Buổi chiều ở trước cổng trường.
Hạ Kiều Tâm ngồi trên băng ghế đá với vẻ mặt ủ rũ, từ dòng người đông đúc đến lưa thưa đi qua đi lại. Cầm chiếc điện thoại trên tay cô không biết có nên gọi về nhà hay không, cô dán mắt thẩn thờ vào tập hồ sơ được đặt trên chân mình.
Vừa rồi cô bị quản lí và hiệu trưởng gọi lên văn phòng, trả hồ sơ nhập học lại với lý do là ngày đầu tiên đến trường đã gây huyên náo, thế là bị đuổi học, cô căn bản không có cơ hội giải thích.
Nhưng cô nào biết rằng hiệu trưởng là vì sợ đắc tội với ai đó.
Hạ Kiều Tâm cảm thấy bất lực, yên lặng một hồi lâu, cô đứng dậy kéo theo chiếc vali, chưa được mười bước..
“Á..”
Hạ Kiều Tâm giật bắn cả người hét toáng lên, không biết chiếc xe ở đâu ra lại chắn ngang cô, cô liền bước sang một bên định tránh đi..
Người đàn ông cao to lực lưỡng từ ghế lái bước ra, chắn tay cô lên tiếng.
“Ông chủ tôi muốn gặp cô. Mời..” Gray hướng tay về phía xe.
“Hả? Hình như tôi đâu có quen anh, tại sao ông chủ anh lại muốn gặp tôi?” Hạ Kiều Tâm cảm thấy sợ cảnh giác bước lùi về sau.
Cửa xe bất ngờ được người ngồi bên trong mở ra.
"..." Bước chân khựng lại, Hạ Kiều Tâm đơ người ngây ngốc. Cô không nghĩ ông chủ mà người đàn ông này nói là anh chàng ban sáng cô va phải, tuy lúc này anh diện một bộ vest khác, nhưng cô liền có thể nhìn ra được, ánh mắt lạnh lùng như hố đen vũ trụ, đẹp đến nổi hút hồn người, đã nhìn thấy rồi thì thật sự khó mà quên.., nói đúng hơn là vẻ đẹp của yêu nghiệt.
Cảnh Vũ Thần không vội lên tiếng, gõ tay xuống băng ghế.
“Lên xe.”
Hạ Kiều Tâm bị giọng nói trầm lạnh của anh làm cho sợ hãi đến nói lắp “Tại.. tại.. tại.. sao tôi phải lên xe?”
“Nói chuyện.” Cảnh Vũ Thần nhếch mép, ánh mắt sắc lạnh rơi trên người cô.
“Tôi.. tôi với anh thì có.. chuyện gì để nói chứ?” Hạ Kiều Tâm lắp ba lắp bắp không dám nhìn thẳng vào anh.
“Cô không lên sao biết không có. Đụng người khác rồi cứ thế mà đi a?”
“Tôi.. tôi xin lỗi anh rồi mà?”
“Nhưng tôi chưa chấp nhận.”
“Anh..” Hạ Kiều Tâm bỗng nghẹn họng, hình như đúng là như vậy thật, ánh mắt cô rơi qua người đàn ông bên cạnh.
Gray lại cúi đầu kiên quyết hướng tay về phía cửa xe.
“Tôi cũng không ăn thịt người, cô sợ gì?”
“À.., tôi không có ý đó” Hạ Kiều Tâm xua tay giải thích.
“Lên xe.” Cảnh Vũ Thần kiên nhẫn nói lại lần nữa.
Gray không đợi nghe câu trả lời từ cô, bất ngờ nhấc bỗng chiếc vali cho vào thùng phía sau. Hạ Kiều Tâm biết không còn lựa chọn, dù rất sợ vẫn phải ngoan ngoãn ngồi vào.
Xe lăn bánh được một lúc, Hạ Kiều Tâm lại thêm phần căng thẳng "Không phải bảo muốn nói chuyện với mình sao, sao lại chẳng nói năng gì" người đàn ông lạnh lùng này có một loại khí chất khiến người khác sợ, cô tưởng chừng như mình sắp bị đóng băng.
Cô lại bẽn lén nhìn anh "Không biết anh ta muốn đưa mình đi đâu, có khi nào muốn bán mình đi không" càng nghĩ cô càng hoang mang, cô cảm thấy hối hận khi đã ngồi vào chiếc xe này.
“Tôi không bán em đâu mà lo.”
"..."
Cảnh Vũ Thần bất ngờ lên tiếng, khiến Hạ Kiều Tâm đứng hình, sao anh lại biết cô đang nghĩ gì, anh căn bản còn không nhìn cô. Người này càng lúc càng khiến cô sợ..
“À.., chuyện lúc sáng tôi.. tôi xin lỗi anh nha” Hạ Kiều Tâm cố giữ bình tĩnh nặn ra một câu với nụ cười gượng gạo.
“Thế thôi à?”
“Hả? Thế.. thế anh.. muốn sao mới chấp nhận lời xin lỗi của tôi?”
Cảnh Vũ Thần quay sang nhìn cô “Chúng ta kết hôn đi!”
“Hả?” Hạ Kiều Tâm trừng mắt.
“Két..” Xe bất ngờ dừng lại, khiến người phía sau đổ dồn về phía trước.
“Á..” Hạ Kiều Tâm sợ hãi hét toáng lên.
Cảnh Vũ Thần kịp phản ứng vòng tay lên thành ghế giữ chặt cô lại.
Hạ Kiều Tâm cứ đinh ninh mình đã u đầu nhưng lại không có cảm giác đau như trong tưởng tượng..
“Lái xe kiểu gì vậy?” Anh lớn tiếng quát Gray làm Hạ Kiều Tâm cũng giật bắn cả người.
“Xin lỗi Cảnh tổng” Anh ta cũng vì bị sốc bởi câu nói vừa rồi, nên có chút kích động.
Với khoảng cách khá gần. Hạ Kiều Tâm hai má ửng hồng, xấu hổ mím môi khi bất giác nhớ lại nụ hôn ban sáng, cô vội rụt người thoát ra khỏi anh.
Vòng tay trống rỗng, Cảnh Vũ Thần cũng chẳng biểu tình gì, hướng mắt về phía Gray. “Anh xuống xe đi, tôi có chuyện cần nói với cô Hạ.”
“Vâng!”
Hạ Kiều Tâm hốt hoảng khi chỉ còn lại cô với anh, cô luống cuống mở cửa vừa định chạy ra, một lực tay bất ngờ ghì chặt cánh cửa lại.
“Anh muốn làm gì?” Hạ Kiều Tâm chống tay trước иgự¢ anh cố giữ ra khoảng cách, cô sợ đến cả người run rẩy không tự chủ..
“Em sợ gì, tôi chỉ muốn nói chuyện với em thôi, tôi muốn biết câu trả lời của em về đề nghị của tôi?”
“Đề.. đề nghị gì chứ?”
“Kết hôn với tôi em nghĩ sao?”
"..." Hạ Kiều Tâm không biết nên khóc hay nên cười, cô thở dài bất lực. Dù rất sợ anh nhưng cô vẫn cố ổn định lại cảm xúc. “Anh đừng đùa nữa. Tôi với anh chỉ mới.. gặp nhau có hai lần, đến tên anh tôi còn chưa biết..”
“Cảnh Vũ Thần, giờ biết rồi đó”. Cảnh Vũ Thần không mặn không nhạt cắt ngang lời cô.
Hạ Kiều Tâm liền trừng mắt. "Người gì mà ngang ngược giữ vậy trời. Tuy anh ta có đẹp trai thật nhưng cũng không thể vì thế mà kết hôn bừa" cô nghĩ vậy.
Cảnh Vũ Thần bất ngờ vòng tay qua người cô, cầm lấy tập hồ sơ bên trên chiếc balo, cuộn tròn nó lại.
Trước hành động của anh, Hạ Kiều Tâm sợ đến không dám thở.
“Em nghĩ sao, nếu như tôi giúp em trở lại trường học?”
“Thật.. thật sao? Nhưng.. sao anh lại muốn giúp tôi?”
Cảnh Vũ Thần nhếch mép nhìn cô. “Đương nhiên là có lý do."
Hạ Kiều Tâm nghi hoặc tròn mắt nhìn anh. Đôi tay bất giác nới lỏng. Cô quên luôn khoảng cách của cả hai vẫn đang ở rất gần..
"Nhưng em đừng hiểu lầm, ý tôi là chúng ta hợp tác, đôi bên cùng có lợi.”
Hạ Kiều Tâm càng nghe càng lú lẫn “Anh nói gì tôi không hiểu, hợp tác gì chứ. Tôi muốn về nhà, anh cho tôi xuống xe đi”.