Tiểu cô nương luyện thạch dũng cảm đã chạy đi xa, trong gió vẫn còn thoang thoảng hương thơm của hoa sơn chi. Trước mắt Mộ Dung Nham hiện ra con đường hai bên nở đầy hoa sơn chi, đi đến cuối con đường, là có thể nhìn thấy nam nhân như trích tiên vô hỉ vô bi kia. Nghĩ đến khuôn mặt tuấn tú lạnh lẽo không chút biểu tình như khối băng đó, mà hắn không thể kìm nén được nở nụ cười trầm thấp: "Trần Ngộ Bạch... Không phải là ta không báo thù, mà là chưa tới thời điểm a!"
____________
Tây Lý trong miệng Khấu Khấu, nằm về phía Tây của Dạ quốc, là một dân tộc sống trên thảo nguyên, có lịch sử du mục đã lâu đời, người dân sống trong tộc đều giỏi cưỡi ngựa bắn cung, dũng mãnh phi thường.
Là nước láng giềng, nhưng đã nhiều năm nay, Tây Lý vẫn như hổ rình mồi với Đại Dạ, vài năm gần đây lại càng thêm điên cuồng ngang ngược, liên tục gây rối quấy nhiễu dân chúng ở vùng biên giới giữa hai nước. Hai năm trước, Kỷ Đông đã dẫn binh tới nơi đó, nhưng suốt hai năm, hắn không chỉ không đánh bại được, mà ngược lại còn làm mất một tòa thành trì, binh lính tổn thất, tình hình tương đối thê thảm.
Diễm Dương công chúa đã từng có ý đồ lén lút bức bách Hoàng đế điều Kỷ Đông về, nhưng không ngờ rằng việc này lại bị Kỷ Đình phát hiện, chuyện bất thành, mà ngược lại khi bà trở về còn bị giáo huấn một trận.
Trong lòng Trưởng công chúa có nộ khí không nín nhịn được, vì chuyện Tây Lý, mà không biết bao nhiêu lần náo loạn cả Kỷ phủ.
Những ngày gần đây, thế công của Tây Lý mãnh liệt, chiến sự ở biên quan căng thẳng, Kỷ Đông cũng đã không gửi thư về nhà suốt nửa tháng nay, nên Diễm Dương công chúa lo lắng vô cùng, ăn không ngon ngủ không yên, cả người gầy đi một vòng lớn. Trấn Nam Vương phi cả ngày ở bên cạnh an ủi bà.
Nhưng khi trở về phòng, Vương phi lại lặng lẽ nói chuyện với Kỷ Nam và Thiến di rằng: Bản thân bà cũng cảm thấy nóng ruột vô cùng, tựa hồ có linh cảm không tốt.
Thật không may: Dự cảm của Trấn Nam Vương phi lại vô cùng chính xác.
Ngày hôm đó, theo thường lệ Kỷ Nam đang ở điện Triêu Dương, bỗng nhiên có cung nhân dẫn theo một tên hạ nhân nhà nàng vội vàng đi tới. Đúng lúc ấy, nàng đang cùng Mộ Dung Nham luyện chữ, nghe thấy thanh âm bẩm báo mới ngẩng đầu lên, cổ tay không hiểu sao lại run lên, nhất thời một giọt mực lớn rơi xuống, làm bẩn luôn tờ giấy mà nàng vất vả cả ngày mới hoàn thành.
"Chuyện gì vậy?" Nàng hạ 乃út xuống hỏi.
"Tứ thiếu gia! Nô tài đến để truyền lời của Vương phi: Thỉnh người cấp tốc về phủ ạ!" Hạ nhân kia chần chừ trong chốc lát, lại tiếp tục nói: "Đại thiếu gia... không tìm thấy Đại thiếu gia."
"Cái gì gọi là không tìm thấy?" Kỷ Nam kinh hãi, ngay sau đó lại cố gắng tự bình tĩnh lại, rồi hỏi: "Có phải tiền tuyến đã truyền tin tức về trong quân hay không hả?"
"Vâng! Nói là Đại thiếu gia mang binh ra khỏi doanh trại, định tập kích người Tây Lý bất ngờ, nhưng cho đến nay vẫn chưa trở về... Sống ૮ɦếƭ chưa rõ."
Trong đầu Kỷ Nam nổ "Ầm" một tiếng.
Nơi đó là chiến trường, không phải sống thì tức là ૮ɦếƭ, nào có chuyện sống ૮ɦếƭ không rõ? Huống chi đã qua hơn nửa tháng, nếu như đến nay chưa về, e rằng chỉ có một kết cục...
૮ɦếƭ, không, thấy, xác.
Cổ họng nàng nhất thời nghẹn lại, không thốt nên lời.
"Người đâu, chuẩn bị ngựa!" Sau lưng nàng, Mộ Dung Nham đã thay nàng cất giọng phân phó.
