Đã lâu lắm rồi Mẫn Kính chưa nhìn thấy Hoắc Vân Thâm thế này, lần trước thấy, là ngày thông báo Vân Khanh tử vong được đưa đến tay anh.
Anh ta vốn tưởng rằng Thâm ca tức giận là vì thấy được tai tiếng trên mạng, nhưng chỉ trong khoảnh khắc đối mặt ấy, anh ta liền biết mình sai, những chuyện đó dù có đáng giận, cũng không khiến Thâm ca mất không chế thế này.
Mẫn Kính bị áp lực thở không nổi, gian nan nói: “Anh, bây giờ đã gần rạng sáng, ngày mai còn phải tiếp tục cùng đám người Bạc Luân…”
Hợp đồng với Bạc Luân này có bao nhiêu quan trọng, anh ta không thể rõ ràng hơn.
Một khi xuất hiện sai lầm, rất có thể sẽ mang đến tổn thất kếch xù cho Hoắc thị, tương đương với việc từ bỏ thị trường nước Mỹ. Đám gia hoả hội đồng quản trị kia nhìn như phục tùng thuận theo, nhưng cũng là căn cứ vào các phương diện của Thâm ca mà làm cơ sở áp chế.
Nếu quyền uy của anh bị lung lay, khó có thể đoán được cục diện sẽ thay đổi thế nào.
Vị trí tối cao của Hoắc thị, ngay từ ngày đầu tiên ngồi vào, chính là lửa đổ thêm dầu, không có một phút một giây dễ dàng trôi qua.
Giữa hai đầu lông mày Hoắc Vân Thâm hung tợn bức người, lạnh giọng lặp lại: “Bây giờ về nước, đừng để tôi nói lần thứ ba!”
Mẫn Kính lùi lại nửa bước, khẽ cắn môi, chấp hành phân phó của Hoắc Vân Thâm vô điều kiện.
Anh ta tin tưởng quyết định của Thâm ca nhất định có lý do.
Mẫn Kính không hề trì hoãn, nhanh chóng sắp xếp hành trình, chuyến bay về nước vào một tiếng rưỡi sau. Anh ta giành giật từng giây thu dọn đồ đạc cho Hoắc Vân Thâm, thoáng nhìn chiếc bàn bị lật, con chuột vỡ vụn, cùng với email hiển thị trên màn hình máy tính.
Da đầu anh ta nhất thời nổ tung, cuối cùng cũng hiểu nguyên nhân do đâu.
Quả nhiên vẫn là chuyện liên quan đến Vân Khanh…
Nhưng Thâm ca quyết đoán như vậy, một ngày, thậm chí thời gian nửa ngày đàm phán cũng không ở lại?
Lần này tới New York, bên cạnh Hoắc Vân Thâm có người đi theo, từ đại cổ đông đến trợ lý, lên đến hơn mười người, nửa đêm biết tin Hoắc tổng khẩn cấp về nước, ngày mai huỷ bỏ buổi gặp mặt với Bạc Luân.
Sắc mặt đám người đều thay đổi, đại cổ đông nhảy dựng tại chỗ, cả khách sạn sáng ngời như ban ngày.
Bạc Luân bên kia cũng nhận được tin tức, nhiều lần cho người tới xác nhận là thật hay không. Mẫn Kính chịu áp lực nặng nề, đưa ra câu trả lời hết lần này đến lần khác.
Trước khi xuất phát, trong mắt Hoắc Vân Thâm vẫn chứa sắc đen u ám: “Tôi làm gì, không tới lượt các người phản đối.”
Đại cổ đông nhìn bóng lưng không chần chờ của anh, cứng cổ thốt ra: “Hoắc Vân Thâm, anh đừng quên xuất thân của mình là gì, con rơi leo lên được vị trí này, không có căn cơ cho anh dựa vào, anh tuỳ ý làm bậy như vậy, hợp đồng với Bạc Luân cũng vứt bỏ, anh nghĩ mình có thể ngồi ổn?!”
