Thẩm An Nhược không nhớ mình và Giang Hạo Dương vì chuyện gì mà cãi vã, chiến tranh lạnh rồi dẫn đến chia tay. Cô chỉ có thể nhớ được những chi tiết vụn vặt, hoàn toàn không có mối liên kết gì, chỉ như đoạn kết của một bộ phim truyền hình dài tập.
Như thế cũng tốt, ai đó đã từng nói rằng, chỉ nên nhớ những điều cần nhớ, quên những điều nên quên, cuộc sống như thế mới thoải mái được.
Có điều, cô lại nhớ rất rõ câu chuyện đã bắt đầu như thế nào. Có lúc hồi tưởng lại, hết như xem một bộ phim cũ, rõ ràng đã rất lâu rồi nhưng lại cảm thấy vô cùng thân thuộc và rõ ràng. Đó như một chương của cuốn sách đời cô, hoàn toàn không thể vì kết thúc không vừa ý mà cố tình coi thường cả một quá trình.
Lần đầu Thẩm An Nhược nghe thấy tên của Giang Hạo Dương là lúc vừa bước vào năm nhất được vài ngày, khi đó bọn cô vẫn chưa hoàn thành hai tuần huấn luyện quân sự đầu tiên. An Nhược lần đầu rời xa gia đình, ban đêm nhớ cha mẹ không ngủ được, nhớ tới bức thư gửi về nhà mới viết được một nửa, định ngồi dậy ra ngoài hành lanh viết cho xong.
Không ngờ khi tới đầu hành lang thì nghe thấy tiếng nói chuyện khe khẽ, hóa ra có người đang gọi điện thoại. Ngày đó, chưa có di động, điện thoại trong kí túc xá cũng chỉ vừa mới được lắp, cho nên điện thoại công cộng ở cuối hành lang mỗi tầng vẫn chưa được tháo xuống. An Nhược đặt tờ giấy viết thư lên mặt bàn trong nhà vệ sinh, nhờ vào ánh đèn chăm chú viết, hành lang vô cùng yên tĩnh nên mặc dù cô đã cố ý tránh đi thật xa, giọng nói từ phía bên kia cũng cố gắng kìm chế thật nhỏ nhưng cô vẫn có thể nghe được. Lát sau hình như cô gái kia bắt đầu khóc thút thít, láng máng như là: “Giang Hạo Dương, anh nói gì đi chứ. Anh có đang nghe em nói không? Anh không được cúp điện thoại!” Tiếng khóc của cô gái ngày một lớn dần, tuy cố kìm nén lại nhưng vẫn nghẹn ngào, chỉ nghe cô ấy nói tiếp, “Giang Hạo Dương, anh không thể như thế với em được. Tại sao anh lại đối xử với em như vậy?”
Thẩm An Nhược cảm thấy mình thế này thật tội lỗi, mặc dù cô hoàn toàn vô tội, đành vội vã thu dọn đồ đạc nhanh chóng quay về phòng. Bước ra khỏi phòng vệ sinh, không ngờ cô gái ấy đã cúi đầu bước vào thoáng nhìn qua, Thẩm An Nhược đã nhận ra đó là một chị học năm ba cùng khoa, đội trưởng đội cổ vũ, là một cô gái xinh đẹp và kiêu ngạo như thiên nga, cô ta dẫn đầu đoàn múa trong đêm dạ hội chào đón tân sinh viên, được cả trường hâm mộ. Vậy mà, giờ đây đầu tóc lại tả tơi, nước mắt lưng tròng, trông thật vô cùng thảm hại.
Khi đó, cô vẫn chưa bao giờ trải qua một tình yêu thật sự, vì vậy không thể hiểu nổi tại sao một tình yêu vốn ngọt ngào lại có thể khiến người ta khóc lóc thảm thiết, một cô gái vốn rất hạnh phúc lại có thể cam tâm tình nguyện hạ thấp bản thân xuống bùn như vậy.
Về sau nghĩ lại, có lẽ chính vì ấn tượng đầu không tốt ấy khiến cho cô luôn luôn nhắc nhở bản thân trong suốt thời gian quen Giang Hạo Dương là vĩnh viễn cũng không được để bản thân mình rơi vào tình trạng thảm hại, lúc nào cũng chuẩn bị tinh thần để ra đi không vướng bận gì, vì thế mới khiến hai người cuối cùng lâm vào bế tắc, đành phải chia tay. Lúc đó Giang Hạo Dương nói: “Thẩm An Nhược, em chẳng phải là không thật lòng với anh, hãy yên tâm đặt cả tương lai của em cho anh. Anh hi vọng vợ của anh trong tương lai sẽ là em, anh nói điều này là thật lòng. Nhưng em đã bao giờ nghĩ tới tương lai của chúng ta sẽ thế nào chưa? Em với anh đến một chút lòng tin cũng không có.” Vài năm sau, nghĩ về khoảng thời gian này, Thẩm An Nhược cũng thừa nhận rằng chỉ có một người cố gắng sẽ không có tác dụng gì, hai người bọn họ, là ai phụ ai, có lẽ về cơ bản không thể là một đôi.
Chẳng bao lâu cô lại được nghe nhắc tới cái tên Giang Hạo Dương một lần nữa. Tân sinh viên đã bắt đầu chính thức nhập học, cũng như tất cả những sinh viên mới khác, mỗi tối sau khi tắt đèn chị em thường tụ tập nói chuyện với nhau. Và hoàn toàn không ngoại lệ, chủ đề của các cô gái luôn luôn là về các chàng trai.
“Mọi người hôm nay có nhìn thấy cô gái ở cạnh Từ Chí Nghị không? Sinh viên năm nhất đó thật sự quá lợi hại, mới vào trường chưa được mấy ngày.” Tôn Băng Băng bắt đầu câu chuyện.
“Từ Chí Nghị là ai thế?”
“Là thành viên trong ban lãnh đạo của hội học sinh trường chúng ta. Thẩm An Nhược à, cậu chẳng chịu cập nhật thông tin gì cả.”
“Không chừng nguời ta quen biết nhau từ trước rồi ấy chứ.” Trương Lệ đoán.
“Không thể nào, cô bé nữ sinh ấy là người ở đây mà.” Hứa Chi tuyên bố có vẻ đắc ý, “Còn nữa, hôm any tớ và Phi Phi theo dõi cô ấy, cô ấy học bên khoa kế toán mà.”
“Thôi được rồi, các bạn rảnh quá không có chuyện gì đẻ làm à.” Bạch Hân Nhã lên tiếng.
Thẩm An Nhược rất buồn ngủ, nhưng Tôn Băng Băng ở giường trên lại đang nằm chen chúc bên cạnh. Thực ra cô vẫn đang đeo tai nghe, hoàn toàn không hứng thú với những câu chuyện đồn thổi trong trường, lại cảm thấy thế này thì không lịch sự, đành chỉ đeo một bên tai nghe, bỏ tai kia ra, Tôn Băng Băng cũng rất tự nhiên đeo một nghe của cô lên, “Ôi, An Nhược, cậu đang nghe Từ Tiểu Phượng sao, thứ nhạc này lâu quá rồi.”
