Ôm một lúc, Thư Dư thò cái đầu nhỏ ra khỏi иgự¢ anh, nhìn quai hàm, sống mũi cao một cách siêu phàm của anh, cô đưa tay muốn che mặt anh, nhưng tay cô quá nhỏ, không thể che được.
“Anh thật sự đã rơi vào tay em rồi nha."
"Ngọt như đường mật vậy."
Thư Dư tức giận cười một tiếng, vươn tới nhéo thắt lưng của anh, "Ngọt như đường mật chính là cam chịu đau đớn, thích em khiến anh chịu đau đớn sao?"
Phó Tây Từ tránh ra, cúi người, hai tay đặt ở bên hông cô, "Là rất đau, cho nên muốn xin em một miếng ngọt."
Thư Dư cảm thấy bầu không khí có chút không đúng, "Anh còn chưa tắm!"
"Cùng nhau tắm đi."
“Em đã tắm rửa sạch sẽ rồi!” Thư Dư giãy giụa muốn chạy ra khỏi giường, nhưng còn chưa lăn được hai vòng, cô đã bị bắt trở lại, dễ dàng bị nhấc lên, ở trên không trung cô cũng không dám động đậy vì suy cho cùng nếu có té thì người đau chỉ có cô thôi.
Phó Tây Từ mặt không đổi sắc: "Em tắm cho anh đi."
“Này, đồ mặt dày không biết xấu hổ!”
Sau khi Thư Dư mắng xong, ngược lại người đỏ mặt là cô, vì một vài khung hình ảnh bị hạn chế xuất hiện trong đầu cô một cách không thích hợp.
Cửa sổ phòng tắm đóng kín, có thể nhìn thấy bóng cây lay lay, gió núi thổi mạnh, hai hai nhánh cây thổi qua cửa kính, tiếng động nhẹ dễ dàng bị chuyển động ở bên trong che lấp.
Tiếng nước róc rách, như tiếng suối chảy róc rách từ khe núi.
Lắng nghe kỹ, giống như đang ở trong rừng, tiếng chim hót du dương không có ý định dừng lại.
Đợi đến khi nó dừng lại, nó đã là một con chim vô dụng.
Bồn tắm quá trơn, cô mấy lần đều không vịn được, đầu gối và cánh tay đỏ bừng, khi được bế trở lại chiếc giường lớn, cô đã thề rằng cả đời này sẽ không bao giờ tin lời nói nhảm nhí của Phó Tây Từ nữa.
Cái gì mà tắm cho anh thôi, chẳng lẽ chỉ để tắm thôi sao? !
Có lẽ là bởi vì ban nãy từng ngủ, lần này Thư Dư không có buồn ngủ, tỉnh táo một cách lạ thường, nằm ở trong lòng Phó Tây Từ, chán nản nghịch góc áo ngủ của anh.
Người nào đó một giây trước còn chạm vào điểm đỏ của cô, thì một giây sau đã chìm vào giấc ngủ say.
Cô nghịch chiếc áo ngủ của anh đến chán rồi lại đứng dậy nhìn anh lần nữa.
Phó Tây Từ khi ngủ cũng nghiêm nghị như con người anh vậy, lông mày đẹp tự nhiên, xương mày nhô ra và đôi mắt sâu, tự nhiên khiến cho người ta cảm giác bị áp bức, sau khi nhắm mắt lại, sự áp bức đó được giải tỏa.
Thư Dư không kiềm được lòng mình chọc chọc vào mặt anh.
Phó Tây Từ có lẽ đã thực sự buồn ngủ, ngoại trừ lông mày khẽ động, không có dấu hiệu tỉnh lại.
Cô khịt mũi và thì thầm, "Tại sao anh lại không hỏi em có thích anh không cơ chứ?"
Hỏi xong cô lại tự trả lời.
“Em cảm thấy em cũng có chút thích anh."
"Chỉ một chút ít thôi."
Đây là đoạn độc thoại chỉ thuộc về một mình cô, sẽ không có người thứ hai biết được.
Sáng sớm hôm sau Phó Tây Từ đã phải rời đi.
Bởi vì suy cho cùng anh đã để lại công chuyển ở đó rồi bay thẳng đến đây, nên bây giờ anh phải quay lại và tiếp tục giải quyết.
Phó Tây Từ lại nói: "Lần này thời gian bị trì hoãn, vì vậy anhsẽ không quay lại. Anh sẽ bay thẳng ra nước ngoài. Lần này có lẽ sẽ mất khoảng bốn hoặc năm ngày mới kết thúc."
"Ồ."
Vì đang trang điểm, Thư Dư chỉ có thể nhìn anh qua gương, "Cũng không phải là rất lâu mà, đi đi.”
“Ngoan ngoãn chờ anh về, hửm?”
