Chương 97: Chương 97:

Tác giả: Kim Vụ

“Tỉnh rượu cái gì mà tỉnh rượu, sư tỷ mới uống nửa ly.” Dụ Y nhìn anh cười nói.


Lý Thừa Ngôn cúi đầu, chóp mũi chạm vào mũi cô, thấp giọng nói: "Chị, chị uống say rồi."
Không có kỹ thuật thôi miên nào gà như vậy.
Thế mà Dụ Y thực sự bị trúng chiêu.
Cô đã sống sót qua rượu, nhưng lại không sống sót qua nổi người đàn em dưới khóa này.
Dụ Y giơ tay vén mớ tóc lòa xòa trên trán, bên môi nở nụ cười: "Được, tôi say rồi, thế thì người đàn em dưới khóa này có thể làm gì cho chị tỉnh?"
"Vậy trước tiên học tỷ chị nhắm mắt lại đi."
Dụ Y mỉm cười và nhắm mắt lại.
Dù biết trước chuyện gì sẽ xảy ra, nhưng khi Lý Thừa Ngạn hôn cô, trái tim cô vẫn không tự chủ được run lên, giống như cành cây đung đưa trước gió mạnh.
Dụ Y dựa vào thang máy lạnh lẽo và nắm chặt tay áo.
Kỹ năng hôn của Lý Thừa Ngôn rất tốt, vì vậy khi cô nghe anh nói với cô rằng đó là nụ hôn đầu tiên của anh, cô nghĩ rằng anh đang nói đùa để lừa mình.
Học sinh giỏi chẳng cần giáo viên, Lý Thừa Ngôn nói.
Hôn cô gái bạn thích, không cần tìm hiểu trước, cô ấy sẽ là giáo viên tốt nhất.
"Cách làm cho chị tỉnh này không tốt chút nào." Đại não của Dụ Y thiếu dưỡng khí, so với lúc say còn choáng váng hơn, "Chị đây căn bản không có tỉnh, lại càng say."
"A, xin lỗi, cách này nhầm rồi.”
Lời thì nói vậy nhưng lại chẳng có thái độ muốn xin lỗi nào, Lý Thừa Ngôn quẹt thẻ thang máy, khi thang máy đi lên, anh lại bắt đầu đùa giỡn, "Lần này, em sẽ không sai nữa."
“Học tỷ, hôn nữa đi."
Coi cô là đứa ngốc hả.
Dụ Y chế nhạo hành vi này, nhưng cơ thể thì lại cực kì thành thật, cô hôn anh. Khi cửa thang máy mở ra, Lý Thừa Ngôn lùi lại và dẫn cô vào.
Khung cảnh này quen thuộc một cách khó hiểu.
Hai người lăn lên sô pha, Lý Thừa Ngôn đưa tay đỡ cho cô, tuy nhiên cô không ngã, nhưng không gian thu hẹp đột ngột khiến nhiệt độ không ngừng tăng lên.
Dụ Y có lý do để nghi ngờ rằng anh cố tình làm vậy.
“Chị thấy mình tỉnh rồi, chị thật sự tỉnh rồi. Cô đập mạnh hai cái, đang muốn giãy giụa đứng dậy, còn chưa kịp đứng lên lại bị kéo xuống.
Lý Thừa Ngôn quay lại và chống tay lên người cô.
 “Chị, bây giờ em mới bắt đầu tỉnh táo.” Anh cúi đầu hôn l3n chóp mũi của cô, “Chị, chuẩn bị xong chưa?”
Hơi thở của Dụ Y trở nên nặng nề hơn.
Trong lòng vốn đã bị móc thật lâu, nhưng ngoài mặt vẫn là bình tĩnh nói: "Sư tỷ đây còn có cảnh tượng nào chưa từng thấy sao?"
"Tiểu cảnh, không cần chuẩn bị."
Lúc Lý Thừa Ngôn hôn lên môi cô, một bóng đen lớn đổ xuống trước mắt cô, cô nghe thấy anh cắn môi cô rồi lại cười khẽ.
"Kỳ lạ thật, môi mềm quá.”
Dụ Y khịt mũi, "Em mới cứng mồm đấy.”
“Cứng lắm sao?” Lý Thừa Ngôn hỏi.