“Ừ, cho dễ ngủ ấy mà.”
“Nghe nói Giang Hạo Dương và Qúy Nhã Đình chia tay rồi. ,Mọi người không thấy Qúy đại mỹ nhân của chúng ta mấy ngày nay hốc hác tiều tụy sao.”
“Anh Giang đó thật bản lĩnh, bạn lớp bên nói với tớ là bạn gái cũ của anh ấy là hoa khôi của trường Đại học Ngoại Ngữ đấy.”
“Người ta có sức cuốn hút nhỉ! Các cô gái ở trường chúng ta cũng tốt đấy chứ, không ngờ còn bị trường ngoài cạnh tranh. Nghe nói lần trước, những người bên trường Ngoại Ngữ đó chửi trường chúng ta thậm tệ đó.”
“Sao bạn biết Giang Hạo Dương là người phụ tình chứ, chuyện hợp tan là chuyện quá bình thường mà. Anh Giang bây giờ có bạn gái mới chưa?”
“Hiện giờ thì vẫn chưa có. Nếu có chắc chắc phải giấu thôi, không thì làm sao tránh được bị người ta lên án chứ…”
An Nhược mơ mơ màng màng cũng nói chêm vào một câu: “Cái tên Giang Hạo Dương này sao nghe mà quen quá…”
“Thẩm An Nhược, thua cậu rồi, chủ tịch hội học sinh của chúng ta, hôm đón tân sinh viên không phải cậu cũng ngủ gật đấy chứ…” Tôn Băng Băng hơi nổi nóng.
À, Thẩm An Nhược bỗng nghĩ ra. Vừa lúc nãy đang nói đến ai ấy nhỉ? Quý Nhã Đình, hóa ra chị ấy tên là thế, đúng là người hợp với tên. Chỉ có điều…
“Giang Hạo Dương, cả ba chữ ấy đều có bộ thủy đúng không? Anh ấy chắc là ngũ hành thiếu thủy nên mới lấy cái tên này.” An Nhược bỗng nảy ra một ý nghĩ hết sức kì lạ.
Cô hoàn toàn không chú ý đến Giang Hạo Dương. Hôm diễn ra lễ đón tân sinh viên, cô chỉ hướng ánh mắt về một nam sinh khác. Người đó không hẳn là quá đẹp trai, khí chất lạnh lùng, lên sân khấu hát Chúc phúc của Trương Học Hữu. Lúc cậu đứng trên sân khấu, cũng hoàn toàn không cảm thấy chút gì đặc biệt, vì trên sân khấu lúc đó có quá nhiều các cô gái xinh đẹp, thế nhưng chỉ cần cậu bắt đầu hát, cả hội trường bỗng im lặng, giọng hát của cậu rất dịu dàng êm ái, âm cuối như mang theo từ tính, An Nhược cảm thấy cậu hát hay hơn cả Trương Học Hữu. Lúc cậu lui về sau sân hậu trường, bỗng nhiên quay đầu hướng về phía khán phòng mỉm cười. Trong khoảnh khắc ấy, An Nhược như có thể nghe thấy âm thanh của hạt giống đang nảy nở trong lòng mình. Ngày trước lúc đọc tiểu thuyết đều hình dung khi người con gái bị tiếng sét ái tình, đều dùng cụm từ ‘trong lòng hình như có một đóa hoa nở rộ’, cô thường cười cho rằng đó chỉ là câu chuyện phóng đại, cho đến hôm nay cô mới tin đó là thật.
Cậu ấy tên là Lý Hải Kiếm, là sinh viên năm tư. Thực ra lúc đó An Nhược cũng không có bất kì suy nghĩ gì, chỉ biết rằng khi thấy cậu ấy trong sân trường thì vô cùng vui vẻ, cả ngày không gặp cậu ấy chẳng hiểu sao lại thấy hụt hẫng.
Vừa nhập học đã có một trận thi đấu bóng rổ vòng tròn chào đón tân sinh viên, một người mù tịt về thể thao như An Nhược lại ngày ngày cứ đúng giờ đứng trước sân bóng chưa có khí nào trể, làm các thành viên nam trong đội rất muốn mời cô ăn cơm cùng: “Thẩm An Nhược, em thật có tình nghĩa, ngày nào cũng đến cổ vũ cho bọn anh.” An Nhược cảm thấy trong lòng rất áy náy, cô nào có đến xem bọn họ, vì thế hôm sau mua chocolate đến mời, từ đó đám nam sinh gọi cô là em gái, bảo vệ cô suốt bốn năm học.
Thức ăn ở nhà ăn số Hai của trường là khó ăn nhất, vậy mà sáng sớm nào Thẩm An Nhược cũng đến. bạn cùng phòng cô hỏi, cô chỉ trả lời: “Ở đó ít người, đỡ phải xếp hàng.” Thực ra là vì sớm nào Lý Hải Kiếm cũng xuất hiện ở đó.
Mỗi buổi trưa cô đều tới đường Viên Thạch bảy, tám lần, con đường đó lưu lại dấu giày của cô nhiều nhất và số lần An Nhược gặp được Lý Hải Kiếm ở đây cũng là nhiều nhất. Phần lớn chỉ là bước qua nhau, nhưng có một ngày, khi An Nhược chạm mặt cậu, cậu bỗng nhiên mỉm cười với An Nhược làm cô bỗng cảm thấy xung quanh có trăm ngàn đoa shoa đang cùng nở rộ. Tối hôm đó, người nào trong kí túc xá cũng hỏi cô: “Thẩm An Nhược, bạn nhặt được tiền hả, sao cứ cười suốt thế, kỳ lạ quá.” Thực ra về sau An Nhược nghĩ, có lẽ lúc nhìn thấy cô, cậu thấy cô khẽ cười nên cũng cười đáp lại cô.
Về sau thậm chí cô còn tham gia câu lạc bộ bi-a mà cậu ấy làm nhóm trưởng, có trời mới biết Thẩm An Nhược ghét thể dục thể thao đến thế nào, huống hồ là bi-a.
Cứ như thế, gần nửa học kì đầu tiên của năm thứ nhất, Thẩm An Nhược vẫn giữ trong lòng tình cảm của mình.
Đến bản thân cô cũng không hiểu tại sao lại như thế. Thời gian càng lâu, gặp càng nhiều, Thẩm An Nhược càng hiểu ra, nam sinh đó rõ ràng không phải người đàn ông mà từ nhỏ cô đã mơ về, thậm chí cậu ta còn có quá nhiều nhược điểm mà cô không thể dung nạp. Ví dụ như cậu ta có lúc rất trẻ con, rất thích thể hiện bản thân, lại quá coi trọng thắng thua, nhưng khi những nhược điểm đó thể hiện ở con người cậu ta thì lại trở thành một vầng hào quang rực rỡ khiến cho các tính của cậu ta trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết, thật sự rất đáng yêu. Thẩm An Nhược cảm thấy rất coi thường bản thân mình.