Hoắc Vân Thâm bước đi không dừng lại, thẳng đến sân bay.
Ngoài Mẫn Kính theo sát anh, những người khác không một ai đi theo.
“Tra nơi gửi email!”
“Tôi hiểu.”
Trên xe, lần thứ ba Hoắc Vân Thâm gọi điện cho Ngôn Khanh, vang lên hồi lâu rốt cuộc cô cũng nhận, dường như vội vàng nhận điện thoại, còn hơi thở dốc: “Thâm Thâm, vừa rồi em đang quay, sao lúc này anh lại gọi cho em, nước Mỹ đã nửa đêm rồi, còn chưa nghỉ ngơi sao?”
Nghe được giọng cô, trái tim đang siết chặt của Hoắc Vân Thâm cũng tìm được chút dưỡng khí, nhưng lại quấy lên một hồi đau đớn kịch liệt.
Cô tuyệt vọng nghẹn ngào trong video, cùng với giọng nói khàn khàn bên tai như xếp chồng lên nhau.
Từ khi gặp lại tới nay, anh vẫn luôn biết giọng Khanh Khanh thay đổi, suy đoán vô số nguyên nhân, song thế nào cũng không thể tưởng tượng nổi, là những thứ thuốc đó, mỗi một lần rót vào miệng cô, là một lần làm dây thanh quản bị tổn thương.
Khớp tay Hoắc Vân Thâm kéo căng, như muốn chui ra khỏi da thịt.
Anh cố gắng biểu hiện bình thường: “Một tin nhắn em cũng không gửi cho anh, anh không thể nghỉ được.”
Ngôn Khanh đang ngồi trên giường, cô đau đầu đến mức bất tỉnh trong chốc lát, vừa mới chuyển biến tốt đẹp không lâu, giờ phút này đang chống đầu dưới cái nhìn gấp gáp của Hứa Mạt Hàm và Lâm Uyển, thân tàn chí kiên làm nũng: “Không rảnh mà — anh cũng bận rộn, hợp đồng thuận lợi không?”
Hoắc Vân Thâm “Ừ” một tiếng: “Thuận lợi, nhưng nhớ em.”
Ngôn Khanh cũng không biết mình bị làm sao, gần đây sau mỗi lần choáng đầu, cô đều nhớ anh hơn, khát vọng muốn dán sát vào anh phát ra từ bản năng.
Giống như… báo trước chút thân mật còn sót lại không nhiều lắm.
Cô rùng mình.
Phi phi phi, chuyện quỷ quái gì vậy, đau đến ngu rồi, nếu Thâm Thâm biết, anh chẳng tức ૮ɦếƭ à.
Trí nhớ của cô bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ khiến cho tinh thần suy nhược, trước kia huyệt Thái Dương cũng nhiều lần đau thế này, không lạ lẫm gì, chỉ là phản ứng bình thường thôi.
Ngôn Khanh móc móc chăn, nghĩ đến những thứ lộn xộn trên mạng, cùng với ảnh chụp chói mắt kia, rầu rĩ nói: “Em cũng nhớ anh.”
Muốn chồng nhanh nhanh trở về, công khai chân tướng.
Nếu không… tư thế ái muội trong bức ảnh khiến cô chói mắt, an ủi bản thân nhiều, cũng vẫn khó chịu.
Xe chạy đến sân bay với tốc độ cao, Hoắc Vân Thâm không đề cập với Ngôn Khanh chuyện mình về trong đêm. Anh cúp điện thoại, trầm mặc lên máy bay. Giữa tiếng gầm rú của máy bay cất cánh, Mẫn Kính nhìn sườn mặt lạnh băng của anh, tim chìm xuống đáy cốc.
Đi thật rồi, hoàn toàn không đùa với Bạc Luân.
Ông chủ rời đi, sao còn có thể đạt thành hợp tác.
