Thẩm An Nhược đi công tác về, Trình Thiếu Thần lại tới thành phố khác. Khi mệt mỏi anh không muốn nói chuyện, điện thoại cũng không liên lạc mỗi ngày, có gọi chỉ nói chuyện ứng phó vài câu rồi gác máy. Thẩm An Nhược chẳng hiểu nổi tính khí của anh, cũng không muốn tự mình mất mặt thêm nên trừ khi có việc, ngoài ra chẳng bao giờ chủ động gọi điện. Tính ra không chỉ là gặp mặt, đến một cuộc nói chuyện tử tế cũng đã từ lâu rồi. Thẩm An Nhược cảm thấy cuộc sống của mình hình như thiếu thiếu thứ gì đó, nghx đi nghĩ lại, hóa ra là đã lâu rồi không giận hờn Trình Thiếu Thần.
Lúc Trình Thiếu Thần trở về, vừa đến sân bay đã vội vã gọi điện nói tối đến đón cô đi ăn. Mấy ngày không gặp, nhìn anh đen hơn, hình như cũng gầy đi nhiều.
“Gần đây công việc của anh vất vả lắm à?” Cô không nhịn được mở lời hỏi anh. Anh trước giờ vốn rất giỏi, lúc câu cá còn có thể dễ dàng giải quyết công việc với những khách hàng khó tính.
“Anh có thể coi đây là sự quan tâm đặc biệt của em đối với anh không?”
“Em chỉ thấy kì lạ khi anh sụt cân thôi.”
“Bơi lội, tắm nắng, mùa này ở Hải Nam thời tiết rất tốt.”
“…” Thẩm An Nhược chẳng biết nói gì nên giả bộ ngó nghiêng xung quanh, từ trước đến giờ cô không mấy chú ý đến xe anh đi, giờ mới phát hiện ra: “Trình Thiếu Thần, anh có nhầm không đấy, anh lại đổi xe mới à, lại còn đi loại xe này nữa, anh có đạo đức nghề nghiệp không vậy?”
“Anh đổi việc mới, gần đây cùng bạn bè làm một số dự án, cũng sắp được 3 tháng rồi. Ủa, chẳng lẽ em không biết?”
“Anh có nói gì đâu?”
“Anh nhớ đã nói với em rồi.”
“Em nhớ là không có mà.” Thực ra Thẩm An Nhược cũng không chắc chắn lắm. Mặc dù chẳng phải quá quan trọng nhưng trường hợp này giữ vững lập trường là lực chọn tốt nhất. Cũng may Trình Thiếu Thần không tiếp tục tranh luận nữa.
Hai người đến dùng bữa ở một nhà hàng Ý, khung cảnh hết sức tao nhã. Thẩm An Nhược chỉ gọi cho mình một suất ăn trẻ em, còn đẩy phần mỳ sang cho Trình Thiếu Thần.
“Suất ăn này thường không được ngon lắm, hay em gọi một suất khác đi. Lần đầu tiên anh thấy một người lớn như em lại chọn phần ăn của trẻ em đấy. Còn nữa, từ khi nào em không ăn mỳ vậy?”
“Em đi ăn đồ Tây đều chọn suất ăn trẻ em. Nếu không biết cách kết hợp, chọn suất ăn trẻ em nếu có sai sót sẽ không bị chê cười, đây là một chị lúc mới vào công ty dạy em, sau này em cũng quen luôn, không sửa được. Chọn suất ăn trẻ em thì em mới ăn được hết, không để thừa lại quá nhiều, thể hiện em là người có giáo dục. Còn về mỳ Ý thì do em không biết dùng nĩa một cách đẹp mắt, nên tốt nhất là không ăn.”
Trình Thiếu Thần đang uống cà phê, nghe cô nói vậy thì bật cười, ho sặc sụa, thiếu chút nữa là cà phê đổ cả lên người. Anh cầm giấy ăn, vừa lau miệng vừa tiếp tục cười: “Thẩm An Nhược, anh không biết phải nhận xét về em thế nào, em chẳng màng đến thể diện mà cứ nhất nhất phải thẳng thắn chân thành như thế sao?”
“Rất vui vì em có thể khiến anh vui vẻ, không cần cảm ơn em đâu.”
“Anh nhất định phải cảm ơn em, anh bị mấy cái hợp đồng điên rồ khiến mấy ngày nay không thể cười nổi. Để cảm ơn em, anh sẽ dạy em làm cách nào dùng nĩa ăn mỳ một cách tao nhã, em cuốn tròn lên như vậy là được, mặc dù có hơi phiền phức nhưng không phải tay em rất linh hoạt sao? Thực ra em còn có thể yêu cầu người phục vụ mang tới một đôi đũa.”
“Nhà hàng này cũng có đũa hả?”
“Tại sao em không thử hỏi xem?”
Thẩm An Nhược quyết định không bị mặc lừa. Cô cũng đã ăn no, đặt đĩa mỳ kia sang một bên, cầm nĩa lên học cách cuốn mỳ. Trình Thiếu Thần thấy cảnh này thì cười ngặt nghẽo không dừng được.
Trình Thiếu Thần nhận điện thoại , chân mày anh cau lại, hình như có việc gấp.
“Anh đưa em về nhà trước, công ty xảy ra chuyện, anh phải lập tức qua đó.”
“Không cần đâu, anh cứ đi đi, lát em gọi xe về cũng được, bây giờ cũng không quá muộn mà.”
“Vậy em cẩn thận, về đến nhà nhớ gọi điện thoại cho anh.”
Thẩm An Nhược không ngờ sẽ gặp được người quen ở đây. Nhà hàng rất rộng, qua một khúc quẹo, đột nhiên cô bắt gặp một chị học cùng thời đại học, năm đó là cô gái rất mạnh mẽ giỏi giang, bây giờ đã trở thành một phụ nữ đằm thắm hết mức. Chị cùng nhanh chóng nhận ra Thẩm An Nhược, cô dừng bước, khẽ nói: “Em chào chị.”
“An Nhược, hóa ra em ở thành phố này?” Nhiều năm không gặp, chị Lý rất ngạc nhiên, “Hạo Dương, sao cậu không nói với tôi chuyện này.”
Thẩm An Nhược cố gắng lờ đi bóng dáng quen thuộc đó, người kia đứng dậy, quay người, cười nhạt: “An Nhược, lâu rồi không gặp”, rồi quay sang Trình Thiếu Thần gật đầu chào: “Tổng giám đốc Trình”.
Thẩm An Nhược thấy đầu mình ong lên, không nghe ra họ đang nói gì với nhau, chỉ loáng thoáng nghe thấy Trình Thiếu Thần và Giang Hạo Dương nói vài câu khách sáo, hình như trước đó cả hai đã từng quen biết, đàn chị kai cũng kéo cô ngồi xuống, cười với Trình Thiếu Thần và nói gì đó với anh, Trình Thiếu Thần xin phép đi trước.
Cô thấy mình đang cười máy móc, cố gắng duy trì phép lịch sự tối thiểu, điều hòa mở quá lạnh, cô rét run cầm cập. Cô đã từng nghĩ đến việc nếu như gặp lại Giang Hạo Dương thì nên nói gì, nên thể hiện thái độ ra sao, chỉ không nghĩ rằng ngày đó lại tới quá nhanh, cô vẫn chưa chuẩn bị gì cả.
Cô như người mất hồn, thần trí vẫn đang lơ lửng trên chín tầng mây, trong tiềm thức, cô bay lượn trên cao, mở to đôi mắt lạnh lùng nhìn một con rối giống mình đang máy móc trò chuyện, hành động. Cô không nhớ bản thân đã nói gì, nhưng cũng không quá lo lắng vì những giao tiếp được rèn luyện hằng ngày không thể khiến cô làm ra điều gì thất lễ. Thẩm An Nhược chỉ biết khi hồn mình quay về thì bản thân đã ngồi ngay ngắn trên xe của Giang Hạo Dương. Anh cài dây an toàn cho cô rồi khởi động xe, không hỏi cô đi đâu.