Tối đó cô không ngủ được, cầm đèn pin trốn trong chăn viết nhật kí: Cuối cùng tôi cũng hiểu rằng, tình cảm và lý trí vốn không bao giờ có thể dung hòa.
Thực ra Thẩm An Nhược chẳng hề tính toán gì, chỉ là cô muốn tận hưởng khoảng thời gian này, cũng giống như hồi nhỏ đứng trên ghế uống trộm ít rượu của bố để trong tủ, mặc dù vừa đắng vừa cay, nhưng trong lòng khấp khởi vô cùng.
Cô viết trong nhật kí của mình: Chi bằng hãy phóng túng một lần, chỉ cần một lần đó thôi cũng đã đủ lắm rồi. Kỳ thực người mình yêu không phải là cậu ta. Lần đầu tiên mình xa nhà, tâm sự không biết phải chia sẻ cùng ai. Mình yêu chính là phần tình cảm đó, vừa hay nó lại rơi vào cậu ta. Mình muốn có chỗ để gửi gắm ký thác tình cảm, nếu không phải là cậu ta, có lẽ cũng là một cái cây, một đóa hoa, thậm chí là một tảng đá. Chẳng qua cậu ta cũng chỉ xuất hiện đúng lúc mà thôi…
Thẩm An Nhược chôn giấu bí mật của mình rất kỹ, cho tới khi Lý Hải Kiếm tốt nghiệp không một ai biết được cô đã từng trao trái tim mình cho người đó. Rất nhiều năm sau, lúc cô và Hạ Thu Nhạn hồi tưởng lại quãng thời gian học đại học có vô tình nhắc đến, Thu Nhạn vô cùng kinh ngạc nói: “Thẩm An Nhược, tớ thật sự khâm phục cậu. Thứ nhất là cậu có thể thích được anh ta, anh ta hoàn toàn không phù hợp với bất kì tiêu chuẩn nào của cậu cả. Thứ hai là cậu có thể giấu được một việc như thế, cậu giả bộ quá giỏi. Ngày đó tuần nào tớ cũng đến gặp cậu ít nhất là ba lần, vậy mà vẫn hoàn toàn không biết gì. Còn nữa, tại sao cậu không nói cho anh ta biết chứ? Í nhất cũng phải bày tỏ với anh ta, để anh ta biết, nhỡ đâu anh ta cũng thích cậu thì sao? Như thế cậu cũng không cảm thấy tiếc nuối điều gì, nếu là tớ, chắc chắn tớ sẽ cảm thấy hối hận đến ૮ɦếƭ mất.”
An Nhược nghĩ, nếu thật sự Lý Hải Kiếm muốn theo đuổi cô, e rằng cô sẽ sợ hãi đến mức quay đầu chạy trốn, đó rõ ràng không phải kiểu đàn ông mà cô muốn. Cô không khống chế được mình mà thích anh ta, nhưng luôn kiềm chế để không đánh mất chính mình. Tại sao lại phải bày tỏ nhỉ, rõ ràng là không cầu mong kết quả, yêu thầm một người cũng giống như phim điện ảnh cá nhân vậy, tự mình làm đạo diễn, biên kịch, diễn viên, tất cả đều chỉ một mình mình đảm nhận. Nhưng tình yêu lại là trò chơi của hai người, phải tuân thủ quy tắc, phải học cách thỏa hiệp, thậm chí phải biết chấp nhận đánh cược với thất bại.
Thẩm An Nhược không ngờ rằng lại có thể có hội gặp nhân vật Giang Hạo Dương trong truyền thuyết nhanh đến thế. Học viện Kinh tế đảm trách những hoạt động có quy mô không hề nhỏ, cần rất nhiều tình nguyện viên, phần lớn tân sinh viên đều tham gia rất nhiệt tình, ngay cả người lười biếng như Bạch Hân Nhã cũng đăng ký tham gia.
Thẩm An Nhược không thích chỗ đông người, vì thế nhìn danh sách đã đầy thì như mở cờ trong bụng. Sáng ngày cuối tuần, bạn cùng kí túc xá của cô hoặc đi ℓàм тìин nguyện, hoặc đi ra ngoài chơi, chỉ còn mình cô yên tĩnh nghe nhạc, đọc tiểu thuyết, vừa đọc tới đoạn hay thì điện thoại trong kí túc reo vang, Tôn Băng Băng khóc nức nở kêu cô lập tức tới khu tự học trong cùng của thư viện tìm giúp cô ấy tập tài liệu màu xanh đưa cho người của hội học sinh. “Tập tài liệu đó cần trước chín giờ, chị khóa trên đã dặn đi dặn lại tớ rồi. Nhưng chúng tớ phải đi bây giờ, An Nhược, cậu giúp tớ với, cậu tốt bụng nhất mà, xin cậu đấy, tớ yêu cậu, tớ cúp máy nhé.”
“Này, cậu đợi chút đã…” An Nhược vẫn chưa hỏi rõ ràng, Tôn Băng Băng đã cúp máy, cô thừ ra vài giây rồi mới nhìn đồng hồ, đã tám giờ bốn mươi phút, không còn thời gian suy nghĩ về yêu cầu lạ đời của Tôn Băng Băng, ngay lập tức thay quần áo vội vàng rồi chạy tới thư viện, quả nhiên tìm thấy tập tài liệu màu xanh, lòng thầm nghĩ chắc chắn Tôn Băng Băng với bạn trai sáng nay đã tới đây ăn sáng rồi để quên. Rồi lại chạy tới phòng học, vừa dừng lại để thở chưa kịp nói gì, một chị khóa trên đã cầm ngay lấy tập tài liệu trên tay cô: “Trời ơi, cuối cùng thì em cũng đến rồi. Không phải đã nói là phải mang đến sớm trước mười phút rồi hay sao. Làm cho người ta sốt ruột ૮ɦếƭ đi được.”
“Em xin lỗi, em cũng đã cố gắng để tới nhanh nhất có thể rồi ạ.”
Chị khóa trên nói: “Ừ, em mới đến đây đúng không?”
“Vâng.”
“Ôi, thôi được rồi, lần sau đừng quên nữa nhé.”
Thẩm An Nhược đang cố gắng điều hòa hơi thở nên cũng không thể giải thích. Cô vừa phải chạy vội đến, cảm thấy cổ họng khô khốc, thở cũng khó khăn. Bỗng nhiên nghe thấy bên tai vang lên một câu: “Lại quên trước quên sau, còn đến muộn nữa, việc này đâu liên quan gì đến chuyện có phải sinh viên mới hay không.” Giọng nói hình như rất có sức hút, giọng điệu lành lạnh lạnh nhạt. An Nhược ngẩng đầu lên, thấy đứng đối diện mình là một gương mặt có thể coi vô cùng tuấn tú. Mặc dù bấy giờ với một bộ dạng không sứt môi thì có thể coi là ‘tàm tạm’, nhưng một người con trai có thể dùng từ ‘tuấn tú’ để miêu tả thì thật sự rất ít. An Nhược đang thầm chấm điểm xem tư chất và ngoại hình của chàng trai này được bao nhiêu thì đã nghe thấy chị khóa trên nói: “Hạo Dương, đến giờ rồi, chúng ta đi thôi.” Trong đầu An Nhược bỗng lóe lên, thì ra là anh ấy, không kìm chế được cố nhìn thêm một chút. Giọng nói của anh lạnh lùng nhưng cách cư xử lại rất đỗi dịu dàng, vô cùng giả tạo. Trong đầu của An nhược cứ lởn vởn mấy chữ ‘giả vờ đạo mạo’, cô cố gắng quên đi suy nghĩ này của mình, nhưng vẫn không thể nhịn được cười.
