26.
Những câu nói của Trần Lộ khiến tôi trằn trọc mãi trong khi Cố Đại Hải đang ngủ rất ngon bên cạnh. Nhìn anh ấy, tôi chẳng biết là họa hay phúc nữa, quan hệ giữa chúng tôi giống anh em hơn là vợ chồng. Anh ấy là một người tốt, tôi thì không hẳn. Sau khi trấn tĩnh lại để suy nghĩ, tôi thấy mình thật buồn cười, đã đường đường chính chính gả cho người ta rồi mà chẳng biết người mình lấy như thế nào nữa.
“Mau lên, Tiểu Ngư! Bảy giờ bốn mươi rồi!”. Cố Đại Hải gọi tôi. Đêm qua, tôi nằm nghĩ lung tung, đến gần sáng mới ngủ được.
“Gì thế? Em không đi đâu”. Tôi quay người, ngủ tiếp.
“Mau lên, dậy đi!”. Anh ấy nhất quyết bắt tôi dậy đi làm.
Tôi tới tòa soạn hơi muộn nhưng vẫn không sao. Có điều, tôi nhận được một nhiệm vụ rất bất ngờ, đó là đi phỏng vấn một nữ doanh nhân, người ấy lại chính là Triệu Bồi.
“Chị Triệu, chị có thể cho chúng tôi biết ý kiến của chị về việc tổ chức lại công ty không?”. Tôi hỏi.
Triệu Bồi có vẻ chăm sóc bản thân rất tốt nên nhìn không già chút nào, tuy nhiên, mấy vết nhăn ở đuôi mắt đã bán đứng chị ta. Tôi thừa nhận, có thể vì đố kị nên tôi chẳng có cách nào đánh giá một cách khách quan được.
“Thực ra, việc cơ cấu lại lần này đối với công ty tôi mà nói…”. Chị ta vừa cười vừa trả lời, tỏ rõ phong độ của một giám đốc.
“Bồi Bồi, mấy tài liệu này…”. Ngụy Tử Lộ đột nhiên đẩy cửa bước vào.
“Cô Thẩm, xin đợi một lát!”. Triệu Bồi cũng đã nhìn thấy Ngụy Tử Lộ, bảo tôi. Cả ba đều ngại ngùng, mỗi người mang một tâm sự riêng.
“Tôi phỏng vấn xong rồi. Chị Triệu, tôi xin phép về trước đây”. Tôi thu dọn máy ghi âm, chuẩn bị rời khỏi đó.
“Tiểu Ngư!”
“Chị cứ nói đi!”. Tôi vẫn không quay đầu lại.
“Tôi biết mình không nên nói điều này, nhưng mà… xin lỗi cô!”. Giọng chị ta có vẻ rất thành thực.
“Nếu chỉ cần xin lỗi là xong thì đâu có ngày hôm nay!”. Tôi kéo cửa, đi ra ngoài.
“Tiểu Ngư, anh muốn nói chuyện với em!”. Ngụy Tử Lộ chạy theo, kéo tay tôi.
“Tôi chẳng còn gì để nói với anh cả!”. Tôi gạt tay anh ta ra, chặn một chiếc taxi lại. “Còn nữa, lần sau, xin anh hãy gọi tôi là chị Cố!”
Nhìn vẻ mặt ngẩn ra như nuốt phải côn trùng của Ngụy Tử Lộ, tôi thấy thật đáng ghét, định đi tìm Thẩm Lãng để giải sầu. Ảnh đã chụp rồi thì không thể để phí được, tôi đang cần một chút vui vẻ.
“Đủ rồi! Tôi không muốn nói thêm nữa, từ trước đến giờ, tôi chỉ như quân cờ trong tay các người, chẳng lẽ không thể cho tôi một cơ hội tự quyết định hay sao?”. Vừa đi tới hành lang, tôi đã nghe thấy giọng phẫn nộ của Thẩm Lãng. Anh trai tôi dạo này có vẻ không bình thường, trước đây chỉ có người khác quát anh ấy, giờ anh ấy đã dám quát người khác cơ đấy.
“Anh làm sao vậy?”. Không thèm để ý đến cô thư kí đang nhăn nhó vì khó chịu, tôi đi thẳng vào phòng.
