Vào buổi chiều, mặt trời đã qua thời điểm nóng nhất, ánh nắng không quá gay gắt, mặt sân quần vợt được phản chiếu.
Trong lịch trình buổi chiều của Phó Tây Từ là anh sẽ chơi quần vợt với gia đình có giao thiệp qua lại Tống gia, ông già nhà họ Tống và Tống Minh Dương, anh đến sân quần vợt trước, khi ba con nhà họ Tống đến, những vì sao vây quanh không ít.
Tống Minh Dương đi tới trước, "Cậu đến bao lâu rồi?”
"Mới đến."
“Chú Tống." Phó Tây Từ nói lời chào ông Tống.
Ông Tống giơ tay lên, tràn đầy khí thế, "Trước khi đến đây Minh Dương có nói rằng con là một vận động viên quần vợt bẩm sinh, và gần như là người bình thường đều không thể đánh bại con, vì vậy hôm nay chú sẽ thử xem con có lợi hại như thế không?"
Phó Tây Từ thản nhiên nói vài câu.
Ông Phó lại lần lượt giới thiệu những người xung quanh mình.
Người cuối cùng không đợi ông Tống mở miệng, liền đưa tay ra, "Xin chào Phó tổng, Đỗ Dịch Hành."
“Cháu trai của chú, thằng bé ở nước ngoài quanh năm, con chưa từng gặp qua cũng là bình thường.” Ông lão híp mắt cười, từ thái độ của ông mà nói, ông rất thích cháu trai này.
"Xin chào." Phó Tây Từ bắt tay, làm ra vẻ đã hiểu.
Ngoại hình của Đỗ Dịch Hành không khác mấy so với người của Tống gia, trắng trẻo sạch sẽ, ngũ quan dịu dàng, có đường nét nữ tính, đường nét trên mặt rõ ràng, tăng thêm một chút tươi trẻ.
Mang đến cảm giác thư sinh, không giống như một doanh nhân trục lợi quanh quẩn trong giới kinh doanh.
“Nói đến là có chút duyên phận vậy, Phó tiên sinh không biết tôi, tôi biết vợ anh, hơn nữa tôi là bạn cũ của cô ấy.” Đỗ Dịch Hành chủ động đến nói chuyện trong giờ giải lao giữa trận .
Anh ấy đang mỉm cười, nhưng trong mắt lại không có ý cười, "Tôi trước khi trở về có nghe một tin hiểu lầm, còn tưởng rằng tiểu Thư đã mang thai, nhắn tin chúc mừng cô ấy mới biết là tin đồn thất thiệt.”
Đỗ Dịch Hành gọi tiểu Thư rất tự nhiên.
Sắc mặt của Phó Tây Từ lạnh lùng, không nhìn ra được biểu cảm của anh là gì, Đỗ Dịch Hành nói xong, lại một lần nữa dò xét người trước mặt.
"Cho nên tôi muốn trở về, về tình về lý hẳn là nên mời Tiểu Thư dùng bữa để xin lỗi, chỉ là không biết Phó tiên sinh có để ý hay không?"
Đỗ Dịch Hành vẫn mỉm cười, trông vô hại với con người và động vật.
Phó Tây Từ trên mặt không có biểu tình gì, "Tiểu Thư tính cách tốt, có nhiều bạn bè, cũng có rất nhiều người mời cô ấy đi ăn cơm. Hỏi tôi có để ý hay không, cậu ngược lại là người đầu tiên đấy.”
“Phải không? Thế có lẽ là do tôi quá cẩn trọng rồi.” Đỗ Dịch Hành mỉm cười khẽ.
Tống Minh Dương sau khi nghỉ ngơi xong lại đứng lên quay về sân, anhkhông biết cuộc nói chuyện ở đây, chỉ hô vọng ra: "Phó tổng, cậu nghỉ ngơi xong chưa? Bắt đầu đi."
Phó Tây Từ và Đỗ Dịch Hành ngoảnh mặt đi và quay trở lại sân tập của mình.