Dụ Y giơ tay lên che mắt, được rồi, cậu lợi hại lắm, cô, Dụ Y, thua!
    *
Sau khi hòa hợp, Dụ Y hỏi làm thế nào Lý Thừa Ngôn làm thế nào mà anh có thể tìm thấy phòng bao. 
Lý Thừa Ngôn chân thành nói: "Vận may cũng được.”
Vào liên tục bốn phòng bao liền tìm được, nếu còn vào thêm vài phòng bao nữa thì sợ rằng bên KTV sẽ cho bảo an lên tìm rồi lôi anh ra ngoài mất.
Dụ Y cũng không đào sâu vào nó.
Tắm xong, cô mặc áo cho anh, thấy trong phòng ngủ chất đầy sách, toàn là sách liên quan đến chuyên ngành, có nhiều bài quá khó đối với sinh viên năm hai như anh.
Nhưng có vẻ như anh đã đọc loại sách này rất nhiều, bên cạnh anh còn có một vài bản gốc tiếng Anh.
Người đàn em khóa dưới này của cô trông thì im hơi lặng tiếng như vậy nhưng lại học hành chăm chỉ quá đấy chứ.
Dụ Y mới lật được hai trang, Lý Thừa Ngôn liền ôm lấy cô từ phía sau, cằm đặt ở trên vai cô, hỏi: "Đang xem cái gì?"
"Học đệ này giỏi quá."
Lý Thừa Ngôn dụi trán vào cổ cô, "Vừa rồi cám ơn lời khen của học tỷ nhé."
Lời nói vốn tốt lành nhưng khi đến miệng của anh lại biến thành chút sắc vị rồi.
Dụ Y quay người lại, bị Lý Thừa Ngôn ôm đặt ở trên bàn, cho dù ngồi ở trên bàn, hai người cũng khó có thể cao bằng nhau, phải cúi người xuống.
“Chị đây còn đang nghĩ, người đàn em dưới khóa này trước mặt muốn tôi dạy kèm cho là giả thôi.” Câu này không phải là phỏng đoán lung tung, mà là có cơ sở, dù sao anh cũng đã đọc hết sách cô giới thiệu cho các nhóm khác.
Lý Thừa Ngôn nghe cô nói, nhân cơ hội hôn nhẹ lên môi cô một cái.
“Bây giờ anh vẫn là nghi phạm, xin anh giữ khoảng cách với em một chút.” Dụ Y vươn tay nắm lấy vai anh, giữ khoảng cách giữa hai người.
"Được, anh thừa nhận."
Hôn không kịp, Lý Thừa Ngôn giơ tay, ra vẻ đàng hoàng.
"giải thích."
Lý Thừa Ngôn nói, "Anh chỉ là muốn gặp em thôi."
Cực kì cực kì muốn gặp em.
Đôi mắt của anh như có thể nói, và khi nhìn bằng đôi mắt đen của anh, Dụ Y chắc chắn rằng những gì cô nghe được là câu nói này.
 “Thứ năm tuần này anh có thi đấu bóng rổ, tiền bối có rảnh không?” Lý Thừa Ngôn lại hỏi.
Dụ Y: "Không chắc lắm."
"Vậy là có thể rồi, " Lý Thừa Ngôn lại nói: "Nếu như anh thắng lần này, có phần thưởng gì không?"
"Còn chưa bắt đầu thi đấu đã đòi thưởng rồi," Dụ Y cười nói, "Không phải thi đấu giữa các học viên sao? Anh không coi những người khác là đối thủ sao?"
“Đều đã thi đấu rồi, anh không thể nghĩ rằng mình sẽ thua."
 “Được, thắng có thể được thưởng, anh muốn thế nào?” Dụ Y đồng ý.
Lý Thừa Ngôn chỉ nói rằng anh chưa nghĩ ra phần thưởng, chỉ nói rằng cô đưa ra phần thưởng là tỷ lệ chiến thắng tăng vọt.
Dụ Y tò mò hỏi: "Thế tỷ lệ thắng hiện tại là bao nhiêu?"
"một trăm phần trăm."
Dụ Y đảo mắt, nhưng cô đã xem qua Lý Thừa Ngôn chơi bóng rổ, nói chung, anh chơi khá tốt, nhưng anh hơi kiêu ngạo, khi chơi một mình thì tốt, nhưng lại không giỏi làm việc nhóm.