“Chúng ta sẽ nói chuyện đó sau!”. Anh ấy cúp máy, nhìn tôi. “Tìm anh có chuyện gì không?”
“Chẳng có gì, chỉ là em vừa trông thấy thứ buồn nôn quá”. Tôi liền kể cho anh ấy chuyện gặp Ngụy Tử Lộ. “Còn anh thì sao?”
Im lặng một lúc lâu, anh ấy mới chậm rãi bảo: “Anh không muốn cưới An Nguyệt.”
“Anh có bồ nhí từ lúc nào thế?”. Tôi nhìn anh ấy, lâu lắm rồi hai anh em không nói chuyện với nhau như thế này.
“Năm ngoái”. Anh ấy cúi đầu.
“Cái gì? Anh giỏi thật đấy!”. Tôi còn tưởng chuyện đó mới diễn ra được mấy tháng nay thôi chứ.
Đúng là chuyện long trời lở đất! Buổi tối, tôi đi ăn với Thẩm Lãng, nói ra chắc chẳng ai tin, tối hôm đó, chúng tôi đã uống rất nhiều.
Gần đây, tôi hay uống rượu. Lúc học cấp hai, đầu tiên tôi chỉ uống mấy chai bia, khi vui vẻ mới uống, nhưng sau đó, những chuyện đau lòng ngày càng nhiều, uống cũng nhiều lên, lắm lúc thực lòng tôi muốn say một trận nhưng uống thế nào cũng không say nổi. Hình như luôn luôn tỉnh táo mới là điều đáng sợ nhất, vì như thế, ngay cả một chỗ để trốn tránh cũng chẳng có.
Mẹ của Lâm Sở cuối cùng cũng đã đến, mang theo một túi to các loại đặc sản quê nhà như mấy lần trước. Tôi đi cùng Lâm Sở ra đón bác ấy.
“Tiểu Ngư à, con bảo Tiểu Sở nhà bác…”. Mẹ Lâm Sở có vẻ không thích anh chàng người mẫu kia lắm nên tìm tôi nói chuyện.
“Sao vậy bác? Bác à, công việc của Lâm Sở bao nhiêu người mơ ước còn chẳng được đấy ạ, lương cao mà nhàn, lại còn đúng việc mà cậu ấy thích nữa”. Tôi đỡ bác gái ngồi xuống.
“Không phải! Ý bác là cái cậu lần trước tốt thế, sao lại chia tay chứ?”
“Đó là việc của hai người bọn họ, bác lo cũng không được đâu ạ”. Tôi bóc quýt cho mẹ Lâm Sở ăn. Ngụy Tử Lộ đúng là rất được lòng người khác, thành tích tốt, thông minh, ai cũng coi như bảo bối, dù có làm sai chuyện gì cũng chẳng ai trách mắng, kể cả việc đá tôi…
27.
Đại chiến ly hôn của A ௱ôЛƓ vẫn tiếp tục tái diễn, hai người bọn họ còn ăn bữa cơm cuối cùng với nhau rồi.
“Ăn đi, đừng khách khí, đằng nào cũng là bữa cuối cùng!”. A ௱ôЛƓ khảng khái nói.
“Các cậu còn định ăn thêm mấy bữa cơm như thế này nữa hả?”. Tôi dựa lưng vào ghế, nói.
“Này, ý cậu là gì hả?”. A ௱ôЛƓ trừng mắt nhìn tôi.
“Có muốn mình nói thẳng ra không, hai người chẳng ly hôn được đâu, đùa giỡn thế là đủ rồi, muốn bọn mình ૮ɦếƭ mệt theo hay sao?”. Tính Lâm Sở rất nóng, nghĩ gì nói nấy.
“Ý mấy người là gì thế? Bữa cơm cuối cùng cũng ăn rồi, không có lý gì mà không chia tay được, thế chẳng phải là mất mặt quá sao?”. Lý Triển Bằng không ngồi yên được nữa.
“Đúng đấy, ly hôn, có ૮ɦếƭ cũng phải ly hôn!”. A ௱ôЛƓ gạt phăng cốc nước, vỡ choang ra sàn.
“Này, cô ném cái gì chứ? Muốn ૮ɦếƭ hả?”. Lý Triển Bằng đứng bật dậy.
