Hạ gia
Sau bữa sáng, Hạ Kiều Tâm đang chuẩn bị đến trường thì thím quản gia bất ngờ mang chiếc vali xuống..
"..." Hạ Kiều Tâm không hiểu chuyện gì nhìn sang mẹ kế.
Tiêu Dĩnh ngồi bắt chéo chân ở sofa thong thả thưởng trà, cũng không nhìn đến cô. "Dì nghĩ con nên chuyển hẳn đến ký túc xá trong trường ở đi. Ở nhà đi đi lại lại phiền lắm. Ai cũng có công việc riêng, một mình tiểu Ngọc đã đủ bận bịu lắm rồi."
Hạ Kiều Tâm rũ mắt. Đây rõ ràng là không muốn nhìn thấy cô, học cùng một trường nhưng em gái lại không cần phải ở ký túc xá. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại ra ngoài sống có lẽ với cô là một chuyện tốt..
Cô biết từ nhỏ mẹ kế đã không thích mình, nếu không phải vì bà nội muốn cô chuyển đến trường lớn để tiện thực tập thì cô cũng không muốn về đây.
"Dạ con biết!"
"Chú Tào phải đưa tiểu Ngọc đi rồi. Con tự bắt xe đi đi." . Ngôn Tình Ngược
"Dạ!"
Hạ Kiều Tâm nhận chiếc vali quần áo từ thím quản gia, lễ phép cúi chào thì nhanh chân rời đi.
..
Hạ Kiều Tâm ra bến xe buýt đến thẳng trường đại học. Vốn dĩ là đi rất sớm, nhưng trên đường lại xảy ra tai nạn giao thông nên kẹt xe rất lâu.
Hạ Kiều Tâm nhìn lại đồng hồ đã trễ hơn một tiếng.. cô vội xuống xe ở giữa đường, ba chân bốn cẳng cô kéo theo chiếc vali chạy thụt mạng..
..
Cùng lúc này, bên trong chiếc Lamborghini giọng nói trầm lạnh của một người đàn ông vang lên.
“Tôi đang bị kẹt xe, giờ anh cho xe ra vòng đường khác đón tôi.”
Người này không ai khác chính là Cảnh Vũ Thần một đại boss của ngành tài chính.
..
Từ khung kính xe được hạ xuống. Một người đàn ông trong cửa hàng đang xem báo liền đứng tọt dậy. “Ôi mẹ ơi, người đó là Cảnh Vũ Thần phải không?”
Bao nhiêu ánh mắt trong cửa hàng đều đổ dồn ra. Đúng là Cảnh Vũ Thần không sai, đám con gái liền kích động không ngừng gọi tên..., ồ ạt kéo ra.
"Cảnh Vũ Thần, Cảnh Vũ Thần, anh ấy đẹp trai quá đi”.
“Cảnh Vũ Thần! Chúng em yêu anh.."
Gray liền bước xuống xe cố gắng ổn định hiện trường.
"Xin lỗi các bạn nhường đường chút đi, cám ơn cám ơn."
Sau một hồi lâu chật vật đám đông mới chịu tản bớt đi đôi chút..
“…” Gray thở dài. Boss không làm idol thật sự là quá lãng phí.. đến kẹt xe cũng bị fan gọi tên..
“Anh tới đâu rồi?” Cảnh Vũ Thần tay nghe điện thoại từ trong xe bước ra, gương mặt điển trai băng lãnh dáng người thon dài với thân vest đen càng khiến mọi người không khỏi suýt xoa.. vì trong anh ngoài đời còn đẹp hơn cả trên tạp chí mà họ hay nhìn thấy.
Mặc ai hô hào thế nào, Cảnh Vũ Thần vẫn không biểu cảm đi thẳng về phía trước, chưa được ba bước anh nghe tiếng hét rất gần bên tai..
"Tránh ra, á.."
Vừa xoay người lại một cô gái đã lao thẳng vào anh, cả hai ngã nhào xuống mặt đường môi chạm môi..
