Ngồi trên căn phòng quen thuộc cô ngắm nhìn biển đêm. Ngồi xe lòng vòng mãi, cô cũng chẳng biết phải đi đâu nên bảo bác tài quay xe lại đưa cô đến đây.
Thẩn thờ một lúc cô lại đi dài xuống bờ biển, ngồi chống chân vòng tay qua gối chôn mặt khóc khi nhớ lại giây phút cùng anh chơi đùa. Cô thật sự rất yêu Cảnh Vũ Thần nhưng..
Những luồn gió lạnh cứ vô tình thổi qua khiến người cô khẽ run lên, bất chợt ấm áp vô cùng khi từ phía sau có thứ gì đó phủ lên vai cô, cô cảm nhận được mùi hương quen thuộc vừa ngẩn mặt lên đã..
"Um.." cô cố vùng vẫy khi đôi môi bất ngờ bị ai kia phủ kín, siết chặt lấy cô ôm trọn vào lòng.
Đôi mắt cô rũ xuống ôm chặt lấy anh không nhìn cô cũng biết là Cảnh Vũ Thần. Nụ hôn của anh luôn bá đạo như vậy, chiếc lưỡi ngang ngược quấn lấy lưỡi cô gặm cắn đến khi hô hấp khó khăn anh mới chịu buông tha nhưng vòng tay vẫn không hề nới lỏng, cứ như sợ cơn gió vô tình sẽ cuốn cô đi mất.
Ngón tay anh dịu dàng mơn trơn lên đôi môi bị anh ђàภђ ђạ mà sưng đỏ.
Không chút đau lòng anh ký lên trán cô một cái thật mạnh.
"Á.." đôi mắt vốn đang ngấn lệ bị anh ức Hi*p nhắm chặt mà cứ thế tuôn ra.
Anh rất giận nhưng càng đau lòng hơn. Anh dịu dàng ôm cô vào lòng vuốt ve. "Anh xin lỗi!"
"Hu..hu.. hu.." Cô ôm anh khóc oà lên. Vốn rất quyết tâm nhưng vừa thấy anh thì cô liền sụp đổ.
"Sao em lại ngốc như vậy hửm? Em nghĩ anh làm tất cả mọi thứ chỉ vì bản đồng thôi sao? Anh yêu em nhiều như vậy, chả lẽ em không cảm nhận được một chút nào sao hả Kiều Tâm? Em không tin tưởng vào tình yêu của anh đến như vậy hả?"
Cô không lên tiếng chỉ liên tục lắc đầu. Không phải cô không tin mà cô không dám tin.
"Sao anh biết em ở đây?"
"Em nói xem?"
"..." Cô có biết gì đâu mà nói.
Anh đẩy nhẹ người cô ra, nhìn thẳng vào mắt cô.
Vốn dĩ anh đã có thể tìm thấy cô sớm hơn nhưng vì rối quá nên anh quên mất trên máy cô anh có cài định vị. Từ lúc đầu biết cô không an phận hay muốn chạy trốn anh thì cả trang sức trên người cô anh cũng gắn thiết bị định vị. Thời gian này cả hai cứ dính lấy nhau nên anh cũng không nhớ tới.
Cô liền cúi xuống tránh ánh mắt anh. Cô cũng không biết mình đang làm cái gì rõ ràng là.., vừa định đứng dậy liền bị anh giữ lại.
"Em nghĩ mình đã nói rất rõ rồi, chúng ta nên chấm dứt thôi."
"Tại sao?"
"Anh cần gì phải như vậy? Con cũng đã không còn. Anh cứ mặc kệ em đi, em biết mình chỉ là cô vợ hợp đồng.. á.., sao anh đánh em hoài dạ?"
Cô bĩu môi xoa trán nhìn anh.
"Ai nói với em là con không còn?" Anh nắm tay cô đặt xuống chiếc bụng nhỏ.
"..." Hạ Kiều Tâm ngẩn ra. "Rõ ràng lúc đó bụng em rất đau, còn có máu.."
"Là máu của anh, vì em bị ngã lại thêm tinh thần hoảng loạn, nên động thai thôi ngốc à."
"Nhưng.. nhưng.. em đâu cảm nhận được.."
Cảnh Vũ Thần véo má cô. "Vì em được tiêm thuốc an thai nên con sẽ ngủ nhiều hơn bình thường, em hôn mê tận hai ngày một đêm, vừa tỉnh lại chẳng có sức lực gì, nên lúc đó em không cảm nhận được thôi, với lại con còn rất nhỏ mà."
"Có thật không? Anh không lừa em chứ?"
"Thật, không lừa." Anh lắc đầu khẳng định.
"Sao lúc đó anh không nói?"
"Em có hỏi đâu mà nói, với lại em vừa tỉnh anh vui quá đâu có nhớ." Anh áp trán mình lên trán cô cưng chiều.
"Anh là tên xấu xa, anh không nói gì em còn tưởng là con đã mất." Cô đẩy anh ra bưng mặt khóc nức nở.
"..." Gì nữa đây? Cảnh Vũ Thần bế cô lên, đặt cô ngồi trên tảng đá to gần đó.
"Ngoan, không khóc nữa, con còn rất yếu. Em cứ khóc như vậy sẽ ảnh hưởng đến con đó."
Cô liền mím chặt môi, cố gắng không khóc nữa. Tuy rất vui khi con vẫn bình an. Nhưng cô vẫn muốn hỏi anh một chuyện..
"Anh tìm em là vì đứa bé có phải không?"
Anh ôm cô vào lòng. "Anh tìm mẹ đứa bé."
Cô ngẩn lên nhìn anh. "Em đã thấy hết rồi, người con gái ngày hôm đó mới thật sự người anh yêu có đúng không?"
"Em nói nhảm gì vậy? Lịch sử tình trường của chồng em rất là sạch sẽ. Chính em là người ςướק đi sự trong sạch của anh, ngoài em ra chưa từng có ai được chạm đâu nghe chưa. Em phải nên hãnh diện với mình."
"Anh nói dối. Em thấy rõ ràng, hôm đó anh ôm.." cô nhíu mày ủy khuất nhìn anh nhưng không nói hết ý.
Anh liền nhếch mép cười. "Không phải em nói tiểu Huyên đó chứ?"
Cô bức xúc, anh còn gọi tên người con gái khác trước mặt cô thân mật như vậy.
"Cảnh Vũ Thần anh.."
"Tiểu Huyên là em họ của anh. Con gái của dì anh đó."
"..." Em họ sao? Hạ Kiều Tâm đứng hình. Mất mặt quá đi.
Cảnh Vũ Thần liền cười ha hả. "Ghen rồi?"
Cô đẩy anh ra rũ mắt. "Em không có. Một cô vợ hợp đồng như em thì có tư cách gì để ghen."
"Cảnh phu nhân ơi Cảnh phu nhân! Bản hợp đồng đó chỉ hình thức thôi, anh đã hủy bỏ theo ý em từ lâu rồi."
"Hả?" Cô ngạc nhiên nhìn anh. "Bỏ rồi?"
"Ừ. Nhưng lần này anh nhất định sẽ làm một bản khác."
"Anh ký hợp đồng riết điên rồi hả? Nói rõ ràng cho em."
"Anh thừa nhận ban đầu, làm bản hợp đồng đó là vì muốn em phối hợp với anh, đối phó với mẹ để không phải đi xem mắt. Từ khi em chấp nhận tình cảm của anh thì anh đã cho nó vào máy cắt giấy luôn rồi."
"Nhưng tại sao.."
"Vì chứng nhận kết hôn là thật. Chúng ta là vợ chồng. Nếu đã khẳng định thì cần gì phải giữ."
"Thế tại sao anh luôn mang nó ra uy Hi*p em.."
"Vì em suốt ngày cứ muốn rời khỏi anh. Em nghĩ mà xem, nếu ban đầu anh không làm như vậy, em sẽ đồng ý kết hôn với một người xa lạ chỉ vì một nụ hôn không?"
"Có lẽ là không." Cô thành thật trả lời.
"Thì đúng rồi. Anh cần một người vợ. Và em chính là lựa chọn đó, cũng có thể nói từ lúc em ký tên vào bản hợp đồng, thì em chỉ có thể là người của anh thôi."
Cô không nghĩ sự thật mà cô luôn suy đoán lung tung, lại chỉ vì một nụ hôn. “Em có thể hiểu là anh lừa em kết hôn không?”
Anh không ngại gật đầu thừa nhận. "Chỉ có đều nó đi sai ý định ban đầu của anh, phim giả tình thật thôi. Anh không hiểu sao mình lại phải lòng con thỏ phiền phức như em."
"Anh chê em phiền?"
"Nhưng anh thích. Giờ theo anh về nhà được chưa?"
“Vẫn chưa xong.”
“...” Cảnh Vũ Thần đen mặt. “Anh nói hết rồi, em muốn sao nữa đây?”
“Mấy nay anh luôn đi sớm về khuya, có phải vì em có bé con rồi, nên anh chê em, anh không thích em nữa phải không?” Cô cắn chặt môi uất ức không nhìn anh.
Anh bất ngờ bế xồm cô lên.
“Á.., thả em xuống.” Cô vòng tay ôm lấy cổ anh vì sợ ngã, nhưng nghĩ lại vẫn đang giận dỗi cô đánh vào người anh.
“Ngốc à, anh đăng kí lớp học chăm sóc thai sản, để về chăm sóc cho mẹ con em. Vì bận quá nên anh phải tranh thủ thay đổi giờ giấc, để không bị lỡ buổi học.”
Đôi mắt phím hồng ngập nước, cô mím chặt môi để không phát ra tiếng khóc. Hóa ra anh yêu cô nhiều như vậy, thế mà cô lại nghĩ anh này nọ, cô đúng là chẳng ra làm sao. “Ông xã, em xin lỗi.” Cô vùi vào иgự¢ anh khóc nức nở.
“Ngốc quá đi!”