Trong không gian nhỏ hẹp chỉ có hai người, Thẩm An Nhược mới trấn tĩnh lại được.
“Anh về lúc nào vậy?”
“Cũng sắp được một tháng rồi.”
“Vậy sao? Chúc mừng anh được thăng chức.”
“Ừ. Công việc của em dạo này sao rồi?”
“Vâng, vẫn như cũ thôi.” Thẩm An Nhược chợt thấy buồn cười. Thật hoang đường, một cặp tình nhân đã từng có kế hoạch kết hôn với nhau lại nói chuyện đầy khách sáo, giả tạo như hôm nay.
“An Nhược, trước nay em vẫn biết cách để sống tốt. Chuyện này sẽ chẳng bao giờ khiến anh lo lắng.” Giang Hạo Dương khẽ nói.
“Chẳng phải anh cũng sống rất tốt đó sao, tới đó tu nghiệp vài tháng, giờ cả xe cả nhà đều có hết, con đường thăng quan tiến chức cũng rất rộng mở.”
“Những thứ đó dù đã có, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ thành vô nghĩa. Anh đã đánh mất thứ mà anh không bao giờ có thể lấy lại được, An Nhược, em không cảm thấy điều đó sao?” Giọng Giang Hạo Dương vẫn bình thản như thể đang nói chuyện không liên quan đến mình.
Thẩm An Nhược hơi bực mình, vì thế cũng học theo cách nói chuyện lạnh lùng vô cảm của anh: “Anh vẫn còn quan tâm đến chuyện đó sao?”
“Anh chỉ không hiểu, tại sao chúng ta lại đến nông nỗi này?”
“Em cũng không nghĩ ra nên không muốn nghĩ tới nữa. Giang Hạo Dương, mọi chuyện đã qua rồi, anh cần gì phải tỏ ra tiếc nuối như vậy, nếu thật sự để ý thì anh đã không chờ đến hôm nay mới xuất hiện.”
“An Nhược, ngày đó anh cũng dần hiểu ra, hai người chúng ta đã đi đến cùng, dù có quay lại bao nhiêu lần đi chẳng nữa cũng không thể tránh khỏi kết thúc này, cả hai chỉ đang gây sức ép cho nhau. Chỉ là anh không cam lòng, bất luận thế nào cũng phải nói lời từ biệt, dù không thể ở bên nhau cũng nên có gì đó gọi là chính thức, không thể nói qua loa qua điện thoại vài câu là cắt đứt cơ duyên mặn nồng mấy năm được. Lúc đó anh bận việc không dứt ra được, nhưng có một hôm xe chở bọn anh đi khảo sát ở huyện K, anh nhìn bảng chỉ đường, biết em chỉ ở cách đó một trăm cây số. Anh đã xuống xe, nhờ mấy người trồng cây ở thôn bên cho anh đi quá giang, anh chờ em cả đêm, nhưng cuối cùng lại không được như anh mong đợi.”
“Khi nào?” Thẩm An Nhược hơi sững ngời.
“Tuần thứ năm kể từ khi chúng ta chia tay, anh ở dưới lầu đợi em, cuối cùng thấy em được một người khác đưa về. An Nhược, khi đó anh chỉ đứng cách em có chục mét mà em cũng không nhận ra.”
“Anh đã đến, sao không cho em biết?”
“Khi đó em đang chào tạm biệt Trình Thiếu Thần, đưa mắt nhìn anh ta đi khuất, khi quay đầu lại, khóe miệng em còn vương nụ cười. Anh vốn muốn xuất hiện trước mặt em nhưng trong giây phút đó, anh lại mất hết dũng khí. Đột nhiên anh cảm thấy, nếu để em ra đi như thế liệu có hạnh phúc hơn không. An Nhược đã lâu rồi anh không thấy nụ cười ấy của em nữa. Em đã quyết định chia tay, đó là sự lựa chon cuối cùng của em. Nhìn em vui vẻ như vậy, tại sao anh lại phải phá vỡ hạnh phúc của em thêm một lần nữa? Vì vậy khi đó anh đã chọn cách ra đi, không muốn là m phiền em nữa.”
“Anh sợ…” Thẩm An Nhược bỏ dở câu nói đang định thốt ra. Cô nghẹn ngào, trong tim chợt có những cảm xúc rất kì lạ, đó là những cảm xúc hỗn tạp giữa thương cảm, buồn cười, tức giận và cả không cam lòng. Người đàn ông này có thể đọc vị tình yêu một cách rõ ràng như đang đọc một bản báo cáo, lại có thể nắm bắt những tình tiết lãng mạn trong tình yêu một cách bình thản lạnh lùng, cô vĩnh viễn không phải là đối thủ của anh nên dần dần mới mất đi cảm giác an toàn, liều mạng mà tháo chạy để cuối cùng lại cảm thấy không nỡ. Còn bản thân cô, thật ra sớm đã trở thành một miếng thịt gà nhạt nhẽo mà anh muốn vứt bỏ thật nhanh. Bất luận ra sao thì cô cũng phải cảm ơn anh, cuối cùng giờ đây cô cũng có thể cảm thấy thực sự nhẹ nhõm.
“Đều là chuyện đã qua rồi.” Thẩm An Nhược yếu ớt nói.
“Đúng vậy, đều đã qua, sau này cũng sẽ không lặp lại.” Giọng nói của Giang Hạo Dương so với ban nãy càng trở nên bình thản.
Xe anh đi không quá nhanh nhưng cuối cùng vẫn đến nơi.
“Cảm ơn anh.”
“Anh tiễn em lên lầu, em đi một mình không an toàn.”
“Không cần đâu.”
Sắc trời hôm nay thật kì lạ, là đêm đen nhưng lại sáng rõ như ban ngày. Những tầng mây hạ xuống rất thấp, không khí ẩm mà oi nồng.
“Chắc là sắp mưa, dự báo thời tiết nói hôm nay có mưa to, anh về đi, lái xe cẩn thận.”
“Anh tiễn em đến hành lang.”
Thẩm An Nhược không nói thêm, chỉ yên lặng cúi đầu bước đi, cảm giác Giang Hạo Dương chỉ ở cách cô vài bước chân. Hơi thỏe và từng bước đi của anh nhẹ nhàng, như không hề có tiếng động.
Cô cầm chìa khóa mở cửa, nghe giọng nói của Giang Hạo Dương nhẹ nhàng vang lên sau lưng mình: “An Nhược, bảo trọng.”
Thẩm An Nhược bước vào phòng, lúc này cô dường như đã mất hết sức lực, đôi chân mềm nhũn ra, cứ thế ngồi gục trên thảm. Cô ngồi như vậy một lúc lâu, đầu có ong ong trống rỗng, tim đập loạn nhịp làm Ⱡồ₦g иgự¢ đau nhói. Cô không muốn nghĩ đến những chuyện đã qua nên đã chấp nhận chọn cách bỏ chay. An Nhược đứng lên, vào bếp lấy ra chai rượu trắng, mở nắp uống một ngụm lớn. Hơi cay xộc lên khiến cô ho sặc sụa, nước mắt không ngừng rơi xuống. Khi hơi rượu bốc lên cũng là lúc cô thấy mọi thứ trở nên rõ ràng, nhịp tim dần ổn định trở lại, cô đứng đó tự cười bản thân mình.
Lần đó làm cá không có rượu, cô nhờ Trình Thiếu Thần đi mua giúp một chai, anh loanh quanh chán trong siêu thị rồi mua về một chai rượu Ngũ lương2 đóng hộp tinh tươm. Khi đó Thẩm An Nhược trêu anh một trận, không ngờ hôm nay nó lại giúp cô trị tâm bệnh của mình. Dù sao thì rượu ngon vẫn đúng là rượu ngon, lúc đưa vào miệng hơi khó chịu, nhưng khi đã uống thì lại rất sảng khoái, cô uống hết ngụm này đến ngụm khác, chớp mắt chai rượu chỉ còn lại một phần ba. Bản thân tự thấy mình thật đáng sợ, nhớ lại lúc đọc Cuốn theo chiều gió, Scarlett uống trộm rượu, xong còn lấy nước hoa súc miệng, cô cũng sợ mình trở thành một con sâu rượu nên nhân lúc còn tỉnh táo vội chạy vào bếp cất chai rượu ở chỗ cao nhất.
