Thực ra nàng không hiểu lòng ta
Trên thế giới có một loại hoạt động dành riêng cho hai người vô cùng có sức mê hoặc. Bình thường khi thực hiện hoạt động này, một người chủ yếu vận động, một người thoải mái nằm đó hưởng thụ. Người vận động thì sao? Huy động sức lực, thở hổn hển, mồ hôi vã ra như mưa. Nếu như kẻ hưởng thụ không quan tâm, không ngừng thúc giục, còn bắt mạnh hơn, mạnh hơn, mạnh hơn nữa thì cuối cùng sẽ khiến người kia cạn kiệt sức lực. Hoạt động đầy khoái cảm mà người ta mê đắm đó chính là…
- Vớ vẩn! Đương nhiên là quạt cho hắn rồi! – Long Tiểu Hoa ngoác miệng tiết lộ câu trả lời, vừa thuần khiết lại vừa bí ẩn, vỗ vỗ vào cái đầu đen tối của 813.
- Hả? Quạt ư? – 813 há hốc miệng, nhìn đương gia đang tựa vào ghế mềm ở trong phòng, vắt chân chữ ngũ, an nhàn thảnh thơi. Nhìn bộ dạng của đương gia kìa. Sao có thể trách cô không nghĩ linh tinh được chứ? – … Ờ… 1227… tôi nói với cô một chuyện. Cô đánh tôi cũng được nhưng đừng không cho tôi mượn sách nhé.
- Hả? Cô đã làm chuyện gì có lỗi với tôi sao? Tôi biết mà. Có phải cô đã báo với Mẹ kế về ám hiệu của tôi không? – Nàng nghĩ ngay tới ám hiệu. Sao có thể bị Long Hiểu Ất phát hiện ra chứ? “Xuân sắc khắp vườn khôn cách giữ. Một cành hạnh đỏ vượt mé rào.” Nàng không muốn bị phạt đứng bên tường nữa đâu.
- Tôi tôi tôi không có, không có, không có… nhưng… chuyện này còn phiền phức hơn. – 813 khóc dở mếu dở nhìn Long Tiểu Hoa.
- Haizz! Chỉ cần cô không bán đứng tôi, trái tim cô ở đâu, tôi cũng không để ý mà. – Nàng là một cô nương có tinh thần dân chủ. Giống như nàng đây, thân ở quạt cho Mẹ kế nhưng lòng lại bay đến bờ sông lén lút tư tình với Bạch mã hoàng tử. Lén lút tư tình ư? Từ này khó nghe ૮ɦếƭ đi được!
- Vậy ư? Phù! Vậy thì tốt rồi. – 813 thở phào: – Nhưng thực ra tôi cũng có thể coi là nói đúng sự thật mà thôi. Vốn dĩ cô nương cũng đã bị đương gia ép ra giường, mất sức, thở hổn hển rồi… Nhưng Bạch công tử nghe xong thì thái độ…
- … Cô nói gì?
- Tôi nói thái độ của Bạch công tử… Ái! Sao cô lại gõ đầu tôi?
- Cô kể những thứ linh tinh mà cô tưởng tượng ra cho chàng sao?
- Thì cũng không thể trách tôi được. Ai bảo thường ngày 1227 cô như thế thì cũng khó trách tôi nghĩ linh tinh mà.
- Híc! Sao tôi lại ngốc nghếch cho cô đọc mấy thứ sách đó cơ chứ? Hạnh phúc của tôi, hạnh phúc của tôi! Hu hu! – Long Tiểu Hoa còn chưa kịp rơi nước mắt thì đã vội sải bước về phía cửa lớn: – Không được. Tôi phải đi giải thích cho Bạch mã hoàng tử, lấy lại sự trong sạch của mình. Tôi chưa hề làm chuyện gì có lỗi với chàng.
Vừa ra khỏi cửa thì nàng đã thấy ba con chó lớn ngồi bên cạnh Long Tiểu Bính thè cái lưỡi dài ra nhìn mình:
- Gì… gì thế này?
Long Tiểu Bính không nói gì, chỉ giữ chặt ba con chó hang hãn có thể xé nàng ra thành từng mảnh trong nháy mắt. Ngay sau đó vang lên giọng nói của Long đại đương gia.
