Khanh Khanh Của Tôi - Chương 60

Tác giả: Xuyên Lan

Đèn phòng ngủ mờ ảo, trong không khí còn phảng phất mùi hương ấm áp trên người Ngôn Khanh, là hương thơm mà Hoắc Vân Thâm ngày đêm nhớ mong.
Trước khi đi ngủ, cô ngoan ngoãn mềm mại cọ vào lòng bàn tay anh, hẹn sẽ dậy chúc mừng sinh nhật cho anh với giọng điệu và biểu cảm như còn hiện rõ trước mắt.
Nhưng giờ phút này, tất cả đều giống mộng, bị cách thức tàn khốc nhất đánh nát, đông lại thành băng.
Mấy giờ trước nói yêu anh, sẽ cho anh một mái ấm, bây giờ lại giơ gối lên, nện thật mạnh vào vai anh. Hai bên vỏ gối được trang trí bằng những hạt cườm nhỏ mà con gái thích, có vài mảnh nhỏ quệt qua mặt anh, vẽ ra vết máu đỏ tươi.
Hoắc Vân Thâm không cảm giác được đau đớn.
Anh nhìn Ngôn Khanh không chớp mắt, tiếng nói phát run, lại gọi cô một tiếng: “Khanh Khanh.”
“Không phải đã nói đừng gọi tôi như vậy sao?” Ngôn Khanh nhìn vết máu trên mặt Hoắc Vân Thâm, hai mắt trợn tròn, bên trong tràn đầy hoảng hốt và cảnh giác, áy náy vì đã lỡ tay đả thương người ta, “Sao anh có thể như vậy —”
Cô vừa mới tỉnh lại, huyệt Thái Dương đau như kim đâm, thần kinh rối loạn, lôi kéo nhau, giày vò ý chí cô.
Ngôn Khanh cố sức nhìn người đàn ông trước mắt, nín thở.
Cô nhớ rõ, cô vừa mới kết hôn cùng anh rồi chuyển vào biệt thự này, đã nói trước với anh rằng sẽ ngủ riêng, anh tuyệt đối sẽ không vượt rào, sao vừa mở mắt, anh vậy mà nằm bên cạnh cô, ôm cô thật chặt, càng quá mức hơn là… hình như cô còn bị anh hôn.
Người này không có liêm sỉ chút nào!
Đối xử với cô tùy tiện như thế, coi cô là gì, mệt cho cô còn tín nhiệm anh!
Ngôn Khanh bắt lấy chăn quấn chặt người mình, liều mạng lui ra sau: “Hoắc Vân Thâm, anh tự trèo lên giường tôi, còn gọi loạn cái tên kia nữa! Nếu anh còn không đúng mực như vậy, thì hợp đồng chúng ta đã ký có ích lợi gì? Không bằng chờ trời sáng mau chóng ly hôn đi!”
Trên mặt cô là cự tuyệt, bài xích, không thích, muốn cách anh ngàn dặm.
Cô nói ly hôn.
Nỗi đau vốn tưởng sẽ không bao giờ trải qua nữa lại nháy mắt ập tới, hoá thành tảng đá lởm chởm, tất cả đè về phía Hoắc Vân Thâm, nghiền nát anh không rõ máu thịt.
Anh ngơ ngác nhìn cô, cả người lạnh thấu xương, mười ngón tay cứng đờ, không động đậy được dù chỉ một chút.
“Vợ,” Anh mở miệng, lẩm bẩm cầu xin cô, “đừng làm anh sợ, anh không chịu nổi.”
Ngôn Khanh đối diện với con ngươi đỏ ngầu tơ máu của anh, cô hoảng hốt cho rằng mình quay trở về lúc cứu anh trên cầu lớn, anh cũng mang ánh mắt cực đoan như vậy, như có thể nuốt cô vào bụng, lại bi thương như người bệnh bị vứt bỏ.
Cô hơi sợ, đáy lòng lại dâng lên nỗi đau đớn không tên, nước mắt vô thức chảy xuống.
… Đau?
Cô đau cái gì, phải né tránh nhanh mới đúng.
Rõ ràng Hoắc Vân Thâm không bình thường, rõ ràng là anh phá giới trước, kết quả lại mang dáng vẻ người bị hại, giống như muốn phát điên vì cô.
“Là anh đang làm tôi sợ!” Sắc môi Ngôn Khanh trắng bệch, phòng bị mà căm tức nhìn anh, “Tôi không nên tin những thứ anh viết trên hợp đồng, tôi càng không thích hợp sống cùng anh, hôm nay anh quá phận, cũng thật đáng sợ!”
Mới ở cùng nhau đã lén lút vào phòng ngủ vừa ôm vừa hôn, sau đó bị chỉ trích thì lại điên cuồng, thế sau này thì sao, có phải muốn dùng sức mạnh không?!
Ngôn Khanh không dám lý luận với anh nữa, cô loạng choạng bước xuống giường, dép lê cũng không kịp mang, chạy ra ngoài với đôi chân trần trụi.
Tiếng hít thở nặng nề mang theo chút run rẩy của người đàn ông phía sau cực kỳ nguy hiểm.
Cô vừa mới chạy được vài bước, còn chưa sờ đến cửa, đã bị Hoắc Vân Thâm vừa đứng dậy giữ chặt, năm ngón tay anh cứng như thép, ghìm eo cô về, cô sợ hãi thở gấp gáp, chỉ giây lát đã ngã xuống giường.
Hoắc Vân Thâm ấn cô, bàn tay lạnh ngắt nhéo chặt cằm cô, ép cô đối diện với anh.
Máu trên mặt anh chảy xuống tai cô, cổ họng như bị xé toạc: “Ngôn Khanh!”
Ngôn Khanh cảm giác được chút ấm áp hồng hồng kia.
Chỉ lướt nhẹ trên da cô một chút thôi, mà như thiêu nóng, đốt cháy cơ thể cô.
“Anh buông tôi ra…” Cảm giác này quá không thích hợp, Ngôn Khanh sợ hãi cực lực đẩy anh, “Buông tôi ra! Anh có phải biến thái hay không, làm sao lại lật lọng bắt nạt —”
“Ưm” một tiếng, lời cô còn chưa nói xong, đều bị người đàn ông nuốt vào trong miệng.
Anh hung hăng hôn cô, cánh tay quấn cô vào lòng, đôi môi ướt nóng mang theo tuyệt vọng và bất lực, gần như tàn nhẫn đòi hỏi, anh thở hổn hển, mỗi hơi thở đều khuấy động thành tiếng khóc, nghiền chặt môi lưỡi cô.
Ngôn Khanh hơi hé mắt, một lúc thấy rõ anh, một lúc lại mơ hồ.
Lông mi cô thấm ướt, thân thể đang nóng lên, thậm chí theo bản năng cô còn muốn ôm cổ anh đón ý.
Điên rồi…
Anh điên rồi, cô cũng thế.
Ngôn Khanh nhẫn tâm cắn anh, nếm được vị máu tươi mặn chát, nào biết anh vẫn không ngừng lại, như không có cảm giác, cô cắn càng mạnh, chờ đến khi anh không thể không buông lỏng một chút, cô lập tức giằng co, chạy trốn về phía hành lang với đôi mắt đẫm lệ ௱ôЛƓ lung.
Cô không có biện pháp để nói chuyện với anh một cách bình tĩnh!
Muốn chạy, rời khỏi chỗ này trước, quay lại 《Tuyệt Đỉnh Thiếu Nữ》, hay đi đâu cũng được, dù sao không thể ở lại.
Ngôn Khanh vừa vào hành lang đã bị bắt được, cô căn bản không lay chuyển được sức lực người đàn ông, bị anh mạnh mẽ bế lên.
“Hoắc Vân Thâm anh cái kẻ điên này! Anh có thể bình thường chút được không!”
Hoắc Vân Thâm nhìn cô chằm chằm, giọng nói khàn khàn đứt quãng: “Anh là kẻ điên, anh không bình thường, anh biến thái, đáng sợ, không thể tin anh, không thể để ý đến anh, không thể ở cùng một chỗ với anh…”
Mỗi câu đều là Ngôn Khanh nói.
Nhưng khi được chính miệng Hoắc Vân Thâm lặp lại, trái tim Ngôn Khanh chấn động mãnh liệt như bị 乃úa đập nát.
Hoắc Vân Thâm nâng cô lên, đầu ngón tay đâm vào da thịt cô: “Anh vẫn luôn như vậy, từ trước kia, đến bây giờ, chưa từng tốt hơn, nhưng em muốn anh, em nói em yêu anh.”
Ngôn Khanh ngẩn ngơ, đầu óc chợt choáng váng, theo phản xạ tính tránh thoát.
Hoắc Vân Thâm cong đầu gối, ôm cô quỳ thẳng trên thảm, vầng trán mướt mồ hôi vùi vào cổ cô, cắn bả vai cô, khớp hàm run rẩy: “Khanh Khanh, em nghĩ lại đi, nghĩ xem anh là ai.”