Rượu Ngũ lương2: được chưng cất từ năm loại ngũ cốc: Cao lương đỏ, gạo, nếp, lúa mì và ngô. Loại rượu này được ca tụng là ‘ba chén tràn hứng khỏi, một giọt cũng lưu hương’. Đây là một loại rượu rất đắt của Trung Quốc.
Lần đầu tiên Thẩm An Nhược uống rượu là do Giang Hạo Dương dạy cô, khi đó cô học năm thứ nhất, anh chưa tốt nghiệp, cả hội bạn bè hẹn nhau cuối tuần lên núi Thái Sơn ngắm mặt trời mọc, anh cũng kéo cô đi cùng, buổi chiều vội vàng lên xe lửa, gần tối mới bắt đầu xuất phát từ Đại Miếu, leo một mạch đến đình Ngọc Hoàng. Rạng sáng, nhiệt độ bỗng giảm xuống thấp, ánh đèn trên đỉnh núi tưởng như xa tít tắp. Thẩm An Nhược vừa lạnh vừa đói thể lực cạn kiệt. Giang Hạo Dương dìu cô đi một đoạn rồi đưa cho cô một chai rượu nhỏ: “Em uống một chút đi, sẽ thấy ấm và khỏe hơn.” Cô uống một ngụm, vị rượu xộc lên tận đỉnh đầu, quả nhiên rượu chảy đến đâu thấy người ấm đến đó, lúc đó xem nhãn thì mới biết hóa ra rượu này nặng gần bốn mươi độ. Giang Hạo Dương vẫn luôn ở sát cạnh cô, lúc leo tới Thập Bát Bàn, hình như còn để cô dựa hẳn vào người mình mà đi. Khi ấy hai người vẫn chưa thực sự thân thiết, nhưng trong tình huống lúc đó, bất luận là ai đưa tay ra cho cô, cô vẫn sẽ cảm kích mà nắm lấy. Trước khi mặt trời mọc, không khí vô cùng lạnh lẽo, cô đã mặc áo choàng dài và dày mà vẫn lạnh run. Giang Hạo Dương lại đưa chai rượu qua cho cô, lần nay cô uống hết cả già nửa chai rượu nhỏ làm Giang Hạo Dương hoảng sợ: “Em không say đấy chứ.”
“Không đâu.”
“An Nhược, em có tố chất làm sâu rượu đấy.” Anh cởi chiếc áo khoác to trên người mình đưa cho cô. Trên đầu họ là bầu trời đêm trong vắt, những ngôi sao lấp lánh trên trời, trong suốt cuộc đời mình, cô chưa bao giờ nhìn thấy nhiều sao như hôm ấy, trong mắt cô chỉ còn ánh cười của anh và bầu trời sao lấp lánh. Sáng sớm hôm đó, mặt trời bị tầng tầng lớp lớp mây mù che phủ, cuối cùng họ không có cơ hội ngắm mặt trời mọc. Nhưng trong kí ức của Thẩm An Nhược đã có thêm một bầu trời đầy sao, bầu trời sao lấp lánh như vậy cô đã không còn nhìn thấy dù vài năm sau cô có lên núi Thái Sơn lần nữa.
Thật đáng buồn, có lẽ bản thân cô thật sự có khả năng để trở thành con sâu rượu. Uống gần hết nửa chai rượu Ngũ lương mà vẫn thấy tỉnh táo, đã vậy vẫn còn sức để nhớ lại chuyện xưa.
Ánh chớp đầu tiên lóe lên, hệ thống chiếu sáng trong phòng đột nhiên tắt ngúm, bốn bề chỉ còn là bóng tối bao phủ, giơ tay ra cũng không thấy năm đầu ngón tay. Trong căn phòng tối om, Thẩm An Nhược thậm chí còn không dám thở mạnh, sợ hãi chỉ muốn hét lên, cuối cùng bịt chặt lấy hai tai, mấy giây sau đó là liên tiếp những tiếng sấm rền vang bên ngoài khiến cô dù có bịt tai vẫn nghe thấy.
Cô vốn sợ bóng tối và những ngày có dông, hồi nhỏ mỗi khi có sấm sét, ông nội sẽ bịt tai, che hai mắt cô lại, ôm lấy cô đi đi lại lại trong phòng, bằng không cô chỉ cần nghe thấy tiếng sấm thì sẽ khóc rất to. Cô vĩnh viễn không thể quên cái đêm của nhiều năm về trước, cũng là một đêm mưa to sấm chớp như đêm nay, cô giật mình tỉnh dậy có thể là vì tiếng sấm cũng có thể là vì đau quá, lúc cô xuống khỏi giường thì bỗng nhiên nhìn thấy máu loang lổ trên ga giường màu trắng. Cô sợ đến mức muốn hét lên mà không nổi, hoảng hốt chạy đến mở cửa phòng bố mẹ nhưng trong phòng không một bóng người. Ngoài cửa sổ, những ánh chớp vẫn tiếp tục lóe lên, hình như muốn đập vỡ tất cả, mấy giây sau, căn phòng chìm vào bóng tối, có lẽ sét đã đánh đứt dây cáp điện. Thẩm An Nhược cuộn mình trong chăn, ngồi co ro trên mặt đất run rẩy, muốn khóc mà không khóc được. Cho đến tận sáng hôm sau, khi cha mẹ với đôi mắt sưng đỏ trở về nhà, cô mới biết người thương yêu cô nhất, ông nội của cô, đã bỏ cô mà đi. Sau này lớn lên, mỗi khi có tiếng sấm chớp, bóng tối, máu tươi và cái ૮ɦếƭ đã trở thành nỗi sợ hãi của cô, cả đời cô không thể quên được.
Tiếp chương 8
Vậy mà đêm nay, những kí ức về đêm đó lại tái hiện một lần nữa, rõ ràng hơn bao giờ hết. Thẩm An Nhược dán mình vào góc tường chậm chạp lần mò, mỗi giây trôi qua đều cảm thấy đau đớn, cô nhớ trong túi xách của mình có chiếc đèn pin nhỏ, rõ ràng chỉ cách mấy mét mà như không thể tiến lại gần. Lại một ánh chớp nữa lóe lên, cô cảm giác tim mình như muốn nhảy ra khỏi Ⱡồ₦g иgự¢, nhưng cũng nhờ đó mà cô nhìn thấy đường đi, vội vàng chạy ra đến cửa, sờ được chiếc túi xách vẫn nằm trên mặt đất. Cô muốn tìm đèn pin nhưng cuối cùng lại rút điện thoại ra, ánh sáng le lóe của chiếc điện thoại đã cứu cô, cô muốn nghe thấy giọng nói của một ai đó để tự an ủi bản thân rằng cô không bị Thượng đế ném lên một hoang đảo nào đó. Điện thoại ấn nút ‘Gọi đi’ cô mới nhận rõ là cuộc gọi cho Trình Thiếu Thần, cô không định tìm số của anh nhưng chẳng hiểu sao lại ấn luôn vào cuộc gọi nhỡ mà trước đó anh đã gọi. Cô vội vàng cúp điện thoại nhưng Trình Thiếu Thần đã bắt máy. Khi giọng nói của Trình Thiếu Thần từ nơi nào đó vang lên, Thẩm An Nhược cảm thấy sự sợ hãi của mình bỗng vơi đi rất nhiều.
“…”
“Thẩm An Nhược, em có đó không? Tại sao không nói gì?”
“…”
“Mưa dông thì không nên nghe điện thoại, rất nguy hiểm, về sau phải chú ý.”
“…”
“Sao em không nói gì? Em uống rượu hả?”
“… Sao anh biết?” Thẩm An Nhược cuối cùng cũng lấy lại được bình tĩnh để mởi lời.