Bóng trong hiệp 2 trở nên căng thẳng hơn so với hiệp 1 rất nhiều. Ông Tống vì tuổi cao không thể chịu đựng được nữa nên rời sân sớm nhường vị trí cho Đỗ Dịch Hành.
Hai người nhìn nhau qua sân, không nói gì, và bắt đầu phát bóng..
Tống Minh Dương thở hổn hển lấy khăn lau mồ hôi, càng nhìn càng cảm thấy có gì đó không đúng, luôn cảm thấy Phó Tây Từ trông không giống đang đánh bóng, mà hình như là đang đánh người. Cú đánh tàn nhẫn như vậy anh chưa bao giờ nhìn thấy.
Tuy nhiên, Đỗ Dịch Hành gầy gò, học vấn uyên bác, thể lực không theo kịp, lúc đầu còn dám bắt bóng, nhưng càng về sau, anh ấy lại có vẻ né bóng, trở thành lối đánh từ đánh một chiều.
Tống Minh Dương lúng túng, đây là chịu cơn tức từ bà xã rồi đến trút giận hả?
Trận đấu tennis kết thúc sau chưa đầy hai giờ, sau đó là chuyện công việc nhiều hơn, sau khi kết thúc, Phó Tây Từ về công ty rồi tiếp tục làm việc.
Khi cô đi làm về, trong biệt thự chỉ có đèn trong phòng ngủ trên lầu hai sáng, Thư Dư trước giờ cũng không biết có phải là anh về hay không, không có chuyện gì thì cô cũng sẽ không chủ động hỏi, để đèn cũng chưa từng.
Khi anh quay lại thì đã muộn, anh còn tưởng rằng có người nào đó cả ngày kêu đi ngủ sớm để giữ gìn nhan sắc và giải độc bây giờ có lẽ đã lên giường sớm chuẩn bị đi ngủ rồi. Nhưng khi anh đi vào phòng ngủ lại phát hiện cô đang phấn khích mặc thử quần áo.
Trên giường chất đống mấy bộ, đều là mới tinh, còn chưa bóc nhãn hiệu.
Thư Dư thấy anh trở về, cũng không thèm nhìn anh, ánh mắt đều đặt ở trên quần áo của mình, qua loa chào hỏi: "Về rồi à.”
Về quần áo, cô luôn là kiểu người có mới nới cũ, nhưng mỗi khi có một mẫu mới, cô luôn sẽ chịu khó thử đi thử lại, rồi chọn trang sức, túi xách và giày cho phù hợp. Tuy nhiên, năm nay số lần Phó Tây Từ đi công tác đã quá nhiều và trở về nhà quá ít, nên hiển nhiên đây là lần đầu tiên anh gặp cảnh tượng tự mãn quy mô lớn của cô.
Phó Tây Từ phải đi vòng để tránh mấy đôi giày cao gót khắp sàn nhà, giống như đang rà phá bom mìn, thản nhiên hỏi: "Có chuyện gì quan trọng sao?"
"Cái gì?"
Thư Dư đang đắm chìm trong vẻ đẹp của chính mình, nhìn mình trong gương có hơi tập trung, cô mặc một chiếc váy ngắn màu đen, áo ống, để lộ hai xương quai xanh thon thả, trắng nõn nà, cánh tay cân đối, những bông hoa nhỏ thêu tay càng làm gương mặt rạng rỡ hơn.
Khi cô ngước mắt nhìn sang, sự khoa trương trong mắt cô không thể che giấu được.
Thư Dư vừa rồi không tập trung, lúc này cô mới nhận ra câu anh vừa hỏi, liền trả lời: “Emđi gặp một người bạn cũ, nhưng điều quan trọng là những kiểu dáng mới ra mắt hôm nay đều là những kiểu em yêu thích, mỗi một bộ đều trông rất xinh đẹp.”
Cô lảm nhảm rất nhiều, nhưng Phó Tây Từ chỉ nhớ một câu.