"Kỷ Nam..." Hắn bước lên một bước, nhỏ giọng nhắc nhở nàng.
Kỷ Nam cắn răng gật gật đầu, bước nhanh ra khỏi điện cùng hắn, hai người đồng thời xoay mình lên ngựa, ra roi thúc ngựa xuất cung.
***
Kỷ phủ quả thật cũng không rối loạn như trong tưởng tượng, người gác cổng vẫn như thường lệ, thấy bọn họ đến, ân cần chạy tới dắt ngựa.
Nhưng khi tiến vào trong phủ, là có thể thấy nhóm hạ nhân vội vàng đi qua đi lại, hầu như trên mặt họ đều mang vẻ lo lắng, khác hẳn với thường ngày.
Mộ Dung Nham vẫn còn có thời gian âm thầm quan sát những điều này, nhưng Kỷ Nam lại vội vội vàng vàng đi thẳng đến Tây viện.
Nơi đó là chỗ ở của Diễm Dương công chúa.
Vừa vào sân, Kỷ Nam đã mơ hồ nghe thấy tiếng khóc trong phòng, trong lòng Kỷ Nam cảm thấy căng thẳng vô cùng, nàng đẩy cửa ra bước nhanh vào, Mộ Dung Nham cũng theo sát phía sau, cũng không đề phòng nàng bỗng nhiên dừng lại giữa đường, nên hắn thiếu chút nữa đã ᴆụng vào nàng.
"Làm sao vậy?" Hắn cũng dừng lại, nắm lấy khuỷu tay nàng, nhỏ giọng hỏi
Sắc mặt Kỷ Nam vô cùng không tốt, nàng quỳ xuống, cung kính lễ độ nhẹ giọng kêu lên: "Phụ thân".
Mộ Dung Nham ngẩng đầu nhìn, người đang ngồi ngay ngắn ở giữa phòng khách kia, không phải Đại tướng quân Kỷ Đình hay sao?
Chỉ thấy thần sắc của ông vẫn trầm ổn kiên nghị như cũ, nhưng trong cặp mắt hổ kia, lại có vẻ bi thương tiêu điều nặng nề mà ngày thường không bao giờ có.
Chinh chiến trên lưng ngựa gần như cả một đời, ông so với Kỷ Nam càng hiểu rõ chiến trường tàn khốc đến mức nào. Đại nhi tử của ông... Đứa con đầu tiên của ông...
Kỷ Nam quỳ xuống, Kỷ Đình cũng chậm rãi đứng lên, khoát tay áo, trầm giọng nói: "Con vào trong giúp nương con khuyên nhủ nàng... Trong quân có việc, Kỷ Tây Kỷ Bắc tạm thời không kịp về."
"Vâng!" Kỷ Nam đáp rồi đứng dậy, cũng không quay đầu lại mà đi thẳng vào trong.
Mộ Dung Nham không tiện đi vào nội đường, đành phải ở lại trước mặt Kỷ Đình. Hắn trấn an Đại tướng quân vài câu, rồi đứng dậy cáo từ. Trong lòng Kỷ Đình đang rối loạn, nên không giữ lại nữa.
Mộ Dung Nham đã tới Kỷ phủ rất nhiều lần, nên khi ra ngoài cũng không cần đến người hầu dẫn đường.
Dọc đường từ Tây Viện đi ra bên ngoài, hắn vẫn đi lẻ loi một mình, cũng chưa có nhiều hạ nhân của Kỷ phủ nhận ra hắn.
Đi đến cửa Thiên viện, bỗng nhiên có một bóng dáng nho nhỏ nghiêng ngả lảo đảo chạy tới, khi lướt qua hắn lại bị vấp một cái, loạng choạng thiếu chút nữa ngã sấp xuống.
Hắn vươn tay ra đỡ, người kia lại giống như tóm được một cọng rơm cứu mạng, lập tức đảo ngược lại tóm lấy cánh tay hắn, vội vàng nhỏ giọng cầu xin: "Cứu mạng! Cứu mạng với!"
Mộ Dung Nham nhanh chóng đánh giá nàng một chút, phát hiện là một tiểu cô nương chừng mười lăm mười sáu tuổi, d∞đ∞l∞q∞đ bộ dáng thanh thanh tú tú, chỉ là trên người lại mặc một bộ quần áo đạo sĩ vừa cổ quái vừa buồn cười, bao bọc thân thể nhỏ bé kia lại, khiến người khác không muốn nhìn ngắm chút nào.
"Có người đang đuổi theo ngươi sao?" Hắn hỏi
Kỷ Tiểu Ly mạnh mẽ gật đầu, gương mặt đầy vẻ hoảng sợ.
Bỗng nhiên có một mùi hương nhàn nhạt theo động tác gật đầu của nàng truyền tới, Mộ Dung Nham cảm thấy dường như hắn đã ngửi thấy mùi hương này ở đâu đó, lòng hắn khẽ động, mỉm cười với nàng: "Như vậy, ta giúp ngươi che giấu, làm cho bọn họ không thể tìm thấy ngươi, có được hay không?"
Tiểu cô nương nghe vậy lại mạnh mẽ gật đầu một lần nữa, biểu tình kia quả thực là đã cảm động đến mức muốn rơi nước mắt.
Hắn vừa giấu nàng xong, thì lập tức có hai lão ma ma qua đây tìm, hết nhìn đông lại nhìn tây.
Nửa gương mặt của hai người đều đã đen tuyền, xưa nay trên đầu luôn có cung trang tỉ mỉ cẩn thận, giờ phút này lại rối bù lộn xộn, quần áo trên người cũng đã rách tung tóe thành vài cái lỗ lớn, toàn thân chật vật không chịu nổi, biểu tình trên mặt thì hung tợn như muốn ăn thịt người.
"Này! Tên kia đứng lại! Có hay không nhìn thấy..." Một người nhìn thấy Mộ Dung Nham cúi đầu đi qua, lập tức nghiêm nghị quát lên, đợi hắn ngẩng đầu lên, hai người thấy rõ ràng thì đều bị dọa nhảy dựng cả người lên, song song quỳ xuống, "Lão nô tham kiến Nhị hoàng tử Điện hạ! Nhị hoàng tử Điện hạ thứ tội!"
"Mời hai vị ma ma đứng lên." Mộ Dung Nham dừng lại một chút, rồi cười ôn hòa hỏi thăm: "Đây là... Xảy ra chuyện gì vậy?"
"Không có chuyện gì... Không có chuyện gì." Hai người ấp úng không thừa nhận, hiển nhiên là cũng đang cảm thấy chột dạ vì chính mình đã không làm được chuyện gì tốt.
"Ta mới từ chỗ Diễm Dương cô cô ra đây, trước mắt ở nội viện có nhiều người, nên ta cũng không tiện đi vào, không thể trực tiếp an ủi cô cô vài câu. Cho nên thỉnh hai vị trở về, thay ta truyền đạt lại." Hắn cũng không tiếp tục hỏi nữa, giống như không phát hiện bộ dáng hai người đang chật vật, dịu giọng nói.
Hai vị ma ma còn chưa biết chuyện của Kỷ Đông, lúc này nghe hắn nói đến, mới vội vàng dập đầu không ngừng, sau khi đứng lên lại hốt ha hốt hoảng dìu nhau bước đi.
Thấy hai người kia đã đi khuất bóng dáng, Mộ Dung Nham mới ngẩng đầu kêu lên: "Được rồi, các nàng đã đi xa rồi."
Trên đỉnh núi giả ngay phía sau hắn, thiếu nữ nhỏ nhắn ló cái đầu ra, rồi thở dài một hơi nhẹ nhõm thoải mái, "Vậy xin ngươi hãy thả ta xuống dưới!"
Sân và cổng của Kỷ phủ cao rộng, những thứ đồ trang trí trong phủ đều mang theo hơi thở trầm ổn, lộ ra tác phong của một vị Đại tướng. Ngay cả núi giả này cũng làm giống như thật, thế núi hiểm trở, chỗ cao nhất cách mặt đất e rằng phải đến bảy, tám thước. Kỷ Tiểu Ly ngay cả liếc mắt nhìn xuống dưới một cái cũng thấy đầu váng mắt hoa, đương nhiên nàng không dám tự mình nhảy xuống.
Nàng thấy Mộ Dung Nham chỉ ngửa mặt cười cười, không hề có ý tứ muốn thả nàng xuống dưới, nàng không khỏi sốt ruột, che mắt yếu yếu ớt ớt khóc lên.
"Đừng khóc, trả lời ta mấy vấn đề, ta sẽ lập tức đưa ngươi xuống đây." Mộ Dung Nham không nhanh không chậm nói.
Nàng vừa nghe xong, lập tức ngừng khóc, chỉ thút tha thút thít nói: "Vậy ngươi... hỏi mau lên đi!"
"Mùi hoa sơn chi trên người ngươi, là từ đâu mà có?" Mới vừa rồi, hắn cảm thấy được mùi thơm quen thuộc, là hương thơm của hoa sơn chi tươi mới, nhưng bây giờ đã sớm qua mùa hoa sơn chi rồi.
"Là..." Nàng đang muốn bật thốt ra, thì lại đột nhiên dừng lại, nhớ đến lời nói mà người đưa cho nàng hoa sơn chi đã nói, lại bẹt miệng khóc lên: "Không thể nói a... Hu hu hu... Nói ra sẽ bị hắn hạ độc ૮ɦếƭ!"