Nhưng Lý Thừa Ngôn không hề biết, anh vốn phối hợp làm nhóm rất tốt, anh không dựa vào kỹ năng tốt của mình để chơi theo kiểu giành vinh quanh một mình.
Ngay cả trong loại cuộc thi cấp học viện này, tỷ lệ chiến thắng là rất lớn.
Dụ Y ôm cổ anh, "Em mệt rồi, ngủ đi."
    *
Trong văn phòng, Dụ Y nhìn đồng hồ, loay hoay mười lăm giây rồi tắt máy tính xách tay.
Động tác đứng dậy của cô ở bên này khá lớn khiến học trưởng bên cạnh cũng nhìn thấy, tò mò hỏi: "Này, còn chưa tới giờ ăn trưa, em đi đâu vậy?"
 “Em xin nghỉ nửa ngày, nghỉ ngơi một chút.” Dụ Y thản nhiên nói.
“Em bình thường là một công nhân gương mẫu, sao nay lại nỡ cho mình một kỳ nghỉ?"
Đối phương ngẩng đầu lên, sư tỷ cười xấu xa, "Sẽ không phải là đang yêu đương, đây là đi hẹn hò đấy chứ?"
Trước khi Dụ Y có thể trả lời, đàn anh đã vặn lại: "Làm ơn, xin đấy, đối phương cũng không từ trên trời rơi xuống. Học muội Dụ Y này cả ngày chỉ biết ba điểm, văn phòng, phòng thí nghiệm và ký túc xá. Đi đâu tìm đàn ông đây?”
“Anh Diệp Lương?"
Diệp Lương, người đã bắt được gợi ý, vẻ mặt trống rỗng từ màn hình máy tính nhìn lên, "Cái gì?"
Vẻ ngoài ngớ ngẩn khác thường gây ra một tràng cười.
Dụ Y không ngờ rằng việc mình xin nghỉ phép nửa ngày sẽ khơi dậy trí tưởng tượng phóng túng của họ, cô sợ mình sẽ bị lật bài nên đã cầm lấy bảo bối và nhanh chóng chuồn đi.
Khi cô đến sân thể dục, đã có rất nhiều người đến đài xem, trong ngôi trường chuyên ngành khoa học có tỷ lệ nam nữ mất cân bằng này, cô thấy phần lớn đều là nữ đã là một điều kỳ diệu.
Dụ Y thấy không còn chỗ nên định ngồi vào chiếc ghế trống phía sau, mặc dù không nhìn rõ nhưng ít nhất cô cũng ở đây, có thể cổ vũ cho anh bạn trai nhỏ của mình rồi.
Cô chụp một bức ảnh rồi tiện tay gửi qua cho Lý Thừa Ngôn
Một lúc sau cô nhận được tin nhắn của Tống Kỳ: 【Học tỷ Dụ Y, em đã giành chỗ cho chị ở phía trước, chị cứ đến hàng đầu tiên. 】
Dụ Y đã phản ứng ra rồi nói cảm ơn anh ấy.
Khi Lý Thừa Ngôn mời cô ấy xem anh thi đấu, cô không đồng ý đến, ý định ban đầu của cô là xem một chút, sau đó lại lẻn đi.
Chiêu này của anh khiến Dụ Y không thể di chuyển đi đâu nữa. 
Khi Dụ Y đi về phía trước, Tống Kỳ đã đứng dậy và vẫy tay với cô, "Học tỷ Dụ Y, em ở đây này."
Hơn chục cặp mắt đồng thời nhìn qua.
Dụ Y khẽ gật đầu,  bước về phía Tống Kỳ một cách lúng túng nhưng lịch sự.
Tống Kỳ cởi bỏ áo khoác để trên băng ghế, đưa cho cô một chai nước, "Lão Lý nói chị cũng thích xem bóng rổ nên nhờ em giành chỗ cho chị, để chị ngồi ở hàng ghế đầu có thể nhìn rõ hơn."
"Cảm ơn."
Cô không thích bóng rổ, cô chỉ thích người chơi bóng rổ mà thôi.