“Mau tránh ra, bắt đầu rồi đấy!”. Tôi thì thầm cảnh cáo Cố Đại Hải.
“Hả?”. Từ lúc bước vào đến giờ, Cố Đại Hải vẫn đang bận nghe điện thoại.
“Tôi ném đấy! Ném đấy!”. A ௱ôЛƓ ném hết cốc trên bàn xuống đất.
“Đừng tưởng chỉ mình cô làm được! Tôi cũng làm được đấy!”. Lý Triển Bằng hất luôn cả bàn làm đồ ăn bắn cả vào váy tôi.
“Anh giỏi lắm, có giỏi thì mang con đi mà nuôi, đừng có chọc tức tôi!”. A ௱ôЛƓ cũng không vừa, xông ngay vào đánh nhau với Lý Triển Bằng.
“Làm sao bây giờ?”. Cố Đại Hải chưa từng được chứng kiến việc này.
“Không sao, không sao, đánh đủ là sẽ tự đi ấy mà, chúng ta đợi ở ngoài là được”. Lâm Sở đứng ngoài, nói với Cố Đại Hải.
“Nhưng họ hất đổ cả bàn rồi”. Đi ra tới cửa rồi nhưng Cố Đại Hải vẫn còn lo lắng.
“Lữ Tiểu ௱ôЛƓ! Hãy đợi đấy!”. Lát sau, Lý Triển Bằng trên người đầy thức ăn chạy ra ngoài, còn A ௱ôЛƓ thì ở trong phòng ngồi khóc.
Lúc chúng tôi về tới nhà thì đã gần nửa đêm.
“Em có hối hận vì đã kết hôn với anh không?”. Cố Đại Hải đột nhiên hỏi.
“Trên đời này, làm gì có thuốc chữa hối hận chứ!”. Tôi đang bận viết bản thảo để ngày mai nộp, không để ý tới anh.
28.
Hôm nay, Lâm Sở đưa mẹ ra bến xe để về quê, anh chàng người mẫu kiêm “người yêu” kia không tới, chuyến này bác gái lại không vui rồi.
“Tiểu Ngư, cháu khuyên nó hộ bác, nó chẳng chịu nói gì với bác cả, chỉ tâm sự với cháu thôi”. Lúc lên xe, mẹ Lâm Sở cứ nắm lấy tay tôi.
“Cháu biết rồi, bác yên tâm!”. Nếu biết con gái yêu của mình thích phụ nữ, chắc bác ấy quay đầu đi luôn mất.
“Cuối cùng cũng đã xong!”. Lâm Sở sung sướng hét to, mấy ngày hôm nay đúng là mệt mỏi.
Cố Đại Hải mượn máy ảnh của tôi, vô tình thấy bức ảnh chụp Thẩm Lãng và cô gái lạ mặt. “Sao lại thế này?”. Anh ấy vội vàng tới hỏi tôi.
“À, có gì đâu, cô gái đó là bồ của anh Thẩm Lãng.”
“Cái gì?”. Anh ấy tí nữa thì nhảy dựng lên. “Thế An Nguyệt thì sao?”
“Ái chà, anh quan tâm gớm nhỉ?”. Tôi véo tai anh ấy. “Em nói cho anh biết, chuyện này không ai lo được, kể cả bố mẹ em!”. Tôi tuyên bố với Cố Đại Hải thông điệp cuối cùng.
Mấy tuần nay, mỗi khi về nhà, tôi cảm thấy không khí rất khác thường, không phải chỉ khác thường một cách giản đơn, nó giống như sự tĩnh lặng đáng sợ trước khi cơn phong ba sắp sửa ập đến.
“Đại Hải à, ăn đi con, đậu tươi lắm đấy!”. Mẹ tôi gắp thức ăn cho con rể.
“Dạ, để con tự gắp, anh Thẩm Lãng đâu rồi ạ?”. Thức ăn dường như không bịt được miệng anh ấy.
“Anh lo mà ăn đi!”. Tôi đá Cố Đại Hải một cái.
“Thưa dì, con ăn xong rồi ạ”. An Nguyệt mắt đỏ hoe đi lên phòng của Thẩm Lãng, mẹ tôi cũng lên theo.
