Giờ đánh thức tập trung của ký túc xá là 7 giờ mỗi sáng, nhưng thông thường Ngôn Khanh sẽ tự đặt báo thức lúc 5 rưỡi. Cô dạy sớm để tập nhảy, cố gắng bù đắp cho điểm yếu của mình.
Hôm nay đồng hồ báo thức lại không có tiếng chuông, chỉ nặng nề rung rung vài cái.
Ngôn Khanh tỉnh lại, mơ màng chất vấn điện thoại: “Sao hôm nay mày không kêu…”
Điện thoại cười nhạt trả lời, giọng nói mang theo chút khàn khàn mệt mỏi: “Bởi vì em vẫn còn đang gọi điện thoại với anh.”
Ngôn Khanh sửng sốt một hồi, sau đó nhao nhao lên như bị dẫm phải đuôi, nhìn kỹ màn hình, thời gian trò chuyện hơn sáu tiếng đồng hồ, cả đêm không cúp máy.
“… Anh lại không ngủ?!”
Hoắc Vân Thâm “Ừ” một tiếng rất thấp: “Tiếng em vẫn luôn ở đó, anh không nỡ ngủ.”
Ngôn Khanh giảng đạo lý: “Vậy anh cúp máy thì chẳng phải sẽ không còn tiếng nữa à?”
Anh đáp trôi chảy: “Không có tiếng của em, anh càng không ngủ được.”
Ngôn Khanh bị thứ lý luận vô lại của Hoắc tổng làm cho dở khóc dở cười. Cô ôm hai chân trên giường, phát sầu hỏi: “Rốt cuộc có cách nào để anh ngủ không?”
Anh cần bảo dưỡng thân thể, nếu còn như vậy thì chắc chắn sẽ gục ngã.
Trên tin tức có rất nhiều người đột tử vì không nghỉ ngơi điều độ, cô không muốn chuyện này xảy ra trên người Hoắc Vân Thâm.
“Có lẽ chỉ có một,” Anh thả chậm tốc độ nói, từng chữ cọ xát lỗ tai cô, “em ngủ bên cạnh anh.”
Ngôn Khanh kiềm chế tính tình của mình, nói dịu dàng như nước: “Thâm Thâm, anh không thể đùa bỡn em.”
Thâm Thâm đoan trang bảo: “Anh nói thật.”
Ngôn Khanh tức tối cúp điện thoại của anh, nhưng vẫn quan tâm đến chuyện này. Cô nhắn tin cho Mẫn Kính thử thăm dò, hỏi anh ta nguyên nhân Hoắc tổng mất ngủ. Lần trước tuy biết về bệnh tình của anh, nhưng cô cũng không rõ bao nhiêu.
Mẫn Kính dứt khoát gọi đến: “Ngôn tiểu thư, lần trước tôi nói rồi, tình trạng của anh ấy thuộc loại rối loạn căng thẳng tương đối nghiêm trọng, là chấn thường tinh thần do bị kích thích quá mức, không phải chỉ đơn giản là mất ngủ. Năm đó vào buổi sáng hôm xảy ra chuyện, anh ấy ngủ ở trong nhà, Vân Khanh đi ra ngoài mua bữa sáng, vừa ra ngoài cửa thì bị trói đi. Chỉ cách một cánh cửa, anh ấy đã mất đi cô ấy.”
Ngôn Khanh ngước mắt, nhìn cô gái nhỏ trong sáng trên tấm ảnh.
“Khi đó anh ấy bị giày vò đến nỗi không nhìn ra hình người, không ăn không ngủ, từ đáy lòng đã hận thù hai điều này. Dần dần, thể xác và tinh thần đều có bản năng, cứ đi vào giấc ngủ thì sẽ liên tục mơ thấy Vân Khanh rời khỏi anh ấy, ăn cơm cũng gian nan. Nói chung vẫn luôn nhớ đến việc cô ấy mua bữa sáng đó không trở về.”