Cô khịt mũi, trợn tròn mắt: "Thật xin lỗi nhé, bổn cô nương đây mỗi ngày đều làm việc rồi còn phải đi xã giao, rất nhiều, cho nên sẽ không thể ngoan ngoãn đợi anh, có lẽ còn không có thời gian nghĩ đến anh nữa."
Anh tin điều đó.
Nhưng Phó Tây Từ chỉ cười nhẹ, "Vậy mong Phó phu nhân hãy dành ra chút thời gian trong lịch trình bận rộn của mình để nhớ đến anh, anh sẽ vô cùng cảm kích đấy.”
Người lái xe gọi để nhắc anh đã sẵn sàng để xuất phát.
“Đi đây.” Phó Tây Từ tùy ý trả lời điện thoại.
Thư Dư đang cầm bảng phấn mắt lên, di chuyển bảng phấn mắt sang bên trái, để lộ một bên mắt, nhìn bóng lưng của anh từ trong gương.
Kỳ lạ thật Phó Tây Từ đi công tác không phải một hoặc hai lần, sao lần này cô lại cảm thấy có chút không nỡ thế nhỉ.
Cùng ngày, chuyến tham quan kết thúc và tất cả nhân viên trở về thành phố.
Trong hai ngày kể từ khi Phó Tây Từ rời đi, rất nhiều chuyện đã xảy ra, sản phẩm đồng thương hiệu của họ nổi tiếng đến mức trở thành chủ đề được tìm kiếm nhiều nhất. Vào ngày sinh nhật của Phó Minh Song, cô một mình trở lại Phó gia để tặng quà cho cô ấy dưới danh nghĩa vợ chồng. Cộng thêm chuyện Tống Sơ Hi quyết định nhảy cóc, không đính hôn mà kết hôn luôn, mời hai vợ chồng cô, nhưng bây giờ chỉ có mình cô là có mặt...
Những điều tưởng như bình thường này dường như lại trở nên khác biệt khi vắng đi bóng hình của một người.
Thư Dư không định tham dự đám cưới của Tống Sơ Hi, nhưng lần trước ông Tống đã đưa Tống Sơ Hi đến để xin lỗi cô, lúc này mà cô lại không tham dự thì đúng là không thấu tình đạt lý chút nào.
Ba mẹ của cô và ba mẹ của Phó Tây Từ cũng sẽ đi, nên cô cũng không quá bài xích, vì vậy cô đã chọn một chiếc váy và đến đó.
Tống gia là một gia tộc giàu có, tự nhiên sẽ có rất nhiều người tới tham gia, nhiều người thì phiền phức nhưng cũng có lợi. Cô chỉ cần đợi một lát nữa nhiều người náo loạn, cảm thấy nhàm chán có thể chuồn đi bất cứ lúc nào.
Sau khi Thư Dư chào hỏi những người lớn tuổi mà cô quen biết, cô bắt đầu chế độ ẩn thân chi thuật.
Nhà hàng nơi diễn ra hôn lễ mà Tống gia đặt cũng là nơi cô và Phó Tây Từ tổ chức lễ kết hôn, phong cách tổ chức hôn lễ đều giống nhau, nó khiến kí ức trong cô bỗng chốc ùa về.
Ngày cưới, cô chỉ cảm thấy mệt mỏi, phải dậy sớm trang điểm, không được ăn chỉ vì để giữ cho bụng phẳng, mới trông thật hoàn hảo để mặc váy cưới.
Vì không có tình cảm nên lời thề của họ cũng rất hời hợt.
Phó Tây Từ cũng giống như chính cô, như thể anh chỉ xem qua các chuyển động, còn trong lòng lúc đó đang mong chờ hôn lễ có thể kết thúc sớm thì hãy mau kết thúc.
Tuy nhiên, cũng không phải là vô ích.
Ít nhất khi đó cô xinh đẹp vô song, cho nên ít nhiều gì anh cũng sẽ cảm thấy mình hời, nếu anh không cảm thấy như vậy cô sẽ cân nhắc xem có nên đi bốc số cho anh khám lại mắt không.
Trong lúc cô đang thất thần, đám cưới đã bắt đầu.
Cánh cửa hội trường mở ra, Tống Sơ Hi xuất hiện, lớp trang điểm tinh tế đến mấy cũng không thể che đi khuôn mặt hôi hám đó, dòng chữ "Tôi đang không vui" hiện rõ trên mặt cô.
Hôm nay, chú rể cũng sắc mặt bình thản, hoàn toàn không giống như đang tham dự hôn lễ của mình, vì trông anh càng giống một người ngẫu nhiên qua đường bị kéo lại làm chú rể.