“Ăn đi con! Đại Hải, ăn gì thì tự gắp con nhé!”. Bố tôi sợ không khí trở nên ngượng ngùng, liên tục thúc giục.
“Con về rồi ạ”. Thẩm Lãng từ ngoài cửa lảo đảo bước vào, không biết là lại đi uống ở đâu về.
“Dìu anh ấy lên đi!”. Tôi giúp Cố Đại Hải đưa Thẩm Lãng về phòng.
“Ơ, sao cô vẫn còn ở đây hả?”. Thẩm Lãng chỉ vào mặt An Nguyệt.
“Con điên rồi hả?”. Mẹ tôi quát.
“Đúng là con sắp điên rồi đây. Cô cút đi, ra khỏi nhà tôi ngay!”. Thẩm Lãng bước lên, kéo tay An Nguyệt.
“Mày không phải là người nữa rồi!”. Không chịu nổi nữa, bố tôi hét lên, lấy chân đạp cho Thẩm Lãng một cái.
Mọi chuyện cứ thế ào ào tuôn ra, ai cũng nói hết những điều giấu kín trong lòng. Thẩm Lãng muốn chia tay với An Nguyệt, chuyện đó gióng như sấm chớp đang nổ ầm ầm trong nhà tôi.
Thẩm Lãng từ bé đã ngoan ngoãn thật thà, chỉ biết dốc lòng hoàn thành tất cả nhiệm vụ mà mọi người đặt ra, cuộc sống của anh ấy như đã được gia đình tôi sắp đặt sẵn. Bố mẹ tôi không ngờ rằng con thỏ non hiền lành cũng có lúc hung dữ, muốn cắn người. Kết cục không ai chịu nhường ai. Cưới An Nguyệt thì Thẩm Lãng chẳng khác gì ૮ɦếƭ đi, còn không cưới An Nguyệt thì bố mẹ tôi cũng nhất quyết không chịu.
29.
Cuối cùng Trần Lộ cũng quyết tâm ra tay.
Bắt gặp Dương Siêu và một bà giàu có đi vào trong khách sạn, cô ấy liền khóc lóc gọi điện thoại cho tôi. “307”, cô ấy chỉ nói mỗi số phòng, ngoài ra chẳng nói thêm gì nữa.
Tôi vội vàng chạy tới. Dương Siêu đang ngồi trên giường, cúi đầu hút thuốc, Trần Lộ thì đứng ngoài cửa. Chẳng ai nhìn ai, cứ yên lặng như vậy.
“Đừng nghĩ nhiều nữa!”. Thực ra gặp chuyện này, tôi cũng chẳng biết phải nói gì cả, trong khi đó, mặt Trần Lộ chỉ toàn nước mắt. Toàn thân cô ấy mềm nhũn, đưa được cô ấy về nhà, tôi cũng mệt đứt hơi.
“Tối nay cậu ở lại với mình được không?”. Nhìn cô ấy thật đáng thương.
“Được, mình sẽ không đi đâu cả!”. Vừa nói xong thì Lâm Sở gọi điện tới, hỏi tối nay có muốn ra ngoài đi chơi không, tôi bèn từ chối ngay.
Cả tối, Trần Lộ không nói gì, làm tôi ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, sau đó mơ màng ngủ thi*p đi. Buổi sáng, tôi bị tiếng động bên ngoài làm cho thức giấc, nhìn xung quanh thì không thấy Trần Lộ đâu cả.
“Mọi người đi bên đó, em và Tiểu Ngư đi bên này!”. Lâm Sở phân công mọi người thành các nhóm nhỏ, lần lượt tới bờ sông, bến xe và sân bay tìm Trần Lộ.
“Trần Lộ!”. Nước mắt tôi không ngừng rơi, gió thổi vào mặt đau rát, giống như cảm xúc hiện giờ trong tim tôi vậy.
“Trần Lộ! Là mình, Lâm Sở đây! Trần Lộ!”. Giọng của Lâm Sở như muốn vỡ ra, cô ấy đứng trong gió, quần áo bay phần phật.
Cuối cùng A ௱ôЛƓ và Lý Triển Bằng cũng tìm thấy Trần Lộ ở bến tàu. Cô ấy ngồi yên trong một góc, không mang theo bất cứ hành lý nào.