- Không phải cô đã quên tối qua cô hứa gì với ta rồi chứ? Hả?
- Tôi đã nói gì? – Nàng chớp mắt, hoàn toàn mơ màng nhìn vào trong nhưng lại nghe thấy tiếng Long Tiểu Bính ngoài cửa.
- Đương gia, rùa và cóc nhái đều để trong bếp. Có cần lấy ra không ạ?
- Cứ để đó đã. Nếu cô ta có động tĩnh gì thì tối nay sẽ nấu canh tẩm bổ cho cô ta. – Long Hiểu Ất thản nhiên nói, rõ ràng hắn vẫn chưa từ bỏ kế hoạch “yêu thương” đến chảy máu cam.
- … – Có cần phải gợi lại nỗi đau của nàng như thế không? Được, được rồi… Nàng… nàng nhớ ra rồi… Nàng đã hoàn toàn nhớ ra những câu nói vô trách nhiệm gì gì đó của mình: “Tôi không muốn đi, không muốn, không muốn, không muốn đi. Ai đi người đó là con rùa, là cóc nhái. Ai đi người đó sẽ bị chó đuổi cắn. Ai đi người đó sẽ rơi xuống sông, bị hà bá ăn thịt.”
Híc… Nàng… Nàng chỉ là buột miệng nói ra thôi mà. Chắc chắn mọi người trong thành đều biết Long Tiểu Hoa nàng không nói thật mà. Việc gì phải nghiêm trọng như vậy? Mẹ ơi, ông trời không có mắt rồi.
Nguồn ebooks: http://www.luv-ebook.com
Oành!
Một tiếng sấm màu hạ dường như nghe thấu lời nàng. Nàng giật mình sợ hãi ngã lăn ra đất. Hu hu! Nàng chỉ buột miệng nói ra thôi mà. Ông trời ơi, có cần phải nổi sấm nhanh như thế không? Thế giới này có còn lẽ trời không vậy? Đến cả ông trời cũng đứng về phía bà mẹ kế độc ác ức Hi*p nha đầu đáng thương như nàng, muốn đổ mưa vào lúc này sao?
Rào rào!!!
Dường như câu nói của nàng đã được ứng nghiệm nhanh chóng. Trời bắt đầu mưa như trút nước. Nàng muốn khóc mà không ra nước mắt nhìn lần đầu tiên ông trời thực hiện lời nguyện của nàng nhanh như thế.
- Mưa rồi ư?
Không biết Long Hiểu Ất đã đứng ngay sau lưng nàng từ lúc nào. Họa phúc khó lường. Hắn nhìn trời mưa sầm sập, người đi đường chạy nháo nhác, gà chó đều tìm chỗ trú. Ngẩng đầu lên nhìn bầu trời u ám, hắn nhếch mép cười. Lẽ nào đây là cách ông trời tỏ ra hài lòng? Cũng đến lúc dạy cho kẻ trước mặt hắn một bài học rồi. Phải biết cúi đầu, dù là hạnh đỏ cũng phải cúi đầu trước hắn.
- Tiểu Bính, đến nhà kho lấy hai chiếc áo tơi ra đây. Về phủ. – Hắn chỉnh lại chiếc áo của mình, thấp giọng ngăn ba con chó gầm gừ với Long Tiểu Hoa và ra lệnh cho Long Tiểu Bính.
- Bây giờ ư? – Long Tiểu Bính liếc nhìn bên ngoài trời mưa như trút nước: – Nhưng bên ngoài còn đang mưa ạ.
Long Hiểu Ất chẳng hề để ý. Hắn nhìn trời mưa nói với Long Tiểu Hoa:
- Thời tiết thật đẹp! Cô không ngại đi bộ về nhà cùng ta chứ? Hả?
Sao nàng không ngại chứ? Đương nhiên là ngại rồi. Cùng người chồng trước đi bộ trong mưa cho bà con khắp thành xem. Sự trong sạch của nàng đã bị 813 hủy hoại rồi. Cứ tiếp tục thì chẳng phải có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được sao?
- Không được giả vờ khóc. Ta sẽ không ăn thịt cô đâu. – Hắn hơi cau mày bắt nàng thu lại thái độ của mình, mắt lim dim, môi nhếch lên mỉm cười. Hắn dùng tay áo lau nước mưa trên mặt cho nàng khiến nàng thở cũng không dám thở: – Nhìn kìa, từ trưa đến giờ cô đứng ngồi không yên. Cô thật sự muốn đi thế sao?