“Anh ngửi được mùi rượu.” Trình Thiếu Thần cười. Thẩm An Nhược bỗng cảm thấy an tâm hơn phần nào.
“Tìm anh có việc hả?”
“Không có gì, em gọi nhầm số, em cúp máy ngay đây.”
“Có tài liệu của em để quên trên xe anh, cần anh mang sang cho em không?”
“Không cần, cũng không gấp. Anh giải quyết xong việc ở công ty rồi hả?”
“Ừ.”
Cuộc điện thoại bỗng rơi vào im lặng. Lại một tiếng sấm vang lên, theo bản năng Thẩm An Nhược để điện thoại xa ra một chút, đang định tắt đi thì nghe tiếng Trình Thiếu Thần vang lên: “Thẩm An Nhược, em đang khóc hả?”
Cô ૮ɦếƭ lặng, vừa rồi rõ ràng cô có khóc, nhưng chính cô cũng không nghe thấy tiếng khóc của mình, cô tự hỏi có phải Trình Thiếu Thần đang đứng đối diện trong đêm tối mà cô không nhìn thấy anh hay không, đột nhiên nỗi sợ hãi lại ùa về. “Tòa nhà bị cắt điện rồi, em rất sợ bóng tối.” Hình như cách nói này có thể lấy lại cho cô chút ít thể diện.
Tiếng cười của Trình Thiếu Thần vang lên trong điện thoại: “Không bị cắt điện đâu, chỉ có phòng em là tối thôi, chắc là đứt cầu dao.”
Cầu dao tổng nằm cửa chính, ngay trên đầu cô. Mở được đèn pin trong túi xách, quả nhiên là cầu dao tổng bị đóng. Ánh sáng lại tràn ngập căn phòng, sáng đến nỗi cô không mở nổi mắt, Thẩm An Nhược dần dần lấy lại được nhịp thở, tim cũng đập chậm hơn, cảm thấy mình như sống lại, sinh lực trở về, lúc đó não bộ mới linh hoạt như cũ: “Trình Thiếu Thần, sao anh biết chỉ có phòng em là tối? Anh đang ở đâu thế?” Đầu dây bên kia chỉ im lặng rồi ngắt điện thoại.
Vừa nãy có ánh chớp lóe lên, hình như anh đang ở bên ngoài. Thẩm An Nhược chợt cảm thấy lo lắng, lập tức gọi điện lại, may thay tiếng điện thoại vẫn rất rõ ràng, tiếng tút tút vang lên, cô thấy bất an. Phải đến sáu, bảy hồi chuông, điện thoại mới được kết nối, cô vội vã hỏi: “Anh đang ở đâu? Anh không sao chứ?”
Đầu dây bên kia vẫn im lặng nhưng giờ đã có thể nghe thấy tiếng thở của anh. Có lẽ phải một lúc lâu sau, hoặc cũng có thể là chỉ trong chốc lát, giọng nói của Trình Thiếu Thần mới vang lên, nghe không nhận ra cảm xúc gì của anh: “Thẩm An Nhược, đột nhiên anh nhớ đến lần chúng ta gặp nhau ở quán rượu.”
Thẩm An Nhược im lặng, tựa như đang đợi anh nói tiếp, lại không biết thực ra mình đang đợi cái gì, sâu thẳm trong trái tim có điều gì đó mơ hồ lo sợ.
“Anh rất muốn biết, lời đề nghị tối hôm đó của em còn hiệu lực không?”
Thẩm An Nhược thấy trong tim mình có gì đó sụp đổ. Cô đã uống không ít rượu, mặc dù còn khá tỉnh táo nhưng phản ứng vẫn chậm hơn so với bình thường, gây ảnh hưởng đến suy nghĩ. Hoặc có lẽ về cơ bản cô không muốn nghĩ, chỉ tiếp tục hỏi anh: “Anh đang ở đâu?” Đầu dây bên kai không ngắt điện thoại nhưng cũng không có tiếng trả lời.
Thẩm An Nhược cầm điện thoại ngẩn ra vài giây, tâm trí dần trở nên mơ hồ hỗn độn, những cảm xúc không thể gọi tên dâng lên, đột nhiên như hiểu ra điều gì đó, cô đứng lên mở cửa phòng. Đèn cảm ứng ở hành lang sáng lên, Trình Thiếu Thần đang đứng ở tay vịn cầu thang, người và đầu tóc đều hơi ướt, vẻ mặt rất nghiêm túc, chỉ có lúm đồng tiền là càng thêm sâu, đáy mắt như có ý cười. Nhìn cô đứng ở cửa, anh mỉm cười: “Em đang dùng hành động thực tế để đón chào anh phải không?” Giọng nói của anh ấm nhưng hơi khàn, hoàn toàn không giống trước đó.
Thẩm An Nhược nhanh chóng nhận ra mình lại bị anh đùa giỡn, quay người vào muốn đóng cửa nhưng không nhanh tay bằng Trình Thiếu Thần, trước khi cô kịp đóng cửa, anh đã chặn lại. Cô sợ làm anh bị thương nên dừng lại, bực mình cắn môi, hoàn toàn bất ngờ khi anh ngay lập tức đẩy cô vào trong, đá cửa đóng lại, khóa trái, đẩy cô áp sát tường, môi anh phủ lên môi cô, dường như muốn ςướק đi hết hơi thở của cô.
Thẩm An Nhược không kịp phản ứng, hoảng loạn đặt tay lên Ⱡồ₦g иgự¢ anh ngăn không cho anh tiến lại gần thêm, nhưng hai tay đã bị một tay anh giữ chặt đặt ra sau lưng, tay còn lại ôm chặt eo cô, làm cô càng ép chặt anh. Thẩm An Nhược hoàn toàn mất tự chủ, ý thức cũng mất sạch, ý niệm muốn phản kháng bỗng chốc tiêu tan, để mặc anh cưỡng đoạt, khuấy đảo cho đến khi cô được anh bế lên đặt trên giường. Cô bỗng cảm thấy choáng váng, tâm trí trở nên mơ hồ, chỉ cảm nhận được bàn tay và bờ môi anh đang chu du trên khắp cơ thể mình, đến nơi nào là nơi ấy bùng lên những ngọn lửa nhỏ.
Trời mùa hè nóng nực, quần áo không mặc nhiều, cho đến lúc này, cơ thể của cô đã lồ lộ ngay trước mất anh. Thân thể Thẩm An Nhược như chìm vào bến mê, một tiếng thở dài khe khẽ vang lên trong tim, ý thức cũng rời bỏ, chỉ còn bản năng đang trỗi dậy. Trình Thiếu Thần đột nhiên dừng lại, ngẩng lên một chút, anh nhìn thẳng vào mắt cô: “Em có nhận ra anh là ai không?”
Đôi mắt anh sâu thẳm mà trong suốt, lúc này như ẩn chứa thứ cảm xúc mơ hồ nào đó cũng hệt như cảm giác đê mê trên cơ thể lúc này, Thẩm An Nhược không trả lời, chỉ vươn cánh tay ôm cổ anh, rướn người áp đôi môi lạnh lẽo của mình lên làn môi ấm áp của Trình Thiếu Thần. Trong một thoáng, khi Trình Thiếu Thần tiến vào cơ thể cô, tiếng kêu đau đớn của cô tan biến nơi đầu môi anh.