Ngôn Khanh nhẹ giọng hỏi: “Anh ấy coi giấc ngủ và việc ăn uống là sai lầm của mình, phải không?”
Nếu không ngủ, Khanh Khanh sẽ không bỏ lại anh, nếu không ăn, Khanh Khanh sẽ không đi ra ngoài.
Anh đổ hết tất cả tội lỗi lên bản thân mình.
“Có thể hiểu như vậy,” Mẫn Kính khẳng định, “dù bác sĩ có giỏi đến đâu cũng bó tay với anh ấy, chỉ có thể làm giảm bớt và duy trì.”
“Hoặc là nói, có một phần trong sinh mệnh của anh ấy, đã ૮ɦếƭ cùng ngày Vân Khanh xảy ra chuyện. Nhưng cô xuất hiện, anh ấy sẽ được cứu.”
“Muốn cởi chuông, chỉ có thể dựa vào người buộc chuông.”
Ngôn Khanh thở dài chua chát.
Hoá ra Hoắc tổng không lừa cô, lời anh nói là sự thật.
Thế nhưng, có thể trở thành cô vợ bé bỏng ấm lòng chữa bệnh cho anh, cũng thật không dễ làm.
Sau khi Mẫn Kính nói chuyện với Ngôn Khanh xong, sửa sang lại tư liệu, sau đó xuống xe ấn chuông cửa, vào biệt thự của Hoắc Vân Thâm. Anh ta đứng trong phòng khách, vừa ngửa đầu nhìn lên cầu thang xoắn ốc, suýt chút nữa bị chói mù mắt, vội vàng đỡ mắt kính.
Thâm ca của anh ta quanh năm đều mặc quần áo chỉnh tề màu đen xám, hơi thở lạnh lẽo nặng nề tuyệt đối không giống mấy người trẻ hai mươi tuổi. Anh ta không dám nói, cũng không dám quản.
Hôm nay rất tốt, cuối cùng cũng thay quần áo. Một chiếc quần dài đen vô cùng đơn giản, phối với chiếc áo hoodie rộng rãi màu xanh nước biển. Mái tóc ngắn không cố ý chăm chút mà tự nhiên rũ xuống che đi một chút lông mày. Xoá bỏ không ít uy thế, giống như cậu thiếu niên ngỗ ngược nổi loạn trước kia ở trong trường học.
Mẫn Kính “Oa” một tiếng, mắt lấp lánh vỗ tay. Anh ta cảm giác bản thân cũng quay về thời thiếu niên: “Anh, anh siêu đẹp trai!”
Hoắc Vân Thâm mặt vô cảm bước xuống tầng, nhịn một lát mới hỏi: “Xác định?”
Mẫn Kính gật đầu lia lịa.
Hoắc Vân Thâm liếm khóe miệng, cúi đầu nhìn áo trên người mình, quý trọng sờ lên viền áo.
Đây là chiếc áo ba năm trước Khanh Khanh mua cho anh. Anh bọc bảo vệ ba tầng trong ba tầng ngoài, đến hôm nay mới lấy ra mặc lần đầu tiên.
Tính cách anh kém, tình trạng sức khoẻ cũng không tốt, xanh xao gầy gò hơn trước, trên người có rất nhiều vết sẹo cũ mới đan xen, càng không cần bàn đến thanh danh bên ngoài, hận không thể dùng hết mọi từ tàn nhẫn máu lạnh đổ lên người anh.
Đếm tới đếm lui, không có chỗ nào khiến Khanh Khanh thích.
Chỉ có thể làm cho bề ngoài của mình đẹp hơn một chút, có lẽ sẽ khiến cô chú ý nhiều thêm vài lần.
Dù sao cô cũng muốn vào giới giải trí, kẻ đê tiện lẳng lơ nhiều như vậy, anh không chịu đựng được việc Khanh Khanh luôn nhìn người khác.