- … – Đừng hòng dùng tình cảm miễn cưỡng đó để ép nàng nói ra nhé.
- Nếu đã như vậy thì ta cùng cô đánh cược nhé.
- Hả? Đánh cược ư? – Nàng chỉ vào mũi mình. Tại sao nàng lại ngửi thấy mùi gian tà thế nhỉ?
- Đánh cược. – Hắn vân vê tay áo mình. – Ta cược là hắn không còn ở bờ sông nữa. Cô dám cược không?
Dựa vào tính cách của Bạch Phong Ninh, với chuyện này, chắc chắn là hắn đã đi rồi. Không có chuyện ở lại đó đâu. Hứ!
- Thua thì làm sao?
- Hừ! Còn chưa đánh cược mà đã nhận thua sao?
- Tôi chỉ muốn biết trước con đường tiếp theo thôi.
- Nếu cô thắng thì ta sẽ để cô đi. – Hắn mỉm cười tự tin. – Nhưng nếu cô thua.
Ực! – Nàng nuốt nước bọt đợi lời phán quyết cuối cùng:
- Thua… thì làm sao?
- Thì phải để ta thấy.
- Thấy gì cơ? – Trên người nàng có thứ gì thần bí mà hắn muốn khám phá sao?
- Vẻ nữ tính của cô.
- Hả? – Nàng không hề biết là vẻ nữ tính của nàng lại đáng giá như vậy. Hắn muốn lấy nó ra để đánh cược với nàng sao?
- Cô phải luôn luôn cư xử đúng với một thục nữ trước mặt ta. – Hắn hứ lạnh lùng, không quên mối hận cũ: – Còn nữa, từ nay về sau, cô phải nói vĩnh biệt với bạch mã hoàng tử của mình.
- … – Điều… điều kiện này quá hà khắc.
- Không được nói rằng sẽ gặp hắn. Không được nhắc đến hắn trước mặt ta, cũng không được để ta nghe thấy cô nhắc đến hắn với người khác. Cả đời này, cô đừng nghĩ chuyện đến với ai. Cô thấy thế nào?
- …
- Không dám đánh cược hả? Vậy thì thôi. – Hắn thật sự hài lòng với sự uy Hi*p của mình. Cuối cùng, hắn không còn hi vọng nào với phong thái nữ nhi của nàng, giơ tay ra nhận chiếc áo tơi Tiểu Bính đưa cho. – Về nhà cùng ta thôi.
- Tôi đánh cược!
Dường như đã phải dùng toàn bộ sức lực, hai từ “đánh cược” thốt ra từ miệng Long Tiểu Hoa lập tức ngăn được bước chân hắn. Hắn hơi sững người, mắt lim dim, nghiêng đầu nhìn kẻ đã dũng cảm vì bạch mã hoàng tử của mình mà một lần nữa đấu chọi với hắn.
- Cô nói gì? – Dường như hắn không ngờ rằng nàng sẽ có quyết định như vậy, lại chấp nhận thương lượng với những điều kiện mà hắn đưa ra chủ yếu để châm chọc nàng, giọng hắn như bị nén xuống cực điểm.
Truyện được biên tập và post tại website: WWW.KenhTruyen24h.Com (Thích Truyện.VN)- Tôi nói muốn đánh cược. – Để có thể có ngày mai tươi sáng, Bạch mã hoàng tử không thể bị gió mây cuốn trôi đi được. Tuy võ công của chàng hơi kém một chút nhưng sau khi ăn quỵt, bỏ chạy, vẫn biết quay về thanh toán. Vì chàng mà nàng đánh cược cả tương lai tươi đẹp của mình. Nếu như thua thì nàng sẽ phải ở bên Mẹ kế và phải chịu ngược đãi cả đời, đến cả nghĩ cách thoát khỏi cũng không thể.
- … – Hắn ngừng lại một lát, rồi bỗng nhiên nhếch mép cười lạnh lùng, khẽ gật đầu: – Được… Coi như cô giỏi. Tiểu Bính, dắt ngựa cho Long đại tiểu thư. – Quả là to gan! Cô dám cá cược với ta. Ta đành phải cho cô được như ý thôi.