“Trần Lộ, chúng ta về nhé!”. A ௱ôЛƓ kéo Trần Lộ đứng dậy rồi cùng Lý Triển Bằng đưa cô ấy về nhà, sau đó gọi điện thoại cho chúng tôi.
“Cậu ấy ngủ rồi”. A ௱ôЛƓ vừa bế con vừa nói.
“Đưa con cho anh!”. Lý Triển Bằng bế con lên gác cho nó ngủ.
“Tôi có thể gặp cô ấy không?”. Dương Siêu đứng ở ngoài cửa, không biết có nên đi vào hay không.
“Sao lại như vậy?”. A ௱ôЛƓ châm một điếu thuốc. “Tôi còn tưởng hai người sẽ yêu nhau đến sông cạn đá mòn cơ mà?”
“Sông cạn đá mòn gì chứ? Cái thứ cổ tích đó đã biến mất từ lâu rồi! Lúc yêu, ai mà chẳng thề hẹn sẽ yêu nhau đến khi sông cạn đá mòn? Nhưng sông vẫn có thể cạn, đá vẫn có thể mòn đấy thôi. Chia tay cũng chẳng phải là do ý muốn của ai cả”. Tôi cười nhạt.
“Đó là cuộc sống mà, ha ha ha, hay thật đấy!”. A ௱ôЛƓ phá lên cười, tôi cũng cười theo cô ấy, nhưng cười mà nước mắt vẫn không ngừng tuôn rơi.
30.
Những ngày sau đó vô cùng tẻ nhạt, hơn nữa, tôi còn phát hiện ra giữa tôi và Cố Đại Hải có hiều điểm rất không hợp nhau.
Anh ấy bị dị ứng với tinh dầu hoa ngọc lan, mà mùi hương này đối với tôi lại giống như một thứ thuốc phiện, không dùng không được. Đại Hải rất khó chịu, nó khiến anh ấy ho, hắt hơi, chảy nước mắt, còn nôn ra bọt trắng nữa. Thế nên, tôi chỉ dám xức một chút tinh dầu ngọc lan lúc anh ấy không có nhà để tinh thần hưng phấn, trước lúc anh ấy về lại bật quạt và mở cửa sổ cho bay hết mùi.
Tôi cảm thấy mình rất giống một bà quả phụ, Cố Đại Hải vô cùng bận rộn, ngày nào cũng như ngày nào, còn bận hơn cả tổng thống, không đi họp thì cũng đi công tác. Có lúc, tôi tức đến mức chỉ muốn đập đầu vào tường. Nhưng sau đó, một ý nghĩ đột nhiên lóe lên: tôi nên nuôi chó. Một chú chó to lớn, hung dữ!
“Anh yêu, em muốn nuôi chó!”. Tôi gọi điện cho Cố Đại Hải trong trạng thái cực kì hưng phấn.
“Hợp đồng này đọc xong tôi sẽ kí… Cái gì cơ? Em muốn nuôi chó hả?... Đúng, đặt ở bên đó đi… Buổi tối về anh sẽ mua cho em, chỉ là một con chó thôi mà, chỉ cần vợ anh thích là được… Số liệu trong hợp đồng đó có vấn đề. Không thể làm thế được!”. Anh ấy vừa nói với tôi vừa kêu gào về cái hợp đồng khốn kiếp nào đó.
“Em muốn một con chó thật to! Thật lợi hại! Uy phong!”. Tôi mau chóng đưa ra yêu cầu của mình.
“OK! Đưa hợp đồng xuất khẩu cho tôi xem!”
Suốt cả buổi chiều tôi cứ mơ mộng về chú chó cao to đó, tốt nhất là loại chó Becgiê, không thì chó Husky cũng được, trông nó giống như một con sói vậy. Tôi gọi điện thoại cho A ௱ôЛƓ để khoe về chú chó uy phong của mình, hẹn cô ấy ngày mai tới xem.
“Đây là cái gì?!!!”. Tôi ngớ người với con chó mà Cố Đại Hải mua về. “Em muốn một con chó to! Đây là cái gì thế? Anh nhìn xem, nhìn cái иgự¢ bé tí của nó, chân cũng bé tẹo!”. Tôi giơ ra cho anh ấy xem, đấy chỉ là một con Chihuahua bé tí tẹo, gió thổi là bay mất.