Chỉ nhìn điểm này, kỹ năng diễn xuất này không bằng cô và Phó Tây Từ, ít nhất lúc mới kết hôn khi cần giả vờ hạnh phúc thì họ vẫn diễn cho ra trò được.
Các bước còn lại còn nhạt nhẽo, vô vị hơn, trao nhẫn cho nhau, khi tuyên thệ xong có thể hôn nhau thì họ lại chỉ như chuồn chuồn đáp nước, hôn lướt qua mặt một cái rồi thôi.
Khi nhân vật chính không vui, khách khó mà có thể cười trái ý họ.
May mắn là cả quá trình này diễn ra nhanh chóng và kết thúc ngay sau nụ hôn.
Mẹ Thư bên ngoài vẫn luôn dịu dàng ít nói, cuối cùng cũng không nhịn được thở ra một hơi: "Cảm tạ trời đất.”
Cùng với bốn vị phụ huynh, Thư Dư đã gửi lời chúc phúc đến cặp đôi.
Ông Song mỉm cười toát lên cả khuôn mặt, thấy cặp đôi mới cưới này không phản ứng nhiều nên ông đích thân cảm ơn từng người một.
Đôi mắt phẫn uất của Tống Sơ Hi như dán chặt vào mặt cô, như thể cô mới là người đang ép mình phải kết hôn.
Thư Dư chỉ duỗi tay, nhàn nhạt nói: "Chúc mừng."
“Kết hôn cũng không phải chuyện gì tốt đẹp lắm, không cần giả vờ chúc mừng.” Tống Sơ Hi không thích lắm, chỉ là đưa tay ra chạm vào.
Cô hôm nay như đang cầm thuốc súng, nguyện ý công kích bừa bãi, huống hồ gì đứng trước mặt đây là lại kẻ thù không đội trời chung. Thư Dư cũng không tức giận, vỗ tay đi sang bên kia.
“Tiểu Phó khi nào thì trở về? Lâu rồi không gặp, lần này trở về cùng nhau ăn cơm nhé?" Sau khi đi đám cưới ra, mẹ Thư nắm tay cô hỏi.
“Chuyện của anh ấy con cũng không biết.” Nhưng Thư Dư sớm đã ngồi tính kĩ ngày giờ, anh đã nói rõ là bốn năm ngày nữa, ngày mai hoặc ngày mốt có lẽ phải trở về rồi.
Mẹ Thư nhìn cô trách móc: “Con đó, con khi nào thì biết quan tâm đ ến thằng bé hơn đây hả?”
"Anh ấy lớn như vậy rồi, anh ấy sẽ tự biết chăm sóc bản thân. Khi nào anh ấy trở về, hai tụi con sẽ cùng nhau về nhà ăn cơm."
“Tình cảm là cùng nhau xây dựng, thu hoạch và cho đi cũng vậy.” Mẹ Thư coi con gái mình là một cây gỗ chính hiệu, bà đã đọc những từ này nhiều lần, nhưng bà chưa bao giờ thấy con gái mình nhớ chúng.
Thư Dư không chịu được cảnh mẹ Thư cứ cằn nhằn, nhìn thấy một người bạn mà cô biết, liền kiếm cớ để đi qua.
Ngay cả khi trò chuyện với bạn bè, cô cũng bị phân tâm, thậm chí đến khi họ rời đi rồi cô vẫn không biết ban nãy mình vừa nói gì nữa.
Cảm thấy buồn ngủ, giống như một triệu chứng thiếu ngủ.
Cô nhéo mặt mình, thậm chí còn không biết vấn đề là từ đâu ra.
Một lúc sau, cô vào phòng tắm để trang điểm lại, khi đi ra thì ᴆụng phải Tống Sơ Hi đang đợi cô.
Cô ấy có lẽ cũng mệt mỏi, vẻ mệt mỏi trên mặt pha loãng với vẻ kiêu ngạo, cô nói: “Hôm nay cô nên cảm thấy rất vui vẻ, tôi cũng đã kết hôn rồi, cưới một người đàn ông mà tôi không thích, cô có phải đang cảm thấy rằng đó là báo ứng của tôi đến rồi không?”
“Tôi đại khái còn chưa có bi3n thái tới như vậy.” Kỳ thật hôm nay cô hiển nhiên không có để tâm, cũng không biết chính mình suy nghĩ cái gì.
"Tôi đã giẫm lên con đường mòn của cô khi đó. Ồ không đúng, tôi còn tệ hơn cô. Tôi đã cưới một người đàn ông còn tệ hơn Phó Tây Từ gấp trăm lần." Tống Sơ Hi bĩu môi.