Sấm chớp đã ngừng, mưa ngày càng to, từng hạt từng hạt, đập mạnh vào cửa sổ, như thế muốn nhấn chìm tiếng thở hổn hển của hai người. Trong phòng vô cùng oi bức, điều hòa và quạt đều chưa được mở, Thẩm An Nhược thở ra, toàn thân đau nhức, mồ hôi tuôn chảy, cảm giác trong phòng lẫn bên ngoài kia, cả trong và ngoài cơ thể cô đều bị nước bao bọc, nước mắt lặng lẽ rơi xuống. Đến nửa đêm, khi mọi thứ tĩnh lặng, mưa cũng đã tạnh, nước mắt cô vẫn lặng lẽ rơi, hình như muốn đem tất cả nước mắt suốt bao năm qua chất chứa trong lòng trào ra bên ngoài. Thẩm An Nhược không muốn đánh thức Trình Thiếu Thần, nhẹ nhàng cuộn mình lăn ra tận mép giường, cách anh thật xa, hoàn toàn không một tiếng động nào. Đột nhiên Trình Thiếu Thần trở mình, Ⱡồ₦g иgự¢ áp chặt vào lưng cô, giơ tay ôm lấy cô, nhẹ nhàng trượt lên phần eo của cô. Hơi thở của cô trong phút chốc như dừng lại, đến cả nước mắt cũng ngừng theo, anh chỉ khẽ lấy tay mình nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt cô. Cô tiếp tục im lặng nhưng cảm thấy không thoải mái chút nào, khẽ thở dài. Tiếng Trình Thiếu Thần vang lên sau lưng cô, thật trầm, thật thấp: “Em như ậy khiến anh cảm thấy mình vừa phạm trọng tội, hơn nữa còn thất bại hoàn toàn.”
Cô quay người lại gối đầu lên cánh tay anh, rồi được anh ôm thât chặt. Thẩm An Nhược kéo chăn lên, ngập ngừng: “Em chỉ nhớ đến ông, rất nhiều năm về trước, ông cũng mất trong một đêm mưa gió như vậy.”
**** ***
Từ: Blog của Thẩm An Nhược.
Chế độ xem: Không công khai.
Để một số chuyện chính thức trở thành dĩ vãng cần rất nhiều dũng khí để nhìn thẳng vào nó. Có lẽ mình thực sự rất yêu Giang Hạo Dương, đã từng là như thế, có lẽ cho tới tận bây giờ tình yêu ấy vẫn luôn nhiều hơn những gì mình thừa nhận, vì thế mới tính toán so đo, lúc nào cũng tự nhắc nhở bản thân không được rơi xuống vũng bùn, tôn nghiêm danh dự chẳng còn, đến cả lời từ biệt anh cũng không quá quan trọng. Cuối cùng tất cả cũng đã qua, thế càng tốt, thật sự tốt.
Giữa người với người luôn phải tìm một điểm cân bằng mới có thể duy trì mối quan hệ hòa bình, yên ổn. Như Trình Thiếu Thần, mình lợi dụng anh ấy, vì thế cũng cam tâm tình nguyện bị anh ấy lợi dụng, hoàn toàn không muốn đi sâu tìm hiểu ý định của anh ấy là gì, lúc nào anh ấy mới dừng trò đùa của mình lại, cũng hoàn toàn không để tâm.
Đôi khi, vững lòng và buông xuôi có lẽ cũng chỉ trong suy nghĩ. Người có lúc muốn hồ đồ lại không thể hồ đồ được, chi bằng cứ để thế này đi.
**** ***
Thẩm An Nhược vốn cho rằng quan hệ giữa mình và Trình Thiếu Thần sẽ nhạt dần đi, nhưng sự thật là mọi chuyện vẫn như cũ. Hai người vẫn hẹn hò ăn uống, thi thoảng liến láu đấu khẩu cùng nhau, không quá căng thẳng mà cũng chẳng lạnh nhạt xa cách. Buổi tối gặp nhau, anh sẽ kiếm cớ để ở lại nhà cô, hoặc bắt cô ở lại nhà mình. Quan hệ nam nữ đặc biệt là khi ở chung sẽ xuất hiện những ràng buộc về thể xác, giữa hai người cũng dần nảy sinh tình cảm. Ban đầu Thẩm An Nhược thấy khó thích nghi nhưng dần dần cũng quen. Trước dây cô thường bị mất ngủ, hay nằm mơ, mơ xong tỉnh lại thường không ngủ được. Nhưng khi ở trong vòng tay của Trình Thiếu Thần, cô lại có thể ngủ một cách ngon lành, cũng có khi bị đánh thức bỏi những giấc mộng, nhưng chỉ cần nghe tiếng tim đập và hơi thở đều đều bình yên của anh, cô lại cảm thấy an lòng, tiếp tục chìm vào giấc ngủ. Có lúc cô đã từng nghĩ rằng nếu quan hệ giữa hai người kết thúc, thì bản thân liệu có lưu luyến hay không. Cô cảm thấy phải cố gắng nhiều hơn để không lưu luyến và lún quá sâu, nhưng có lẽ thất vọng một chút cũng là điều khó tránh khỏi.
Một lần cuối tuần, Trình Thiếu Thần dụ dỗ thành công An Nhược đến nhà anh gói sủi cảo, rõ ràng anh không thích ăn sủi cảo, hôm đó cũng không phải ngày lễ. Thật ra từ trước đến nay Thẩm An Nhược chưa bao giờ tự tay mình làm sủi cảo, vốn định mua sẵn vỏ bánh và nhân, nhưng Trình Thiếu Thần cho rằng như vậy thì không tình cảm và chẳng phải là thực sự làm bánh, nhất quyết đòi cô phải tự tay nhào bột, làm nhân, khiến người cô rất nhếch nhác. Anh ở bên cười vui vẻ, thỉnh thoảng cũng chạy ra phụ giúp cô một chút nhưng càng giúp càng rối khiến Thẩm An Nhược hoài nghi hình như anh đang có ý phá mình.
Anh có người giúp việc theo giờ, cứ cuối tuần sẽ đến dọn dẹp và nấu luôn hai bữa, nhưng dạo gần đây Trình Thiếu Thần thường để cho cô dọn dẹp, lại thích làm khó Thẩm An Nhược, anh luôn nghĩ ra những món ăn kì lạ để cô thử nghiệm trong bếp. An Nhược thường mặc kệ nhưng cuối cùng vẫn bị lừa. Về cơ bản, cô cũng được tính là mẫu phụ nữ khéo léo, nhưng chẳng hiểu sao hết lần này đến lần khác vẫn bị anh đưa vào thế bí, lần nào cũng biến nhà bếp trở thành bãi chiến trường, có khi mấy món cô làm còn không thể ăn nổi, vậy mà anh vẫn hớn hở vào ăn vụng, Thẩm An Nhược cũng tranh thủ nhét thứ vừa khó ăn vừa khó coi đó vào miệng anh.
Cô sợ nhất là làm vỏ bánh, hồi nhỏ ở nhà bà bị lấy chày cán bột vụt vào lòng bàn tay nên để lại trong lòng cô không ít ám ảnh. Sủi cảo cô nặn hình thù rất xấu xí, Trình Thiếu Thần cười nhạo vừa đi rửa tay rồi vào giúp cô, không ngờ anh biết nặn bánh, bánh anh làm rất đẹp, khiến Thẩm An Nhược phải nhìn anh bằng con mắt khác.
“Có gì lạ đâu. Hồi nhỏ anh sống cùng bà ngoại, mỗi lần làm bánh đều là anh làm vỏ bánh lấy thêm ít bột rắc lên trên. Anh còn biết hấp bánh nữa, bà ngoại bị đau lưng, thường là anh nhồi bột rồi mới đưa cho bà. Ấy, em đừng có nghi ngờ anh như vậy, đến cả màn thầu táo đỏ dùng trong dịp năm mới anh cũng có thể làm đấy.”
“Anh nhìn ra bên ngoài đi, có con trâu đang bay trên trời kìa.”
“Em thật là không biết khiêm tốn, thấy anh thông minh hơn em thì xấu hổ lắm à. Em vụng một chút cũng không sao, anh không để bụng đâu.”
Thẩm An Nhược bị anh trêu chọc, bực mình không nói lại được liền đẩy anh ra ngoài, không cho anh bước vào bếp nữa. Cô ở trong bếp buộc chặt lại tạp dề, lấy vải buộc lên đầu, bị Trình Thiếu thần nhìn thấy, cười cô ăn mặc theo phong cách ‘cô gái Hà Lan’ thịnh hàng trong năm tới, thật biết nắm bắt xu hướng của thời đại, còn dùng điện thoại chụp lại mấy bức.
