“Là văn kiện gấp, cần anh ký tên.” Giọng trợ lý mất tự nhiên, nắm chặt văn kiện, đi ra cũng không đi mà đi đến cũng không đến.
"đem lại đây."
Trợ lý hít một hơi thật sâu, quay đầu lại, hận không thể đập đầu xuống đất.
“Có nhìn rõ đường đi không?” Thư Dư chân thành hỏi, cô đã đứng dậy + từ trên ghế sa lon, quần áo cũng không xộc xệch, nói là đoan trang cũng không hề ngoa.
“Nhìn rất rõ ạ, cám ơn phu nhân quan tâm."
Trợ lý ngẩng đầu lên, nhìn thấy trên bàn cà phê có tài liệu cùng bản thảo thiết kế, còn có biểu cảm đang bình tĩnh nhìn mình của bà chủ, mới ý thức được vừa rồi chính mình suy nghĩ quá nhiều.
Nhưng trong tình huống vừa rồi, lẽ ra anh không nên làm gián đoạn họ.
Người trợ lý bước tới và đưa hồ sơ.
Phó Tây Từ cụp mắt xuống, sau khi đọc quy định từ trên xuống dưới, anh đi đến bàn ký tên. Khi anh không nói gì, áp suất không khí xung quanh anh cũng giảm mạnh, cảm giác đầy áp bức.
Thư Dư không thể không nhìn lại lần thứ hai.
Không thể không nói rằng tên cẩu nam này có lúc cũng rất giống người.
Phó Tây Từ ký xong, đem văn kiện giao lại cho trợ lý, ánh mắt rất lạnh lùng bình tĩnh, "Không có lần sau."
Nếu gõ cửa mà chưa được sự cho phép tự ý đi vào, còn có lần sau thì cứ mặc định cút ra ngoài.
Trợ lý đỏ mặt thở hồng hộc, liên tục gật đầu: "Nhất định.”
Sau khi hoàn thành bản thảo thiết kế đồng phục và huy hiệu trường, bắt đầu sản xuất hàng loạt, việc đầu tiên cần làm là mùa xuân và mùa hè, nếu có chút gấp rút, có thể gửi từng đợt đến trường trước kỳ nghỉ hè của học sinh.
Sau khi hoàn thành công việc một lúc, buổi tối khi Thư Dư iểm tra Weibo, cô thấy có một người bạn đang nhắc mình, khi cô nhấp vào thì mới biết đó là bài phỏng vấn cá nhân của Tống Sơ Hi.
Tống Sơ Hi mặc một bộ vest chuyên nghiệp, bước đi trên con đường của một người ưu tú chuyên nghiệp.
Người dẫn chương trình lần trước còn phỏng vấn cô về việc quyên góp quần áo, trong cuộc phỏng vấn còn phong cho cô danh hiệu tiểu thư đệ nhất, khoe khoang xuất thân.
Tống Sơ Hi cười khẽ: "Đều là hào quang của gia tộc, con người tôi không có liên quan lắm.”
"Vâng, vâng, bản thân Tống tiểu thư cũng đủ xuất sắc rồi. Sau khi tốt nghiệp cô đã trực tiếp điều hành công ty. Cô có năng lực hoạch định chiến lược từ khi còn rất trẻ. Xuất sắc cũng thôi đi. Cô còn có tính cách dễ gần và trái tim nhân hậu. Bây giờ lại bắt đầu làm từ thiện nữa."
"Tôi luôn tin rằng con người cần phải biết ơn. Tôi có nhiều hơn người thường một chút nên trách nhiệm trên vai càng nặng nề hơn. Tôi nên làm điều gì đó cho người khác. Có thể bây giờ khả năng của tôi vẫn còn hạn chế, nhưng trong tương lai tôi tin mình có thể làm tốt hơn và giúp được nhiều người hơn nữa".
Tống Sơ Hi đối mặt với máy quay, và khi cô nói những lời như vậy ra cũng ra gì đấy.
Người dẫn chương trình đổi giọng, sau đó nói về hành động từ thiện lần này của cô, hết lần này đến lần khác khen ngợi cô.
"Thật ra cũng không có khoa trương như vậy. Bạn bè đều nói tôi hơi keo kiệt. Tất cả những gì tôi quyên góp đều là quần áo, chẳng có tác dụng gì thực sự." Tống Sơ Hi nhìn người dẫn trước trình, hơi thấp cằm xuống làm ra vẻ như đang buồn.
"Sao có thể nói như vậy? Từ thiện không quan trọng là lớn hay nhỏ. Chỉ cần có hành động thì đều đáng khen. Cô ấy nói cô như vậy, thì bản thân cô ấy làm tốt được bao nhiêu chứ?”
"Cô ấy thực sự tốt hơn tôi."
Tống Sơ Hi thở ra, "Cô ấy nói rằng cô ấy sẽ tặng đồng phục học sinh và các tòa nhà giảng dạy cho các trường tiểu học ở vùng núi nghèo của tỉnh Lăng Dương. Nói tôi làm ít với tôi cũng không sao cả, chỉ cần cô ấy thật sự nói được làm được, mấy bạn nhỏ ở vùng cao được giúp đỡ thì tôi đã cảm thấy mãn nguyện lắm rồi.”