Thư Dư: "Cô không cần phải nói về Tô công tử như vậy, Phó Tây Từ không hoàn hảo như cô nghĩ đâu. Anh ấy cũng có khuyết điểm đấy, dù cô nhìn thấy vẻ ngoài của anh ấy khá đẹp trai, khí chất cũng rất xuất sắc, sự nghiệp cũng thuận buồm xuôi gió giống như thể trời sinh là để làm kinh doanh, anh ấy…..”
“Đủ rồi, tôi ở đây không phải để nghe cô một hai câu là khen ông xã cô đâu!” Tống Sơ Hi không chịu nổi nữa, lên tiếng cắt ngang lời cô.
Thư Dư li3m li3m môi dưới, “Tôi không phải là muốn khen anh ấy, nếu cô nhẫn nại một chút, tôi sắp nói đến khuyết điểm của anh ấy rồi này.”
Tống Sơ Hi: “….”
“Tôi ban nãy còn tưởng là não cô nhúng nước rồi, bây giờ xem ra không phải vậy nha, người ta thường hay nói phụ nữ chìm trong bể tình thì IQ thường bằng không, bây giờ xem ra thật sự không sai, Phó Tây Từ không phải chỉ là đi công tác mấy ngày thôi sao, cô không đến nổi phải nhớ anh ta đến mức mất hồn mất vía như vậy chứ?”
“Suy cho cùng cũng là hôn lễ của cô, tôi không muốn nói mấy lời khó nghe quá, nếu cô muốn cãi nhau thì đổi hôm khác đi.” Thư Dư đột nhiên chợt nhớ ra, “Cô vừa nói cái gì?”
“Tôi nói cô là người phụ nữ chìm trong bể tình đấy, IQ bằng không.” Tống Sơ Hi mỉa mai cười cợt.
Thư Dư lắc đầu “Không đúng, câu cuối đó.”
Tống Sơ Hi nghiến răng ken két, "Tôi nói không phải ông xã của cô chỉ đi công tác mấy ngày thôi sao, cô có phải nhớ anh ta đến mức mất hồn mất vía như vậy không? Tôi đã nhìn cô mấy lần rồi, cô đều ngẩn người. "
Nhớ anh ta đến mức mất hồn mất vía như vậy?
Nhớ anh?
Triệu chứng hiện tại của cô là vì nhớ anh sao?
Thư Dư nhăn mũi, cười ra tiếng, vừa đi vừa nói: "Thật nực cười, ai nhớ anh ấy, tôi không nhớ anh ấy, tôi đây một chút cũng không nhớ anh ấy."
Tống Sơ Hi cảm thấy tức cười đến mức không nói nổi.
Người phụ nữ này là đang muốn chứng minh cho ai thấy cô nói những điều trái lòng mình vậy?
Cho đến khi Thư Dư chuẩn bị đi ngang qua cô ấy, Tống Sơ Hi đột nhiên nói: "Tôi ghen tị với cô."
Thư Dư dừng lại.
Tống Sơ Hi hít một hơi thật sâu, “Tôi từ lúc nhỏ đã luôn cảm thấy ghen tị với cô, dựa vào cái gì chứ, từ nhỏ tất cả mọi người đều đối xử tốt với cô, dù có là ba của cô hay mẹ của cô đều luôn nuông chiều cô, như thể thế giới này sinh ra đều là của cô vậy.”
“Tôi sớm đã nhìn cô không thuận mắt chút nào, bọn họ đều đối xử với cô tốt như vậy, nhưng tôi thì lại không được, tôi luôn phải tranh cái này giành cái kia với cô, cô cảm thấy khó chịu tôi liền thấy hả hê.”
“Nhưng có vẻ như dù tôi làm như thế nào, cô vẫn sống rất tốt, thậm chí còn tốt hơn cả trước kia, như thế khiến người ta cảm thấy quá khó chịu.”
“Hôm nay gả cho Tô Minh Duệ, cả đời này tôi định sẵn sẽ thua cô rồi.”
“….”
Thư Dư ngừng lại, xoay người, “Trước kia tôi cũng từng ghen tị với cô, cô có một người anh trai tốt như vậy, Tống Minh Dương từ nhỏ luôn đáp ứng mọi yêu cầu của cô, ở trên lớp có bao nhiêu cô gái nhỏ ghen tị chứ.”
“Thật sao?” Tống Sơ Hi hất cằm, chần chừ rồi hỏi, nhưng dù chỉ là một câu như vậy thôi trong lòng cô cũng đã dễ chịu hơn được chút rồi.
Thư Dư: “Thật đấy.”
"Nhưng sau này cô sẽ luôn ghen tị vì tôi có một người chồng tốt." Cô nói một cách chân thành, sau khi nói xong, cô không nhìn sắc mặt xấu xí đến cỡ nào của Tống Sơ Hi, tay cầm váy, rồi bước một cách kiêu hãnh đi ra ngoài.
Tống Sơ Hi: "..."