Đó là gặp một người bạn cũ.
Phó Tây Từ cởi cà vạt, thời tiết trở nên oi bức hơn trước khi mùa hè chính thức bắt đầu.
Thư Dư kết hợp chiếc váy đen nhỏ với một chiếc vòng cổ ngọc trai nhỏ, nhưng việc tự mang nó hơi khó khăn và dù cô đã cố gắng hết sức nhưng vẫn thất bại, vì vậy cô chỉ có thể quay sang Phó Tây Từ đang đứng phía sau để xin sự giúp đỡ.
"Giúp em cái đi.”
Phó Tây Từ không nói gì, anh tự nhiên đeo chiếc vòng cổ quanh chiếc cổ mảnh khảnh của cô.
Những viên ngọc trai nhỏ tròn, nhỏ phù hợp với độ trắng của làn da.
Phó Tây Từ đứng ở sau lưng Thư Dư, vì phải thắt dây chuyền nên anh đã tiến đến rất gần, cúi đầu liền ngửi được mùi thơm nhàn nhạt thuộc về mình, rất dễ làm người ta xao động.
Tâm tư anh không nghĩ về nó, loay hoay mấy lần vẫn chưa cài lên được.
Thư Dư cảm thấy kỳ quái, hỏi: "Khó như vậy sao?"
"Ừm."
Âm thanh như thể cố lắm mới tràn ra khỏi cổ họng.
Thư Dư cảm thấy có một loại cảm giác quen thuộc khó hiểu, bởi vì giọng nói này rõ ràng là khác thường ngày, khi đôi môi hơi mát lạnh của Phó Tây Từ hôn lên vành tai của cô, cô mới phát hiện ra chính là tên cẩu nam này đ ộng tình.
Nhưng nói sao nhỉ, cô không cảm thấy bài xích khía cạnh này, nhưng cũng không thích lắm, cô ấy chủ động vì ngày mang thai do phần mềm tính toán, ngoài điều này ra thì không h@m muốn.
Mà bây giờ không nằm trong ngày thụ thai đó, lại còn đang đắm chìm trong bộ quần áo đẹp, vậy nên cả người đều tràn đầy kháng cự.
Thư Dư không hề bị mê hoặc, cô giơ cánh tay lên, áp lòng bàn tay vào trán anh để ngăn anh tấn công, cau mày nhắc nhở: "Phó tổng, anh có thể chuyên nghiệp hơn một chút được không?"
Chà, đây là, mặc dù cô cũng thừa nhận rằng trông bản thân thực sự rất quyến rũ.
Nhưng mà, cô vẫn chưa thử quần áo xong.
Phó Tây Từ dừng lại hai giây, bình tĩnh lại và lần này đã cài lên cho cô một cách dễ dàng.
Thư Dư còn chưa kịp nói lời cảm ơn, anh đã trực tiếp lấy đồ ngủ đi vào phòng tắm, trên mặt vẫn không có biểu cảm gì, nhưng cô lại cảm thấy anh có chút không vui hơn bình thường.
Không đến nỗi không cho hôn thì tỏ thái độ đấy chứ, thế thì không chỉ là một tên cẩu nam, mà còn là một tên cặn bã.
Thư Dư không mất nhiều thời gian để chuyện đó lại sau lưng, sau khi thử quần áo, cô thu dọn quần áo trong phòng ngủ và đặt chúng vào phòng thay đồ, cô chắc chắn mình sẽ chọn chiếc váy đen nhỏ cuối cùng, vì nó có thể dùng để đi làm hoặc cho các cuộc hẹn.
Khi Phó Tây Từ tắm rửa xong từ phòng tắm đi ra, Thư Dư đã ngủ rồi, lần này hoặc là giả bộ ngủ hoặc là thật sự ngủ, dù sao thử quần áo cũng rất tốn công tốn sức.
Chiếc váy đen nhỏ được treo lên cao, túi và giày đã được phối sẵn một cách đồng điệu.