- Tôi cần ngựa để làm gì? – Nàng nhìn khuôn mặt hắn đột nhiên trầm mặc. Tiếng sấm bỗng nổi lên trên bầu trời. Ông trời ơi, chơi nhạc phụ họa cho khí thế của hắn sao. Khí thế của hắn đã khủng khi*p lắm rồi, sắp khiến nàng ngạt thở rồi. Bây giờ nàng đang dùng chút dũng khí cuối cùng của mình để thở, vì hạnh phúc mà phải liều mạng đấy.
- Chính là ta đang “thương yêu” cô đấy. – Mặt hắn tối sầm, nụ cười nham hiểm, thấy Tiểu Bính dắt ngựa từ chuồng ngựa của khách điếm đi ra: – Trời mưa to thế này, chạy bộ thì khổ quá, chi bằng là cưỡi ngựa.
- Cưỡi ngựa… – Nàng nhìn theo ánh mắt hắn ra ngoài, chỉ thấy Long Tiểu Bính dắt con ngựa trắng như tuyết quen thuộc không chịu ra ngoài trời mưa đi về phía nàng. Đó… đó đó đó… chẳng phải là con ngựa ngốc nghếch của Bạch mã hoàng tử sao? Hắn hắn hắn hắn có ý gì vậy? Hắn không thấy mắt con ngựa này ngây ra vì sợ hãi sao? Ngoài cỏ khô ra, nó có biết gì khác đâu.
- Đi đi. – Hắn giơ tay một cách phong độ, ra hiệu cho nàng không cần phải để ý đến cảm nhận của con ngựa, cứ cưỡi ngựa mà đi.
- Tôi có thể dùng nó để đi…
- Ta muốn cô cưỡi nó.
- … – Nàng biết hắn không tốt bụng như thế mà. Sao tên gian thương này có thể đánh cược một cách công bằng với nàng được chứ? Sao hắn có thể đánh cược mà không nắm chắc cơ hội thắng? Hắn sớm đã có mưu tính, chuẩn bị con ngựa ngốc nghếch đó, con ngựa không chịu đi, để làm mất thời gian của nàng. Bây giờ đã qua hơn một canh giờ. Đợi nàng đến bên bờ sông thì chẳng thấy ai nữa rồi. Huống hồ, Bạch mã hoàng tử nghe câu nói ૮ɦếƭ tiệt của 813 chưa biết chừng lại cho rằng nàng thay lòng đổi dạ nên chạy về nhà mà khóc rồi cũng nên.
- Cô còn ngây người ra đó làm gì? Đi đi. – Hắn rộng lượng thúc giục Long Tiểu Hoa.
Bà mẹ kế khốn kiếp! Hôm nay, nàng sẽ đấu với hắn!
Bạch mã hoàng tử, để sau này chúng ta có thể quang minh chính đại, xin hãy đứng bên bờ sông đợi thi*p.
Quyết sống mái một trận!
Thắt chặt dây lưng, Long Tiểu Hoa lao vào màn mưa, kéo dây cương của con ngựa trắng ngốc nghếch đi trong mưa, nhưng con súc sinh ấy hoàn toàn không biết suy nghĩ gì cả. Dường như nó cảm thấy thời tiết này không hợp với bộ lông trắng như tuyết của nó. Dù làm thế nào nó cũng không chịu bước đi. Cuối cùng, nàng đã hiểu bộ lông trắng sạch sẽ, đẹp đẽ của nó ở đâu mà ra. Tất cả đều nhờ vào sự lười biếng mà có.
Đường bẩn không đi, trời mưa không đi, trắng cái con khỉ! Ngựa trắng thực sự là loài động vật vừa ngốc lại vừa lười. Thảo nào Bạch mã hoàng tử đã vứt nó ở Long phủ không thèm cưỡi về nhà.
Đường gập ghềnh, mấy lần ngã, con đường bình thường không đi đến hai khắc đã tới, nay bị con súc sinh này kéo dài tới tận nửa canh giờ, lại còn bị dân chúng cười nhạo vì cưỡi con ngựa ngốc nghếch đi trong mưa. Toàn bộ thiện cảm của nàng đối với nó đều đã bị quét sạch sành sanh. Khó khăn lắm mới kéo được con ngựa đến cổng thành. Sau khi cẩn trọng nhìn quanh, không thấy bà mẹ kế độc ác đâu, nàng liền buông dây cương ngựa, chạy ra bờ sông.
