Mẹ
" Hoàng Hậu"
Bỗng chốc Dương Lạp hiện lên suy nghĩ về hình ảnh người phụ nữa này, bà ta là ai mà tên " Hoàng Tử" lại bảo giống cô nhỉ? Giá mà được gặp người ấy một lần thôi!
Trời mùa hè thật khó chịu, vừa xong tiết học thể dục chạy tiếp sức mệt mỏi, cả người Dương Lạp nhễ nhại mồ hôi, cô ngồi phịch xuống ghế, thở không ra hơi, cô vốn không ưa cái môn chạy này lắm, mệt muốn ૮ɦếƭ! Mà đã mấy hôm nay, anh Dương Phong nghỉ học liên tục, không biết có chuyện gì? Cô gọi cũng không liên lạc được. Giống như là mất tích vậy!
Một cái gì đó mát lạnh chạm vào má cô, cô giật mình ngẩng lên, hóa ra là Trân Trân:
- Sao ngồi ngây như phỗng vậy bạn hiền?
- A.....tớ mệt...!- Dương Lạp uể oải đỡ lấy lon nước của bạn, tu một hơi rồi nói.
- Sao dạo này cậu yếu vậy! - Trân Trân ngồi xuống đối diện với cô, bĩu môi.
- Không biết! Nói chung là hay mệt lắm, ầy.....!
Lúc này Dương Lạp mới chợt nhận ra, dạo này cô rất hay mệt, giống như bị lả người vậy, nhưng chắc là không sao, trước giờ cô rất khỏe mà!
- Mệt thì đi khám dùm đi bà! Lỡ sao thì sao?
- Chẳng sao đâu, cậu lo xa quá rồi! - Dương Lạp úp mặt xuống bàn.
- Ừ! Mong là thế! - Trân Trân thở dài thườn thượt, lo lắng nhìn bạn.
Cả các tiết học về sau đó, người Dương Lạp không tiếp thu được gì, chỉ nằm uể oải ra bàn. Cô thấy rất khó chịu! Vậy mà cả buổi học cũng trôi qua thật nhanh, Dương Lạp và Trân Trân đưa nhau ra về, dường như họ có duyên với cái cổng trường, lần nào cũng gặp chuyện bất ngờ ở đây cả. Lần này lại một chiếc ô tô đen sì đỗ lù lù ngay trước cổng, một người đàn ông đứng tuổi mặc bộ com-lê sang trọng bước xuống:
- Chào cô, cô là Dương Lạp Lạp!
- Dạ! - Dương Lạp ngây người nhìn ông ta.
- Mời cô đi theo tôi!
Dương Lạp và Trân Trân trố mắt nhìn nhau, chuyện gì nữa đây?
Trân Trân vẫy tay chào Dương Lạp rồi xin phép về trước, cô có việc bận. Dương Lạp bèn đi theo người đàn ông lạ lên chiếc xe vừa rồi. Đến bây giờ cô vẫn không hiểu tại sao mình lại dễ tin người như vậy, dễ dàng đi theo người ta lên một chiếc xe lạ hoắc, may mà không bị bắt cóc.
Bên ngoài rõ là nóng như thế mà khi vừa bước vào xe, cô đã thấy lạnh buốt người, còn có mùi nước hoa thoang thoảng. Cô giật mình chưa kịp nhận ra mình đã ngồi trong xe từ bao giờ, và đối diện cô là một người phụ nữ thật xinh đẹp. Mái tóc đen láy của bà được 乃úi gọn ra phía sau, rất gọn gàng và lịch sự. Bà mặc bộ quần áo màu sữa đơn giản mà không giảm độ sang trọng vốn có. Bà nhìn Dương Lạp từ đầu đến chân rồi buông tiếng thở dài! Dương Lạp chưa hết ngạc nhiên:
- Cô...là ai ạ?
Người phụ nữ vẫn không nói gì, chăm chú nhìn cô với ánh mắt thật khó hiểu. Dương Lạp cảm nhận ở bà có cái gì đó rất quen thuộc, nhầm lẫn chăng?
- Ta là Thái Hoa!
Tiếng bà vô cùng nhỏ nhẹ nhưng cũng rất mạnh mẽ! " Thái Hoa? Đó chẳng phải là tên của vị Hoàng hậu đương nhiệm sao?" Dương Lạp giật thót mình.