Giang Hạo Dương dựa vào bên cạnh bàn, quay đầu nhìn cô: “Sao cô không mang theo thẻ công tác?”
“Nhưng em không phải là…”
Chị khóa trên nói: “Đi thôi.”
Giang Hạo Dương rút từ trong tủ ra một tấm thẻ công tác đưa cho cô: “Đeo vào đi. Xe của các cô không phải đã đi rồi sao? Đi cùng xe với chúng tôi đi.” Rồi dúi vào tay cô một bình nước khoáng, “Về sau nên dậy sớm chạy bộ, mới chạy lên cầu thang mà đã thở không ra hơi thế này rồi sao?”
Trong đầu Thẩm An Nhược bỗng nhiên nảy ra một ý tưởng mạo hiểm, cô bỗng có hứng thú với những hoạt động mà trước đây luôn cảm thấy nhàn chán, vì thế lẽo đẽo theo sau bọn họ.
Lần đó bọn họ tới một viện phúc lợi ở khu vực gần đó ℓàм тìин nguyện. Trên đường đi, Giang Hạo Dương đã phát hiện ra cô là người mạo danh nhưng cũng không nói gì cả, tới điểm tập trung bèn đưa cô tới một tổ làm việc rồi đi mất, về sau Thẩm An Nhược mới biết thực chất đó là tổ được nhận làm những công việc nhẹ nhàng nhất.
Cho tới buổi tối, Thẩm An Nhược nghĩ tới vẻ mặt rất điềm tĩnh của Giang Hạo Dương, chỉ trong nháy mắt đã thay đổi mấy lần, cảm thấy mừng thầm với trò đùa ác hơi quá đáng của mình, hình như đã thay cho cô gái không quen biết kia trả thù được một chút. Có lẽ cả ngày đã quá mệt, Tôn Băng Băng trèo lên giường từ rất sớm, mơ mơ màng màng hỏi cô: “An Nhược, sao hôm nay cậu cũng đi?”
“Bọn họ thiếu tình nguyện viên thôi.” An Nhược cũng cảm thấy mệt, nằm xuống nhìn nóc của chiếc giường hai tầng, “Này, Tôn Băng Băng, tớ nói chuyện này với cậu, cậu phải hết sức bình tĩnh, đừng nhảy xuống giường của tớ đấy nhé.”
Tôn Băng Băng hưởng ứng ngay: “Trẫm cho phép nhà người được nói.”
“Hôm nay cậu đã mất cơ hội được đi chung xe với anh Giang Hạo Dương yêu dấu rồi. Nếu cậu tự mình đi gửi tập tài liệu đó thì…”
“A… a… a…” Tầng trên bỗng vang lên tiếng hét chói tai. An Nhược vẫn chưa kịp bịt tai lại. Tôn Băng Băng đã leo xuống giường với tốc độ thần tốc, bò xuống Ϧóþ cổ cô: “Cậu là đồ đểu, cậu dám khiên khích tớ sao?”
“Ôi ôi, ai bảo cậu mới sáng sớm đã ђàภђ ђạ tớ, lại còn phá hoại cả ngày cuối tuần êm đẹp của tớ. Cậu rõ ràng có thể tự mình đi lấy…”
“Thượng đế ơi, tại sao con không dám tự mình đi lấy tập tài liệu đó chứ, không phải đã để lại ấn tượng không tốt cho anh Giang Hạo Dương rồi sao? Ôi, tại sao, tại sao? Thượng đế hãy nói cho con biết lý do đi.” Cả tối Tôn Băng Băng cứ nhắc đi nhắc lại câu đó bên tai Thẩm An Nhược, An Nhược bị cô lải nhải đến mức đầu óc quay cuồng, không nhịn được bèn nói chen vào: “Rốt cuộc Giang Hạo Dương có gì hay ho chứ.”
“Cậu lại còn hỏi vậy sao? Cậu là đồ xấu xa, đã được hời lại còn khoe khoang, tớ Ϧóþ ૮ɦếƭ cậu! Giang Hạo Dương có điểm nào không tốt? Cao lớn tuấn tú lại có thành tích tốt, bóng đá bóng rổ đều tuyệt, tính cách không chê vào đâu được, nghe nói đến cả điều kiện gia đình của anh ấy cũng không tồi chút nào. Ôi, thượng đế ơi, sao lại có một người hoàn mĩ đến thế chứ.”
Thẩm An Nhược chỉ quay mặt đi chỗ khác bĩu môi, dù sao cũng đâu có ai thấy.
**** ***
Cuộc thi văn nghệ bằng tiếng phổ thông theo truyền thống của học viện Kinh tế diễn ra một năm một lần, phòng kí túc xá 211 của Thẩm An Nhược bị lớp yêu cầu cử đại diện đi dự thi. Lớp của cô có bốn mươi mấy người nhưng chỉ có tổng cộng sáu người là con gái, lại cùng ở một phòng, mặc dù không phải dung mạo ai cũng đẹp đẽ như hoa, nhưng người nào cũng gọn gàng sạch sẽ, lại thường xuyên đi cùng nhau, nếu xếp thành một hàng thì đúng là trong sân học viện có cảnh đáng để xem, nam sinh hai lớp Công thương cảm thấy vô cùng tự hào lẫn vinh quang, ngày thường đối với các cô cũng có ý bảo vệ, nhưng đối mặt với sự kiện lần này bất chấp sĩ diện phong độ của mình, lấy ba mươi phiếu áp đảo sáu phiếu ít ỏi, quyết định lần thi này nhất định các cô phải ra mặt chiến đấu.
Sáu cô gái tập họp lại chủ động tìm tài liệu khai thác ý tưởng, cuối cùng lấy ý kiến do Thẩm An Nhược chợt nghĩ ra, mọi người tự phân công công việc, chỉ trong vòng một ngày đã viết xong kịch bản hoàn chỉnh. Đó là tiết mục mô phỏng một phiên tòa, dựa theo vụ việc giải quyết tranh chấp dân sự đang được chú ý mấy ngày gần đây, đã đăng thành nhiều kỳ trên báo. Một nhân viên nữ sau khi bị đồng nghiệp vu cáo khiến gia đình tan vỡ, cuối cùng quyết định kiện người hãm hại mình ra tòa.