Tầm mắt Hoắc Vân Thâm đảo qua tư liệu mỏng trên tay Mẫn Kính, ánh mắt trở nên lạnh lùng: “Chỉ mấy cái này?”
“Đúng vậy, thứ có thể tra được quá ít.” Mẫn Kính nhíu mày, cung kính đưa đồ vật lên, “Quỹ đạo sinh hoạt trong miệng Ngôn Khanh đều có thể lần ra được ở Canada, không phải lời bịa đặt trống rỗng. Trận ‘bệnh nặng’ ba năm trước, hồ sơ nhập viện và chẩn đoán điều trị đều tìm được rồi, nhưng không nhìn ra bất cứ điều kỳ khác thường, chỉ là bệnh lý bình thường, không liên quan đến ký ức.”
“Về phần cha mẹ cô ấy, đương nhiên không có khả năng là vợ chồng nhà họ Vân, là một cặp vợ chồng người Hoa chưa bao giờ xuất hiện, thân phận cũng thật sự sạch sẽ, nhưng có thể chắc chắn rằng cái ૮ɦếƭ của họ trong vụ tai nạn xe hơi là ngoài ý muốn.”
“Tôi đoán, đôi vợ chồng này là công cụ để trói buộc Ngôn Khanh ở nước ngoài, thậm chí là theo dõi cô ấy. Bởi vì tai nạn này mà họ ૮ɦếƭ, Ngôn Khanh mới có cơ hội trở về nước, gặp được anh trên cầu.”
Ánh mắt Hoắc Vân Thâm dừng lại trên mấy tờ báo cáo điều tra, mười ngón tay thu lại, nắm chặt tờ giấy thành một cục, Ϧóþ chặt trong lòng bàn tay.
Sau khi mẹ ruột Khanh Khanh mất sớm, vì vẫn còn chút tình thân với cha là Vân Thành Trạch mà cô đã nhiều lần chịu đựng sự đối xử khắc nghiệt của nhà họ Vân. Nhưng chính cái người được gọi là gia chủ nhà họ Vân, lại thuê một căn phòng ở bên ngoài, đích thân dẫn người đi bắt cóc con gái ruột đã nhiều năm không quan tâm.
Về sau, anh nắm quyền kiểm soát Hoắc thị, khi đến nhà họ Vân báo thù, anh mới biết được từ trong miệng bọn họ.
Vào thời điểm đó, nhà họ Vân gặp phải cuộc khủng hoảng tài chính lớn, Vân Thành Trạch tính toán dùng Khanh Khanh làm quà đem tặng người khác, nên mới trói cô lên máy bay tư nhân.
Đưa cho ai, muốn đi đâu, không ai biết.
Điều chắc chắn duy nhất là trên đường máy bay gặp rủi ro, Vân Thành Trạch ૮ɦếƭ. Người ta tìm thấy dấu vết của hài cốt, nhưng không có Khanh Khanh. Chờ đến khi trở về lần nữa, gặp nhau trên cầu trong khoảng khắc sinh tử, cô đã không còn nhớ lời anh nói.
Ngay cả khi anh đã diệt trừ toàn bộ người nhà họ Vân, từng bước từng bước chơi ૮ɦếƭ đám người đã bắt nạt Khanh Khanh, cũng không thể phát tiết nỗi đau và cơn thịnh nộ dù là nhỏ nhất.
Khoảng trống ba năm, cô chịu khổ, căn bản bây giờ anh cũng không chạm tới.
Hoắc Vân Thâm mở đôi mắt đỏ ngầu: “Tiếp tục tra, bắt đầu xuống tay từ thuốc thần kinh do bác sĩ sử dụng, báo cáo chi tiết dựa theo những gì ông ta cung cấp. Gần một năm nay Khanh Khanh vẫn có đấu vết sử dụng.”
Mẫn Kính nghiêm túc gật đầu.