“Chẳng phải em muốn con lợi hại nhất còn gì? Lúc ở tiệm thú nuôi, anh thấy nó đang đuổi theo cắn một con chó lông vàng đấy”. Cố Đại Hải còn cố lí sự với tôi.
“Em bảo là muốn một con chó uy phong cơ mà! Anh cố ý gây sự với em đúng không?”. Tôi gập ngay cái laptop mà anh ấy đang làm việc lại.
“Trời, cái hợp đồng này anh còn chưa lưu! Chỉ là uy phong thôi đúng không, nó có thể đấy!”. Nói xong, Đại Hải liền đặt con chó xuống đất. “Cục cưng, mau lên, thể hiện sự lợi hại của mày xem nào!”. Con cún xui xẻo đó ngay lập tức sủa gâu gâu mấy tiếng. Rõ ràng nó chỉ là một con thú cưng thôi, tức ૮ɦếƭ đi được!
“Ha ha, đây chính là con chó uy phong, lẫm liệt của cậu đấy hả? Ha ha ha!”. A ௱ôЛƓ vừa vuốt ve con Chihuahua vừa cười ngặt nghẽo.
“Câm miệng ngay cho mình!”. Tôi chỉ thiếu điều nhảy tới và Ϧóþ ૮ɦếƭ cô ấy thôi.
“Ha ha, buồn cười quá, đây là một con chó to lớn, dũng mãnh sao? À, đúng rồi, loại mini, mini, ha ha ha…”. A ௱ôЛƓ lại còn mang tới một cái nhà cho chó rất hoành tráng nữa, chắc giờ có thể chuyển thành biệt thự của con Chihuahua rồi!
“Nhưng cậu cũng làm khó cho Cố Đại Hải quá, tìm đâu ra con chó uy dũng như thế chứ?”. Cô ấy cười đủ rồi thì quay lại chấn chỉnh tôi.
“Thế nào cũng có lúc mình cho anh ta một trận, tức ૮ɦếƭ đi được!”. Tôi kéo con chó lại gần, vốn định sáng nay sẽ đi tới tiệm thú nuôi để đổi nó nhưng con vật này đúng là rất hiểu chuyện, tôi vừa quay qua nhìn, nó đã đứng ở trên giường, giương đôi mắt long lanh nhìn tôi, nhìn rất chi đáng thương.
“Thôi cũng được, người ta bận như vậy, thế cũng là tốt rồi!”. A ௱ôЛƓ lắc đầu. “Cậu nhìn lão Lý nhà mình mà xem, đến tận nửa đêm mới xuất hiện, chả khi nào thấy hắn, nếu không phải hàng ngày nhìn thấy đứa con thì chắc mình sẽ điên lên mà đi tìm tên đàn ông khác để ở cùng rồi.”
31.
Bỏ qua cả danh tiếng giáo sư đại học, cha mẹ An Nguyệt đến nhà chúng tôi, làm ầm lên chẳng khác nào mấy bà hàng tôm hàng cá ngoài chợ.
“Con mau về ngay đi! Làm sao bây giờ? Tất cả đều do cái thằng anh Tiểu Lãng thất đức của con đó!”. Mẹ lén lút gọi điện thoại cho tôi, ở nhà, mỗi lần xảy ra chuyện gì cần tỏ ra cứng rắn, mạnh mẽ một chút thì mọi người đều tìm đến tôi.
“Tiểu Ngư về rồi hả?”. Vừa vào nhà, tôi đã thấy ngay hai cái va ly to đùng, chẳng lẽ An Nguyệt định đến ở nhà tôi luôn sao?
“Ồ, sao nhiều người thế này?”. Tôi hỏi.
Bố mẹ An Nguyệt đang ngồi trên ghế sô pha, bố chị ấy im lặng không nói gì.
“Tiểu Ngư về rồi đấy à?”. Nụ cười của mẹ An Nguyệt làm tôi lạnh cả người.