Những tiết mục tham gia trước đó chỉ toàn là ngâm thơ hoặc đọc truyện, trên sân khấu chỉ là màn độc diễn, còn có thí sinh lựa chọn bài vè đọc nhịu, không có gì đáng chú ý. Các cô gái phòng 211 vừa bước lên sân khấu, đầu tiên đóng mấy vai bà tám nhiều chuyện ríu rít nhỏ to với nhau, giọng điệu vô cùng cay độc khiến nhân vật nữ chính giận run người, ngay lập tức có hiệu quả, phía dưới vang lên những tiếng cười không dứt. Đến cảnh thứ hai, hiện trường lập tức chuyển thành phòng xử án, bốn cô gái còn lại nhanh chóng nhặt trang phục giấu phía sau sân khấu, chỉ trong mười giây từ vai nữ độc ác chuyển thành quan tòa nghiêm trang, thư kí và luật sư hai bên, phía dưới sân khấu tiếng cười càng to hơn.
Trước đó các cô đã tập đi tập lại vô số lần, giờ đây mặc dù cảm thấy vô cùng căng thẳng nhưng những lời thoại đều đã thuộc nằm lòng, chỉ tự nhiên thốt ra. Hứa Chi và An Nhược lần lượt là luật sư cho bị cáo và bên nguyên, hai người bọn họ vốn phát âm rất rõ ràng, hôm nay còn đeo kính, thực giống nhân vật trong kịch bản. Người bị hại Bạch Hân Nhã diện mạo vô cùng trong sáng, giọng nói dịu dàng, trông rất tội nghiệp, bị cáo Tôn Băng Băng ngược lại, là một vai nữ ác đến tận cùng. Giọng nói của Trương Lệ uyển chuyển thánh thót nên cử cô làm quan tòa, còn Triệu Tuệ tiếng phổ thông không tốt lắm, vẫn còn hơi hướng của tiếng địa phương, để cô làm thư kí, chỉ cần nói vài ba câu thoại. Thực ra kịch bản viết rất cẩu thả, rất nhiều chỗ viết sai luật, phần tranh biện thì càng lộn xộn là sự kết hợp của phim truyền hình Hồng Kông, phim truyền hình Mỹ, tường kịch cổ trang các loại. Nhưng một nhóm các cô gái trẻ tràn đầy nhựa sống giả bộ nghiêm trang trên sân khấu lại là một chuyện rất thú vị, An Nhược còn nhớ, sau hôm kết thúc cuộc thi, các cô nhận được một bó hoa rất lớn, trên thi*p còn ghi: “Toàn thể nam sinh khoa Công thương tặng các em gái phòng 211, chúc mừng và cảm ơn các bạn đã đánh bại khoa Kế toán, giúp khoa chúng ta đại thắng.”
Lúc An Nhược và Hứa Chi tranh tụng với nhau trên sân khấu, không ai nhường ai, tranh luận đang đến đoạn gay cấn thì đèn trên sân khấu chớp vài cái rồi bỗng nhiên vụt tắt, mọi người sững lại một lúc, dưới sân khấu lập tức bắt đầu đánh trống reo hò ầm ĩ, Bạch Hân Nhã không giữ được bình tĩnh, vội kéo tay Thẩm An Nhược: “Làm sao đây? Chúng ta làm gì bây giờ?” Không ngờ micro vẫn chưa ngắt điện, tiếng của Bạch Hân Nhã lập tức vang xuống dưới sân khấu, ở dưới bỗng rộ lên tiếng cười ℓàм тìин thế trở nên vô cùng khó xử. Thẩm An Nhược cũng không ngờ bản thân ứng biến nhanh như vậy, ngay lập tức lấy micro giả giọng tranh luận gằn từng tiếng: “Tục ngữ nói, làm việc tốt thường hay gặp trắc trở. Cô yên tâm, thắng lợi nhất định sẽ thuộc về chúng ta.” Hứa Chi phản ứng cũng nhanh không kém: “Bây giờ thắng bại vẫn chưa được phân định, các vị sao lại nói những câu khoa trương đến vậy.” Quan tòa Trương Lệ cũng phản ứng lại, dùng 乃úa đập mạnh xuống bàn, giọng rất nghiêm trang nói: “Trật tự! Trật tự! Trong mắt các vị có còn kỉ luật của toàn án hay không? Hai bên luật sư tiếp tục làm việc đi!”
Bên dưới yên tĩnh được vài giây, trong chốc lát bỗng nổ ra tiếng vỗ tay nhiệt liệt. Tiết mục của các cô vậy là vẫn có thể tiếp tục trong bóng tối. Không còn sự hiện diện của những con mắt bên dưới, lại vượt qua sự lúng túng và căng thẳng vừa rồi, bọn họ càng bình tĩnh hơn, phát huy hết khả năng của mình. Cũng may là khi sắp đến đoạn cuối, hệ thống đèn đã khôi phục lại bình thường, sân khấu sáng rực. Theo kịch bản đặt ra ban đầu, bên Thẩm An Nhược sẽ thắng kiện, sau đó bắt tay với luật sư của bị cáo. Hứa Chi và Thẩm An Nhược ra sức bắt tay nhau, ở dưới khán đài lại tưởng rằng họ vẫn tiếp tục tranh giành cao thấp nhưng chỉ mình Thẩm An Nhược hiểu rằng họ đang chúc mừng sự phối hợp ăn ý của hai bên.
Tiết mục của hai lớp Công thương nghiễm nhiên đoạt giải nhất. Giang Hạo Dương và ban lãnh đạo trường cũng ngồi ở hàng ghế ban giám khảo, tới lượt anh giơ bảng điểm lên, anh khẽ cười, cho mười điểm làm cả hội trường ồ lên kinh ngạc.
Không lâu sau đó là bầu cử nhiệm kỳ mới cho hội sinh viên, sinh viên năm tư rút khỏi, nhường chỗ cho sinh viên năm nhất. Tôn Băng Băng và Hứa Chi tích cực nhất, cả ngày chỉ ở trong kí túc xá chuẩn bị bài diễn thuyết cho mình, thậm chí còn rất ít khi đến phòng tự học, cả đêm bắt Thẩm An Nhược ở trong kí túc xá vừa làm khán giả vừa làm ban giám khảo. Ngày công bố danh sách những người được đề cử, sau giờ học Thẩm An Nhược ôm sách giáo khoa chậm rãi bước xuống tầng dưới thì gặp vài người bạn cùng học đều nói với cô “Chúc mừng nhé”, “Cố lên”, Thẩm An Nhược ù ù cạc cạc, cho đến lúc gặp Tôn Băng Băng: “Thẩm An Nhược, cậu được đấy, cũng có lòng hướng về đoàn hội.” Vẻ mặt của cô bạn lúc ấy trông thực sự rất khó chịu.
Thẩm An Nhược phải nghĩ mãi mới hiểu ra, hóa ra Tôn Băng Băng không lọt vào danh sách những người được đề cử vào hội sinh viên, những anh chị cô quen mặt trong phòng đều đang bận. “Em là Thẩm An Nhược. Xin lỗi đã làm phiền mọi người, em không biết tại sao em không đăng kí mà trong danh sách ứng cử lại có tên em?”
“Thì ra là em.” Một chị quay lại cười rất thân thiện với cô, “Giang Hạo Dương đã giúp em đăng kí, đồng thời cũng là người tiến cử em.”
“Nhưng tại sao em lại không hề biết chuyện này ạ?”
“Hả? Không ai nói gì với em sao? Ôi, chị cũng không rõ nữa, em đợi Hạo Dương một chút nhé. Đấy, cậu ấy đến rồi.”
Thẩm An Nhược quay đầu lại đã thấy Giang Hạo Dương đang đứng cạnh mình. Anh cao hơn cô nhiều, lúc đó lại đang đứng rất gần cô, cô phải ngẩng đầu lên mới nhìn được vào mắt anh.
“Anh Giang, cảm ơn anh, nhưng tôi hoàn toàn không hứng thú gì với việc vào hội sinh viên cả.”
“Ừm, em đúng là một người thẳng thắn. Tôi cảm thấy em rất phù hợp. Tôi có trách nhiệm phải đề cử người tôi cảm thấy thích hợp gia nhập hội sinh viên.”
“Ít nhất anh cũng phải nhận được sự đồng ý của tôi đã chứ. Anh không hiểu điều đó sao?”
“Hả? Em không nhận được thông báo gì sao? Tôi có để lại thư cho em rồi mà, chẳng lẽ không đến được tay em?” Giang Hạo Dương lại nở nụ cười mê hoặc lòng người, “Cơ hội người khác tranh ςướק không được, em thì lại không muốn. Em không màng danh lợi, lười biếng hay chỉ là quá nhút nhát đây?”
“Anh không cần phải dùng kế khích tướng, đằng nào tôi cũng không mắc lừa đâu. Còn nữa, tôi cũng không tiếp nhận tấm lòng ưu ái này của anh đâu.” Thẩm An Nhược vô cùng tức giận, gắng hết sức để giọng nói của mình vẫn bình tĩnh. Cô thấy Giang Hạo Dương lại bắt đầu cười, bèn dứt khoát quay người rời đi.
Cuối cùng Thẩm An Nhược vẫn vào hội sinh viên. Buổi tối lúc cô quay lại kí túc xá kể với mọi người chuyện này, các cô gái phòng 211 nhất trí cho rằng dù Thẩm An Nhược không tự ứng cử thì cũng nên đại diện cho mọi người tham gia, hai người sẽ có nhiều cơ hội được chọn hơn một người. Các cô gái của phòng 211 khoa Công thương vừa xinh đẹp vừa giỏi giang, sao lại không có vị trí nào trong hội sinh viên được? Đến Tôn Băng Băng cũng gạt đi tâm trạng buồn bã ủ ê của mình để động viên cô: “Thẩm An Nhược, cậu vào hội sinh viên đi, đợi đến năm sau tớ cũng vào, vậy là có người giúp cho tớ rồi.”
Ngày chính thức bổ nhiệm có tiệc liên hoan của cả người cũ và người mới, sau khi uống rượu và phát biểu trước mọi người, ban lãnh đạo nhanh chóng rút lui, chỉ còn lại toàn thể người của hội sinh viên giao lưu với nhau. Những sinh viên mới ngồi chung một bàn, thực ra cũng quen biết với các anh chị khóa trước, thỉnh thoảng lại mời rượu qua lại lẫn nhau. Sau đó Giang Hạo Dương, người vừa nhậm chức chủ tịch hội sinh viên, đem một cốc bia tới, vẫn là nụ cười rất ấm áp, quyến rũ, khi chưa bước lại gần, xung quanh An Nhược đã có những tiếng rì rầm to nhỏ: “Anh Hạo Dương thật mẫu mực.”
Thẩm An Nhược cúi đầu, dù cố gắng nhưng vẫn không thể giấu đi sự coi thường. Cô nghe thấy giọng Giang Hạo Dương vô cùng hòa nhã: “Tôi xin mời các anh chị em một cốc, cố gắng làm việc tốt nhé.” Bỗng nhiên họ bỗng nảy ra ý tưởng xấu xa. Sau khi mời xong cốc bia, mọi người đề nghĩ mỗi người phải mời anh Giang một cốc, Thẩm An Nhược ngẩng đầu cười với Giang Hạo Dương: “Anh Giang là niềm tự hào của trường chúng ta, là tấm gương cho chúng ta học theo, mọi người tất nhiên phải mời riêng anh Giang rồi. Để tôi mời trước, đàn anh, tôi cạn trước, anh cứ tùy ý.” Thẩm An Nhược ngửa cổ uống hết cốc bia, vì trong lòng cô hơi căng thẳng nên suýt chút nữa thì sặc. Giang Hạo Dương nhìn cô một lúc, trên mặt thoáng một nụ cười, cũng đưa tay cầm cốc bia lên uống cạn. Sinh viên mới bỗng nhiên sôi nổi hẳn lên, nhao nhao mời bia, tất nhiên cũng có gian lận, hai người cùng mời, đương nhiên toàn là các em gái sợ Giang Hạo Dương phải uống nhiều. Cứ như thế, Giang Hạo Dương uống liền bảy, tám cốc, uống tới cốc cuối cùng thì anh lắc đầu, phải uống vài ngụm mới hết được. Trong lòng Thẩm An Nhược cười thầm, bỗng có cảm giác phấn khích của người vừa làm việc xấu, lúc ngẩng đầu lên đã thấy Giang Hạo Dương đang quay đầu lại nhìn cô từ phía xa, bèn lè lưỡi hướng về phía anh, giả làm mặt xấu.
Cuộc sống của sinh viên đại học thoải mái hơn trung học gấp nhiều lần, việc học hành không quá vất vả, công việc của hộ học sinh cũng không quá nhiều, Thẩm An Nhược đã bắt đầu thấy quen. Hình như Lý Hải Kiếm nhạt dần, tình yêu thầm kín của Thẩm An Nhược cuối cùng đã kết thúc bình yên như ý. Kì thi cuối kỳ một sắp tới, một người suốt ngày trốn trong kí túc xá đọc tiểu thuyết như Thẩm An Nhược cũng không thể không ôm sách vở tới phòng tự học. Hôm đó đang đọc sách rất chăm chú, bỗng nhiên nghe thấy tiếng nói: “Bạn ơi, có thể cho ngồi cùng được không?” Giọng nói rất quen, ngẩng đầu lên hóa ra là Giang Hạo Dương.
Thẩm An Nhược ngoái lại nhìn phòng học, quả nhiên không còn chỗ trống nào, hầu hết sinh viên đều ngồi bàn riêng, hiếm lắm mới có hai người ngồi chung, phần lớn đều là các đôi tình nhân hoặc các cặp đôi đang trong giai đoạn tìm hiểu. Cô mím môi trừng mắt nhìn Giang Hạo Dương, đối phương nói với cô: “Bàn nào cũng đã kín chỗ, thật đấy. Mãi mới tìm được một người quen.” Thẩm An Nhược định đáp lại một câu, chẳng lẽ chúng ta lại thân thiết với nhau đến thế, cuối cùng thấy không ổn, mím môi miễn cưỡng để đồ đạc của mình sang một bên, nhường một phần bàn cho anh.