Lần trước chọn quần áo cẩn thận như vậy, vẫn là bởi vì cô phải đến công ty ký hợp đồng với AOE, lần này chỉ là đi gặp bạn thôi mà phô trương như vậy.
Giống như một người quan trọng lắm vậy.
Khi Phó Tây Từ nằm xuống, nụ cười đầy ẩn ý của Đỗ Dịch Hành vụt qua, "Tôi còn tưởng rằng một người có tính cách như tiểu Thư sẽ rất phản đối liên hôn, và chỉ nguyện ý vì tình yêu mà bước vào hôn nhân thôi.”
Giống như đang nói mấy lời vô nghĩa, ai màkhông như thế này?
Nhưng không có tình cảm thì kết hôn cũng là một lựa chọn, giống như anh.
Tầm mắt của Phó Tây Từ dừng ở một chỗ, người bên cạnh hô hấp chậm rãi đều đều, tư thế ngủ không đàng hoàng muốn cuộn mình lại, như không có xương.
Về phần cô có thế hay không, anh không có cách nào biết được.
Sáng sớm hôm sau, trong khi Thư Dư đang trang điểm, cô nhận được tin nhắn từ trợ lý của mình rằng Aoe có một cuộc họp tạm thời vào buổi chiều và cô bắt buộc phải đến.
Cô không nghĩ nhiều về điều đó, cô chỉ nghĩ đó là sự sắp xếp bình thường của Phó Tây Từ.
Đến giờ họp, đúng giờ xuất hiện.
Thư Dư đã hẹn với Đỗ Dịch Hằng sau khi tan ca, chỉ cần kết thúc ở đây, cô có thể rời đi bất cứ lúc nào.
Nhưng khi đến cô cầm nội dung cuộc họp sẵn sàng, cô vẫn khá ngạc nhiên: "Nhiều như vậy, khi nào thì bắt đầu cuộc họp?”
“Phó tổng nói rằng sự hợp tác này rất quan trọng, vì vậy nó cần được đối xử đặc biệt. Vì ước tính bảo hiểm, tất cả các khía cạnh đều phải được xem xét, vì vậy có rất nhiều điểm cần thảo luận."
“Được.”
Có thể nói gì khác ngoài tôn trọng đây, cô không ngờ người chồng trí tuệ nhân tạo của mình lại coi trọng dự án này đến vậy.
Cuộc họp kéo dài một lúc, Phó Tây Từ đi tới, hai người gật đầu chào nhau, cũng có nghĩa là cuộc họp chính thức bắt đầu.
Lúc này Thư Dư còn đang suy nghĩ, nếu hai ba tiếng đồng hồ là có thể kết thúc cuộc họp, vậy có thể kéo dài năm sáu tiếng sao?
Sự thật đã chứng minh rằng cô thực sự ngây thơ.
Phó Tây Từ dồn hết sức mạnh của mình để chọn và kĩ lưỡng xem xét tất cả các khía cạnh, tuy nói rằng anh kén chọn, nhưng mỗi điểm đều có ý nghĩa, khiến mọi người không nói nên lời, nhưng đều đặt lại cùng nhau, nói dễ nghe thì chính là vạch lá tìm sâu, còn nói khó nghe thì chính là tìm xương trong quả trứng gà.
Thư Dư nhìn đồng hồ, thấy sắp tới cuộc hẹn với Đỗ Dịch Hằng, liền thuận miệng nhắc với Phó Tây Từ, "Bây giờ mới chỉ là bản nháp đầu tiên, có nhiều thay đổi cũng là chuyện bình thường. Hôm nay đã đề cập rất nhiều chuyện , và phần còn lại để sửa xong rồi nói tiếp.”
Cô tự nhận lời mình nói hoàn toàn không có gì để chê trách.
Nhưng Phó Tây Từ lại mặt không biến sắc, “Sai rồi thì chính là sai, phát hiện ra thì nên kịp thời đề cập, hiệu quả càng cao hơn, Thư tổng nghĩ thế nào?”