Phía sau sẽ có bao nhiêu bão táp, Thâm ca ứng phó thế nào…
Thành thị phồn hoa dưới chân dần biến thành những chấm nhỏ, Mẫn Kính thật sự không chịu nổi hỏi: “Anh, email không thể coi là hướng về phía phu nhân, hẳn là không uy Hi*p đến an toàn của cô ấy, anh liền cam tâm từ bỏ Bạc Luân?”
Không chỉ từ bỏ Bạc Luân, mà còn cả quyền uy anh đã duy trì lâu nay ở Hoắc thị.
Ngũ quan Hoắc Vân Thâm chìm trong bóng tối: “Từ bỏ thì sao.”
Mẫn Kính gấp muốn ૮ɦếƭ, tỏ rõ tầm quan trọng của Bạc Luân, hy vọng Thâm ca có thể khắc phục.
Nhưng mà ngay sau đó, anh ta nghe thấy Hoắc Vân Thâm hờ hững nói mấy chữ: “Ai nói cho cậu.”
Mẫn Kính giật mình.
Cái này còn cần người khác nói cho? Ý nghĩa của Bạc Luân, mỗi ngày anh ta đi theo Thâm ca ra ra vào vào, đều tận mắt nhìn thấy mà.
Nhưng sau một lát, da đầu Mẫn Kính bỗng tê rần, cả người nổi da gà, anh ta không khỏi đổi giọng: “Anh, ý của anh là… chuyện không phải như vậy?!”
Ngọn lửa đỏ sậm bùng cháy trong mắt Hoắc Vân Thâm.
“Tôi chưa từng nói, Bạc Luân có ý nghĩa mang tính quyết định gì đối với Hoắc thị.”
Mẫn Kính lập tức đổ mồ hôi lạnh, dựa vào kinh nghiệm cùng vào sinh ra tử với Thâm ca, anh ta miễn cưỡng chắp vá ra ngọn nguồn. Thâm ca quả thật coi việc hợp tác với Bạc Luân ở cấp bậc cao, toàn bộ Hoắc thị, thậm chí bao gồm cả trợ lý đặc biệt như anh ta, vì hợp đồng này mà căng thẳng.
Anh ta xem như là người hiểu rõ Thâm ca nhất, nghiễm nhiên giao cho Bạc Luân một vai trò sinh tử trên thị trường nước Mỹ, còn các cổ đông khác và các giám đốc điều hành cấp cao thì sao? Sẽ nghĩ nghiêm trọng hơn cả anh ta.
Thâm ca vốn chính là người kiệm lời ít nói bạo lực, ai cũng không trông cậy anh nói thêm cái gì, cho nên đương nhiên nhận định Bạc Luân là không thể thay thế được.
Không phải chính anh ta cũng lén phân tích một đống đây sao? Huống chi người khác?
Nhưng sự thật là, Thâm ca chưa bao giờ mở miệng nói vậy.
Mẫn Kính nghẹn giọng, lại có chút phấn khởi: “Anh, từ ban đầu là anh cố ý?!”
Hoắc Vân Thâm cười lạnh: “Bình tĩnh lâu lắm rồi, đã sớm có người không nhịn được. Nếu hôm nay đi theo không tồn tại bất mãn, ai có thể chốt thời gian chuẩn xác mà gửi mail như vậy.”
Mẫn Kính chợt hiểu ra.
Hội đồng quản trị nhìn thì có vẻ khi*p sợ quyền uy của Thâm ca, luôn nghe gì nói nấy, số ít cổ đông có quyền lên tiếng chính là cổ đông cũ của Hoắc thị, đa số đều từng ủng hộ Hoắc Lâm Xuyên, sau đó cục diện đảo lộn, khó bảo đảm sẽ không có người mặt ngoài cung kính, bên trong lại tồn tại tâm tư khác.
Hiện giờ thông qua chuyện của phu nhân, tên Hoắc Lâm Xuyên này lại bắt đầu trồi lên mặt nước, người có khả năng có quan hệ với anh ta, cũng tự nhiên tìm thời cơ ngo ngoe rục rịch.