Giang Hạo Dương ngồi học rấ yên tĩnh, đến cả tiếng giở sách cũng rất khẽ khàng. Thẩm An Nhược ngó sang, thì ra là sách ôn thi nghiên cứu sinh. Không nghĩ tới là anh lại muốn thi nghiên cứu sinh, rõ ràng chiều nào cũng thấy anh ở sân bóng chơi bóng rổ. Được một lúc, Thẩm An Nhược bắt đầu chán học, rút ra một cuốn sách đọc giải trí, mới đọc được vài giây, quyển sách trong tay đã bị giật mất.
“Không có đêm trăng? Ôi, đây là giáo trình của môn nào thế? Bọn em cũng phải thi văn học phổ thông sao?”
“Đưa trả lại tôi đi.” Thẩm An Nhược giằng lại cuốn sách.
“Bọn con gái các em xem những thể loại tiêu cực này sẽ ảnh hưởng đến tâm lý, chi bằng đọc Nữ huấn3 đi.”
Nữ huấn3: một thể loại sách thuộc mảng giáo dục gia đình dành cho phụ nữ thời cổ.
Thẩm An nhược bị chọc giận lườm anh, thấy anh không phản ứng gì bèn nói giọng chế giễu: “Anh làm sao biết cuốn sách nào tiêu cực, nội dung của từng cuốn là gì, hay cô bạn gái nào đó của anh…” vẫn chưa nói hết đã thấy Giang Hạo Dương dùng ngón tay cái đặt lên môi “Suỵt” một tiếng, ra hiệu cho cô nói bé đi, rồi lại chỉ chỉ sang các sinh viên đang học bên cạnh. Thực ra trong phòng tự học cũng không yên tĩnh đến mức ấy, vẫn có những đôi tình nhân đang trêu ghẹo nhau ríu rít, cũng có người đang hăng hái thảo luận với bạn mình, nhưng bị anh ra dấu, Thẩm An Nhược cảm thấy vô cùng bối rối, vì thế không thèm để tâm đến anh nữa, lại cầm cuốn sách đang đọc dở lên tiếp tục làm việc của mình. Một lúc sau, khi cô đổi sang sách khác, liếc sang bên cạnh thấy Giang Hạo Dương đẩy sang bên mình một tờ giấy hình như đã chuẩn bị từ trước, trên đó viết: “Học không vào à? Ra ngoài đi, tôi mời em ăn chút gì.”
Thẩm An Nhược cũng không hiểu tại sao ngày hôm đó lại theo anh ra ngoài. Bọn họ đi ăn kem chiên, Giang Hạo Dương bị lạnh, run như cầy sấy: “Bây giờ là mùa đông mà, sao lại có người bán kem cơ chứ? Nóng lạnh kết hợp, em cứ thế ăn vào, về sau sẽ bị đau dạ dày đó.” Sau này dạ dày của Thẩm An nhược thực sự có vấn đề, chưa kể mùa đông ngay cả mùa hè cũng không thể ăn kem được nữa.
Gặp được Giang Hạo Dương cũng là một chuyện không hề đơn giản, anh luôn xuất quỉ nhập thần, lúc ẩn lúc hiện. Cho tới trước kì nghỉ hè cũng không gặp qua anh quá ba, bốn lần. Nhưng sau khi cùng học với nhau, lại cùng nhau đi ăn kem, giữa bọn học hình như đã thân thiết hơn rất nhiều, lúc gặp nhau thì cũng chào hỏi hệt như hai người bạn. Về sau còn nhờ người chuyển cho cô hai cuốn sách, nói là sách của sinh viên năm tư thanh lý nên nhặt về cho cô.
Thấm thoát học kỳ hai đã qua được hai tháng, sinh viên năm thứ tư cũng lần lượt rời khỏi trường, bắt đầu viết luận văn, tìm việc, mỗi người đều muốn có một vị trí tốt cho mình, cứ đến cuối tuần là lại vội vã tất bật. Nhóm sinh viên ung dung nhất có lẽ là nhóm sinh viên đã thi đỗ nghiên cứu sinh, ví như Giang Hạo Dương. Thẩm An Nhược lần nào đi qua sân bóng rỗ cùng thấy anh mồ hôi nhễ nhại.
Một ngày, Thẩm An Nhược đang ngồi trong phòng tự học của thư viện, học chán lại lôi tiểu thuyết ra đọc, không ngờ vừa đọc được một lúc, cuốn sách bị ai đó giật mất. Giang Hạo Dương nói: “Sao lại nhàn nhã thế này? Giúp anh một việc được không?” Thì ra anh nhờ cô chép giúp luận văn tốt nghiệp.
Thẩm An Nhược thẳng thừng từ chối: “Rõ ràng anh cũng có tay, việc gì phải tìm người khác chép hộ?”
Giang Hạo Dương giơ tay lên, ngón cái đang quấn bông băng: “Chơi bóng rỗ bị thương mất rồi.”
Cuối cùng Thẩm An Nhược đành miễn cưỡng giúp anh chép lại. Giang Hạo Dương ngồi bên cạnh, cầm cuốn tiểu thuyết của cô lên đọc, Thẩm An Nhược không nhìn rõ chữ nào quay sang hỏi anh. Chữ của anh rất đẹp, cứng cáp có lực, rất giống con người anh. Thẩm An Nhược viết đến khi tay mỏi nhừ, dừng một chút vừa Ϧóþ tay vừa trợn mắt nhìn anh. Giang Hạo Dương cười cười, khẽ nói: “Em đừng trợn mắt to quá, về sau sẽ có nếp nhăn sớm đấy. Em có biết rất nhiều cô gái như em chủ động xin chép giùm anhh luận văn không, vậy mà anh không cần đấy.”
“Em thật may mắn quá, cảm ơn anh đã coi trọng em đến thế.”
“Đâu có, chữ của bọn họ đều quá mảnh dẻ. Chỉ có chữ của em, chữ nào chữ nấy tròn trịa như học sinh tiểu học vậy, các thầy giáo sẽ tưởng rằng anh rất chăm chỉ viết từng chữ một, đem so sánh cũng sẽ không hỏi nhiều.”
Sau khi luận văn tốt nghiệp của Giang Hạo Dương được thông qua, anh chủ động đi tìm Thẩm An Nhược, nói muốn mời cô đi ăn gọi là để cảm ơn. Thẩm An Nhược từ chối mấy lần không được, cuối cùng đành chọn Di Hòa Viên, một nơi cách trường rất xa, không sợ bị bạn bè cùng học bắt gặp. Bọn họ ngồi xe buýt mất bốn mươi phút, rồi lại đi bộ thêm mười phút nữa. Ở đây có những món ăn vặt rất đặc sắc, trước khi ăn phải đổi tiền, lấy phiếu ăn, khá phiền phức. Thẩm An Nhược chỉ ăn cơm rang cũng đã thấy no, Giang Hạo Dương thì lại cảm thấy vô cùng tiếc nuối: “Chúng ta mất hai tiếng đi đường mới tới được đây, sao em ăn có chút xíu thế?” Vì thời gian còn sớm, bọn họ lại cùng đi xem phim Romeo và Juliet, bộ phim đã được làm lại theo phong cách hiện đại, xem xong cả hai người đều cảm thấy buồn buồn.