Dòng sông nhỏ hiền hòa thường ngày bị nước mưa biến thành con nước lớn dữ dội. Bên bờ sông không một bóng người, không có bóng áo trắng bay bay, không có người gặp nàng lúc giờ Ngọ ba khắc, không có nụ cười dịu dàng và tiếng gọi trìu mến “Long Nhi”. Ngoài tiếng mưa rơi ra, chỉ còn lại nàng ướt sũng như chuột lột, đứng bên bờ sông vuốt nước mưa trên mặt.
Cũng đúng thôi. Nàng đã đến muộn hai canh giờ, lại gặp trời mưa lớn như vậy. Y phục của chàng quá sạch sẽ, đâu có thần kinh đứng trong mưa đợi nàng. Hơn nữa, 813 còn nói câu ૮ɦếƭ người đó với chàng, chỉ có kẻ ngốc mới đứng đây đợi.
Lần này thì hết thật rồi. Bà mẹ kế độc ác đã thắng. Nàng đã thua rồi. Bạch mã hoàng tử ơi! Hu hu! Lần này Long Nhi phải vĩnh biệt chàng rồi, phải quay về để bà mẹ kế ngược đãi cả đời, còn phải cả đời làm bà cô già nữa. Thật là thê thảm! Ít nhất nàng cũng đã từng hy vọng vào ngày mai tươi đẹp bên Bạch mã hoàng tử. Nào ngờ đến hy vọng cuối cùng đó cũng bị bà mẹ kế độc ác dập tắt. Thật không phải là con người!
Thở dài, nàng lẩm bẩm rồi quay người thì chỉ thấy con súc sinh ngựa trắng bỗng nhiên nhiệt tình lao về phía mình? Hả? Lẽ nào bộ dạng đau khổ của nàng lại có sức hấp dẫn như vậy? Có thể khiến nó thay đổi tâm tính sao?
- Này! Sao bỗng nhiên ngươi lại chạy thục mạng như vậy?
Cộc cộc cộc cộc!
- Này, ngươi cứ lao thẳng như vậy là ý gì chứ?
Cộc cộc cộc cộc!
- Này! Ngươi còn lao đến đây là ta hét lên đấy.
Cộc cộc cộc cộc!
- Này! Ục ục ục… ặc ặc! Đồ ૮ɦếƭ tiệt! Ngươi hất ta xuống sông rồi. Ục ục ục! Cứu cứu cứu tôi với! – Đánh cược gì chứ? Cưỡi ngựa trắng gì chứ? Thương yêu nàng gì chứ? Tất cả là vì lời thề độc của nàng. Thật không ngờ nàng còn chưa kịp bị chó cắn, biến thành rùa, cóc nhái thì đã bị con ngựa trắng mình sùng bái nhất hất xuống sông cho hà bá ăn thịt.
- Ta biết… Ta biết đây là kế hoạch cả bà mẹ kế độc ác đó mà… Ục ục ục…
- Ta hận ục ục ục… ngươi! Long Hiểu Ất! Ta biến thành ục ục ục… cũng không tha…
- Làm gì có ai giống như cô, ૮ɦếƭ đuối đến nơi rồi mà vẫn còn cố sức nói những câu vớ vẩn đó chứ? – Một tiếng cười nhạo vang lên bên tai nàng.
Vì nàng nghĩ rằng cuộc đời này sẽ không còn được nhìn thấy mặt trời ngày mai, nên nàng đã để tất cả oán ân bùng phát, nhưng vào lúc quyết định đó thì đôi mắt màu xám lại nhìn nàng, mái tóc đen ướt sũng nước mưa, bộ đồ trắng vẫn bay bay nhưng tất cả đều nổi trên mặt nước, không hề bị lấm.
- Lếch thếch quá! – Hắn nhìn bộ dạng ngạc nhiên không nói lên lời của nàng, cười nhún vai: -Ta vốn không muốn cô thấy bộ dạng lếch thếch này nhưng nào ngờ cô… vì không đợi được ta mà nhảy xuống sông tự vẫn.