Một khi đã như vậy, Thâm ca liền thuận nước đẩy thuyền, chủ động cho bọn họ thời cơ bại lộ.
Bạc Luân quan trọng thật, tác dụng lại là dọn sạch lẻ bất đồng chính kiến, mà sự tồn vong của Hoắc thị ở thị trường hải ngoại, anh chưa bao giờ mất khống chế.
Lồng иgự¢ Mẫn Kính sắp nổ tung, hít sâu một hơi hỏi: “Email đặc biệt gửi đi, để làm anh mất khống chế, vứt bỏ hợp đồng, chẳng lẽ chuyện tai tiếng cũng…”
Hoắc Vân Thâm bỗng quay đầu, ánh sáng lạnh trong mắt như cắt da cắt thịt: “Tai tiếng gì?”
Mẫn Kính sửng sốt, bị dự cảm sắp nghoẻo đánh sập.
Anh ta xong rồi, thế mà anh ta vẫn chưa nói với Thâm ca chuyện trên mạng, bây giờ trên máy bay, cái gì cũng không làm được…
Mẫn Kính căng da đầu, mỗi một chữ phát ra, liền thấy nắm đấm của Hoắc Vân Thâm chặt hơn một chút.
Trên chuyến bay lúc nửa đêm, chờ Mẫn Kính tự thuật xong, chỉ còn sự im lặng đến nghẹt thở.
Hoắc Vân Thâm không nói một lời, ánh mắt cố định ở màn đêm đen kịt ngoài cửa sổ, không thể tưởng tượng nổi oan ức mà Khanh Khanh phải chịu.
Anh nóng lòng muốn diệt trừ tai hoạ ngầm trong nội bộ tập đoàn, chính là vì không muốn Khanh Khanh bị thương tổn, cho dù Hoắc Lâm Xuyên còn sống hay không, anh đều muốn lôi từng người có liên quan đến anh ta ra.
Đối phương nói rõ muốn trả thù.
Anh không sao.
Chỉ cần Khanh Khanh ở trong lòng anh, không gì anh không chặn được.
Chỉ cần cô ở đây.
Chuyến bay dài mười bốn tiếng đồng hồ, Hoắc Vân Thâm luôn mở to mắt, cho đến khi gần sát Hải Thành anh mới nửa tỉnh nửa mê rơi vào giấc mộng.
Mái tóc đen dài của Khanh Khanh xoã tung, cô mặc chiếc váy mộc mạc đứng trước mặt anh, anh duỗi tay bắt lấy cô, mới phát hiện là nhiều năm trước.
Năm ấy Khanh Khanh sắp thi đại học, thành tích mô phỏng vẫn luôn đứng đầu toàn trường, có thể đỗ vào bất cứ ngôi trường danh giá nào cô mong ước, mà anh ngay cả tư cách dự thi cũng không có, là loại cặn bã, tên điên, người không bình thường vĩnh viễn không có tương lai trong mắt người khác, đứng bên Khanh Khanh, là đang làm bẩn cô.
Bạn học đều bàn tán, Khanh Khanh ưu tú như vậy, nhất định sẽ vứt bỏ anh.
Anh không để bụng người khác nói, nhưng anh sợ.
Sợ Khanh Khanh thật sự đổi ý, không cần anh nữa.
Anh vốn không xứng với cô.
Đoạn thời gian đó, anh sợ nhất là hai chữ “chia tay”, đêm anh không thể ngủ, bướng bỉnh nhìn cô, bệnh đến mức không cho cô nhắc tới đại học, hận không thể nắm chặt cô trong lòng bàn tay, nhìn cô chằm chằm không chớp mắt.
Rốt cuộc vào buổi tối kết thúc kỳ thi đại học, Khanh Khanh nói với anh: “Chúng ta nói chuyện đi.”
Cô không cười, rất nghiêm túc.
Thần kinh căng thẳng cực hạn lập tức suy sụp, ngũ tạng như bị nghiền thành bùn, trong đầu có âm thanh nói với anh, Khanh Khanh tới nói chia tay.
Mặc kệ anh sợ hãi thế nào, cô vẫn sẽ rời khỏi anh.
Anh phát điên, xoay người bỏ đi, không chịu nghe cô nói ra hai từ có thể làm anh ૮ɦếƭ toi. Khanh Khanh túm chặt anh không buông, mắt anh đỏ ngầu hung tợn nhìn cô, nhưng ánh mắt cô rất mềm mại, nhẹ giọng nói: “Vân Thâm, chúng ta không xa rời nhau.”
Vậy mà câu nói cứu rỗi này lại bị phá vỡ trong giấc mộng rách nát của Hoắc Vân Thâm. Cô vẫn đứng ngẩng đầu nhìn anh như vậy, giọng đổi thành khàn khàn như bây giờ.
Cô nói: “Thâm Thâm, em xin lỗi, em phải đi.”
Hoắc Vân Thâm bừng tỉnh, trước mắt một mảnh mơ hồ, cổ áo bị hơi nước làm cho ẩm ướt.
Trái tim đã bị đào ra, một đao lại một đao mang theo cả máu thịt.
“Thâm ca, sắp hạ cánh rồi.”
Hoắc Vân Thâm chợp mắt, nuốt chua xót vào trong miệng, khàn giọng nói: “Tìm camera giám sát bãi đỗ xe.”
***
《Hàng đêm sênh ca》 đã tuyên truyền xong, nếu không xảy ra vấn đề trí mạng, thì việc ghi hình vẫn phải tiếp tục.
Đã qua một ngày kể từ khi tai tiếng nổ ra, bên Hoắc tổng vẫn chưa lên tiếng, thái độ của ekip chương trình cũng biến hoá vi diệu, phân Ngôn Khanh và Hứa Mạt Hàm vào một tổ, đổi sang nhiệm vụ khó hơn. Nguyễn Gia thấy Hứa Mạt Hàm không lấy ra được chứng cứ gì, liền tiếp tục kiêu căng ngạo mạn, coi mình thành chủ nhà.
Cô ta đã đạt được hiệu quả vượt qua mong muốn, đề tài nóng suốt cả ngày, đoàn phim đang tích cực bàn bạc với cô ta, cô ta cũng bắt đầu được ưu đãi trong chương trình.
Hoá ra sáp vào được nhân vật lớn lại sảng khoái như vậy.
Hai trợ lý che nắng cho cô ta, cô ta quẹt khoé miệng nói: “Còn tưởng Ngôn Khanh được yêu chiều bao nhiêu, chỉ vậy thôi sao, lúc ấy Hoắc tổng không cho tôi sắc mặt tốt, kết quả cũng không trách tội, đến bây giờ không ra mặt, chính là dung túng tôi ha.”
“Đương nhiên, vết thương của Gia Gia không phải vô ích.”
“Ngôn Khanh đã bị phân đi làm nhiệm vụ dơ bẩn, đào rau dại ở bờ ruộng đó.”
Ba người cười hô hố với nhau.
Nguyễn Gia đắc ý: “Nhanh lên Weibo nhìn xem, lại đọc cho tôi vài bình luận châm chọc cô ta —”
Lời còn chưa dứt, di động hai trợ lý lần lượt vang lên, một người nhận máy, trong ống nghe lập tức tức tuôn ra tiếng mắng chửi cuồng loạn, một người khác run tay cúp luôn điện thoại, giao diện ngừng ở trang đầu Weibo, hiển thị hơn 99 nội dung mới.
Cô ta cập nhật, một loạt ảnh chụp chói lọi chọc thẳng vào mắt.
“Xong rồi… Xong rồi!”
Nguyễn Gia đoạt điện thoại tới: “Nói cái gì đấy!”
Cô ta xem chăm chú, ngay đầu tiên là một bức ảnh được cắt ra.
Trong ảnh, góc độ hoàn toàn khác với ảnh chụp lén, có thể nhìn thấy rõ ràng động tác của cô ta. Cô ta mặc váy cùng loại với Vân Khanh, cố ý đi về phía Hoắc tổng, nhưng sờ cũng chưa sờ được đến anh chút nào, liền lảo đảo thiếu chút nữa ngã sấp mặt.
Cô ta chủ động bao nhiêu, thì người đàn ông ấy liền chán ghét khinh thường bấy nhiêu.
Phía sau còn tấm ảnh nhục nhã, cô ta bị góc cửa xe quệt vào, trợ lý Hoắc tổng xuống xe xua đuổi cô ta, rồi ngồi xổm xuống lau cửa xe.
Cổ tay Nguyễn Gia run lẩy bẩy, run rẩy lướt xuống tiếp, nhìn thấy nguồn gốc của những bức ảnh này.
Official Weibo của Hoắc thị, năm phút trước công khai camera giám sát sự việc xảy ra cùng ngày ở bãi đỗ xe, thậm chí còn nhấn mạnh đó là nội dung được chụp bởi một trong số camera Hoắc tổng thêm vào để đảm bảo an toàn cho vợ anh, Nguyễn Gia không thể biết được.
Anh chẳng những làm sáng tỏ những bức ảnh được gọi là ái muội đó, còn không chừa lối thoát, kiên quyết tuyên bố Nguyên Gia sẽ phải chịu trách nhiệm cho hành vi thiếu tôn trọng của mình, đồng thời truy cứu pháp luật với các tài khoản ác ý hãm hại Ngôn Khanh.
Danh sách tài khoản Weibo dài dằng dặc, một cái cũng không định buông tha.
Mặt Nguyễn Gia không còn chút máu: “Sao lại… Tại sao lại như vậy! Anh ta nể mặt công ty mình, cũng nên chừa chút thể diện chứ! Tôi, tôi có thể phối hợp làm sáng tỏ nói là hiểu lầm! Xin lỗi Ngôn Khanh cũng được!”
Trong điện thoại người đại diện gào thét: “Cô cũng không nhìn xem đối tượng là ai! Ai có thể có mặt mũi nói chuyện trước mặt Hoắc Vân Thâm! Cô chờ ૮ɦếƭ đi!”
Ở bờ ruộng cách đó không xa, Hứa Mạt Hàm ném rổ rau đi, nhanh chóng cầm di dộng trợ lý đưa tới, oang oang mắng: “Tớ nói mà — cái con tiểu tiện nhân kia không nhảy nhót được!”
Ngôn Khanh mặc áo sơ mi tay lỡ, tóc dài buông xoã, ống quần cuốn lên, lộ ra cẳng chân mảnh khảnh trắng nuột, để chân trần đạp lên bùn đất hơi ướt, cố gắng đào củ cải.
Cô nghe tiếng, đứng dậy hơi gấp, thân mình lung lay một chút.
Hứa Mạt Hàm bị dọa nhảy dựng, chạy nhanh qua đỡ cô: “Có phải còn chưa ổn không? Chóng mặt lắm à?”
Ngôn Khanh lắc lắc đầu, nhíu mày ngước mắt, nhìn Hứa Mạt Hàm một lát, kỳ quái hỏi: “Cô là ai…”
Hứa Mạt Hàm ngây người.
Cô lại nhìn bốn phía, hàm hồ lẩm bẩm: “Đây là đâu vậy.”
“Khanh Bảo!”
Ngôn Khanh bị giọng Hứa Mạt Hàm làm cho chấn động, cúi đầu thở gấp mấy hơi, sau một trận choáng váng, tê dại bị kẹp chặt dần dần biến mất trong tâm trí, cô cười yếu ớt đẩy Hứa Mạt Hàm ra: “Sao thế, nhìn tớ như quái vật vậy.”
Hứa Mạt Hàm vội vàng truy hỏi: “Vừa rồi cậu nói gì thế hả!”
Ngôn Khanh mê mang: “Không có mà, không phải cậu lướt di động rồi gọi tớ sao, sao vậy?”
Hứa Mạt Hàm liếm môi, cũng nghi ngờ mình nghe nhầm, thấy cô không có gì lạ thường, liền đưa lực chú ý trở lại lời đáp trả của Hoắc thị, kích động nói với cô.
“Hoắc tổng căn bản không ᴆụng vào người phụ nữ kia!”
Ngôn Khanh mím khoé miệng, vừa vặn Lâm Uyển cũng đưa di động tới, Ngôn Khanh nhanh chóng cầm lấy, còn chưa kịp xem lời thanh minh của Hoắc thị, đã thấy một Weibo mới đặc biệt chú ý nhảy ra.
Tim cô run lên, nhanh chóng ấn mở.
Là tài khoản chứng thực của Hoắc Vân Thâm, một giây trước tuyên bố trên Weibo, chỉ nói một câu đơn giản nhất.
“Vợ ơi anh xin lỗi, anh biết được quá muộn.”
Ngôn Khanh không khỏi cắn môi, nắm điện thoại đến nóng lên.
Tin tức về cô đã bùng nổ từ lâu, không cần xem cũng đoán được, tất cả đều là mắng cô cười cô. Cả ngày trôi qua, cô cho rằng mình không thèm để ý, không liên quan, nhưng đến giờ phút này, thấy đôi lời của anh, mới cảm thấy oan ức trào dâng mãnh liệt, bất bình bốc lên.
Rốt cuộc anh vẫn ở nước ngoài, chỉ mong sẽ không ảnh hưởng đến công việc của anh…
Cô không muốn làm hồng nhan họa thủy.
Chỉ là nhớ anh.
Tách ra cũng không lâu, lại nhớ đến mức không biết làm sao.
Hiện trường quay chụp loạn thành một đoàn, có khóc lóc có kêu rên sợ hãi, cãi cọ ầm ĩ chấn động lỗ tai.
Ngôn Khanh chịu đựng kích động phun trào trong mắt, muốn giả bộ bình tĩnh, nói hai câu để người bên cạnh thả lỏng.
Hứa Mạt Hàm đứng đối diện với cô đột nhiên thay đổi vẻ mặt, hơi há miệng, kinh ngạc nhìn phía sau cô. Cùng lúc đó, Ngôn Khanh cũng mơ hồ nhận thấy bầu không khí không đúng, những âm thanh kia đều nhỏ hơn rất nhiều, không đếm được bao nhiêu ánh mắt hướng về phía cô.
Trên mặt đất ở bờ ruộng có bùn, ướt mềm.
Tiếng bước chân sẽ bị nhỏ hóa.
Nhưng Ngôn Khanh vẫn nghe thấy, có người đang từng bước tiến về phía cô.
Cô chớp chớp mắt, trong lòng nảy lên mong đợi, móng tay theo bản năng véo vào lòng bàn tay, chậm rãi xoay người.
Mặt trời ở trấn Trúc Ninh rất gay gắt, chiếu vào mắt cô, cô chỉ nhìn thấy bóng dáng cao lớn của người đàn ông ngược sáng đi đến trước mặt cô.
Môi cô giật giật, nói không nên lời, tràn ra một chút nghẹn ngào rất nhỏ.
Người đàn ông cúi người xuống, một tay ôm lấy lưng cô, một tay móc xuống đầu gối cô, trực tiếp bế ngang cô lên.
Rổ rau nhỏ của Ngôn Khanh rơi trên mặt đất, bàn chân bẩn thỉu cọ vào ống quần trị giá xa xỉ của anh.
Cô không thể tin được, bình tĩnh nhìn anh.
Ngón tay Hoắc Vân Thâm thu lại, dùng sức giam cầm cô vào Ⱡồ₦g иgự¢, cúi đầu hôn lên môi cô, giọng nói chứa đầy cát sỏi: “Bé con đừng sợ, chồng đã trở lại.”