Hai người họ hệt như đang chơi một trò chơi gia đình. Thẩm An Nhược thầm nghĩ, người đàn ông kia có lẽ hồi nhỏ đã nhìn lén mấy cô bé chơi trò chơi gia đình, đóng vai nấu ăn chăm em thì cũng muốn tham gia nhưng sợ mất mặt, bây giờ mới có dịp chơi, vì vậy mới biến thái thế này. Chỉ nghĩ đến đó thôi cô đã không nhịn được cười.
Đồ ăn sắp xong thì có tiếng chuông điện thoại vang lên. Tiếng của Trình Thiếu Thần vọng ra từ phòng khách, có vẻ không vui lắm: “Đúng, đang ở nhà… Không cần lên đâu, lúc đến nơi gọi điện thoại là được, tôi sẽ tự đi xuống lấy… được rồi, biết rồi.”
Thẩm An Nhược thò đầu ra hỏi: “Có khách à?”
“Không, chuyển phát nhanh của công ty, có một kiện hàng thôi.”
Vài phút sau chuông cửa vang lên, Thẩm An Nhược chẳng thấy anh có động tĩnh gì bèn chạy ra xem, bất ngờ khi thấy Trình Thiếu Thần với một ông cụ đang giằng co nhau ở cửa. Nhìn thấy cô, ông cụ mỉm cười, quay qua Trình Thiếu Thần, hỏi: “Không mời ta vào uống trà hả? Đây là kiểu tiếp khách gì vậy?”
Trình Thiếu Thần nghiêng người để ông bước vào.
“Có cần cởi giày không?”
“Không cần.”
“Thích tha đất vào nhà hả?”
Thẩm An Nhược thấy hơi khó xử, tiến lên hay lùi lại cũng không được, người đàn ông tiến về phía cô: “Cô gái, lấy cho ta một đôi dép đi trong nhà.” Cô nhìn Trình Thiếu Thần, thấy anh không có phản ứng gì đành nghe theo.
Ông cụ đưa mắt nhìn quanh ngôi nhà, từ tốn ngồi xuống sofa, chỉ tay vào Trình Thiếu Thần: “Ngồi đi.:
Thẩm An Nhược quen biết Trình Thiếu Thần cũng không phải chỉ trong một chiều, rất nhiều loại phản ứng của anh cô đã được chứng kiến, nhưng kiểu phản ứng bị động thì chưa bao giờ thấy, nhất là vẻ cười gượng gạo này. Ông cụ chẳng đếm xỉa gì tới anh, tươi cười quay về phía Thẩm An Nhược: “Cháu là…”
Trình Thiếu Thần mím chặt môi, vốn không muốn trả lời, ông cụ ngồi trên ghế cũng chỉ nhìn về phía cô. Thẩm An Nhược cảm giác đầu mình tê rần, ông cụ này và Trình Thiếu Thần có ngoại hình khá giống nhau, phong thái và cách nói chuyện lại y hệt, cô cũng đã lờ mờ đoán ra người này là ai. Trình Thiếu Thần có thể lờ ông đi, nhưng cô thì không, đành ngượng ngùng trả lời: “Cháu là người dọn vệ sinh làm việc theo giờ.”
Ông cụ cười thành tiếng: “Con đúng là sáng tạo, tìm một cô giúp việc trẻ trung, xinh đẹp, giúp tap ha một chén trà nhé.” Thấy cô vẫn đứng nguyên tại chỗ, ông chợt ngừng lại, sau lại bổ sung thêm, “Trà xanh, loại nào cũng được, nếu như không có thì cho ta nước lọc cũng không sao.”
Thẩm An Nhược đi pha trà, tiện tay lấy cho Trình Thiếu Thần một cốc nước lọc, anh rất ít khi uống trà. Ông cụ hình như đang nói gì đó, giọng rất nhỏ, thấy cô ra liền ngẩng đầu lên mỉm cười hiền từ với cô, chỉ có điều nụ cười như ẩn chứa điều gì đó rất sâu xa: “Cháu làm cơm có đủ cho ba người ăn không?” Thấy Thẩm An Nhược gật đầu, ông liền ấn điện thoại: “Các anh đi ăn cơm đi, bốn mươi phút sau đón ta.”
Cô bị kẹt ở giữa, cảm thấy vô cùng khó xử, đang định lấy cớ có việc để đi trước, thì Trình Thiếu Thần ngẩng đầu lên nhìn cô: “Nếu em có việc thì cứ về trước đi.” Thẩm An Nhược thấy đúng như ý nguyện, toan đứng dậy, không ngờ ông cụ lại mở miệng: “Cậu hai Trình, gia giáo của cậu đâu hết rồi, bây giờ là mấy giờ rồi, cậu có thể để một cô gái bụng đói mà đi sao?”
Bữa cơm này xem ra chỉ có mỗi ông Trình Hưng Hoa là vui vẻ, thoải mái nhất. Cô chỉ làm hai món rau, thêm một canh, ngoài ra có sủi cả, thế mà lại được khen ngợi hết lởi:
“Rau cần tây xào rất vừa lửa.”
“Măng tay xào thịt, cháu đã ướp qua với muối phải không, vị cũng rất ngon.”
Thẩm An Nhược chỉ có thể khiêm tốn mà nhận lời khen của ông. Thực ra từ đầu đến cuối chỉ có mình ông lão nói chuyện, Trình Thiếu Thần không hề mở miệng xen vào.
“Thiếu Thần, mẹ con trước nay không nấu ăn, con có nhớ hồi có lần các con suýt bị ngộ độc không?”
“Con không nhớ.”
“Sang tuần bớt chút thời gian về thăm mẹ con, dạo này mẹ con bị đau đầu, cả ngày cứ nhắc đến tên con khiến ta cũng phát bực.”
“Sang tuần con đi công tác.”
“Món sủi cảo này có vị giống món bánh mà bà con làm năm đó. Chậc, hôm nay là sinh nhật bà, chớp mắt mà bà đã đi được bao nhiêu năm rồi.”
Cuối cùng Trình Thiếu Thần cũng mở miệng, nói một câu dài nhất trong suốt ba mươi phút trở lại đây: “An Khải sắp đóng cửa hay sao mà tự nhiên ngài Trình lại rảnh rỗi vậy?”
Thấy anh cuối cùng cũng chịu mở lời, ông lão lại cười: “Ta không hiểu, An Khải với con có liên quan gì đến nhau đâu, nếu nó sụp đổ thì con được lợi lộc gì?”
Trình Thiếu Thần cúi đầu tiếp tục cắm cúi ăn, vừa lúc tiếng chuông điện thoại vang lên bèn đứng dậy, quay người đi ra ban công: “Con đi nghe điện thoại.”
Tiếp …
Bàn ăn thiếu mất một người, áp lực bỗng giảm đi nhiều, thật ra thì mọi người đều đã no. Thẩm An Nhược thay xong quần áo, cảm thấy không còn khó xử như ban nãy. Trình Hưng Hoa cũng không làm khó cô, chỉ hỏi cô một vài câu về gia đình, nhà ở đâu, bố mẹ làm gì, trong nhà có những ai, không vạch trần lời nói dối ban nãy của cô, cũng không hỏi quá nhiều vấn đề riêng tư. Thẩm An Nhược không dám nói dối thêm đành thành thật trả lời.
“Thiếu Thần nhà chúng ta cái gì cũng tốt, chỉ là tính khí không được bình thường lắm, từ nhỏ đã không có cách nào nói được nó. Cháu chỉ cần mặc kệ nó là sẽ không bị nó bắt nạt.”
Điều này là có ý gì đây, cha con nhà này thật khó đối phó. Thẩm An Nhược đang vắt óc nghĩ xem nên trả lời như thế nào thì Trình Thiếu Thần đã quay lại: “Ngài Trình, xe của ngài đang đợi ở dưới lầu rồi.”
Thẩm An Nhược dọn dẹp phòng bếp, Trình Thiếu Thần ngồi dựa lưng vào sofa trong phòng khách, không hề có ý định động tay vào việc gì. Thẩm An Nhược cũng không cần anh giúp càng đỡ gây thêm phiền phức.
“Anh có thể nói với em là bố anh đến để em tránh đi mà.” Thẩm An Nhược nghĩ lại chuyện ban nãy, có chút giận dỗi.
“Tại sao em phải tránh mặt? Cũng không phải là người em không thể gặp.”
“Vừa rồi mất mặt quá, đã thế anh lại không giúp em giải vây.”
“Em đâu có ngốc đến mức tình huống đó mà không đối phó được, chẳng nhẽ bao nhiêu năm làm việc của em là vô ích hà? Huống hồ anh cũng không biết nên giải vây giúp em kiểu gì nữa.”
“Làm gì mà anh với bố anh cứ như thù địch vậy? Ông lớn tuổi rồi mà còn phải chăm lo chuyện của anh.”
“Chậc, em bị bố anh mua chuộc rồi sao? Em phát hiện ra lấy lòng ông ấy tốt hơn là lấy lòng anh rồi hả?”
Thẩm An Nhược giả vờ không nghe thấy.
“Có điều, trước nay ông ấy đều không hài lòng với mấy người ở cạnh anh, hôm nay lại có thiện cảm với em. Này, em phải cẩn thận, đàn ông lớn tuổi càng đáng sợ hơn đấy, em ngốc nghếch thế, căn bản không phải là đối thủ của ông ấy đâu.”
“Anh bị thần kinh hả!” Cô vừa rửa tay xong, cố ý vẩy nước vào người anh: “Có lẽ là do em vừa nông dân vừa thô tục, khác xa với mấy cô nàng tiểu thư đài các của anh trước kia, hợp với cách đáng giá của các cụ thì sao.”
Trình Thiếu Thần cười phá lên, biếng nhác ngả người ra ghế: “Cái này là em nói đấy nhé.”
Thẩm An Nhược dọn dẹp nhà bếp xong, không nhịn được quay sang anh: “Anh với bố giận nhau làm gì. Là người nuôi dưỡng anh, không phải kẻ thù của anh, anh không sợ bác bị anh làm cho tức giận mà sinh bệnh hả, lẽ nào anh không cảm thấy phiền lòng?”
“Đã nhiều năm rồi không nói chuyện với ông ấy, cũng quên mất cảm giác ở chung như thế nào rồi.” Trình Thiếu Thần thở dài, “Có chút mâu thuẫn với ông, nhưng vẫn chưa giải quyết được.”
“Cha con với nhau mà còn mâu thuẫn gì? Trừ phi ông ép anh học môn anh không thích, ép anh đi học trường anh không mong muốn.”
“Còn gì nữa?”
“Hoặc là ông làm chuyện có lỗi với mẹ anh, anh thay mẹ trút giận? Cũng có thể… phá vỡ mối tình đẹp đẽ của anh?... Thậm chí không chỉ một lần?” Thẩm An Nhược bổ sung thêm.
Trình Thiếu Thần cười lớn: “Thẩm An Nhược, lúc em nói nhiều hóa ra lại đáng yêu như vậy, sao mà em thông minh thế, đoán ra mọi chuyện một cách chính xác.”
“Trong tiểu thuyết và phim ảnh đều có những tình tiết như thế.” Thẩm An Nhược nhìn anh đầy coi thường.
Hai người đi ăn ở một nhà hàng đúng vào giờ cao điểm nên phải đứng đợi một lúc lâu. Trình Thiếu Thần mất kiên nhẫn, đến nói chuyện điện thoại cũng có thể nhận ra anh đang tức giận.
“Không được… đây là mức thấp nhất rồi. Không, không cần thương lượng thêm gì cả, cứ như vậy đi… được rồi, vậy tôi sẽ chờ xem. Tạm biệt.”
“Tôi với anh ta không có gì để nói. Anh bảo là tôi đã ra nước ngoài… Không cần chủ động liên lạc với họ, cứ để họ tự gọi lại, anh không hiểu rằng ai nóng vội trước sẽ rơi vào thế bị động sao… Vấn đề này có cần thiết phải hỏi tôi không? Tôi trả lương cho anh để làm gì?”
“Đưa A23 vào danh sách từ chối giao dịch của chúng ta. Bọn họ cũng không phải là lựa chọn duy nhất của chúng ta… Đúng, sau này phải chú ý, đừng nhắc đến họ trước mặt tôi.”
Thẩm An Nhược cảm thấy hoàn toàn xa lạ với một Trình Thiếu Thần đang đứng trước mặt mình. Rõ ràng anh là một người rất bình tĩnh, giọng điệu luôn ôn hòa, nhưng ánh mắt lại vô cùng lạnh lùng, càng nhìn càng thấy lạnh lẽo. Thấy cô quay sang mình, Trình Thiếu Thần mỉm cười: “Không có gì, gần đây việc công ty hơi bận rộn một chút.”
“Có rắc rối gì à?”
“Không. Là rắc rối của người khác.”
Khi anh cười, mắt ánh lên ánh sáng vô cùng ấm áp, tựa như mặt trời sau cơn mưa. Đồ tắc kè hoa! Thẩm An Nhược nhủ thầm trong lòng, đột nhiên cảm thấy con người trước mắt mình thật đáng sợ. Trình Thiếu Thần cũng tiện tay tháo luôn pin điện thoại của mình ra.
Thức ăn của nhà hàng đưa lên rất chậm chạp, phục vụ cũng không tốt.
“Anh không hiểu, mỗi lần ăn phải đợi ít nhất là ba mươi phút, phục vụ so với tiêu chuẩn cũng kém hơn rất nhiều mà em lại cứ khăng khăng đến đây ăn.” Trình Thiếu Thần phàn nàn.
“Món măng thái sợi ở đây là ngon nhất, nhà hàng nào cũng không bằng.”
“Bởi vì em phải đợi quá lâu nên đã đói mềm rồi chứ sao, cho em ăn mầm đá cũng thấy ngon.” Trình Thiếu Thần rút điện thoại di động ra không biết để làm gì, có lẽ nhớ ra mình đã tháo pin điện thoại nên nói với Thẩm An Nhược: “Cho anh mượn điện thoại của em.”
Thẩm An Nhược cũng chán vì phải chờ đợi, đang xem Tom và Jerry trên điện thoại, lúc đưa qua cho anh vẫn chưa thoát về màn hình chính. Trình Thiếu Thần nhìn màn hình điện thoại, cười cười bĩu môi: “Trẻ con.”
Thực ra gần đây hai người lại cãi nhau một trận, chiến tranh lạnh mấy ngày liền mà vẫn kiên quyết không chịu gặp mặt nhau. Đã hai ngày Trình Thiếu Thần không gọi điện thoại cho cô, Thẩm An Nhược nghĩ thầm, vậy là GAME OVER, cuối cùng đã kết thúc, một cảm xúc kì lạ nhói lên trong tim, vừa có gì đó vui mừng lại có chút thất vọng. Hai ngày sau anh mới gọi điện cho cô, giọng điệu ấm áp, thái độ cũng nhẹ nhàng, không nhắc gì đến chiến tranh giữa hai người.
Mấy chuyện làm nũng hay giận hờn gì đó Thẩm An Nhược không rành, cô cũng cố gắng quên đi chuyện cãi cọ vừa rồi, chỉ có điều trong lòng khó tránh khỏi đôi chút buồn bực, không thèm tươi cười khi nhìn thấy anh, nhưng Trình Thiếu Thần cũng không để ý.
Trình Thiếu Thần trả điện thoại, cô lại tiếp tục xem phim hoạt hình của mình, chỉ nghe giọng người đối diện vang lên: “Tháng sau anh đi Paris. Không phải em vẫn muốn đi Pháp sao? Em xin nghỉ mấy ngày đi cùng anh đi.”
“Tháng sau công ty rất bận.”
Trình Thiếu Thần cười: “Sao em luôn bận hơn chủ tịch Nghê vậy nhỉ? Trong danh sách mười nhân viên xuất sắc nhất công ty năm nay không có em à?”
