Này... Đây là kim cương đấy!
"Ngươi lấy tiền ở đâu để mua vậy?"
"Ta..."
"Tuy ta có cho ngươi tiền tiêu vặt, nhưng đây là kim cương đấy! Chỉ cần một viên kim cương loại này đã khiến người ta phá sản, ngươi..."
"Ta không biết cái gì gọi là kim cương! Nó cực kỳ rẻ mà, ta chi tiêu tiết kiệm, nhặt củi lửa đem bán lấy tiền để mua thôi, ta chỉ thấy nó rất xinh đẹp, giống như ánh mắt của ngươi vậy." Hắn thốt ra lời nói thật tâm trong lòng mình, khiến cho cả hai người đều giật nảy mình.
Xem ra ở thời này không có ai biết đến giá trị của kim cương, chỉ thích vàng.
"Nhưng mà 0ta không thể nhận."
"Tại sao?"
"Bởi vì khi nữ tử mà nhận nhẫn của nam tử, ngươi có biết hàm ý đại diện cho nó là cái gì không?" Nàng có thể đem 100 khối ra đặt cược, hắn nhất định không biết. Quả nhiên nhìn thấy hắn lắc đầu."Nó đại diện cho hai người muốn “trường tương tư thủ” (cả đời tay trong tay) , quyết định cả đời nắm tay nhau đấy, nghĩa là hai người ấy sẽ hứa hẹn nhớ thương lẫn nhau mãi, chỉ cần chiếc nhẫn vĩnh viễn đeo trên ngón tay của hai người, thì lời hứa hẹn kia sẽ tồn tại mãi mãi."
"Vậy ngươi cũng nhanh chóng đeo lên đi!" Hắn vội vã ra lệnh.
Nàng lắc đầu, "Ta không thể đeo nó!"
"Tại sao?" Hắn mở to mắt nhìn nàng, vẻ mặt hắn như có ý nói nếu nàng không chịu đeo hắn sẽ trở mặt.
"Bởi vì chiếc nhẫn này ngươi nên để sau này tặng cho thê tử của ngươi, người mà ngươi muốn nắm tay cả đời!" Hơn nữa, nhìn cỡ nhẫn và trọng lượng của chiếc nhẫn thì ở chẳng phải ở trong phim "Sắc giới" đã gọi chiếc nhẫn này là nhẫn kim cương hình trứng chim bồ câu đó sao? Thậm chí chiếc nhẫn này còn có thể gọi là trứng đà điểu ấy chứ.
"Chính là ngươi."
Thu Y sửng sốt một phen, rồi không nhịn được bật cười thành tiếng.
"Cười cái gì?" Sắc mặt hắn xanh mét, trừng mắt nhìn nàng, không hiểu vì sao hắn cầu hôn nghiêm túc như vậy mà lại bị nàng cười nhạo.
Chẳng qua, vốn hắn đã quên hiện tại mình đang là đứa trẻ năm tuổi.
"Chúng ta không có khả năng đâu!"
Không chỉ nói tuổi tác hơn kém nhau quá lớn, nếu như sau này có một ngày nào đó đột nhiên nàng lại trở về, nếu để tình cảm dây dưa ở nơi này, cho dù thế nào đi chăng nữa cũng rất không tốt. Nàng đã sớm nghĩ rồi, cũng đã lập bản di chúc, nếu có một ngày nàng xảy ra chuyện gì, tất cả toàn bộ tài sản của nàng đều để lại cho Tự Long Hồn, với bộ dạng này, sau này hắn cũng chẳng có chỗ nào mà nương tựa được.
Tuy trong lòng cực kỳ thích hắn, nhưng nàng cũng chỉ coi hắn như cậu em nhỏ để cưng chiều mà thôi, cũng không hề nghĩ tới sẽ kết hôn cùng hắn!
"Tại sao lại không có khả năng? Chẳng phải ngươi đã nói rằng ngươi thật tâm đối với ta đó sao?"
"Ta là ..., chẳng qua... A! Đau quá."
Lời định nói nàng còn chưa kịp nói xong, đã thấy hắn cư nhiên tóm lấy cổ tay nàng, rồi há mồm ra cắn, máu tươi lập tức chảy ra.
"Long Hồn, ngươi làm cái gì vậy?" Sao hắn lại hút máu của nàng như vậy? Chẳng lẽ hắn là Vampire?
Hút đầy một miệng lớn máu của nàng, Tự Long Hồn như là đang chờ đợi cái gì đó, rồi lại thất vọng.
"Vốn dĩ ngươi đối với ta cũng không phải thật tâm, ngươi gạt ta!"
"Ta không có lừa ngươi!"
"Nếu như ngươi thật tâm, tại sao ta vẫn còn có bộ dáng này?"
"Long Hồn, ngươi đang nói cái gì vậy, ta không hiểu?"
"Đồ đại lừa đảo! Đồ nữ nhân xấu xa! Sau này ta không muốn gặp ngươi nữa." Bỏ lại một câu nói lạnh như băng, lại vừa vô tình như thế, Tự Long Hồn quay đầu bỏ chạy, không buồn quan tâm tới Thu Y ở phía sau đang khổ sở gọi hắn.
"Long Hồn..." Đợi hắn đã lâu, trước sau vẫn không hề thấy hắn trở về, Thu Y quyết định đi về nhà trước .
Nàng nghĩ thầm, có lẽ là tiểu tử này vẫn còn giận dỗi, khi hết giận thế nào cũng về nhà, chẳng về thì còn có thể đi nơi nào đây?
Thế là Thu Y đi về nhà, băng bó lại miệng vết thương, cũng nấu xong những đồ ăn mà Tự Long Hồn thích ăn, lại phát hiện hắn vẫn không trở về.
"Kỳ quái, thời gian ăn cơm của hắn luôn luôn đúng giờ mà? Sao bây giờ vẫn không thấy bóng người?" Chắc hẳn là hắn vẫn đang còn tức giận đây mà.
Thu Y ngẫm lại, có lẽ nên tính đến khả năng này, bởi vì hơn ba tháng sống chung với nhau, nàng biết cá tính của Tự Long Hồn tương đối bá đạo, chỉ cần ai không thuận theo ý của hắn, toàn thân sẽ phát ra một cỗ sát khí khiến người ta khó có thể bỏ qua.
Nhưng mà Thu Y không hề sợ hãi, nàng chỉ càng thêm đau lòng, là một đứa trẻ, vậy mà đối với người khác lại có tâm tư phòng bị mãnh liệt như thế .
Nàng đã phải dùng sự quan tâm lẫn yêu thương rất nhiều, khó khăn lắm mới khiến cho hắn trở nên hơi có chút nhân tính, giờ đây chỉ vì chuyện chiếc nhẫn lại để cho hắn tức giận.
Lẳng lặng nhìn chiếc nhẫn trong lòng bàn tay, nàng chậm rãi nắm chặt.
"Long Hồn, rốt cuộc ngươi đang ở nơi nào?"
Sau khi Tự Long Hồn rời nhà trốn đi một tháng! Cuối cùng nàng cũng biết hắn ở nơi nào rồi! Thu Y bị Tự Long Hồn vừa ôm ấp vừa đỡ đi đến ngôi cổ đình xinh xắn bên bờ hồ đầy lãng mạn, ánh mắt của nàng cứ nhìn xuống mặt nước mênh ௱ôЛƓ, không để ý mỹ nam đang ở bên cạnh.
Cho dù ánh mắt của hắn có bao nhiêu nóng bỏng, vẻ mặt hắn có bao nhiêu khát vọng, nhưng nàng vẫn không hề có phản ứng...
A..., không, nàng đưa tay lấy đồ điểm tâm trên bàn ăn ngon lành, dù sao có người mời, không ăn cũng uổng.
Một bàn đầy đồ điểm tâm, nàng đều nếm qua tất cả, mỗi món một lẫn, cuối cùng dừng lại ở chiếc bánh dẻo đậu đỏ! Nàng thích nó.
Tự Long Hồn nhìn thấy nàng chọn ba khối bánh dẻo đậu đỏ, vội vàng quay đầu dùng ánh mắt lạnh như băng ra lệnh cho người hầu đứng đến hóa đá một bên.
Đã là thuộc hạ của Ma Chủ, người làm việc cũng không có ai ngu ngốc hoặc là bất tài, bởi vì những người này khi đó đã bị chủ tử phi đao kết thúc cuộc sống ngắn ngủi từ lâu rồi.
Rất nhanh, tất cả những thứ điểm tâm khác trên bàn đều bị loại bỏ, chỉ còn bánh dẻo đậu đỏ được mang lên.
Thu Y quay đầu muốn nói, chỉ ăn một khối là đủ rồi, loại đồ ngọt này ăn quá nhiều sẽ béo, kết quả...
"Thích thì hãy ăn nhiều một chút! Lại nói, đây chính là mỹ nhân hương, loại hương thơm hảo hạng, một năm chỉ thu hoạch được mấy lượng mà thôi, cực kỳ quý giá." Nghe thấy hắn dùng giọng điệu nói chuyện tràn ngập tình cảm như vậy, thâm tình thân thiết làm cho trái tim người ta nhanh chóng trở nên mềm nhũn, tất cả bọn gia nhân đứng ở một bên đều đứng lặng, trợn mắt há hốc mồm, so với chấn động vừa rồi tâm tình vẫn còn kích động đến hóa đá.