Thư Dư: “….”
Bây giờ cô rất tò mò tại sao Phó Tây Từ không tham gia vào đội tuyển thể dục dụng cụ quốc gia, nhảy đơn nhảy đôi gì cũng được, sao cứ phải ngồi ở đây.
"Được, anh tiếp tục."
Thư Dư đành chịu, đành phải nhắn tin trước cho Đỗ Dịch Hành trước là mình thất hẹn, may là cô đã đề cập trước về chuyện phải họp, tính tình Đỗ Dịch hành rất tốt, sau khi biết chuyện cũng không nói gì, chỉ nói vậy hẹn lần sau.
“Sáu giờ rồi, họp đến đây đã, cơm tối xong có thể tiếp tục.” Phó Tây Từ đúng lúc nói.
Những nhân viên vắt óc cả buổi chiều cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, bước ra ngoài thì dáng vẻ mệt mỏi, trẹo cổ.
“Đi lại đây với em chút.” Thư Dư chịu đựng anh rất lâu rồi, vừa kết thúc liền chịu không nổi nữa.
Cô đi thẳng vào phòng làm việc của anh, trợ lý đang sắp xếp giấy tờ cần ký, khi cửa mở ra, anh nhìn thấy bà chủ, đang định chào hỏi, nhưng khi nhìn thấy biểu cảm lại không dám lên tiếng.
Áp thấp mưa giông khắp văn phòng.
Người trợ lý đang suy nghĩ có nên ra ngoài hay không, thì Phó Tây Từ đã bước vào, trận chiến sắp xảy ra, và dù anh ấy có muốn ra ngoài cũng đã quá muộn, người trợ lý bị buộc phải ở lại, cả người cứng đờ, không dám lên tiếng.
Thư Dư hỏi: " Phó Tây Từ, có phải anh cố ý không? Anh biết rằng tối nay em có việc phải làm, cuộc họp được lên lịch vào ngày hôm nay cũng thôi đi, vì em vẫn hợp tác với anh, nhưng cuộc họp dự thảo thiết kế anh còn chưa hoàn thanh, mà anh đã bắt đầu thảo luận về các cuộc tiếp thị bán hàng hả?"
Lo trước tính sau, cũng chẳng đến mức này.
Lùi một bước, aoe chỉ là một thương hiệu thuộc tập đoàn của bọn họ đã đang trên đà sa sút, lấy trình độ của anh mà hợp tác chung thật sự không cần quá lo lắng.
Rốt cuộc, thật khó để không cảm thấy những thứ này anh làm là cố ý.
Nhưng tại sao, Thư Dư căn bản không nghĩ ra lý do, cảm thấy không có lý do gì, anh chẳng qua là muốn ђàภђ ђạ cô mà thôi.
Ở đây không có ai, cô cũng không cần giữ thể diện cho anh, cho nên nói hết những lời vừa rồi cô kìm nén, có chút mất bình tĩnh.
"Hôm nay anh có bản lĩnh như vậy, anh cần vợ làm gì nữa hả, ở với công việc cả đời đi!”
Nói xong Thư Dư liền rời đi.
Sau khi chứng kiến màn "bạo hành gia đình" đơn phương, anh trợ lý bắt đầu lo lắng cho số phận của mình, vì lần này chỉ có mình anh là nhân chứng nên anh lo sếp sẽ đuổi việc vì bị vợ mắng mà mình còn không kịp trở tay.
Nhưng không ngờ, xếp mình mặt không đen như trong tưởng tượng, không những không có mặt đen mà còn có vẻ có chút vui vẻ?
Vui vẻ gì chứ, bị chửi mà còn có thể vui vẻ như vậy hả?
Trợ lý bây giờ không còn lo lắng cho số phận của mình nữa, anh bắt đầu tự hỏi, liệu ông chủ có phải có hơi theo khuynh hướng tự ngược không vậy?