Thẩm An Nhược nhướng mày nhìn anh: “Em là người thứ mười một, cảm ơn anh. Em chỉ muốn đi xem cánh đồng hoa oải hương ở Provence mà thôi nhưng mùa này lại không có hoa.”
“Vậy đến thăm bảo tang Louvre và đại lộ Champs-Élysées cũng được. Nếu có thời gian đi Venice du lịch.”
“Công ty đang cắt giảm biên chế, anh dụ em trốn đi chơi ngay lúc nước sôi lửa bỏng này sao? Em mà mất bát cơm thì anh được lợi gì?”
“Tại sao không được lợi lộc gì, nếu như em không có cơm ăn thì lấy anh làm phiếu cơm dài hạn cũng được, để đề phòng lúc anh không vui sẽ để em đói dài dài, em cũng sẽ không dám hung hăng ngang ngược khi ở với anh nữa.”
Thẩm An Nhược cũng nhạo lại anh: “Công ty anh muốn chen chân vào ngành công nghiệp ăn uống hả?”
“Cũng có ý định như vậy, chỉ có điều hiện tại đang nghiên cứu ngành chăn nuôi.” Anh nhìn Thẩm An Nhược bực mình cắn môi không nói được câu nào, mỉm cười để lộ lúm đồng tiền. “Ví dụ nhé, Thẩm An Nhược không thích đồ trang sức ngọc ngà, không hiểu đồ hàng hiệu, không tiêu xài lãng phí, ăn uống lại không tốn là bao, như vậy chi phí chăn nuôi sẽ cực thấp, chẳng mấy chốc mà đạt mục tiêu.”
Thẩm An Nhược muốn ném điện thoại vào anh nhưng mọi người xung quanh quá đông, bảo vệ hình tượng của mình là thượng sách, vì thế làm như không nghe thấy, trấn tĩnh ngồi uống nước.
Trình Thiếu Thần vẫn tiếp tục nói: “Em thật sự không muốn cân nhắc chút nào sao? Công việc này của em cho dù có mất đi cũng không đáng tiếc lắm đâu? Anh chỉ cảm thấy kì lạ, đến cả anh mà em cũng lười ứng phó, vậy làm sao em có thể cam tâm tình nguyện mỗi ngày vui vẻ mà chịu đựng mấy ông già ở công ty em chứ?”
Thẩm An Nhược nghiến răng ken két: “Cân nhắc cái gì? Về chuyện được anh bao nuôi hả? Anh định nuôi em đến lúc béo mầm thì đem đi Gi*t thịt hay đợi đến lúc cao giá thì bán đi?”
Lời nói ra rồi cô mới kịp định thần lại, rõ ràng Trình Thiếu Thần chỉ hỏi cô có muốn đi Provence với anh không mà cô lại kích động đến mất cả lý trí như thế.
“Thẩm An Nhược, hóa ra em có khiếu hài hước ghê nhỉ, trước đây anh không phát hiện ra đấy.” Thẩm An Nhược chán nản nhận ra mình lại trở thành trò tiêu khiển cho Trình Thiếu Thần, anh đang cười rất vui vẻ, phải kìm nén lắm mới nói tiếp được câu sau: “Vậy em muốn được nuôi đến khi nào?”
Thẩm An Nhược điên tiết ném điện thoại vào người Trình Thiếu Thần nhưng anh nhanh tay bắt được. Lúc anh đang cười nghiêng ngả thì phục vụ đã mang đồ ăn lên. Thẩm An Nhược tập trung dùng bữa, không thèm để ý đến Trình Thiếu Thần, cũng may anh cũng không có ý định trêu chọc cô nữa.
Cô ăn chưa được một nửa thì Trình Thiếu Thần đã ngừng đũa, không hối thúc cô mà chỉ với lấy tạp chí du lịch xem lướt qua. Thấy cô đã ăn xong mới mở đến một trang cho cô xem: “Em có bằng lái xe chưa? Loại xe này rất thích hợp cho con gái đi, em thích không?”
Thẩm An Nhược lườm anh: “Đây có phải là loại xe vợ bé trong truyền thuyết không? Anh thấy em và chiếc xe này liên quan gì đến nhau?”
Những ngày đó, Thẩm An Nhược cảm thấy quan hệ giữa mình và Trình Thiếu Thần dần dần rơi vào một vòng luẩn quẩn, hai người họ lúc thì lạnh nhạt, lúc thì lại quấn quýt nồng nhiệt. Mặc dù Thẩm An Nhược đã tu luyện đến cảnh giới thần kinh trì trệ vô cùng nhưng linh cảm vẫn rất nhạy bén, cô nhận ra dạo gần đây tình cảm của Trình Thiếu Thần đối với cô rất lạ. Anh vốn thay đổi như chong chóng, ví như ngày hôm nay, phút trước còn không kiên nhẫn nổi, phút sau lại vô cùng gần gũi, có lúc cô có cảm giác rất mạnh mẽ rằng anh đang nhìn mình nhưng khi cô ngẩng đầu lên lại thấy anh nhìn đi hướng khác.
Đến cả thái độ của anh cũng dần dần chỉ cho có lệ. Thẩm An Nhược không cảm nhận được anh thật lòng với mình, có điều đến nước này cô mới tin, thì ra trước đây anh chưa bao giờ thật lòng, nhưng chí ít cũng từng dụng tâm. Bữa tiệc nào rồi cũng có lúc tàn, ђàภђ ђạ nhau mệt mỏi đến khi chẳng còn chút sức lực nào, nên kết thúc đi thôi. Cô là người khá thoáng, từ trước đến nay chưa bao giờ đặt quá nhiều kì vọng vào mối quan hệ này, mỗi ngày cứ vậy mà trôi qua. Khi anh đối xử với cô cho có lệ, thì cô đến việc miễn cưỡng đáp lại cũng lười, nhưng nếu như có hôm nào đoa anh chú ý săn sóc cô một chút, cô cũng sẽ vui vẻ mà ngoan ngoãn nghe theo.
Có lẽ đã đến hồi kết của câu chuyện, nên hai người lại càng trân trọng khoảng thời gian trước mắt, càng về sau, tuy mỗi ngày cơ hội gặp nhau đều ít đi, nhưng mỗi khi ở bên nhau lại hết sức thận trọng, không trêu chọc nhau để tránh gây tổn thương cho đối phương. Về điểm này, khó có lúc nào hai người lại ăn ý với nhau như thế, bởi lần gần đây nhất Trình Thiếu Thiều trêu chọc làm Thẩm An Nhược tức giận, nên về sau anh cũng ít chọc cô hơn.
Trình Thiếu Thần không phải là người nhẫn nại, nhưng khi ở trên giường thì anh lại hết sức kiên nhẫn, khéo léo dẫn dắt từng bước, dùng lời lẽ dịu dàng vuốt ve мơи тяớи khiến cô chẳng thể đề phòng, chỉ cần anh muốn, anh sẽ có thể có được cô.
Đôi lúc Thẩm An Nhược cảm thấy có lẽ Trình Thiếu Thần xuất phát từ trách nhiệm và thể diện của người đàn ông, chỉ đang chờ cô chủ động rời bỏ, mà cô thì lần nào cũng vì những bịn rịn không tên mà tự đánh mất dũng khí để mở lời, chỉ còn cách tiếp tục duy trì trạng thái này.
Lúc này đây, Thẩm An Nhược đang nằm trong vòm иgự¢ trần của Trình Thiếu Thần, khẽ khàng ôm lấy bụng anh, nghe tiếng trái tim đập từng nhịp bình yên, cảm thấy anh cũng đang nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng trần của mình. Bốn bề tĩnh lặng, đèn không bật, chỉ còn âm thanh của nhịp tim và hơi thở. Chợt có một ý nghĩ thoáng qua đầu cô trước khi chìm vào giấc ngủ: Cho dù sau này cô hoàn toàn quên mất người đàn ông này, cả tên tuổi và hình dáng của anh, thì cô cũng sẽ mãi mãi ghi nhớ khoảnh khắc ấm áp và yên bình này.