
Trương lão gia cứ nghĩ rằng Trương phu nhân muốn con trai lấy vợ đến phát điên nên mới nói vậy. Nhưng không ngờ, bà lại nói đến cháu nội khiến ông càng ngạc nhiên hơn. Ông nắm lấy tay bà, nét mặt đầy an ủi, nói:
- Bà xã, anh biết em muốn tiểu Thần kết hôn để chúng ta nhanh chóng có cháu, nhưng em biết rồi đó, duyên chưa đến, đừng cưỡng cầu.
Trương phu nhân biết Trương lão gia nghĩ rằng mình muốn có cháu nên nói nhảm. Cũng phải thôi, bởi chuyện năm năm trước, bà chưa từng kể cho ông nghe.
- Lão gia, em đã giấu anh một chuyện suốt nhiều năm, có lẽ hôm nay nên nói rõ. Nhưng hứa với em, đừng trách em đã giấu lâu như vậy.
- Trước giờ có chuyện gì anh trách em chưa?
- Anh còn nhớ đứa bé lần trước tiểu Thần đưa về chứ? thằng bé còn nói đó là con của An Kỳ.
- Còn nhớ, thì sao?
- Nó cũng là con của Trương Thần, là cháu nội của chúng ta.
Nói rồi, Trương phu nhân kể lại toàn bộ sự việc năm năm trước cho Trương lão gia nghe. Sau khi kể xong, Trương lão gia lấy tay gõ nhẹ vào đầu bà, trách:
- Em to gan thật, chuyện lớn như vậy lại có thể giấu anh suốt năm năm.
Dù Trương lão gia cảm thấy giận vì Trương phu nhân đã giấu mình về chuyện Du An Kỳ mang thai nhưng ông lại không nỡ lớn tiếng với bà. Trương phu nhân áp đầu vào иgự¢ chồng, làm nũng:
- Anh đã hứa sẽ không trách em rồi mà, với lại tình hình lúc đó rất căng thẳng, em cũng không biết phải giải quyết như thế nào. Bây giờ nói ra, cảm thấy thật nhẹ.
- Hứa với anh, sau này không được giấu anh những chuyện này.
Trương phu nhân thấy ông nhìn mình đầy yêu thương. Bà cũng biết là ông sẽ không trách mắng bà lớn tiếng, liền gật đầu đồng ý. Thấy bà ra ngoài lâu, nghĩ bà đã mệt nên Trương lão gia dặn bà nhanh chóng về phòng nghỉ ngơi một chút. Nhưng vừa mới quay người, Trương phu nhân kinh hãi khi thấy Trương Thần đứng sững ở gần đó. Nét mặt anh đầy bàng hoàng, có lẽ anh đã đứng đó từ lâu, và cũng có lẽ anh đã nghe hết những gì bà kể với Trương lão gia. Trương phu nhân có chút hoảng và lo lắng, thốt lên đầy bất ngờ:
- Tiểu Thần, sao con... lại ở đây?
- Mẹ, những gì lúc nãy mẹ kể với ba là thật sao? Hai đứa trẻ của An Kỳ, là con của con và cô ấy sao?
Trương phu nhân bất đắc dĩ gật đầu. Anh trách bà vì đã giấu mình chuyện này, nhưng bà nói:
- Tiểu Thần, mẹ biết con rất giận mẹ. Nhưng tình hình năm đó con cũng biết rồi đó, ngoài nghe theo nguyện vọng của An Kỳ, mẹ cũng chẳng thể làm gì khác. Con bé làm vậy cũng chỉ vì muốn bảo vệ bọn trẻ mà thôi.
- Vậy mẹ cũng biết chuyện vì sao chuyến bay của An Kỳ bị mất liên lạc?
- Không... chuyện này mẹ thật sự không biết.
Trương phu nhân vẻ mặt đầy buồn bã, nói:
- Nếu như năm đó con không cho người mang nhân sâm đến, An Kỳ cũng sẽ không vì vậy mà rời đi.
- Mẹ, chuyện nhân sâm con thật sự không có làm, con không có hại An Kỳ.
- Mẹ tin con, nhưng đáng tiếc năm đó tất cả bằng chứng đều chỉ vào con. An Kỳ cũng vì chuyện đó mà đau buồn, nhất quyết muốn rời đi để bảo vệ An Khải và An Nhiên.
Trương lão gia ngồi trầm ngâm suy nghĩ. Ông nhớ mấy ngày trước từng nghe người nói rằng thấy Trương Thần tay bế một cô gái bước ra từ khách sạn, sau đó được Peter đưa đi. Nếu ông đoán không sai, cô gái đó chính là An Kỳ. Trương lão gia hỏi Trương Thần:
- Mấy hôm trước ta có nghe người kể lại rằng thấy con bế một cô gái bước ra từ khách sạn.
- Dạ, hôm đó con đi bàn công việc thì thấy An Kỳ bị người ta hãm hại nên đã cứu cô ấy.
- Theo như những gì ta nghĩ, những âm mưu năm năm trước cho đến khi An Kỳ quay về, đều hướng vào con bé.
- Ông xã, ý anh là có kẻ muốn hãm hại An Kỳ sao?
- Đúng vậy, hơn nữa kẻ nghĩ ra những âm mưu này, nhất định là cùng một người.
Trương phu nhân nghe chồng mình nói vậy, liền thám:
- An Kỳ chưa từng hại ai, tại sao lại có kẻ luôn muốn hại con bé chứ? Kẻ đó rốt cuộc là ai?
- Mẹ, người yên tâm. Cho dù có chuyện gì đi nữa, con nhất định cũng sẽ bảo vệ tốt cho An Kỳ và bọn trẻ. Nhưng trước tiên, con cần đi xác minh một chuyện...