Dụ Y không có nói lộ liễu ra là mình thích bóng rổ chẳng qua là Lý Thừa Ngôn ngụy tạo vỏ bọc, cô gật đầu, "Cũng được."
“Vậy tiền bối, chị có thường xem NBA không?” Tống Kỳ tiếp tục hỏi.
Dụ Y: "..."
“Chị không quan tâm lắm, chị không có nhiều thời gian."
Tống Kỳ nghe xong gật đầu: "Đúng vậy, sư tỷ, bình thường chị quá bận rộn, nhưng nếu có hứng thú, em có thể nói cho chị biết."
Dụ Y: "..."
Cô không biết tại sao những người khác lại độc thân, nhưng Tống Kỳ vẫn độc thân, cho đến tận bây giờ có lẽ là cô biết lí do rồi.
May mắn thay, trận đấu sắp bắt đầu và các hoạt náo viên đã vào nhà thi đấu, điều này đã thu hút sự chú ý của Tống Kỳ, khiến anh từ bỏ ý định phổ cập kiến thức khoa học thị trường về NBA cho Dụ Y. 
Âm nhạc kết thúc và các cầu thủ bóng rổ lần lượt chạy ra ngoài.
Khi Dụ Y nhìn thấy Lý Thừa Ngôn, anh đứng đầu đội, anh cao và có ngoại hình đẹp nên anh luôn là người đầu tiên được nhìn thấy.
Khán giả đã bắt đầu cổ vũ.
Dụ Y có thể mơ hồ nghe thấy tên của Lý Thừa Ngôn, và có khá nhiều người gọi tên anh, nhìn như vậy đã có thể thấy độ nổi tiếng của anh không thấp.
Tống Kỳ đã rất phấn khích, "Lão Lý xuất hiện trên sân khấu thì nó cứ gọi là khác biệt hẳn. Sau trận đấu, em còn sợ rằng một số người sẽ phóng ra khỏi nhà thi đấu, một vài cổ họng sẽ tắt tiếng mất.”
Trong số mấy người này, anh nên có một phần.
Sau khi khởi động, cuộc thi sẽ bắt đầu sớm.
Dụ Y không biết rõ về luật chơi bóng rổ, cô chỉ biết hễ sút vào là được tính thành ghi bàn, và cái bách khoa toàn thư tại chỗ của Tống Kỳ đã phổ biến các thao tác lừa bóng bất hợp pháp.
Tiếng hô Lý Thừa Ngôn rất to, mỗi khi anh đánh bóng, người hâm mộ có thể hét lên.
Dụ Y đỡ mặt.
“Uống nước đi chị, không sao cả, đều là tiền của lão Lý đấy ạ." Tống Kỳ vừa nói vừa mở một cái chai, uống ừng ực ừng ực.
Miệng anh khô khốc khiến anh liên tục uống nước.
Dưới chân còn có một thùng nước, tất cả đều dành cho các cầu thủ trên sân.
Dụ Y gật đầu, cô ít nói, không khát nước.
Theo tiếng còi của trọng tài, hiệp một kết thúc, Lý Thừa Ngôn bỏ xa đội đối thủ với tỷ số 32:16.
Anh bước tới với khuôn mặt đầy mồ hôi, anh vén chiếc áo đồng phục thi đấu của mình lên và tùy tiện lau mặt, để lộ chiếc bụng săn chắc của mình.
Dụ Y không ít lần nhìn lên phía trên.
Có một sự náo động khác đằng sau hành vi này.
“Nước,” Lý Thừa Ngôn vừa lau xong liền lấy nước, anh vô tư nhận lấy nước trong tay Dụ Y, vặn mở nắp chai, một hơi uống gần hết.
Tống Kỳ cúi đầu lấy nước mới cho anh như một người mẹ hiền, anh ấy lúc này mới biết Lý Thừa Ngôn đã cầm lấy chai của Dụ Y.
Một tay anh ấy giơ lên, vỗ trán, "Đại ca ơi, cậu cầm nhầm rồi, đó là chai của học tỷ."
Nước chỉ còn một nửa, Lý Thừa Ngôn cầm lấy chai nước trong tay nhìn một lượt, sau đó đưa lại vào trong tay Dụ Y, "Thật ngại quá, học tỷ."
Cái gì mà thật ngại quá, anh chính là cố tình làm như vậy.

Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc