Hoắc Vân Thâm thao thức cả đêm, lưu luyến cảm giác triền miên suиɠ sướиɠ in sâu vào tận xương cốt.
Trong lòng anh đã chuẩn bị đủ kiểu. Cho dù sau khi Ngôn Khanh tỉnh lại có đổi ý từ chối anh thế nào, anh cũng sẽ không để cô rời đi nửa bước. Cho dù dùng khoá, anh cũng sẽ nhốt cô ở cạnh mình.
Nhưng không ngờ, cô lại ngoan ngoãn dán sát, hỏi anh vấn đề mà anh căn bản không dám nghĩ tới.
Giọng Hoắc Vân Thâm rất nhẹ, sợ bừng tỉnh khỏi giấc mộng đẹp: “Em hỏi anh cái gì?”
Ngôn Khanh dựa vào иgự¢ anh, dư vị vẫn còn trong thân thể, cảnh tượng đêm qua tự động hiện ra trước mắt cô, âm thanh uyển chuyển đó, người thực tủy tri vị[1]… đúng là cô.
[1] Thực tuỷ tri vị (食髓知味): “ăn” được một lần thì càng muốn ăn thêm nữa.
Rất nhiều cảnh tượng ngắn ngủi cũ-mới đấu đá lung tung trong đầu cô, đầu đau như 乃úa bổ, cô ôm lấy Hoắc Vân Thâm theo bản năng, rầu rĩ nói: “Anh không nghe lầm… em nghi ngờ liệu có phải kí ức của em xảy ra vấn đề hay không. Em có rất nhiều điểm giống Vân Khanh, trước kia không nghĩ tới, bởi vì cảm thấy quá huyền ảo, không có khả năng, nhưng mà —”
Hoắc Vân Thâm ôm chặt cô, bàn tay xoa xoa huyệt Thái Dương cho cô, âm cuối bất ổn: “Từ từ rồi nói.”
Mặt Ngôn Khanh muốn nhỏ máu.
Cô nói thế nào đây.
Nhưng mà — trong trí nhớ em chưa từng giao du với bạn trai, càng không có bất kì tiếp xúc da thịt nào, vẫn luôn cho rằng mình là một tờ giấy trắng, kết quả! Cô thấy ૮ɦếƭ không sờn mà đột phá điểm mấu chốt cùng anh, chẳng những không đau, phản ứng còn siêu thuần thục, bị lật đi lật lại, sảng khoái muốn ૮ɦếƭ.
Không phải đơn thuần là vấn đề chỗ nào.
Mà là cảm giác này chỉ thuộc về một mình Hoắc Vân Thâm. Cô vô cùng tự nhiên tiếp nhận anh, mỗi một lần đạt kɦoáı ƈảʍ tột đỉnh đều như đang đánh thức.
Thân thể dùng một cách xấu hổ để nói cho cô rằng, cô và anh tuyệt đối không phải lần đầu tiên.
Ngôn Khanh rất hỗn loạn, sự thật vô cùng sống động, nhưng cô lại không dám tin hoàn toàn, sợ sẽ thất vọng.
Cũng cảm thấy trước kia bản thân kháng cự triệt để như vậy, hiện giờ vừa mới lên giường cùng người ta, liền bắt đầu thề son sắt rằng mình chính là ánh trăng sáng[2] người ta đã mất đi, thật xấu hổ.
[2] Bạch nguyệt quang (白月光): ý nói trong lòng vẫn luôn có một người mình yêu thương, ái mộ nhưng lại không ở bên cạnh, không thuộc về mình.
Cô ngập ngừng giải thích: “Em, em hỏi một chút thôi, không phải muốn mơ ước cái gì, anh đừng nghĩ nhiều, chỉ là em nghi ngờ…”
Dừng một chút, cô không khỏi dùng sức bắt lấy tay Hoắc Vân Thâm, chóp mũi đỏ ửng, ngẩng mặt nhìn anh, thẳng thắn nhận thua: “Hoắc Vân Thâm, em đặc biệt hy vọng mình là Vân Khanh.”
Bởi vì yêu anh, cho nên kỳ vọng mình thật sự là cô ấy.
Hai tay Hoắc Vân Thâm mất đi sức lực, nặng nề ấn cô vào lòng, cúi đầu hôn xuống.
Anh cố kìm nước mắt, đè nén hồi lâu mới nặn ra từng chữ: “Là em, em bị thương, đã quên mất anh. Cho dù em có thay đổi bao nhiêu, anh cũng không thể nhận sai em, em chính là Khanh Khanh của anh.”
Ngôn Khanh nghe giọng điệu của anh, cũng muốn khóc: “Nhưng em không mất trí nhớ, em có ký ức hoàn chỉnh của mình. Liên quan đến anh, em chỉ thấy một bóng dáng mơ hồ, cảm giác nửa thật nửa giả, em không nhớ rõ…”
Cô sợ vui mừng quá sớm, sốt sắng hỏi: “Có thể là lầm hay không.”
Hoắc Vân Thâm vuốt mái tóc dài hỗn độn của cô: “Khanh Khanh, em tin anh không?”
Ngôn Khanh ngoan ngoãn gật đầu, cô giao chính mình cho anh, còn có thể không tin sao.
“Nếu em không phải Vân Khanh, dù giống đến mức nào, anh cũng sẽ không gần gũi với em. Huống chi,” Anh nặng nề nói, “anh không có khả năng tìm người thay thế gì cả, anh chỉ có mình em.”
“Trí nhớ của em, nguyên nhân trước kia em từ chối tin anh, cùng với những chuyện em phải chịu đựng, chờ quay về Hải Thành anh sẽ giải thích hết cho em.”
“Giờ đừng nghĩ, đầu sẽ đau.”
Hoắc Vân Thâm ấn Thái Dương cô, làn da nóng bỏng cọ xát lẫn nhau. Hơi thở của anh rất gần, lướt qua môi cô như có điện.
Đáy lòng Ngôn Khanh bất ổn, tay chân đều bị anh làm cho mỏi nhừ, uất ức lẩm bẩm: “Chuyện lớn như vậy, không cho nghĩ, em không nhịn được đâu.”
Hoắc Vân Thâm ʍúŧ vành tai cô: “Chúng ta làm chuyện khác.”
Ngôn Khanh giống con cá nhỏ vừa ra khỏi căn nhà tranh đã dễ dàng mắc câu. Cô khó có thể mở miệng là mình nguyện ý, cuốn chăn muốn chạy về phía mép giường: “Trời sắp sáng rồi, hôm nay em còn có nhiệm vụ quay chụp…”
Tay người đàn ông túm cô lại: “Anh tạm thời đóng cửa địa điểm quay rồi, đổi thành buổi chiều.”
Giọng anh khàn khàn vì ham muốn: “Khanh Khanh nghe lời, lại làm một lần, củng cố ký ức.”
***
Buổi chiều Ngôn Khanh trang điểm xinh đẹp trở lại chương trình tạp kỹ. Dọc đường đi cô lặng lẽ phàn nàn, Hoắc Vân Thâm bệnh nặng như vậy, vừa mới hết sốt cao, còn mỗi ngày ăn không ngon ngủ không yên, không biết lấy đâu ra thể lực vô hạn đem cô lăn qua lộn lại ăn sạch sẽ.
Trước khi xuống xe, Hoắc Vân Thâm vòng lấy eo cô từ phía sau, thấp giọng hỏi: “Khanh Khanh, còn trốn anh nữa không?”
Ngôn Khanh rũ mi, sờ mu bàn tay anh: “Sẽ không.”
“Nói giữ lời,” Cánh tay anh siết chặt, “Anh không chịu nổi việc em trốn tránh và không để ý tới anh.”