“Em đừng quên anh,” Anh ôm chặt cô, muốn Ϧóþ chặt xương cốt cô, “đừng đi, đừng rời xa anh nữa! Hôm nay là sinh nhật anh, em đã hứa ngủ một chút sẽ tỉnh, tỉnh dậy sẽ nói với anh sinh nhật vui vẻ, sẽ nói cho anh, ngày này có bao nhiêu tốt, không phải địa ngục…”
Toàn thân anh lạnh băng: “Khanh Khanh, cầu xin em, đừng để anh xuống địa ngục.”
Ngôn Khanh không biết tại sao mình lại khóc không ngừng nổi, bên tai cô vang lên tiếng chuông cực lớn, trước mắt dần biến thành màu đen, muốn nắm lấy quần áo Hoắc Vân Thâm, lại vô lực mà buông xuống, nằm liệt trước иgự¢ anh.
“Hoắc… Vân Thâm.”
“Vân Thâm…”
“… Thâm Thâm.”
Cô mơ hồ lẩm bẩm vài tiếng, nhanh chóng trở nên yên lặng, mềm thành một đoàn.
Hoắc Vân Thâm ôm cô, cắn chặt răng, cuối cùng cũng phát ra tiếng nghẹn ngào.
Anh đưa cô về phòng ngủ, lấy chăn quấn thật kỹ, lau khô nước mắt trên mặt cô, một tay ôm cô thật chặt, tay còn lại cố gắng mở di động.
Khi điện thoại được kết nối, bác sĩ Hà mở miệng trước: “Hoắc tổng, tôi đang trên chuyến bay về nước rồi, phải tắt máy bây giờ, ngày mai hạ cánh sẽ liên hệ với cậu sau, rồi làm kiểm tra cho phu nhân.”
“Trí nhớ cô ấy,” Hoắc Vân Thâm tận lực nói một cách bình tĩnh, “sau một giấc ngủ ngắn, đã lui về mấy tháng trước, hiện tại đang mất ý thức.”
Bác sĩ Hà lạc giọng: “Cái gì?!”
Hoắc Vân Thâm dần dần không thể kiềm chế: “Cô ấy có nguy hiểm không!”
Bác sĩ Hà hít sâu vài cái, bình tĩnh hỏi: “Hoắc tổng, gần đây phu nhân có nhớ đến chuyện quá khứ không? Ví dụ như điểm mấu chốt đặc biệt gì đó? Hoặc là nói, cậu có thường xuyên nhắc tới chuyện trước kia với cô ấy không? Có phải tình cảm của cô ấy đối với cậu lại gia tăng rõ rệt không?”
Trong Ⱡồ₦g иgự¢ Hoắc Vân Thâm bị lưỡi dao sắc bén cắt một nhát, trả lời từng vấn đề của bác sĩ Hà.
“Có nhớ lại chi tiết, cô ấy thường xuyên mơ thấy, lạc quan nghĩ rằng sẽ khôi phục ký ức.”
“Điểm mấu chốt… nhớ tới một người đặc biệt.”
“Tôi không nói quá khứ cho cô ấy, sợ cô ấy không gánh vác được, nhưng mà,” Anh đỏ mắt nhìn Ngôn Khanh, “khả năng có người khác ngoài tôi nói.”
“Còn nữa, cô ấy yêu tôi.”
Trong lòng bác sĩ Hà nặng nề, vấn đề anh ta luôn sầu lo mà không dám đề cập vẫn xảy ra.
Anh ta nghiêm nghị nói: “Hoắc tổng cậu nghe tôi nói, từ lần đầu tiên cậu đưa phu nhân đến tìm tôi, tôi đã nói với cậu, thần kinh cô ấy cực kỳ yếu ớt, mỗi bước đều như đi trên băng mỏng, thời gian dài như vậy là dựa vào ý chí và tình cảm của cô ấy mới có được tiến triển không dám tưởng tượng như ngày hôm nay, nhưng đồng thời, cô ấy cũng phải gánh chịu sức nặng tương đương.”
“Ký ức chân chính của cô ấy bị khóa, bởi vì khát vọng nhớ tới, nên đã vô thức va vào miệng cống, chẳng khác gì tự mình hại mình.” Anh ta nghiêm giọng, “Mỗi lần nhớ tới một chút, thậm chí tình cảm với cậu gia tăng một chút, đều là đang kích thích thần kinh yếu ớt, tới một ngày không gánh vác được, trí nhớ của cô ấy sẽ tự nhiên hỗn loạn, cứ thế lùi dần, cũng có thể một ngày nào đó sau này, cô ấy sẽ hoàn toàn không nhớ nổi nữa, chỉ chớp mắt sẽ quay về ký ức bị Ϧóþ méo kia.”