Giang Hạo Dương nói: “Hai người bọn học phải ૮ɦếƭ, thật sự không đáng. Phí cả đời, không thể sống bên nhau thì có sao, chi bằng ai sống cuộc đời của người nấy.”
“Đúng thế, trong những vở bi kịch của Shakespeare, vở kịch này có kết thúc khiến người ta cảm thấy buồn nhất, cái ૮ɦếƭ thật sự quá đáng tiếc.”
“Bọn họ mới chỉ vừa nhìn nhau một lần, làm sao có thể đưa ra quyết định cả đời được. Những người trẻ thật quá khinh suất…”
“Vì thế mới phải tìm đến cái ૮ɦếƭ sơm như vậy, đang lúc yêu nhau đã phải ૮ɦếƭ, nhỡ đâu cho đến lúc kết hôn lại trở thành đôi vợ chồng bất hòa…”
Thẩm An Nhược cảm thấy cuộc nói chuyện này thật sự đã sỉ nhục ngành công nghiệp điện ảnh.
Lúc về đến trường trời đã tối muộn, sắp đến giờ tắt đèn. Giang Hạo Dương đưa An Nhược tới trước cổng kí túc xá.
“Thẩm An Nhược này?”
“Dạ?”
“Tại sao em không tìm bạn trai?”
“Tại sao cứ nhất định phải có bạn trai?”
“Có thể giúp em múc nước, xếp hàng mua cơm, lúc em buồn có thể tìm người đó trút giận.”
“Những việc đó anh đều từng làm rồi hả? Chỉ có quỷ mới tin thôi.”
“À, anh thì ngoại lệ, đều là người khác vì anh mà làm những chuyện đó.”
Thẩm An Nhược bật cười: “Kiêu căng điên cuồng.”
Chẳng mấy chốc bọn họ đã tới cửa phòng kí túc xá nữ, An Nhược nói: “Ở một mình thì sẽ tự do hơn nhiều, múc nước, xếp hàng mua cơm, em đều có thể tự mình làm được.”
Lúc cô chuẩn bị bước qua cửa, lại nghe thấy Giang Hạo Dương gọi cô: “Thẩm An Nhược này?”
Cô quay đầu lại nhìn anh.
Giang Hạo Dương đứng dưới con đường rực rỡ ánh đèn, cả người anh như chìm trong thứ ánh sáng dịu dàng: “Nếu cho tới khi tốt nghiệp bên em vẫn chưa có ai, chi bằng căn nhắc đến việc làm bạn gái của anh đi.”
Thẩm An Nhược quay người chạy mất, chỉ ném lại cho anh một câu: “Em không nghe thấy gì hết đâu?”
Nhưng trong ba năm tiếp theo, cuối cùng Thẩm An Nhược cũng không có một người bạn trai nào thật. Cô có rất nhiều cơ hội, có một vài người rất hợp nhưng chỉ vì câu nói của cô là trong lúc học đại học không nghĩ tới chuyện yêu đương thế là họ bèn tự động rút lui sạch. Đến ngay cả cô cũng không biết mình cứ khăng khăng như thế liệu có liên quan gì đến Giang Hạo Dương không. Giang Hạo Dương đang học cách cô hàng nghìn cây số, mỗi tuần đều viết mail cho cô, có lúc cũng viết cả thư tay. Khi đó kí túc xá sinh viên vẫn chưa nối mạng, mỗi tuần An Nhược đều ra ngoài lên mạng một lần, hoàn toàn không phải là đợi chờ gì, nhưng sau khi nhận thư đều cảm thấy tâm trạng vui vẻ hẳn lên. Anh không hề gọi điện thoại cho cô, vì An Nhược không muốn bị bạn cùng kí túc hỏi xa hỏi gần, thường thì đều do An Nhược chủ động gọi điện tới, nói một hai giây, Giang Hạo Dương sẽ lại nói: “Để anh gọi lại cho em.”
Lúc Thẩm An Nhược tốt nghiệp, Giang Hạo Dương cũng tốt nghiệp cao học. Rất nhanh anh được nhận tới thành phố Y làm việc, lúc gọi điện thông báo cho Thẩm An Nhược, anh nói: “An Nhược, chi bằng em cũng tới đây làm việc đi, ở đây sơn thủy hữu tình, khí hậu ôn hòa, con người thân thiện, cuộc sống vừa yên tĩnh vừa thảnh thơi, lại không quá lạc hậu, rất hợp với tính cách của em.”
Thẩm An Nhược không đáp lại anh, nhưng chẳng biết vô tình hay cố ý thế nào mà phần lớn hồ sơ xin việc của mình đều được gửi tới các công ty tại thành phố Y. Lúc cô kí hợp đồng làm việc tại tập đoàn Chính Dương ở thành phố này, ở quê nhà cũng có những nơi rất nhiệt tình bày tỏ ý muốn giữ cô lại làm việc, nhưng cô vẫn nhất quyết tới đây. Cô tự nói với bản thân, mình không phải vì Giang Hạo Dương mà tới, mà là vì đãi ngộ và cơ hội ở Chính Dương quá tốt. thực ra bản thân cô cũng không hiểu rõ, cuối cùng lý do đó thực sự là gì.
Cứ đơn giản như vậy, thậm chí đến một câu hứa hẹn cũng chưa bao giờ nói. Cho tới rất lâu về sau, Thẩm An nhược mới chấp nhận rằng, thực ra cô đã coi nó là tình yêu, mặc dù nếu so với tình yêu của các cặp đôi khác thì hoàn toàn không giống, nhạt nhẽo vô tị, hết sức thận trọng, cẩn thận từng bước, nhưng đối với cô, nguy cơ trả giá vẫn rất cao.
Cô đã luôn tưởng rằng với một sự khởi đầu bình yêu như thế thì tình yêu cũng nhẹ nhàng như mây bay gió thoảng, chẳng có bất kì giông tố nào. Nhưng cô lại không ngờ rằng thời gian là liều thuốc hóa giải, và cũng là độc dược khiến cho con người ta lạnh nhạt, chán ghét, kiếm cớ để chỉ trích nhau. Cuối cùng theo dòng chảy của thời gian, tất cả đều phải thay đổi.
**** ***
Có người nói: Nếu hai người đã xác định không thể ở bên nhau, vậy thì chỉ mong lúc yêu nồng nhiệt nhất hãy chia tay, như thế có thể lưu giữ lại bên mình những kí ức đẹp nhất, dành những năm tháng còn lại nhớ về nhau.
Thực ra lúc đó mình đã nghĩ, như thế chính là tự ђàภђ ђạ bản thân và trái tim mình, nếu đã không có cách nào để ở bên nhau, chi bằng buông xuôi tất cả, còn không thì cứ tiến về phía trước đi. Nếu đổi lại là mình, thà rằng để tình yêu bị thực tế phũ phàng mài mòn làm cho phai nhạt dần đi, cuối cùng lạc mất nhau, tốt nhất là biến mất một chút dấu vết cũng không lưu lại, như thế sẽ không phải đau lòng hay tiếc nuối thêm một lần nào nữa.