Hà Hoa Tử nhìn vào gương, cô đặt tay lên mặt vừa bị ông Hà tát. Cô nhìn, cười đầy bi thương, nghĩ:
" Tại sao cái tát này lại đau đến vậy? Nó khiến mình thức tỉnh về chuyện ba năm trước sao? "
Người bạn trai mà Hà Hoa Tử yêu năm đó, đã phản bội cô. Khi biết Hà Hoa Tử rời khỏi Hà gia, không lâu sau, anh ra đã quen với người khác. Cho đến này, Hà Hoa Tử cũng chẳng yêu thêm lần nào. Không phải cô không quên được tên khốn kia, chỉ là cô cảm thấy ghê tởm với đàn ông.
Hà Hoa Tử lại nghĩ, sinh ra trong gia đình thượng lưu thì sao chứ? Ai nói sống trong nhung lụa thì chẳng nếm được hương vị của khổ đau? Mỗi ngày đều phải học hết thứ này đến thứ khác. Từ sáng đến tối cũng chưa chắc có thể gặp mặt được gia đình. Từ nhỏ đã phải sống trong sự sắp đặt của người khác. Cô chỉ muốn có một gia đình bình thường như người khác. Vậy nên, từ lâu Hà Hoa Tử đã muốn bỏ đi, cuối cùng cũng đã thực hiện được.
Hà Hoa Tử nhìn vào gương và nghĩ hồi lâu, cô đi lấy nước đá để chườm vào má bị tát. Nếu không, để mọi người thấy năm dấu tay trên mặt thì thật kỳ.
Vài tháng sau...
Da An Kỳ thức dậy với vẻ mặt tràn đầy năng lượng. Chả là cô nghe dì Quế nói Trương Thần đã đi công tác, vài tuần nữa mới quay về. Vậy thì giường ngủ rộng lớn trong vài tuần này sẽ thuộc về cô. Thế nên mấy ngày nay, tâm trạng của An Kỳ tốt hơn trước. Với việc bà Du đã xuất hiện, quay về nhà cũng làm cho Du An Kỳ yên tâm hơn. Những ngày bà ấy còn trong bệnh viện, ngày nào cô cũng cảm thấy lo lắng vô cùng dù cho bà sức khỏe bà đã tốt hơn.
Du An Kỳ cũng đã nói với bà Du rằng vì tính chất của công việc nên cô đã chuyển đến chỗ làm ở, bà cũng chẳng nghi ngờ gì. An Kỳ cũng không muốn nói cho bà Du biết chuyện cô bán thân để cứu bà. Cô biết sức khỏe bà đang dần hồi phục, nhưng cũng có thể phát bệnh lại bất cứ lúc nào. Vậy nên, cô sẽ cho nó mãi mãi là một bí mật.
Tối hôm ấy, Du An Kỳ đã hết giờ làm, trong bụng lại chẳng có thức ăn. Thấy thế, Hà Hoa Tử liền mời cô đi ăn. Du An Kỳ lại rất ngại khi được Hà Hoa Tử mời đi ăn, vì Hà Hoa Tử luôn dẫn cô đến nhà hàng cao cấp, nhưng Hà Hoa Tử còn không cho Du An Kỳ trả tiền. Cảm thấy bản thân như đang ăn bám Hà Hoa Tử, An Kỳ nhiều lần cự tuyệt lời mời của cô ấy nhưng vẫn bị kéo đi.
Lần này cũng thế, nhưng Hà Hoa Tử đã hứa với An Kỳ là lần này để cô trả, và địa điểm lần này là một quán ăn bình dân. Du An Kỳ nửa tin nửa ngờ, nhưng vẫn quyết định đi cùng. Nào ngờ, chạy một hồi, xe lại dừng trước một nhà hàng, Hà Hoa Tử reo lên:
- Đến nơi rồi.
Nhìn qua cửa xe, đây chính là nhà hàng, còn là nhà hàng 5 sao nữa. Du An Kỳ nhìn Hà Hoa Tử với ánh mắt chẳng còn chút niềm tin, nói:
- Đây là nơi mà chị gọi là bình dân?
Hà Hoa Tử gật đầu đầy đinh ninh, đáp lại:
- Đúng vậy! Đối với chị, đây là nơi bình dân.
Du An Kỳ cũng chẳng biết nói gì với Hà Hoa Tử nữa. Cô lấy tay ôm mặt, đầy suy tư. Cùng lúc ấy, Hà Hoa Tử đã rời khỏi xe, bước ra ngoài nhưng cũng không quên nói với cô:
- Mau lên đi. Chị đã đặt phòng rồi.
Hà Hoa Tử được nhân viên tại nhà hàng tiếp đón đầy nồng nhiệt. Cô cũng không ngờ nhân viên ở đây lại phục vụ tận tình đến vậy. Họ đưa Hà Hoa Tử và Du An Kỳ vào phòng riêng mà cô đã đặt. Trên đường đi, Du An Kỳ gặp Lý Đông Lượng, cô thấy ngạc nhiên nhưng vẫn vui vẻ hỏi:
- Đông Lượng, anh cũng đến đây ăn sao?
- Đúng vậy! Em cũng ăn ở đây à?
- Dạ!
Thấy hai người thân đến vậy, và vì biết anh cũng đi một mình nên Hà Hoa Tử cũng chẳng ngần ngại mời Lý Đông Lượng cùng ăn chung với cô và Du An Kỳ. Anh cũng chẳng thể từ chối lời mời này nên cũng đồng ý. Về việc chọn món, Hà Hoa Tử đều để cho Du An Kỳ quyết định. Đối với cô, buổi ăn này còn có ý nghĩa hơn so với việc cô đi ăn cùng với tên hôn thê không biết mặt kia. Hóa ra, hôm nay Hà Hoa Tử có cuộc gặp mặt, đi ăn cùng hôn thê của cô tại nhà hàng này. Cô liền tìm cớ để rủ Du An Kỳ đến thay vì đi gặp hắn.
Trong lúc đợi món ăn được dọn ra, Hà Hoa Tử liền rời khỏi phòng để đi vệ sinh. Không ngờ khi trở ra, cô lại gặp phải rác rưởi. Thì ra, đó là người yêu cũ của cô. Đi cùng với hắn là một cô gái xinh đẹp nhưng ăn mặc lòe loẹt. Thấy Hà Hoa Tử, biết đây là người yêu cũ của bạn trai liền cười nhếch mép rồi nói với anh ta.
- Thật không ngờ trái đất này tròn đến vậy. Đi đến đây cũng gặp người yêu cũ của anh nữa. Thật là trùng hợp. Hay là, cô cùng ăn tối với chúng tôi đi.
- Xin lỗi, nhưng tôi không có thói quen ăn chung với chó.
Hà Hoa Tử đáp lại khiến cô ả câm nín.
Nhìn thấy trên tay của cô bạn gái kia có đeo một chiếc nhẫn, Hà Hoa Tử cười rồi nói đầy châm chọc:
- Tôi thật không ngờ anh lại tiết kiệm đến vậy.
Cô quay sang nói với cô bạn gái
- Cô cũng có đeo nó nữa sao. Chiếc nhẫn này là món quà lúc trước anh ta tặng cho tôi. Thật không ngờ, cô thích sử dụng đồ cũ đến vậy.
Cô ta nghe vậy liền tức giận, dơ tay định tát Hà Hoa Tử, liền bị một bàn tay nắm chặt lại. Hà Hoa Tử cũng biết cô ta sẽ định tát mình, nên cũng đã định bắt lấy tay ả, không ngờ lại có người nhanh hơn cô. Cô quay người lại nhìn, rồi ngạc nhiên nghĩ thầm.
" Sao lại là...? "