“Chỉ cần Thẩm Lãng thành thật thừa nhận lỗi lầm của mình, sau đó tiếp tục ngoan ngoãn như trước đây thì coi như chưa có chuyện gì xảy ra”. Họ nói. Đã khuyên giải mấy lần mà họ vẫn nhất định không chịu nhượng bộ, thậm chí còn cố ý làm tôi mất mặt trước Cố Đại Hải nữa.
“Sao hai bác lại nói thế ạ? Hai bác đã thấy bọn cháu lớn lên như thế nào, hai bác cũng biết rõ tính cách của anh cháu rồi mà!”. Tôi vừa bóc cam vừa nhìn họ.
“Chính vì đã nhìn thấy hai đứa lớn lên nên chúng tôi mới thấy lạ đấy! Tôi thật không ngờ là trong nhà này chẳng có ai tốt đẹp cả!”. Mẹ An Nguyệt bắt đầu ăn nói bừa bãi.
“Bác đã nói thế thì cháu cũng chẳng có gì mà không dám nói cả!”. Tôi vứt quả cam lên bàn, Cố Đại Hải ngăn tôi lại. “Anh bỏ ra! Bác đã nhìn thấy bọn cháu lớn lên như thế nào, không sai, từ bé cháu đã là đứa không ra gì, chắc bác cũng biết rõ, vậy thì mời bác ra khỏi nhà cháu! Sau đó, nhà cháu sẽ trả lời cho bác hài lòng, nếu không, cháu gọi người mời bác ra khỏi đây đấy! Khi ấy, cháu không dám đảm bảo là bác có thể đường đường chính chính mà ra khỏi chỗ này đâu!”
“Tiểu Ngư!”. Cố Đại Hải suýt chút nữa thì kéo gãy cổ tôi.
“Trời ơi, đúng là không còn chút đạo lý gì nữa rồi!”. Mẹ An Nguyệt bắt đầu kêu trời kêu đất.
“Đúng thế đấy! Để tôi cho mọi người xem mấy vị giáo sư đại học đạo mạo lên cơn chanh chua thì thế nào!”. Bây giờ trong phòng đã loạn hết lên rồi, Cố Đại Hải giữ tôi, bố mẹ tôi giữ lấy bố mẹ An Nguyệt.
“Tất cả im lặng hết đi!”. Thẩm Lãng bỗng từ đâu xông ra, không khí trong phòng đột nhiên tĩnh lặng đến nỗi có thể nghe thấy tiếng của một cái kim rơi xuống.
Buổi tối, sau khi về nhà, Cố Đại Hải cứ như một người khác, đến cả thở cũng không dám thở mạnh.
“Anh làm sao thế hả?”
“Em hết giận rồi à?”. Mặt anh ấy giống hệt con Chihuahua.
“Hả? Giận gì cơ?”. Tự nhiên anh ấy hỏi làm tôi ngẩn mặt ra.
“Hôm nay không phải là…”
“Ôi, anh đúng là đồ ngốc, đó là vì em muốn trấn an mọi người thôi”. Suýt chút nữa tôi ૮ɦếƭ vì cười mất, hóa ra cả tối nay, anh ấy chỉ dám len lén nhìn tôi là vì chuyện này.
“Bội Bội, lại đây!”. Tôi đặt tên cho con Chihuahua là Bội Bội, tên đầy đủ là… Bội Lộ Hạ, đó là tên một con hổ trong game đang thịnh hành, nhưng Cố Đại Hải lại cho rằng đó là do tôi muốn ám chỉ Triệu Bồi. Sau khi tôi bảo là vì sợ anh ấy cô đơn, anh ấy không nói gì nữa. Vốn dĩ là như vậy mà, “Bội Bội”, tôi đã để cho tất cả mọi người trong nhà gọi tên người yêu cũ của anh rồi, còn muốn gì nữa chứ?
Bội Bội rất ngoan ngoãn, luôn biết nịnh nọt người khác, lại còn thông minh nữa, chẳng mấy chốc đã học được cách bắt tay. “Nhìn đi, con chó anh chọn đấy, đúng là thông minh!”. Đại Hải ôm lấy Bội Bội.
“Thôi đi, đừng có tự khen mình, em muốn một con chó to cơ mà! Đây là cái gì chứ? Chả khác gì một nhúm lông cả!”. Tôi dí tay vào đầu anh ấy.