Bởi vì ký ức cũ bị khoá lại, ký ức mới sụp đổ, khi bộ não con người kéo căng đến cực hạn, nó sẽ trở lại điểm ban đầu đã được thiết lập.
Nhưng “một người đặc biệt” có tồn tại hay không, về sau phu nhân có phát triển cực đoan hơn không, bác sĩ Hà không dám kết luận tại thời điểm khẩn cấp thế này.
Anh ta nói chắc chắn: “Tạm thời yên tâm, tình huống này của phu nhân là lần đầu tiên xuất hiện, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không có nguy hiểm.”
“Để cô ấy nghỉ ngơi nhiều, ngàn vạn lần không được chịu kích thích, trước mắt trí nhớ của cô ấy đang rối loạn, sẽ thay đổi sau mỗi giấc ngủ, khi tỉnh lại, cô ấy có thể quên hoặc nhớ những chuyện mình vừa làm, tóm lại, chờ tôi về Hải Thành rồi nói.”
Hoắc Vân Thâm không dừng một chút, mặc kệ là mấy giờ, anh lập tức gọi cho Hứa Mạt Hàm.
Trong lòng Hứa Mạt Hàm run sợ: “… Hoắc tổng?!”
“Có phải cô nói cho Khanh Khanh chuyện trước đây không?”
Hứa Mạt Hàm nghe giọng điệu của anh, mồ hôi lạnh liền đổ xuống: “Đúng, từ lúc gặp lại cậu ấy, cậu ấy liền ầm ĩ muốn nghe chuyện thời đại học với anh, tôi không nỡ từ chối cậu ấy…”
Hoắc Vân Thâm lạnh lùng chất vấn: “Cô ấy có phản ứng lạ thường nào không?”
Hứa Mạt Hàm biết gì nói hết: “Ngày gặp lại, ánh mắt cậu ấy như xuyên thấu qua tôi để nhìn anh trước kia, sau cậu ấy ngất xỉu vài tiếng, rồi sau đó thường xuyên choáng váng đầu óc và buồn ngủ, cậu ấy không cho tôi nói, nên tôi…”
Hoắc Vân Thâm nhắm mắt, năm ngón tay nắm chặt điện thoại đến trắng bệch.
Ban đêm yên tĩnh, người trên giường cũng không an ổn, trên trán thấm đẫm mồ hôi.
Hoắc Vân Thâm xốc chăn lên, bọc Ngôn Khanh vào khuỷu tay, hôn lên mái tóc dài hỗn độn, không chê phiền mà vỗ nhẹ tấm lưng mỏng manh của cô, có mấy lần anh mở miệng ra, không nhịn được muốn gọi cô một tiếng, lại cắn răng, môi cũng bị mài ra vết máu.
3 giờ sáng, Ngôn Khanh rốt cuộc yên ổn lại, đôi mày thanh tú giãn ra, hơi thở cũng không còn dồn dập.
Hoắc Vân Thâm xuống giường, rời khỏi phòng ngủ, cơ thể thon gầy có chút lay động, chậm rãi đi vào sân thượng cuối hành lang.
Gió mùa xuân vẫn lạnh, dưới tầng có ánh đèn, trong sân, mái tóc dài của Khanh Khanh bay bay, có một chiếc xích đu mà anh đặt riêng cho cô, cô thường xuyên lười nhác làm ổ trên đó, góc váy phiêu đãng, giang hai tay cười gọi anh là “Thâm Thâm”.
Hoắc Vân Thâm im lặng cười, hốc mắt lại có chất lỏng nóng bỏng rơi vào đêm tối.
Anh nâng tay lên, cầm hộp thuốc lá bên cạnh mở ra.
Đã lâu không hút thuốc.
Ngày trước khi kiếm sống, anh từng thử qua, nhưng Khanh Khanh không thích, anh lập tức bỏ ngay. Sau đó Khanh Khanh biến mất, vô số lần anh ngồi trước cửa nhà, châm điếu thuốc nhìn nó cháy, ngóng trông Khanh Khanh nhìn thấy, tới mắng anh, ghét bỏ anh.
Hoắc Vân Thâm rũ mắt nhìn chằm chằm ngọn lửa nhảy lên, châm vào.
Khói thuốc sặc vào cổ họng, anh che miệng lại, nặng nề ho khan, sống lưng hơi cong, quần áo mỏng manh không che được hình dáng khớp xương.