Anh ta biết rõ hiện tại không thể chọc Thâm ca, đến một lúc nào đó anh sẽ bùng nổ. Vừa định bước chân lui ra ngoài, Hoắc Vân Thâm lại mở miệng lần nữa: “Buổi trưa hẹn cho tôi phòng bếp nhỏ của quán dược thiện[1].”
[1] Dược thiện là khái niệm được bắt nguồn từ xa xưa trong Đông và Nam y. Dược là thuốc, thiện là ăn. Dược thiện là thông qua các nguyên liệu để chế biến nó thành những món ăn, không chỉ giúp cơ thể được tiếp thêm năng lượng mà còn giúp chữa bệnh, phòng bệnh và bồi bổ sức khỏe.
“… Phòng bếp? Không gọi đồ ăn hả? Anh, anh muốn làm gì.”
Môi mỏng của Hoắc Vân Thâm hé mở, ném cho anh ta hai chữ: “Làm, cơm.”
Sau đó, tự đưa đi, ăn cùng Khanh Khanh.
Anh nhớ cô, gấp không chờ nổi.
***
Ngôn Khanh có một buổi sáng dày đặc lịch trình. Gặp gỡ các thành viên trong đội mới, nghiên cứu các tiết mục và cách biểu diễn của vòng loại sau. Hai người Âu Dương và Nhỏ tóc xoăn thì không có gì để chê, nhưng ba người cuối cùng vào nhóm quá sợ sệt, năng lực nghiệp vụ tồn tại khuyết điểm, khó có thể chỉnh sửa kết hợp trong vài ngày để đánh thắng trận này.
Nhỏ tóc xoăn lặng lẽ đề xuất hai phương án. Một là từ bỏ ba cô ấy, chỉ đứng ra giành phiếu bầu cho mình. Hai là lo cho nhóm, tự hạ trình độ, phối hợp kém.
Năm ánh mắt đồng loạt nhìn Ngôn Khanh.
Ngôn Khanh cong môi, lấy tư cách đội trưởng đưa ra quyết định cuối cùng trước mặt mọi người: “Tớ chọn cái thứ ba, nếu đã tốt rồi thì phải biểu hiện ra, còn nếu chưa đủ tốt, vậy làm cho các cậu trở nên tốt hơn.”
Nói thì rất hào hùng, song làm được lại rất khó khăn.
Lúc đến nhà ăn ăn trưa, Ngôn Khanh đã kiệt sức, hoàn toàn không thấy ngon miệng. Cô dùng đũa chọc chọc vào trong chén có tí xíu cơm, khó có thể nuốt xuống, suy nghĩ không khỏi bay xa, nhớ đến người suốt đêm không ngủ yên.
Hơn 12 giờ, cũng không biết anh ăn gì chưa.
Nhà ăn rất nhiều người, cô không thể công khai lấy di động đã bị lệnh cấm ra để hỏi anh, chỉ thể yên lặng gác lại rối rắm trong lòng.
Đây là lúc đưa ra phương án chữa trị cho Hoắc tổng.
Nhưng cô rất đói, cơm lại khó ăn, sống không còn gì luyến tiếc, không có sức động não.
Ngôn Khanh ỉu xìu chống cằm. Cửa thoát hiểm cách đó không xa đột nhiên bị kéo ra một khe hở nhỏ, dì nhân viên quét dọn thò đầu vào, khẽ nói: “Cô gái nhỏ —”
“Gọi cháu ạ?” Ngôn Khanh vội đứng lên, “Sao vậy dì?”
Dì cười tủm tỉm: “Hơi bận, giúp dì một chút được không?”
Ngôn Khanh nói đơn giản với các cô gái ngồi cùng bàn ăn, từ chối để họ đi theo, sau đó bước dọc theo cầu thang bình thường không có ai đi lại: “Dì nói đi.”
Dì ấy cảnh giác nhìn trái nhìn phải, bảo đảm không có ai mới che miệng nói: “Cháu đi lên tầng trên đi, có một nhân viên giao cơm rất đẹp trai nói mang đồ ăn ngon cho cháu.”