"..."
Lúc đầu, Thư Dư nghĩ rằng đó chỉ là tác phẩm kịch biểu diễn sự tự phụ của Tống Sơ Hi, nhưng sau khi xem đến đoạn giữa, cô mới nhận ra rằng nó có ý ám chỉ chính mình.
Cuối cùng, câu "Tôi đã cảm thấy mãn nguyện rồi" thành công khiến cô cảm thấy khó chịu, và cô thực sự muốn được hỏi cô ta có tư cách gì để mãn nguyện?
Không nên quan tâm nhiều đến loại video đã lên tiết tấu từ trước như thế này.
Với suy nghĩ như vậy trong đầu, Thư Dư nhấp vào phần bình luận, khuôn mặt của cô bị vả đôm đốp.
1l vẫn khen ngợi vẻ đẹp và lòng tốt của Tống Sơ Hi, cho rằng cô ta xinh đẹp và cao cả, sặc mùi nịnh nọt.
Lầu dưới bắt đầu truy tìm xem người bạn đó là ai.
2l: Cùng một thế giới và cùng một người bạn. Bạn của tôi cũng vậy, nhìn không thuận mắt chuyện tôi tốt lên, tôi làm được chút gì đó là bắt đầu móc mỉa xỉa xói, sau đó sẽ nói luyên thuyên cô ta thế này cô ta thế nọ.
7l: Chuyện làm từ thiện như này còn phải phân cao thấp nữa cơ á? Ngoài ra, tôi đến từ tỉnh Lăng Dương, chuyện này nói thế nào cũng khá lớn đấy, tại sao không thấy trên blog chính thức của Lăng Dương có bất kì động thái nào?
89l: Trong đầu tôi đã có thể nghĩ ra hình tượng nữ phụ xấu xa rồi, thực sự rất xấu xa ghê tởm, cho nên đó chỉ là ghen tị thôi, loại người này chị Tống còn làm bạn với cô ta làm gì chứ, chạy ngay đi ạ.
156l: Báo tôi của Lăng Dương, cùng xem thật sự có người tốt làm việc thiện nhưng không đăng hay không, hay có kẻ dối trá nhân danh từ thiện lừa đảo.
483l: Người như vậy chỉ có thể nói là quá nhiều, xin hãy cho tôi một 乃úa thật nặng để đập loại quái vật này đến không ngóc đầu lên được, để cho người chị của tôi, người thực sự tốt bụng được thở phào nhẹ nhõm
...
Dù không biết là ai nhưng cư dân mạng cũng không hề chậm trễ việc mắng mỏ, nhiều người còn thẳng thừng ‘chào hỏi’ đến tậngia đình cô.
Thủy quân, tất cả đều là thủy quân, Tống Sơ Hi đã mua thủy quân để dẫn dắt dư luận!
Thư Dư khinh thường, tự an ủi mình cố gắng bình tĩnh lại.
Vừa rồi cô muốn gọi điện thoại trực tiếp cho Phó Tây Từ, muốn nói cho anh biết chuyện này, sau đó thúc giục anh mau chóng hoàn thành công việc ở tòa nhà giáo dục để mau chóng vả cho cái mặt kia, nhưng vừa mới mở danh bạ ra cô lại dừng động tác lại.
Cô cũng đâu phải học sinh cấp 1, làm sao cứ phải hễ gặp chút chuyện nhỏ là lại đi báo chồng?
Ngay từ đầu cô vốn đã không làm điều đó cho người khác xem, vì vậy người khác có tin hay không cũng không quan trọng.
Nghĩ đến đây, Thư Dư không còn tức giận nữa, cô tắt phỏng vấn, nhắn lại cho bạn mình: [Đã đọc].
Người bạn đó: 【Không tức giận? 】
Thư Dư: 【Không đáng. 】
Một người bạn đã gửi một icon giơ một ngón tay cái lên, 【Vẫn là tiểu Thư của tớ có chừng mực,không cần so đo với loại người không hiểu biết này】
Nhưng cô thực sự cũng không phải kiểu người biết chừng mực đến vậy, nếu nói cô không tức giận gì cả là nói dối, cô thuận tiện thích những bình luận bốc phốt Tống Sơ Hi là đồ đạo đức giả và muốn tuyên bố với cả thế giới rằng khi làm chuyện này cô vô tư như hoa và coi việc xóa đói giảm nghèo là trách nhiệm của chính mình.
Sau khi xem xong cuộc phỏng vấn không bao lâu, Thư Dư đã ngủ thi*p đi, lúc tỉnh dậy cũng chỉ có một mình có, chỗ bên lạnh như băng, chứng tỏ rằng tên cẩu nam kia lại sống trong công ty.
Trước kia cô cũng không tức giận lắm, dù sao mấy ngày nay anh vẫn có tự do tăng ca.
Nhưng vì tức giận mà ngủ quên, cả đêm cô nằm mơ, trong giấc mơ Tống Sơ Hi cố ý cho người vạch trần cô, Weibo của cô bị xâm phạm, cô bị cư dân mạng mắng té tát.