- … – Nhảy xuống sông tự vẫn ư? Ai cơ? Nàng á? Lẽ nào chàng không nhìn thấy nàng bị con ngựa ngốc nghếch đó hất xuống sông? Ờ! Nhưng mà hiểu nhầm này lại rất tốt! Nàng cũng chẳng muốn nói ra, chỉ là ục ục ục… ặc ặc… Chân nàng vừa đạp thì lại uống một ngụm nước sông, mặt nước phủ qua đầu khiến đầu óc nàng quay cuồng. Nàng cố bám lấy thứ gì đó trên mặt nước thì bỗng nhiên đôi môi bị bịt chặt lại. Sau đó, một luồng khí ấm thổi vào miệng nàng, lan tới phổi nàng. Cảm giác dễ chịu khiến nàng thỏa mãn. Nàng mở mắt ra thì thấy hàng lông mi dài đó đang nhắm lại, ở rất gần nàng. Chàng dùng một tay kéo cằm nàng về phía mình.
Lẽ nào nàng và chàng đang…
Hít một luồng khí lạnh.
Sự thực đã chứng minh, hà hơi cho người khác trong nước là một lựa chọn lãng mạn nhưng đương nhiên không phải là một lựa chọn sáng suốt. Bởi vì đương sự vì ngạc nhiên, nhạy cảm hay hưng phấn quá độ, bất cứ lúc nào cũng có thể hít một hơi… không, là nước xộc vào mũi. Sau đó…
Tứ chi co giật!
Ngất đi!
Bạch Phong Ninh nổi lên khỏi mặt nước, mái tóc đen xõa ra. Hắn nhìn Long Tiểu Hoa càng cứu càng gần cái ૮ɦếƭ trong lòng mình, nở nụ cười.
- Ngất như thế sao? Quả là không bình thường!
Bỏ đi, hắn nhẹ nhàng đứng dậy, nhìn mực nước chưa đến иgự¢ mình mà nói:
- Nếu ૮ɦếƭ đuối với mực nước như thế này thì cô thật là mất mặt đấy!
Hắn bế “vật thể” không còn ý thức trên tay, vừa bước từng bước lên bờ vừa nhìn nàng. Cổ áo nàng bung ra, để lộ một sợi dây lụa trên làn da trắng. Sợi dây đó treo một chiếc chìa khóa tinh xảo. Hắn giơ tay định gỡ ra thì lại dừng lại, ngẩng đầu nhìn con ngựa trắng đang đứng bên bờ gặm cỏ với dáng vẻ lười biếng. Hắn vỗ vỗ con ngựa:
- Ngày ta mua ngươi, ta đã biết ngươi nhất định sẽ có ích. Hôm nay thật là cảm ơn ngươi đấy.
Hắn nhẹ nhàng gạt mái tóc ướt, kéo “vật thể” đang hôn mê lại gần mình, thì thầm bên tai “vật thể” không biết có nghe được gì không đó:
- Chúng ta đã thân mật hơn cả bình thường, môi kề môi. Từ nay về sau, cô không được nói dối ta. Chắc chắn cô biết bản khế ước bán thân của Hiểu Ất ở đâu. Nhất định phải nói cho ta biết đấy.
Tiếng vó ngựa thu hút sự chú ý của Bạch Phong Ninh. Hắn ngẩng đầu lên nhìn con ngựa đen đang từng bước từng bước tiến về phía mình. Không hổ là ngựa chạy suốt đêm, nó khác hẳn với cá tính lười biếng của con ngựa trắng. Chạy trong mưa mà không hề e ngại. Áo choàng đen của kẻ cưỡi trên lưng ngựa đã ướt sũng, đến cả chiếc roi ngựa cũng ướt sũng nước mưa sẫm màu. Hắn nhướn hàng mi với ánh mắt lạnh lùng, tuy không phẫn nộ nhưng cũng không có chút gì là tình bạn thân thiện cả.
- Huynh đến nhanh thật đấy! Ta đang định đưa cô ấy về phủ. – Bạch Phong Ninh nở nụ cười: – Với cá tính của ta đợi người ta lâu lắm cũng chưa đến nửa canh giờ thì đã bỏ về rồi. Huynh đã đoán như vậy, đúng không?
- … – Người trên lưng ngựa không nói gì nhiều, giơ tay ra đoạt lại “thứ” trong tay Bạch Phong Ninh.
- Huynh có ý gì thế? Huynh nghĩ cô ấy là của mình sao?
- Lẽ nào huynh còn muốn ta cảm ơn huynh? – Long Hiểu Ất một tay giữ dây cương, một tay giơ ra trước mặt Bạch Phong Ninh, giọng điệu khó chịu.
- Cô ấy ngã xuống sông. Ta cứu cô ấy lên bờ giúp huynh. Chẳng lẽ huynh không nên cảm ơn ta sao? – Bạch Phong Ninh dùng ngón tay vén những lọn tóc ướt trước mặt như khiêu khích.
Long Hiểu Ất liếc nhìn mực nước sông không cao quá иgự¢, cảnh cáo Bạch Phong Ninh không được ăn nói linh tinh. Dòng sông này từ trước tới nay chưa từng có ai ૮ɦếƭ đuối cả. Chuyện anh hùng cứu mỹ nhân không đến lượt Bạch Phong Ninh. Còn chuyện rơi xuống nước được cứu cũng không đến lượt Long Tiểu Hoa. Để bị sặc nước ngất đi ở dòng sông này đã là mất mặt lắm rồi. Lẽ nào còn dám công kích sao? Hai kẻ mặt dày dám hẹn hò ở đây thật là chướng tai gai mắt!
- … Giao người cho ta, huynh có thể đi rồi. – Để khỏi phải phí lời, Long Hiểu Ất đuổi thẳng kẻ trước mặt đi.
Bạch Phong Ninh không hề tức giận mà còn mỉm cười chẳng chút xấu hổ nhún vai:
- Này! Huynh như vậy có coi là qua cầu rút ván không đấy? Dù gì ta cũng giúp huynh mà.
- Không phải huynh giúp ta mà là huynh lắm chuyện.
- Theo ý huynh thì ta nên để cô ấy ૮ɦếƭ đuối dưới sông, chứ không nên lắm chuyện cứu cô ấy đúng không?
- … – Giữ dây cương, Long Hiểu Ất nhằm vào kẻ đang cười, chỉ muốn giẫm ૮ɦếƭ hắn.
- Này! Muốn con ngựa Chạy suốt đêm đó giẫm ૮ɦếƭ ta cũng được nhưng huynh đừng quên trên tay ta còn có một người, một cành hạnh đỏ đấy. – Bạch Phong Ninh nhếch mép cười, cúi đầu nhìn “cành hạnh đỏ” đang hôn mê trong lòng mình. Phản ứng của nàng thật đáng yêu! Cố gắng lên. Hắn đã nói rồi, không đủ cao cũng không sao, chỉ cần hắn bế nàng lên thì sớm muộn gì đóa hoa này cũng nở bên ngoài tường thôi. Điều này không phải… đã ứng nghiệm rồi sao?
Bạch Phong Ninh đang mỉm cười với âm mưu đen tối của mình thì con ngựa Chạy suốt đêm cứ thế lao về phía hắn:
- Này! Huynh giận quá mất khôn rồi à? Huynh định Gi*t cá phá lưới sao? – Lẽ nào hắn đã tính toán nhầm rồi? Người trong tay hắn không hề có tác dụng gì với kẻ kia? Hay kẻ đó nghĩ nếu để hạnh đỏ vươn ra thì thà chặt luôn cành hạnh đỏ đó cho xong?
- Ta rất muốn giẫm ૮ɦếƭ huynh. Rồi sẽ có ngày đó. – Giọng mất kiên nhẫn của Long Hiểu Ất vang lên, tiếng vó ngựa càng lúc càng nhanh, như ngọn gió lướt qua Bạch Phong Ninh. Hắn lùi lại hai bước nhưng đã muộn, vòng tay hắn trống không. Hắn nhíu mày đứng đó nhìn Long Hiểu Ất cưỡi con ngựa đen phi đi, hoàn toàn không để ý gì đến người hùng đã nhảy xuống nước cứu người.
Nhìn con ngựa đang phi đó và nhìn con ngựa Long Tiểu Hoa khó nhọc kéo đến, Bạch Phong Ninh chỉ cười:
- Không phải chỉ là một bản khế ước bán thân sao? Nếu hắn thật sự quan tâm thì mình sẽ giúp hắn lấy về.