Ngôn Khanh có phần bối rối về vị trí và thân phận của mình lúc này, cảm xúc dâng trào cũng kìm nén lại, không dám tùy ý phát tiết, trái tim cũng hoảng sợ mà đập loạn.
Cô nghe lời Hoắc Vân Thâm, tạm thời không suy nghĩ nữa, cố gắng hoàn thành những phần liên quan trong chương trình tạp kỹ một cách nhanh nhất. Ngày hôm sau lên chuyến bay trở về, sau khi xuống máy bay, cô bị Hoắc Vân Thâm trực tiếp đưa đi từ lối ra đặc biệt.
Trước khi đi, An Lan biết là Hoắc tổng sắp xếp, không có gan lên tiếng, chỉ thật cẩn thận dặn dò cô: “Ngôn Ngôn, nhiệm vụ của chúng ta rất cấp bách, hôm nay phải ghi hình tập tiếp theo, là tập thứ hai đếm ngược của 《Tuyệt Đỉnh Thiếu Nữ》, em cố gắng về sớm một chút.”
Ngôn Khanh nhấc tay cam đoan.
Hoắc Vân Thâm và cô chỉ tách nhau ra một lát, nhưng vừa thấy cô đến, anh vẫn sốt sắng kéo cô về phía mình, vòng trong khuỷu tay mới thấy an tâm.
Ngôn Khanh thấp thỏm hỏi: “Chúng ta đi đâu?”
“Lần trước em uống say từng gặp một bác sĩ ở nhà cũ, còn nhớ không?”
Ngôn Khanh gật đầu: “Bác sĩ tư nhân của anh.”
Hoắc Vân Thâm hôn trán cô: “Anh dẫn em đi làm quen với anh ta một lần nữa.”
Nửa giờ sau, Ngôn Khanh được Hoắc Vân Thâm đưa vào phòng khám bệnh trên tầng cao nhất ở căn biệt thự của bác sĩ Hà. Cô ngạc nhiên nhìn xung quanh, thiết bị chữa bệnh tinh vi nào cũng có. Khi ánh mắt cô rơi vào bộ thiết bị can thiệp não bộ, con ngươi vô thức rụt lại.
Hình như cô…
Từng nằm ở chỗ đó, không nhớ nổi hoàn cảnh cụ thể, nhưng rất thống khổ, tất cả các dây thần kinh đều như bị vỡ vụn, khiến cô sống không bằng ૮ɦếƭ.
Hoắc Vân Thâm nhạy cảm nhận thấy cô khác thường, nhẹ nhàng xoa đầu cô an ủi: “Đừng sợ, sẽ không tổn thương em.”
Bác sĩ Hà quả thực trợn mắt há mồm, tuy còn chưa biết chuyện gì đã xảy ra với Hoắc phu nhân, nhưng có thể bị Hoắc tổng dẫn dắt dưới trạng thái tỉnh táo, ít nhất đã chứng minh rằng cô chấp nhận nghi ngờ về trí nhớ của mình.
Anh ta mong chờ được nghe miêu tả chi tiết, nhưng Hoắc tổng chỉ nói một câu: “Cô ấy vẫn chưa nhớ ra, nhưng cô ấy ý thức được có quá nhiều nghi vấn và tin mình là Vân Khanh.”
Bác sĩ Hà kích động đến mức muốn nói lời thô tục.
Ban đầu anh ta nghĩ rất lâu, ca bệnh này không thể khôi phục được, cho dù có tiến triển, thì thời gian phủ định bản thân cũng khá lâu, sẽ sinh ra không tín nhiệm và bài xích đối với ký ức thật sự. Nhưng giờ phút này, chính mắt anh ta nhìn thấy, hai người đang dần dần thành một thể.
Lần trước anh ta từng nói, anh ta đã đánh giá thấp tình cảm phu nhân dành cho Hoắc tổng.
Giờ xem ra, so với dự đoán khi đó của anh ta, còn sâu hơn rất nhiều, sâu đến nỗi cô đã chiến thắng được bản năng tiêu cực do tổn thương mang lại trong nhiều khoảnh khắc vô thức, không ngừng lựa chọn tới gần Hoắc tổng, để có thể tích luỹ mà có được hiện tại.
Bác sĩ Hà vươn tay: “Phu nhân, tôi rất vui khi được chính thức giới thiệu bản thân với cô. Lĩnh vực chính của tôi là liệu pháp thôi miên, cũng như chữa trị và sửa đổi ký ức não con người.”
Ngôn Khanh nghe thấy hai chữ “sửa đổi”, không khỏi khẩn trương.
Hoắc Vân Thâm lạnh lùng nhìn qua, bác sĩ Hà mới kinh ngạc phát hiện tay phu nhân là không thể nắm, vội vàng thu tay lại, hỏi tiếp: “Hoắc tổng, tôi có thể thử điều trị can thiệp lần thứ ba cho phu nhân không?”
Ngôn Khanh trợn to mắt: “… Lần thứ ba?”
Hoắc Vân Thâm vuốt lưng cô, chậm rãi nói: “Lần đầu tiên là ở gara của chương trình, anh làm em ngất xỉu rồi đưa em đến đây. Lần thứ hai là tiệc mừng công, có người hạ thuốc vào rượu của em, cũng không phải em uống say mà là hôn mê dưới tác dụng của thuốc, rất nguy hiểm.”
Bác sĩ Hà bổ sung đúng lúc: “Bởi vì uống rượu cùng với thuốc, suýt nữa thì cô lại tiếp tục quên Hoắc tổng, hai ngày đó cậu ta thật sự quá vất vả.”
Nhận thức của Ngôn Khanh liên tục bị lật đổ, càng ngày càng có nhiều sự thật lệch khỏi sự hiểu biết của cô đang trồi lên mặt nước. Trong đầu cô hỗn loạn, gương mặt tái nhợt, chỉ có một điều cô muốn biết nhất: “Tôi thật sự là Vân Khanh sao?”
Hoắc Vân Thâm che chở cô ngồi xuống, ngước mắt nhìn chằm chằm bác sĩ Hà.
Bác sĩ Hà ngẫm nghĩ: “Trạng thái tinh thần của phu nhân vẫn rất yếu ớt, cô ấy cần tiến triển từ từ, tuyệt đối không thể vội vàng, dễ biến khéo thành vụng. Tôi cho rằng so với miêu tả và dẫn dắt, không bằng cứ cho cô ấy nhìn vào thực tế trước, cô ấy sẽ dễ thích ứng hơn.”
Trong hai lần trị liệu trước, dưới sự cho phép của Hoắc Vân Thâm, bác sĩ Hà đều lưu lại phần quan trọng thành video, anh ta tìm ra, rồi đưa nó lên màn hình lớn.
Ngôn Khanh tận mắt nhìn thấy Hoắc Vân Thâm ôm cô bước vào như thế nào, cô được kết nối với thiết bị từ tính, dưới các thế tay của bác sĩ Hà, cô dần dần lộ ra dáng vẻ không thuộc về mình.
Hoắc Vân Thâm ngồi xổm bên mép giường, đau khổ bất mực mà ôm cô, lúc nghe thấy cô gọi “Vân Thâm”, trong mắt hiện ra nỗi đau thấu xương và sự điên cuồng.
Ngôn Khanh không chớp mắt, nước mắt ào ạt chảy xuống theo gương mặt.
Cô thật sự gọi anh là “Vân Thâm”, giọng điệu ấy, không đếm được hết bao nhiêu nhớ nhung và quyến luyến, không phải bắt chước, mà là xuất phát từ tiềm thức khắc sâu trong cơ thể cô.
Cũng đủ chứng minh thân phận của cô.
Hai đoạn video lần lượt phát xong, Ngôn Khanh vẫn ngơ ngác ngồi đó, hồn cũng chưa về.
Bác sĩ Hà tiêm cho Ngôn Khanh thuốc an thần thuốc, phòng ngừa cô đau đầu.
Hoắc Vân Thâm ngồi quỳ gối xuống trước mặt cô, cầm bàn tay lạnh lẽo của cô trong tay: “Em là Vân Khanh, khi còn là thiếu nữ ngây thơ đã kéo anh ra khỏi địa ngục tối tăm. Ban đầu anh sợ em là do tâm huyết dâng trào, nên né tránh em. Sau đó em thực sự đi rồi, mỗi ngày anh đều sống không bằng ૮ɦếƭ, đuổi theo em khắp nơi. Tim em đặc biệt mềm, không ghét bỏ anh, còn nguyện ý yêu anh.”
Ngôn Khanh lẳng lặng nhìn anh, cô rất lo lắng, mọi thứ anh nói đều rất quen thuộc, nhưng cô không nhớ nổi.
Cổ họng Hoắc Vân Thâm hơi nghẹn lại: “Về sau em đỗ vào một trường đại học rất tốt, anh thuê phòng, chúng ta sống cùng nhau, còn nuôi mèo. Anh hận nhất là con mèo kia, luôn phân tán sự chú ý của em, nhưng em thích, anh nói với em, Khanh Khanh, cầu xin em, có thể chỉ thích một mình anh không.”
Nước mắt Ngôn Khanh rơi như mưa, cô lật lại khắp ký ức, tìm không thấy.
Anh xoa mắt cô: “Ba năm trước, em bị người nhà họ Vân ૮ưỡɳɠ éρ đưa đi trước cửa nhà, rất nhanh sau đó truyền đến tin tức tai nạn trên không. Anh không tin, em đã nói cả đời ở bên anh, sẽ không vứt bỏ anh lại một mình. Em biết rõ, ngoài em anh chỉ còn hai bàn tay trắng, em đi rồi, chính là chặt đứt sự sống của anh.”
Cô dùng sức cắn môi, không khỏi khóc thành tiếng.
“Vì sao em lại quên hết,” Cô nức nở, “sao em lại có thể quên.”
Giống đang nghe câu chuyện của người khác, nhưng từng chuyện từng chuyện, đều phát sinh ở trên người cô và Hoắc Vân Thâm. Trên lưng anh đeo toàn bộ gánh nặng và đau khổ, còn cô lại quên sạch không còn một mảnh, sống bình yên ở nơi cách nhau bởi núi và biển, có người theo đuổi, từng cân nhắc đến việc hôn nhân trong tương lai, thậm chí còn nghĩ sẽ gả cho một người như thế nào.
Cô thật vô dụng, cô chỉ biết đau đầu rồi lại đau đầu, rồi lại phủ định.
Con người sâu thẳm của Hoắc Vân Thâm đầy tơ máu, vuốt ve mặt cô: “Nhưng em mới là người bị tổn thương, có người bắt nạt em, Ϧóþ méo trí nhớ của em, biến em thành một người xa lạ không liên quan gì đến quá khứ đó. Em chịu quá nhiều đau khổ, bản năng cơ thể từ chối bị sửa đổi một lần nữa, cho nên vẫn không chấp nhận được cách nói của anh. Khanh Khanh, là em đủ kiên cường, mới có thể đi đến ngày hôm nay, hãy nghĩ lại xem.”
Hai tay Ngôn Khanh che mắt, khụt khịt nói: “Em căn bản không nhớ được… em một chút… một chút cũng không nhớ rõ… tất cả đều mơ hồ…”
Hoắc Vân Thâm ôm cô: “Em tin thân phận của mình là đã đủ rồi, còn lại chúng ta cứ từ từ.”
Cô không muốn chậm.
Cô chỉ muốn khôi phục.
Ngôn Khanh ngẩng đầu nhìn về phía bác sĩ Hà, gấp gáp hỏi: “Có cách nào không? Can thiệp giống hai lần trước được không? Tôi đều phối hợp!”
Bác sĩ Hà tán thành: “Trước đó dưới tình huống cô bài xích nên không có tiến triển, nhưng lần này cô mở rộng nhận thức, nói không chừng có hiệu quả.”
Lần thứ ba Ngôn Khanh nằm lên giường khám và chữa bệnh, mới đầu còn ổn, nhưng khi thiết bị từ tính được dán vào, cô lập tức sợ hãi lắc đầu.
Dán thứ này, sẽ có đau nhức kịch liệt cô không gánh chịu được…
Hoắc Vân Thâm ngồi bên cô, hất dụng cụ kết nối ra, ôm cô vào lòng: “Khanh Khanh không sợ, chúng ta không làm.”
Cô gian nan miêu tả: “Ấn tượng của em rất vụn vặt, dường như em… từng bị vật như vậy tổn thương…”
Hoắc Vân Thâm nắm lấy bàn tay với những khớp xương nhô lên trắng bệch của cô: “Anh biết, không thử, về nhà.”
Ngôn Khanh thở hổn hển một lát, kiên định nói: “Em có thể vượt qua, lại một lần nữa.”
Hoắc Vân Thâm phản đối, bế cô lên muốn đi.
Cô tóm chặt mép giường, mắt sáng quắc nhìn anh: “Chuyện em cố gắng làm quá ít, để em thử lại, nếu không… em không vượt qua được.”
Bác sĩ Hà lại lần nữa kết nối thiết bị từ tính cho cô. Hoắc Vân Thâm ôm đầu cô đặt lên trên đùi. Cô mềm mại cọ cọ, cùng anh đan mười ngón tay, chậm rãi nhắm mắt.
Mọi thứ trước mắt Ngôn Khanh đều biến mất, chìm vào bóng tối, theo sự chỉ dẫn của âm thanh mà mở ra hết mức có thể.
Có những mảnh vỡ rời rạc bị nâng lên, tia sáng xẹt qua. Máu trên tay thiếu niên, khuôn mặt hung ác dữ tợn, vì cô mà đấm vào mặt đối phương. Anh hái một bông hoa hồng nhỏ ngoài cổng trường rồi lén đi theo cô, lúc cô không chú ý, cắm vào trong cặp sách của cô…
Nhưng giây lát sau, mảnh vỡ như những quái vật khổng lồ, chợt bị miệng hố khoá kín lại, mãnh liệt giãy giụa ở phía sau, vẫn cố xông ra làm tim gan đau thấu.
Ngôn Khanh lẩm bẩm “Vân Thâm”, âm thanh đau đớn tràn ra giữa hai hàm răng cô.
Mặt Hoắc Vân Thâm không có chút máu: “Dừng lại!”
Bác sĩ Hà cũng cau mày, thả chậm tiến trình, sau nhiều lần thử nghiệm không có kết quả, anh ta chọn cách dừng lại, nghiêm túc nói: “Trước kia tôi không can thiệp sâu như vậy, cho nên không phát hiện ra, ký ức thực sự của phu nhân bị khống chế.”
Gân xanh trên trán Hoắc Vân phồng lên: “Giải thích.”
“Theo cách nói thông thường, sau khi ký ức của cô ấy bị Ϧóþ méo, ký ức ban đầu được lưu trữ sâu trong tiềm thức. Nhưng đối phương cũng áp đặt một mệnh lệnh hoặc hạn chế nhất định đối với nó bằng phương pháp thôi miên sâu, phải đáp ứng một số điều kiện nhất định mới có thể khôi phục.”
Anh ta sầu lo: “Chúng ta không có cách nào để biết cụ thể nó là gì, cũng không rõ đối phương đến tột cùng là ai, không suy đoán được. Dưới tình huống như vậy, phu nhân có thể tìm được ấn tượng mơ hồ, nhận thức được thân phận của mình đã là không dễ dàng rồi. Ý chí và nghị lực của cô ấy mạnh mẽ, tình cảm với cậu đủ sâu, nên mới không bị khoá ૮ɦếƭ hoàn toàn. Nhưng muốn cô ấy nhớ lại toàn bộ, chỉ có thể chờ cơ hội, rồi thử vận may.”
“Còn chuyện này, tốt nhất đừng nói với phu nhân, cô ấy bị nhốt trong cái nhà giam này mà còn suy nghĩ lung tung, ngược lại sẽ có hại. Không bằng để cô ấy tự nhiên phát triển.”
Bác sĩ Hà thất bại thở dài: “Xin lỗi Hoắc tổng, tôi vẫn khiến cậu thất vọng.”
Hoắc Vân Thâm rũ mắt lau mồ hôi cho Ngôn Khanh, nâng cô lên, để cô dựa vào vai mình.
“Đủ rồi,” Anh khẽ hôn đôi môi khô khốc của cô, “tôi rất cảm kích.”
...
Một giờ sau Ngôn Khanh tỉnh lại. Cô mê mang đẩy mi mắt ra, ngơ ngác nhìn vách tường một hồi, bỗng ngồi thẳng dậy, sắc mặt trắng bệch, sốt ruột kêu: “Có phải không hoàn thành rồi không? Sai lầm chỗ nào? Em…”
Chỉ có một vài mảnh nhỏ vụn vặt thoáng hiện ra, nhưng cái khác vẫn trống không.
Cô vẫn là Ngôn Khanh trở về từ Canada, không thay đổi về Vân Khanh.
Hoắc Vân Thâm đút sữa bò nóng cho cô, lau khóe miệng cô, vẻ mặt dịu dàng: “Bác sĩ Hà nói, không thể nóng lòng, ký ức của em đã sai lầm lâu như vậy, cần phải chậm rãi khôi phục.”
Đôi mắt ngậm nước của Ngôn Khanh tối sầm lại: “Phải bao lâu.”
“Rất nhanh.” Anh dỗ cô.
Thời tiết lạnh giá, sau khi chịu trị liệu can thiệp, thân thể Ngôn Khanh sẽ yếu hơn. Mỗi lần Hoắc Vân Thâm đều quấn cô trong một chiếc chăn nhỏ, bọc thành một quả bóng ôm đi.
Ngôn Khanh nhỏ giọng kháng nghị: “Em tự đi.”
“Không được,” Anh cong khóe môi, “vợ anh đau chân.”
Ngôn Khanh nghe hiểu thâm ý của anh, vành tai đỏ ửng, né vào trong chăn, thành thật ở trong иgự¢ anh để anh ôm lên xe.
Trở lại xe, Ngôn Khanh còn cúi đầu, co mình trong chăn, trái tim chìm trong nước biển mặn nồng.
Gặp lại nhau trên cầu, trong nháy mắt khi Hoắc Vân Thâm muốn nhảy xuống sông, như có một lưỡi dao sắc bén đâm vào tim cô.
Thiếu chút nữa mất đi.
Thiếu chút nữa đi ngang qua anh như người xa lạ, cả đời quên mất anh.
Hoắc Vân Thâm nâng mặt Ngôn Khanh lên, bình tĩnh nhìn chăm chú một lúc, sau đó nghiêm túc nói: “Có phải chúng ta cũng cần làm quen lại một lần nữa không. Anh là Hoắc Vân Thâm, yêu em rất lâu, tìm em rất lâu, rốt cuộc cũng lừa gạt được, làm chồng hợp pháp của em. Còn em, em là ai.”
Ngôn Khanh nhìn thẳng anh, trong mắt đầy nước, cô cong mắt cười, trả lời anh:
“Em là Khanh Khanh, Khanh Khanh của Hoắc Vân Thâm.”