Không chỉ trên mạng, mà ngoài đời cô còn bị người ta dày vò.
Xe bị người chặn lại, vô số người ném trứng và bắp cải lên xe, cô sợ hãi và vô cùng bất lực.
Cuối cùng, cô chỉ có thể gọi cho Phó Tây Từ, nhưng đường dây lúc nào cũng báo bận, căn bản không thể gọi được.
Sau đó, cô bị tức đến chợt tỉnh giấc.
Quả nhiên, dù là trong mơ hay ngoài đời đều là tên cẩu nam vô dụng mà.
Thư Dư không có lập tức đứng dậy,cônằm ở trên giường tĩnh tâm lại, có lẽ là trong mơ tuyệt vọng quá chân thực, cho nên cô có chút không thoải mái.
Có lẽ tối qua cô không gọi điện cho Phó Tây Từ, là vì lo lắng sẽ giống như trong giấc mơ.
Hôn nhân của bọn họ ngay từ đầu đã là đôi bên cùng có lợi, không thể sâu sắc như biển to kia, khi có thể chung sống hòa bình thì tự lập, không quấy rầy lẫn nhau.
Nói thật một chút thì đó chính là có thể đồng cam không thể cộng khổ.
Vì vậy, Thư Dư luôn ôm kỳ vọng rất thấp đối với Phó Tây Từ, chỉ cần cô không chạm vào nguyên tắc là được.
Năm nay cô cũng làm như vậy, nhưng lần này, có lẽ là mấy ngày nay Phó Tây Từ đã cho cô một cơn ảo giác ngắn ngủi, vậy nên khi cô nhìn thấy một bên kia trống rỗng liền có chút thất vọng.
Sự thất vọng này kéo dài đến mười lăm phút sau, khi cô tắm rửa xong và chuẩn bị trang điểm.
Dụ Y là kiểu nghiên cứu sinh mới tốt nghiệp không có việc gì làm, không thiếu tiền, không có hứng thú kiếm tiền nên chỉ biết chuyên tâm vào việc học, sau khi ra khỏi phòng thí nghiệm chỉ kiểm tra điện thoại di động và liên lạc với tin nhắn bên ngoài.
Cũng vào thời điểm này, mới biết rằng người bạn thân nhất phú bà của cô, đã quyên góp 80 triệu nhân dân tệ để xây dựng lại các tòa nhà dạy học của các trường tiểu học ở vùng nghèo.
Dụ Y ngay sau đó đã gọi điện thẳng đến, thân mật chào hỏi người phú bà giàu có, hỏi rằng có phải cô có cơ hội được bao nuôi hay không.
“Làm sao vậy?” Thư Dư không hiểu, “Tớ tặng 80 triệu lúc nào?”
Từ từ đã……
Cô phản ứng một lát, lại hỏi: "Cậu nhìn thấy ở đâu?"
"Weibo, tin tức buổi tối Lăng Dương đã đăng một bài viết cảm ơn cậu, sao cậu chưa nhìn thấy à?"
Cô không những không đọc nó mà thậm chí còn không biết về nó.
Thư Dư cúp điện thoại và lên Weibo để kiểm tra tình hình, chỉ thấy tin tức buổi tối Lăng Dương đã nhắc đến cô, cảm ơn cô đã quyên góp 80 triệu nhân dân tệ và tặng đồng phục học sinh.
Không chỉ vậy, ở cuối bài đăng này còn có một câu trả lời đặc biệt cho cuộc phỏng vấn của Tống Sơ Hi: 【Các hiệu trưởng đều đã tiếp xúc với Thư tiểu thư, tính cách rất tốt, tốt bụng và nhiệt tình. 】
Trong hình đính kèm có biên bản thanh toán, còn có hình chụp cuộc trò chuyện giữa Thư Dư và một số hiệu trưởng, hình đại diện đã được mã hóa, trong đoạn trò chuyện, cô cũng tình nguyện giúp làm huy hiệu trường, vài tấm cuối cùng là huy hiệu trường được thiết kế, mỗi cái đều có một số phiên bản, chứng tỏ rất dụng tâm vào chuyện này.
Trong các bình luận, mây mù trong cuộc phỏng vấn Tống Sơ Hi cũng đã được thay đổi và nhiều người đã xin lỗi cô.
Còn có không ít người khen cô thiết kế rất đẹp, chim hỉ thước rất thông minh.
Đó là con chim bồ câu đấy, Thư Dư khóc không được, cười không xong.
Cô cắn ngón tây ngồi đọc, vẫn nhịn không được nhớ đến Phó Tây Từ.
Sao anh lại không nói tiếng nào dùng danh nghĩa của cô đem tiền đi từ thiện, bài phỏng vấn tối qua của Tống Sơ Hi anh cũng xem rồi sao?
Thư Dư cảm thấy tai mình có chút nóng lên, cô ôm điện thoại, suy nghĩ rồi vấn gửi tin nhắn cho Phó Tây Từ.
Cô gửi cho anh một cái icon một cậu bé mập mạp nhìn trộm mèo.
【Này, sao lại có người đổi tên thành Lôi Phong rồi vậy?】