"..."
"..."
Trước cảnh tượng này, ai cũng đen mặt há hốc mồm nhốn nháo.
“Con nhỏ đó ở đâu ra vậy trời?”
“Phải đó, phải đó.”
“…” Tôn Quân vừa đi tới liền đứng hình. Đây là tinh huống gì?
“…” Gray trợn tròn cả mắt..
Cả hai nhanh chóng giải tán hiện trường..
Bất động nhìn nhau một lúc cô gái mới hoàn hồn ngồi dậy..
“Anh ấy đẹp quá.. ” Cô bối rối đưa tay che đi khuôn miệng. Cúi đầu bẽn lẽn nhìn Cảnh Vũ Thần..
Cảnh Vũ Thần chống tay ngồi dậy, đưa mắt nhìn cô, bị anh nhìn thẳng mặt, Hạ Kiều Tâm bất giác cúi gầm mặt xuống vì xấu hổ..
"Cảnh tổng! Ngài không sao chứ? Ngài có bị thương ở đâu không?" Tôn Quân mặt đầy lo lắng nhìn Cảnh Vũ Thần.
“Boss, ngài..” Gray bước qua
"Không sao hết."
Cảnh Vũ Thần cắt ngang lời Gray lau nhẹ cánh môi mình, đứng dậy phủi phủi người vài cái. Anh đưa tay về phía Hạ Kiều Tâm..
"..." Hạ Kiều Tâm chớp chớp đôi mắt nhìn bàn tay anh với những ngón thon dài rất đẹp, đây là muốn níu tay cô đứng dậy sao?
Bàn tay cô do dự lại ngẩn mặt lên nhìn anh, gương mặt băng lãnh không cảm xúc khiến cô bất giác lúng túng liền rụt tay lại chống tay đứng dậy một mình.
Cảnh Vũ Thần nâng mày nhìn xuống bàn tay trống rỗng của mình, không biểu tình gì anh thu tay lại đút túi quần.
"Tôi xin lỗi! Thành thật xin lỗi anh.."
Hạ Kiều Tâm nhanh miệng giải thích, là vì cô chạy nhanh quá không dừng lại kịp vấp phải chân ai đó, nên mới té nhào vào anh. Lời chưa kip dứt..
"Á, tôi bị trễ rồi..\'\'
Cảnh Vũ Thần chưa nói gì đã bị cô làm cho giật mình..
Hai người bên cạnh cũng chẳng hơn gì mà muốn rớt tim.
"Thành thật xin lỗi anh nhiều nha! Nhưng tôi phải đến trường gấp" Hạ Kiều Tâm vừa dứt lời đã ba chân bốn cẳng chạy đi mất, căn bản là không cho đối phương có cơ hội tiếp lời.
"Người kiểu gì vậy trời?" Tôn Quân bức xúc nói với theo.
Cảnh Vũ Thần chỉ yên lặng nhìn theo, cả dáng người nhỏ bé như thu gọn trong tầm mắt, anh nhíu nhẹ đôi mày rậm thanh tú, không nhanh không chậm liếm môi một cái.
“Thú vị.” Đây là lần đầu tiên, anh không cảm thấy khó chịu khi người khác chạm vào mình, khoé môi anh khẽ cong lên ẩn hiện một nụ cười không rõ ràng..1
"Gray!"
"Boss có gì căn dặn."
“Trước 5 giờ chiều nay tôi muốn có thông tin sơ bộ về cô gái đó.”
“Hả?” Gray há hốc mồm, anh ta nghĩ dường như mình đã nghe nhầm điều gì đó thì phải.
Cảnh Vũ Thần liền ném cho anh ta một ánh mắt dao găm, nhếch môi cười lạnh.
“Anh nghĩ sao? Không cần xem bản lương, nếu..”
"Trước 5 giờ chiều sẽ có." Gray liền cấm đầu cấm cổ chạy đi, không dám chậm một khắc.
"..." Tôn Quân lái xe tới nhìn theo, đi đâu mà vội vậy.