Ngôn Khanh ở trong phòng ngủ ấn trán ngồi dậy, trời đất quay cuồng.
Cô trầm mặc một hồi, cuối cùng nén lại mớ hỗn độn trong đầu, chậm rãi khôi phục sự tỉnh táo, phản ứng hơi chậm một chút. Cô cẩn thận đánh giá một vòng xung quanh, lại cầm di động nhìn đồng hồ.
3 giờ 10.
Buổi chiều?
Ngôn Khanh nhíu mày ngẫm nghĩ, lại nhìn sắc trời, đột nhiên “A” lên.
Trời má, là rạng sáng!
Cô ngủ thi*p đi sau bữa tối, đến bây giờ mới tỉnh?!
Chồng đâu!
3 giờ sáng không ở trên giường, anh đi đâu, trời ạ, cô thật vô lương tâm, còn nghĩ cho anh ăn sinh nhật đúng 12 giờ, kết quả kéo dài đến tận bây giờ!
Ngôn Khanh vội vàng xuống giường đi tìm anh, vừa mới ra khỏi phòng ngủ, đã thấy cửa sân thượng xa xa đang hé mở, bên trong hình như có ánh sáng.
Xác định được anh ở đâu, Ngôn Khanh khẽ thở phào.
Hơn nửa đêm đi hóng gió, có phải Thâm Thâm thấy cô ngủ ngốc, trong lòng mất mát…
Ngôn Khanh mím môi, quay trở lại mép giường, lặng lẽ kéo ngăn kéo nhỏ đầu giường ra, tìm bộ COS mà cô giấu trong đó, lật qua lật lại mấy lần như trộm, rồi mới xấu hổ nhét vào chỗ cũ, cuối cùng mang kẹp tóc tai mèo ở trên đầu.
Lúc cô đứng dậy, đầu nặng chân nhẹ phải vịn tường, nhưng cũng không quá để ý, nhanh chóng chui vào phòng tắm chỉnh trang một chút, mặc bộ váy ngủ anh yêu thích, thật cẩn thận tới gần sân thượng.
Ngôn Khanh không ngờ lại thấy Hoắc Vân Thâm hút thuốc.
Anh cô đơn đứng trong gió đêm, thân thể bị gió tạt, khói thuốc giữa ngón tay như nhiễm màu máu, đang trầm mặc cháy thành tro.
Sao cô có thể để anh… có giây phút yên lặng như vậy.
Ngôn Khanh sờ khóe mắt vô thức xuất hiện ướƭ áƭ, khẽ cúi người, ôm lấy tấm lưng lạnh buốt của người đàn ông.
Hoắc Vân Thâm lạnh cứng như một pho tượng.
Cô không khỏi ôm chặt hơn: “Thâm Thâm.”
Ngôn Khanh cảm thấy nhất định là cô gặp ảo giác, thế mà… cảm giác được chút nước mắt bị Ϧóþ nghẹt.
“Thâm Thâm em tỉnh rồi,” Cô nói bằng giọng mũi, “có phải anh trách em ngủ sâu quá không.”
Hoắc Vân Thâm quay người lại, nửa khuôn mặt bị thương giấu trong bóng tối.
Cô gái nhỏ mặc váy, lộ ra bả vai tuyết như trắng, trên mái tóc dài đeo một đôi tai mèo màu hồng phấn bằng nhung, đang đỏ mặt, nhìn anh tràn ngập yêu thương.
Cổ tay anh run rẩy.
Ngôn Khanh thẹn thùng sờ tai mèo, cánh tay choàng qua cổ anh, cười tủm tỉm hỏi: “Mèo Khanh Khanh hàng thật giá thật, thích không?”
Hoắc Vân Thâm nghẹn ra một chữ: “Yêu.”
Ngôn Khanh cảm thấy mỹ mãn, nhón chân hôn lên cằm anh: “Hoắc tiên sinh, sinh nhật vui vẻ.”
Ngón tay lạnh như băng của Hoắc Vân Thâm chạm vào mặt cô, trong иgự¢ bị xoa thành bùn lầy, thấp giọng năn nỉ: “Khanh Khanh, muốn nghe em nói yêu anh.”
Ngôn Khanh quấn lấy eo anh, giọng rất ngọt, trịnh trọng thổ lộ: “Hoắc Vân Thâm là chàng trai dịu dàng, đẹp trai nhất trên đời này, em yêu anh ấy.”
Mắt cô cong như vầng trăng non, hệt như đêm đó ngoài đường, cô khẽ nói: “Cả thế giới có nhiều người như vậy, em chỉ yêu một người.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc