“Anh...” Mạnh Nhược Kiều có chút kích động, thiếu chút nữa muốn xông lên trước ôm lấy Phạm Sĩ Hách, nhưng nhìn mặt anh vẫn không thay đổi, lạnh lùng trước sau như một, khiến cô như đứa ngốc.
Phạm Sĩ Hách nhìn cô rời khỏi phòng làm việc xong, anh lập tức lái xe tới đây tìm cô, nhưng khi nhìn thấy cô rồi, anh lại không biết nói gì với cô.
Lòng anh phiền não nhưng anh nguỵ trang rất tốt, mặt nạ lạnh lùng của anh đã đeo lâu, anh không biết lấy xuống như thế nào, chỉ có thể tham lam nhìn cô, rất nhiều lời muốn nói, nhưng không biết nói ra như thế nào.
Anh chậm chạp không nói lời nào, Mạnh Nhược Kiều mấp máy môi, vẫn mở miệng trước. “Anh ở đây làm gì?”
Cô đang nhìn anh, biết là không nên, nhưng trong lòng vẫn mong đợi. Cô thật là, trở thành người phụ nữ xấu rồi.
Phạm Sĩ Hách không nói gì.
“Làm sao không nói gì? Bình thường anh có thể nói rất nhiều cơ mà? Bây giờ bị câm rồi sao?” Cô chọc anh.
Anh nhìn cô, nhàn nhạt mở miệng: “Em muốn nghe cái gì?”
“Tôi muốn nghe nghe cái gì?” Mạnh Nhược Kiều buồn cười, lặp lại lời nói của anh: “ Ha, tôi cái gì cũng không muốn nghe” Tìm cô chính là anh, tại sao anh lại bày ra bộ dạng như bố thí cho cô vậy chứ?
Cô trừng mắt nhìn anh xoay người định rời khỏi.
Thấy cô muốn đi, Phạm Sĩ Hách bước lên, vội vàng bắt lấy cánh tay của cô. “Đừng đi.”
Mạnh Nhược Kiều dừng bước lại, nhìn tay của anh, ngước mắt nhìn anh lần nữa, khuôn mặt nhỏ nhắn khó chịu có chút nghi ngờ. “Phạm Sĩ Hách, anh rốt cuộc muốn làm gì vậy?”
“Đứa bé không phải của anh.” Anh mở miệng, anh vốn không quen giải thích, cuối cùng chỉ có thể nói ra câu này.
“A?” Mạch Nhược Kiều cau mày nhìn anh. “Đứa bé không phải của anh, vậy của ai khác hay sao?”
Phạm Sĩ Hách không trả lời, đây là chuyện riêng của Mạnh Uyển Lôi, anh không có quyền nói ra.
Thấy anh lại không lên tiếng, Mạnh Nhược Kiều tức giận, dùng sức hất tay của anh ra. “Phạm Sĩ Hách, anh cho rằng tôi sẽ tin tưởng câu chuyện hoang đường của anh hay sao? Hôn thê là của anh, đứa bé tất nhiên là của anh, tôi chưa bao giờ nghe qua Mạnh Uyển Lôi có người đàn ông khác, lại nói, đứa bé của anh hay không thì liên quan gì tới tôi? Chúng ta quan hệ thế nào chứ? Anh tìm tôi nói cái này làm gì?”
“Anh...”
“Còn nữa…” Cô cắt đứt lời của anh, mắt đẹp tức giận nhìn anh chằm chằm.
“Phạm Sĩ Hách, tại sao anh lại điều tra tôi?”
Chất vấn của cô khiến anh ngẩn ra, ánh mắt lóe lên.
“Tôi thấy trong ngăn kéo ở bàn làm việc của anh có hình của tôi cùng tư liệu, anh điều tra tôi, chụp ảnh tôi làm gì?”
Phạm Sĩ Hách mím môi, không biết nên giải thích như thế nào.
Nói với cô, anh yêu cô rất lâu rồi, cho nên như kẻ biến thái, cho người đi điều tra cô, mỗi tháng gửi hình cô cho anh xem sao?
Muốn nói cho cô, anh giễu cợt với lạnh lùng như vậy là cố ý, muốn trong lòng cô có anh, nhưng cô cái gì cũng không biết, cho nên anh mới cố ý xấu xa, muốn cho cô nhớ anh sao?
Muốn nói cho cô, anh với Mạnh Uyển Lôi cái gì cũng không có, hôn thê chỉ là trên danh nghĩa, chỉ là vậy nhưng anh chưa bao giờ nói thẳng với cô, chỉ thể hiện vẻ mặt xấu xa nhìn cô, vì anh nghĩ cô có quan tâm tới anh sao?
Nhưng, anh không nói ra.
Mạnh Uyển Lôi nói đúng, hai người bọn họ như vậy, lòng tự ái quá cao, sớm quen với việc nắm trong tay tất cả mọi thứ, đã thành thói quen quá lâu rồi vì vậy không có cách nào nhận thua
Anh yêu cô, nhưng cũng buồn vì cô.
Bởi vì anh yêu cô hơn hai năm, mà đến bây giờ cô mới bắt đầu đặt anh vào đáy lòng, thật không công bằng, anh làm thế nào cam tâm được đây?
Cho nên mới cố ý ђàภђ ђạ cô, muốn trả thù cô, như vậy mới cảm thấy thỏa mãn.
Lòng tự ái nhàm chán cỡ nào, nhưng anh chính là nhu vậy.
“Không có lời nào muốn nói sao?” Thái độ của anh khiến Mạnh Nhược Kiều tuyệt vọng, hiểu rõ tất cả lời của anh chỉ là dối trá, chỉ có đứa ngốc là cô, trong lòng ngây thơ vẫn hy vọng.
Người động lòng là cô, thật ngu ngốc.
Cô cắn chặt môi, không muốn nhìn thấy anh nữa, xoay người chạy thoát khỏi chỗ này.
Phạm Sĩ Hách vươn tay, nhưng không bắt được cô, tay trống rỗng cảm giác mất mát, anh chua chát cười. “Anh chỉ muốn... muốn cho em yêu anh.”
Chỉ là như vậy mà thôi... Anh chỉ có nguyện vọng đơn giản như vậy thôi, nhưng anh không nói được.
Cô đơn thì thầm, chỉ có mình nghe thôi...
“Phạm Sĩ Hách, anh cho tôi là đứa ngu sao?” Mạnh Nhược Kiều giận, dùng sức lau đi nước mắt, nghĩ đến thái độ của anh, trong lòng vừa giận vừa hờn.
Hỏi cái gì cũng không trả lời, chỉ biết bày ra gương mặt đó, coi như nói dối cô cũng tốt, nhưng anh cái gì cũng không nói.
Mà cô, ngốc nghếch nghĩ rằng có hy vọng, thấy anh tìm tới cô cảm thấy hạnh phúc, cho là… cho là anh cũng thích cô một chút.
Cô còn có lòng tham sao?
Cho nên mới bị trừng phạt, lại một lần nữa.
“Mạnh Nhược Kiều, cô thật là ngu ngốc.” Cô chửi mình: “Đừng khóc, có gì phải khóc cơ chứ?” Lau đi nước mắt, cô liều mạng thở gấp.
Không thể để cho cậu nhỏ phát hiện, cô phải như không có gì trở về mới được.
Vừa nghĩ tới xong, cô ngẩng đầu lên, lại nhìn có người ở cửa nhà cô hôn môi, cô sửng sốt một chút, không biết nên phản ứng ra sao.
Lại cặp đôi yêu đương nào ở thị trấn à nha? Muốn thân thiết lại không về nhà, lại ở trước cửa nhà cô như vậy, có tàn nhẫn quá hay không chứ?
Hừ, nhất định sẽ có báo ứng cho mà xem.
Đột nhiên người đàn ông đẩy người phụ nữ đang hôn môi kia, không biết nói gì, đi vào trong nhà.
Hả? Sao lại vào nhà cô?
Mạnh Nhược Kiều cau mày, thấy người phụ nữ hướng này đi tới, cô muốn tránh khỏi, nhưng đèn đường chiếu rọi, cô cảm giác hình bóng đấy rất quen.
Hả?
Đột nhiên, người phụ nữ đi dưới đèn, Mạnh Nhược Kiều trợn tròn mắt.
Người phụ nữ đó cũng giương mắt, sửng sốt một chút, sau đó khẽ mỉm cười.
“Em thấy rồi sao?”
“Chị...” Đúng, là Mạnh Uyển Lôi sao? “Này, vậy...” Tay cô run run chỉ vào nhà mình, vậy người đàn ông kia là...
“Đừng nói gì.” Mạnh Uyển Lôi mở miệng thỉnh cầu: “Kiều Kiều, có thể không?”
“Chị… chị với... lúc nào đã bắt đầu vậy?” Cô thế nào cũng không biết...
“Trừ Sĩ Hách ra, em là người thứ hai biết được.”
Phạm Sĩ Hách cũng biết? Nghĩ đến lời nói lúc nãy của anh. “Đứa bé...”
“Không phải của Sĩ Hách.” Mạnh Uyển Lôi trả lời cô, khuôn mặt nhỏ nhắn giương nhẹ, vẻ mặt không một tia áy náy. “Ngày đó ở bệnh viện đều nói dối em thôi.”
“Tại sao là lừa em?” Mạnh Nhược Kiều không hiểu, hơn nữa đứa trẻ không phải của Sĩ hách, vậy là ai... A, không, Mạnh Nhược Kiều không dám hỏi.
Mạnh Uyển Lôi rũ con mắt xuống, cánh môi nâng lên một tia chua chát. “Chị vẫn luôn ghen tị với em, nói không ghét em là nói dối, chị rất ghét em.”
Mạnh Nhược Kiều ngẩn người, thoáng chốc không biết nói gì.
“Bố rất yêu em, mặc dù cũng thương chị, nhưng em vừa xuất hiện, bố chỉ chú ý tới em, không chỉ như vậy, em còn có một người mẹ tốt, em là bảo bối trong lòng bố, ngay cả “anh ấy”… cũng vậy, cũng rất thương em, Sĩ Hách cũng vậy, trong mắt của anh ấy cũng chỉ có em.”
“Đâu có? Phạm Sĩ Hách đối với em rất xấu...”
“Anh ấy chỉ xấu xa với em thôi, nghĩ làm vậy sẽ gây sự chú ý của em, nếu anh ấy phớt lờ em, đừng nói chuyện, anh ấy nhìn cũng sẽ không liếc nhìn, mà chị với anh ấy chỉ là bạn bè, hoặc nói đúng hơn là bạn bè giao dịch.”
“Giao dịch? Bạn bè?” Mạnh Nhược Kiều nghe không hiểu.
“Em không biết sao? Phạm Sĩ Hách nhìn thấy em đã liền yêu em, đã từ hai năm trước rồi.”
“Làm sao có thể...” Cô không tin. “Anh ấy như vậy sao? Cho đến anh ấy mới điều tra em...”
“Em biết được?” Mạnh Uyển Lôi nhíu mày. “Anh ấy chỉ muốn biết chuyện của em, nhưng không bỏ được lòng tự ái tới gần em, cho nên chỉ có phái người đi điều tra em, nhưng anh ấy đã không chịu nối nhìn em từ xa, cho nên mới có kế hoạch xây dựng khu nghỉ mát này.”
“Cái gì?” Mạnh Nhược Kiều há to mồm.
“Anh ấy vì muốn em xuất hiện trước mặt, một phe công phu nhưng phải trả giá rất lớn.” Mạnh Uyển Lôi nhìn cô, nụ cười có một tia tịch mịch. “Cho nên chị mới nói chị rất hâm mộ em… em có nhiều người yêu thương em, mới khiến chị muốn phá hỏng như vậy.”
“Chị...”
“Chị muốn lừa gạt như vậy, chị muốn xem em khổ sợ, xem em đau lòng khổ sở.” Mạnh Uyển Lôi hít sâu một cái, kiêu ngạo mà ngẩng mặt lên. “Chị sẽ không xin lỗi.”
“Muốn thấy em đau lòng khổ sở, vậy bây giờ sao chị lại nói cho em biết mấy thứ này?” Mạnh Nhược Kiều không khỏi nghi ngờ.
“Bởi vì muốn em giữ bí mật cho chị, phải trả giá một chút chứ.” Mạnh Uyển Lôi trả lời lạnh nhạt.
“Với cả... Sĩ Hách với chị rất giống nhau.” Cô dừng một chút rồi lại nói tiếp. “Hai người kiêu ngạo giống nhau, anh ấy yêu em, tuy nhiên không mở miệng nói được, bởi vì anh ấy yêu em hai năm, nhưng em cũng mới gần đây động lòng với anh ấy.”
“A?” Cái gì cũng cái gì cơ?
“A, em hiểu không?” Mạnh Uyển Lôi cười. “Chỉ là không công bằng, trước tiên nói yêu như vậy là thua, biết tình yêu không phải đánh cược, tuy nhiên vẫn không cách nào để bỏ lòng tự trọng, vì không xác định được tình cảm của đối phương…” Ánh mắt của cô xa xôi, giống như đang nói mình.
Mạnh Nhược Kiều cau mày. “Em không hiểu, tình yêu với lòng tự trọng có quan hệ gì? Lòng tự trọng quá cao, cuối cùng là làm đau chính mình sao?”
“Đúng rồi, người đau là mình...” Tròng mắt Mạnh Uyển Lôi thấp dần, một lúc lâu cô mới nâng con mắt lên. “Sĩ Hách tới tìm em à? Chắc không nói ra à?”
“Vâng...” Cô nghĩ đến bộ dạng lạnh lùng của anh, nghe xong lời nói của Mạnh Uyển Lôi, không khỏi suy đoán.
Chẳng lẽ Phạm Sĩ Hách tới đây giải thích với cô, nhưng vì lòng tự ái cho nên cái gì cũng không nói sao?
“Nếu em không chủ động đến gặp anh ấy, anh ấy không tới. Anh ấy chịu tìm tới em, có nghĩa là lòng tự ái của anh ấy đã giảm xuống một nửa rồi.”
“Qúa phức tạp” Mạnh Nhược Kiều lắc đầu, cảm thấy quá khó hiểu, gãi đầu, nhìn Mạnh Uyển Lôi.
“Mặc dù chị nói chị ghét em, nhưng chúng ta vẫn là ruột thịt, em không ghét chị, còn nữa... cám ơn chị đã nói với em những điều này.” Nói xong, cô chạy ngay ra sau, chuẩn bị đuổi theo người kia.
Mạnh Uyển Lôi nhìn cô rời đi, nghĩ đến lời nói lúc nãy, không thể nín cười. “Thật ra chị không phải chán ghét em lắm đâu.”
***
“Phạm Sĩ Hách...” Mạnh Nhược Kiều thở hồng hộc, gọi người phía trước kia.
Phạm Sĩ Hách dừng bước lại, chuẩn bị mở cửa xe xuống, kinh ngạc xoay người nhìn cô.
Cô... Sao lại đuổi theo chứ?
Mạnh Nhược Kiều cúi người, dùng sức thở, cô nuốt nước miếng một cái, thở xong, mới đứng thẳng người dậy, thấy anh vẫn là tên ngốc, đứng nguyên tại chỗ, không nhịn được liếc mắt xem thường.
“Phạm Sĩ Hách, cái gì muốn nói đều không nói, liền định đi như vậy sao?” Cô trừng anh.
Phạm Sĩ Hách không nói, nhàn nhạt nhìn lại.
Thấy thế, Mạnh Nhược Kiều không thể làm gì khác hơn là giúp anh, cô chép miệng. “Em vừa mới gặp Mạnh Uyển Lôi, cùng chị ấy nói chuyện.”
Phạm Sĩ Hách ngẩn ra, thấy ánh mắt xấu của cô, trực giác cau mày, Mạnh Uyển Lôi đã nói gì với cô?
Mạnh Nhược Kiều như trộm mà cười. “Nghe nói, anh thầm mến em đã lâu rồi phải không?”
Phạm Sĩ Hách mím môi, vẻ mặt tỉnh táo, chỉ là tròng mắt lại không được tự nhiên.
“Hơn nữa, còn không dám tỏ tình với em, cho đến như tên biến thái điều tra em, rõ ràng thầm mến em, lại giả vờ không biết em, sau đó một chút là chọc giận em, muốn cho em nhớ anh sao?”
Cô tiếp tục trêu chọc anh, chính là muốn đánh vỡ mặt nạ của anh trên mặt.
Lời của cô khiến anh miệng khô, mặt cô chế nhạo lại càng khiến anh không tự nhiên, lòng tự ái không cho anh yếu thế, ngạo nghễ liếc nhìn cô.
“Loại chuyện hoang đường thế này mà em cũng tin?” Không, rõ ràng anh không muốn nói như vậy, tuy nhiên không khống chế được mình.
“Phải, em không tin.” Mạnh Nhược Kiều nhún vai. “Em biết ngay những điều này là dối trá, làm sao anh có thể thầm mến em, còn vừa nhìn thấy em đã yêu chứ? Ha ha, chuyện cười tào lao.”
Chuyện cười? Anh đối với cô chỉ là chuyện cười? Rất tốt.
Phạm Sĩ Hách mặt lạnh xuống, mở cửa xe chuẩn bị rời đi.
“Uy” Mạnh Nhược Kiều vội vàng bắt lại tay anh. “Làm gì thế? Anh tức giận rồi sao?” Thật là, hóa ra không chịu nổi bị trêu đùa.
“Buông tay.” Anh lạnh lùng nhìn cô.
“Không buông.” Nếu thả anh liền chạy, Mạnh Nhược Kiều ôm chặt hơn.
Phạm Sĩ Hách cau mày, không hiểu cô muốn làm gì? Mạnh Uyển Lôi nhất định nói với cô toàn bộ chuyện rồi, cô tới là để cười nhạo anh sao?
“Muốn cười thì cứ việc cười đi.” Anh biết cô muốn trả thù anh lâu lắm rồi.
“Ha ha...” Cô cười cho anh nhìn.
Phạm Sĩ Hách lập tức hất tay của anh ra.
“Này!” Mạnh Nhược Kiều vội vàng ôm lấy hông anh. “Là anh bảo em cười đấy.”
Cô tuân theo ý của anh, như thế mà không được sao?
Thật là khó chịu. Hóa ra cá tính của anh trẻ con như vậy.
“Buông...”
“Em có thể yêu anh sao?”
Phạm Sĩ Hách sửng sốt, kinh ngạc mà nhìn cô. Mạnh Nhược Kiều ôm chặt lấy hông của anh, biết anh kỳ cục, lòng tự ái lại cao, cô chịu uất ức chút vậy, chủ động một chút.
“Mặc dù, anh thầm mến em hai năm, em mới thích anh không tới hai tháng, không nên quá so đo nhé, nhiều lắm sau này em sẽ sống nhiều hơn anh hai năm, chờ anh đi rồi, em lại nhớ anh hai năm, sau đó đi cùng anh, như vậy được không?”
Lời của cô khiến anh dở khóc dở cười. “Em bây giờ đang cùng anh tỏ tình sao?”
“Đúng vậy.” Cô cười với anh, nụ cười ngọt ngào mê người. “Anh rể, em có thể yêu anh sao?”
“Anh không phải anh rể của em.” Hai chữ kia rất chói tai.
Chân thực so đo, cô chu mỏ, đưa tay ôm lấy gáy của anh. “Vậy... thâи áι, em có thể yêu anh không?”
Đột nhiên, cô trừng mắt. “Sao sao? Phạm tiên sinh, anh đỏ mặt sao? Mặt của anh đỏ sao?”
“Dài dòng.” Gương mặt khẽ đỏ lên, anh hơi cáu trừng cô, trêu tức mặt cười của cô, rồi lại yêu khuôn mặt cười của cô.
Trong mắt của cô có anh, nụ cười trên mặt là vì anh... Tim của anh thoáng mềm đi.
“Phạm tiên sinh, nghe nói anh vừa nhìn thấy em đã yêu, lúc nào vậy? Ở nơi nào?” Cô không buông tha anh, tiếp tục trêu chọc anh.
Phạm Sĩ Hách không chịu nổi, dứt khoát cúi đầu chặn lại miệng cô, cũng chặn lại câu hỏi của cô.
Nhưng, trong lòng của anh lại tự nhiên trả lời.
Đúng vậy, anh vừa thấy cô đã yêu, hai năm trước, một ngày ánh nắng sáng chói...