Nhân viên giao cơm?!
Tim Ngôn Khanh đập loạn, nhìn lên trên, không thấy rõ bóng người. Cô vội vàng chạy lên liền thấy hình bóng quen thuộc nơi góc cầu thang.
Anh duỗi thẳng đôi chân dài, ngồi lên bậc thềm, mặc một chiếc áo hoodie giản dị hiếm thấy, trên đầu đội mũ lưỡi trai, trong иgự¢ ôm hai bình giữ ấm rất to.
Nghe thấy tiếng cô tới gần, anh ngẩng đầu, nâng vành mũ lên.
Một đôi mắt hẹp dài sắc bén, đôi đồng tử đen láy, lấp ló ánh sáng nóng bỏng lộng lẫy.
Một câu “Hoắc tổng” bị Ngôn Khanh kịp thời đổi thành “Thâm Thâm”, kinh ngạc hỏi: “Sao anh lại đến, còn nói mình là nhân viên giao cơm.”
Đuôi mắt Hoắc Vân Thâm hơi cong: “Cũng không nói sai, anh là nhân viên giao cơm của em.”
Anh mở nắp như lần trước để hương thơm thoang thoảng bay ra, tiếng cười rất nhẹ nhưng trầm thấp: “Mèo Khanh Khanh, có thể cùng ăn cơm không?”
Sắc đẹp cộng thêm mỹ thực ở trước mặt, đuôi mèo của Khanh Khanh nhếch lên, nhất định sẽ kêu meo meo.
Hoắc tổng liếc nhìn bậc thang hơi có vẻ khó xử, anh nói: “Mặt đất rất bẩn và lạnh, anh chỉ mang theo một cái đệm.”
Ngôn Khanh ngoan ngoãn: “Em ngồi xổm ăn.”
“Ngồi xổm tê chân, em tập nhảy làm sao được,” Hoắc tổng đặc biệt quan tâm, tầm mắt xẹt qua hai chân duỗi dài của mình, “lại đây, ngồi ở đây.”
Bên tai Ngôn Khanh nóng lên
… Ngồi trên đùi ăn cơm?!
“Không được đâu,” Cô phản đối, lại phải nói mềm mại ngọt ngào, thật là khó, “em đứng ăn cũng được.”
“Đứng, làm sao đút cho anh.”
Ngôn Khanh suýt chút nữa cắn đầu lưỡi: “Đút đút đút đút cho anh?”
Khuôn mặt Hoắc Vân Thâm chìm trong ánh sáng cửa sổ, mềm mại quá mức, khiến Ngôn Khanh ngẩn ngơ, hơi nín thở.
Anh nói vững vàng: “Anh là bệnh nhân, ngủ không được, ăn không vô. Cái trước cần em bên cạnh, em không chịu, cái sau cần em đút cho, em cũng từ chối? Em là vợ anh, anh không thể để em ăn cơm ở nơi ngay cả chỗ ngồi cũng không có, có lỗi sao?”
Ngôn Khanh bị mấy câu nói của Hoắc tổng đánh bại.
Logic của vị này từ trước đến nay đều nghiền áp cô. Dù anh nói có lý hay không, đều có thể tỏ vẻ bình tĩnh nói ba hoa chích choè.
Ngôn Khanh mặc kệ, dù sao hiện tại cô là cô vợ nhỏ, dỗ chồng ăn cơm là chuyện đương nhiên.
Cô nở nụ cười ngọt ngào, tinh tế ngồi lên đôi chân dài của Hoắc tổng, nhận lấy chén sứ đầy ự, gắp một miệng cà rốt đưa đến bên miệng anh. Lúc đang tiếp tục đưa về phía trước, cô đột nhiên rụt tay lại, vô thức nói một câu: “Ui, quên mất, anh không thích ăn cà rốt.”
Cô đắc ý đưa vào miệng mình, đổi thành một miếng sườn heo mềm đút cho anh. Lại thấy biểu cảm Hoắc Vân Thâm thay đổi, đáy mắt mang theo cảm xúc long trời lở đất, anh Ϧóþ chặt lấy eo cô.
Ngôn Khanh hoảng sợ: “Anh sao vậy!”
Hoắc Vân Thâm nhìn cô không chớp mắt, như muốn cười, lại như kìm nén nước mắt, khàn khàn yêu cầu: “Câu trước đó, lặp lại lần nữa!”
Ngôn Khanh không thể không lặp lại: “Anh… không thích ăn… cà rốt mà.”
Hoắc Vân Thâm chụp lấy gáy cô, nhìn chằm chằm vào đáy mắt cô. Nhưng khi nói chuyện, âm lượng lại thả rất thấp, dường như sợ doạ đến cô, chậm chạp hỏi: “Sao em biết, anh không thích ăn.”
Ngôn Khanh buông lỏng đũa, ‘keng’ rơi vào trong chén.
Đầu cô trống rỗng trong giây lát, có thứ gì đó vụt qua, nhanh đến mức không thể nào nắm bắt được, nháy mắt đã trở lại bình thường.
“Em…” Cô liếm đôi môi khô khốc một cách khó hiểu, bối rối hỏi, “Chắc là em nghe anh nói nhỉ?”
иgự¢ Hoắc Vân Thâm nóng lên, anh muốn khảm cô vào cơ thể mình, tan chảy rồi giấu vào trong xương cốt. Anh cố hết sức kiềm chế, ૮ưỡɳɠ éρ bản thân không được biểu hiện quá bất thường, khàn khàn nói: “Không cần cho anh đáp án, em chỉ cần nhớ rõ, anh từng hỏi em những lời này là đủ rồi.”
Đây là lần đầu tiên cô nhớ tới chi tiết chỉ thuộc về anh.
Anh tin, về sau sẽ còn vô số lần.
Đợi đến khi đủ nhiều, có lẽ Khanh Khanh sẽ xâu chuỗi lại, nhớ lại Hoắc Vân Thâm đã từng tồn tại trong sinh mệnh cô, cho dù chỉ là một mảnh vỡ, anh cũng bằng lòng.
Hoắc Vân Thâm cong môi, cười mà trong mắt đầy ánh nước, kéo cô lại gần, trầm giọng cầu xin: “Vợ, em đút anh.”
Ngôn Khanh không hiểu nổi cảm giác đặc biệt trong lòng, càng nghĩ càng loạn, đau đầu dồn dập. Phản ứng của Hoắc Vân Thâm cũng rõ ràng không thích hợp. Thay đổi bất thường này bị cô giải thích là cảm xúc của bệnh nhân.
Cô đút cho anh miếng thịt xương sườn rồi phân bua: “Cô vợ nhỏ bé của anh xin tạm thời offline, cô ấy cũng đói, muốn đút no bản thân đã.”
Nói xong cô giao chén nhỏ lại cho Hoắc Vân Thâm, rồi múc một chén lớn thật đầy, có chút hoảng hốt mà quay lưng lại, vùi đầu trên chân anh ăn cơm.
Bóng lưng cô rất hẹp, mảnh khảnh một dải mỏng, hợp nhất để bị ôm vào trong иgự¢.
Hoắc Vân Thâm ấn lòng bàn tay thành vô số vết đỏ, mới quản được đôi tay mình.
Giờ không phải lúc, nếu kích thích quá, buổi tối cô cũng không dám về nhà.
Hoắc Vân Thâm dường như vô tình nhắc nhở: “Buổi chiều anh có việc, phải tối mới về. Xe và tài xế để lại cho em, đỗ ở chỗ cũ. Chờ em xong việc, có thể về nhà bất cứ lúc nào.”
Hai má đang phồng lên của Ngôn Khanh dừng lại, mắt hạnh sáng rực, những thứ khác lập tức bị ném ra sau đầu.
Chủ hộ không ở nhà!
Cô có thể tùy tiện giương oai đúng không!
Phòng ghi âm thèm nhỏ dãi, phòng quần áo gây tò mò, còn có cả chiếc giường lớn mềm mại thoải mái gấp trăm lần giường trong ký túc xá! Cô có thể một mình, tận tình hưởng thụ!
Cô quay đầu lại, vẻ mặt vô tội, nhiệt tình khen thưởng cho ông xã một miếng khoai: “Thâm Thâm, anh yên tâm đi công tác, muộn quá cũng không sao, việc trong nhà giao cho em!”
Ngôn Khanh ăn uống no đủ, lại đút cho chồng kha khá. Sau đó bước vào phòng tập với đầy tinh thần chiến đấu, nhưng lòng cô lúc nào cũng như cỏ mọc, không thể yên ổn, trước mắt đều là tiểu yêu tinh quyến rũ trong biệt thự đang lắc lư bay nhảy.
Cô bình tĩnh chuẩn bị danh sách nhiệm vụ đơn lẻ cho từng người. Sau khi phát xong lập tức chạy đi tìm An Lan, chắp tay trước иgự¢ xin nghỉ: “Làm ơn chị An Lan.”
An Lan biết cô rất chăm chỉ và có trách nhiệm, sẽ không bao giờ chểnh mảng trong công việc. Huống hồ trải qua hai lần bị thương, cô ấy rất hổ thẹn, dặn dò đôi câu xong thì thả cho đi.
Lần đầu tiên Ngôn Khanh chui vào siêu xe của nhà họ Hoắc với tâm trạng đầy mong chờ. Một đường đi thẳng đến căn nhà tân hôn bé nhỏ của cô.
Đến nhà, cánh cửa đóng lại, cả căn nhà to như vậy đều là thiên hạ của một mình cô.
Hồn nhiên không biết trong một chiếc xe thương vụ dự bị dường như không có ai lái ở sân trong, người nào đó ngước mắt lên khỏi đống văn kiện, đôi mắt chứa ý cười.
Xuyên qua cửa sổ phòng khách, anh nhìn Ngôn Khanh vui vẻ chạy từ tầng một lên tầng hai, mãi lâu sau cũng không thấy xuống. Đoán chừng cô đang chơi trong phòng ghi âm kia, lúc này anh mới để lại công việc, mở cửa xuống xe, lẳng lặng mở khoá vân tay, bước vào cửa nhà.
Cô mới chỉ đứng một lát, mà mùi hương của cô đã quanh quẩn trong không khí.
Anh lừa cô hôm nay về sớm một chút, cũng là hy vọng trong căn nhà này có thể nhiễm nhiều thêm hương thơm của cô. Cho dù cô không ở nhà, anh cũng có thể tìm được chút an ủi.
Ngôn Khanh không quan tâm đến phòng giữ quần áo và phòng ngủ, xác định mục tiêu mở khoá cửa phòng ghi âm, kích động đến nỗi gương mặt phiếm hồng.
Cô vuốt ve khắp nơi, vẫn không có cảm giác chân thực rằng mấy thứ này thuộc về mình.
Trước kia lúc còn ở Canada, cha mẹ thường xuyên nhíu mày khi cô hát và sáng tác nhạc. Có khi còn trông giữ cô, bảo cô thành thật ở nhà, ít đi làm những “chuyện vô dụng” đó đi. Những công cụ và tài nguyên cô có thể sử dụng rất ít và xa vời. Lúc đi ngang qua tủ kính cửa hàng chuyên dụng, cô đều phải rời đi trong luyến tiếc.
Hiện tại… mọi thứ đều tốt hơn đồ trong tủ kính, cái gì cần có đều có ở trước mặt cô.
Sẽ không có người cản trở cô. Lần đầu tiên cô có được một nơi an toàn dành riêng cho mình, để cô có thể làm những gì mình thích.
Ngôn Khanh cẩn thận mà dùng đầu ngón tay ᴆụng chạm. Sau khi thích ứng, cô không kiềm được hưng phấn, vặn ra âm hưởng để kiểm tra hiệu quả, chính là bản nhạc mà mỗi ngày cô đều tập nhảy.
Khoảnh khắc tiết tấu phát ra, chất lượng âm thanh vượt trội khiến cô vui vẻ nhảy nhót.
Mới đầu có một tí xíu khẩn trương, chẳng mấy chốc cô đã chấp nhận nơi này là địa bàn thật sự trong nhà mình. Vả lại ông xã đến khuya mới về, giờ phút này đây là sân nhà của cô.
Tùy tiện phóng túng.
Giai điệu và cơ thể đã hoà hợp sau mấy trăm lần luyện tập. Làn da Ngôn Khanh dần dần ửng đỏ, vứt bỏ dép lê, chân trần giẫm lên sàn nhà ấm áp, tự nhiên mà vặn eo.
Áo khoác quá vướng bận, cởi ra.
Quần dài cũng vướng víu, cởi ra.
Trên người Ngôn Khanh chỉ còn lại một chiếc áo thun ngắn bó sát cùng với chiếc quần đùi lót dạng ngắn, hoàn toàn đắm chìm trong nhịp trống dồn dập, vừa thích thú đi dạo đông tây mà sờ soạng, vừa vui sướng ca hát, biên độ uốn éo càng lúc càng tự nhiên, nhắm mắt cũng có thể thực hiện được động tác chuẩn như trong phòng tập.
Nhảy của nhóm nữ, cô đã học xong, siêu gợi cảm!
Hoắc Vân Thâm gian nan ngồi dưới tầng, muốn cho cô thêm chút thời gian tự do, cho đến khi nghe thấy đoạn nhạc dance, cùng với tiếng đạp chân nhẹ trên sàn.
Yết gầu anh lăn lộn, ý thức được cô đang làm gì, cuối cùng không chờ nổi nữa, chậm rãi bước lên tầng, im lặng dừng lại trước phòng ghi âm, vặn tay nắm cửa.
Bên trong không có gương.
Hàng mi dài của Ngôn Khanh rũ xuống, cô nhảy tuỳ hứng dựa vào cảm giác.
Vòng eo trắng sứ nhỏ bé yếu ớt, đôi chân thon dài đã dừng lại, mồ hôi khiến tóc cô hơi ẩm ướt, có vài sợi dính vào sườn mặt hoàn mỹ.
Miệng lưỡi Hoắc Vân Thâm khô khốc, ánh mắt nóng bỏng dừng trên người cô.
Bảo bối của anh.
Ở trước mặt anh, không chút phòng bị chuyển động vòng eo mềm mại của mình.
Ngôn Khanh thoải mái quá mức, không chú ý mồ hôi nhỏ giọt trên sàn nhà. Chân trần của cô giẫm lên, đột nhiên trượt mất khống chế, thân thể ngửa ra sau, chắc chắn sẽ ngã xuống.
Cô không cứu vớt được cú ngã này, dự cảm sẽ bị thương rất thảm, hoảng sợ nhắm mắt lại.
Nhưng thứ thực sự ᴆụng phải, lại là Ⱡồ₦g иgự¢ phập phồng kịch liệt của người đàn ông.
Cả người Ngôn Khanh cứng đờ, tấm lưng gắn bó mật thiết với anh dần dâng lên nhiệt độ, chảy về khắp bốn phía.
Cô xong rồi… bị bắt tại trận!
Đôi cánh tay người đàn ông dường như đã sớm không thể nhịn được nữa, từ phía sau quấn chặt lấy cô, giọng nói trầm thấp vang lên trên đỉnh đầu, tuỳ ý làm rối loạn thần kinh cô: “Ngoan, lần thiếu nợ kia, có thể dùng để nhảy một bài bồi thường cho ông xã được không?”