- Cô...cô là Hoàng...hậu...?
Dương Lạp cố giữ bình tĩnh, thật bất ngờ quá, người này là vị Hoàng Hậu đáng kính của toàn bộ đất nước đây sao.
- Phải, con là Dương Lạp Lạp thật sao?
Lần này ánh mắt bà có vẻ khác...
- Dạ!
Giọng cô hết sức run, bỗng bà ấy cúi người về phía cô, kéo mạnh người cô và vén lưng cô lên. Dương Lạp bị bất ngờ, cứng đơ người. Người đàn bà vô cùng ngạc nhiên:
- Đúng là con rồi! Vết bớt...Vết bớt ấy...
Sao bà ấy lại biết? Lại biết mình có vết bớt sau lưng?
- Cô...là?
Người đàn bà bỗng nhiên giàn dụa nước mắt, khuôn mặt vốn rất xinh đẹp của bà bị nước mắt khiến trở lên thật khó coi. Dương Lạp không hiểu gì?
- Con...mẹ...mẹ đây..!
Dương Lạp sững người...bà ta vừa nói gì? Mẹ...mẹ ư?
- Là mẹ đây! Tiểu Lạp ơi!...
Cô hoảng loạn, không nghe rõ bà ta nói gì? Người đã bỏ rơi anh em cô suốt bao nhiêu năm trời hiện đang ngồi trước mặt cô đây ư? Không thể là sự thật! Người đàn bà ôm chầm lấy cô, ôm thật chặt, khiến cô cảm thấy thật khó thở.
- Mẹ xin lỗi...là mẹ đây...!
Cô đẩy mạnh người bà ra, khiến người bà đập mạnh vào thành ghế sau, cô run run:
- Bà...nói gì...?
Bà dường như nhận ra mình đã cư xử không đúng, liền lấy khăn lau nước mắt...cố giữ bình tĩnh:
- Mẹ đây, là mẹ của con và Dương Phong đây...!
Dương Lạp vốn không thể tin, cô lắc đầu nguầy nguậy, nước mắt bắt đầu ứa ra:
- Bà nói dối...không phải, mẹ tôi đã ૮ɦếƭ rồi...!
Không chịu nổi không khí ngột ngạt trong xe, cô bỏ chạy ra ngoài và không ngoảnh đầu lại. Để lại phía sau tiếng gọi chới với của người phụ nữ.
Đây là trò đùa mà thôi, sao chuyện này lại xảy ra với mình, bà ta là Hoàng Hậu cơ mà, không thể nào là mẹ cô được, anh bảo mẹ cô đã ૮ɦếƭ rồi mà! Tất cả chỉ là trò đùa mà thôi.
Cô không nhìn rõ phía trước là gì nữa mà cứ thể chạy thục mạng, như sợ sẽ bị bắt lại. Cô sợ phải nhìn, phải nghe thấy những điều người đàn bà ấy nói, mặc dù cô biết nó chỉ là nói dối mà thôi. Nhưng sao tim cô đau thế này, đau không sao chịu đựng được, tiếng chuông điện thoại vang lên inh ỏi trong túi áo, cô vội vã rút ra:
- Alo....!
[ Chị?]
- Dĩnh...à?
[ Chị sao thế? Sao chị lại khóc?]
- Em đến đây được không?
[ Chị đang ở đâu?]
- Đại lộ...
[ Chị chờ ở đó.]
Tiếng gác máy, Dương Lạp ngồi thụp xuống vệ đường sợ hãi, tại sao hình ảnh bà ta cứ dồn dập trong đầu thế này? Một lúc sau đó, một chiếc mô tô lao vụt đến, và Nam Dĩnh chạy đến bên cô, mái tóc cậu rối bù, ánh mắt lo lắng, lắc mạnh người Dương Lạp...
- Mẹ! Chị đã gặp mẹ!
Nam Dĩnh sững sờ, trước đây cậu đã từng nghe chị kể về người mẹ vô tình đã bỏ rơi hai anh em họ, không ngờ chuyện này lại xảy ra. Cậu cố hết sức trấn an cô:
- Chị bình tĩnh nào! Hãy nói rõ ràng xem nào!
Dương Lạp vẫn đờ người ra như con rối đứt dây, cô thất thần nhìn cậu, nơi đáy mắt là sự cô đơn và buồn khổ tột đỉnh. Cô muốn tất cả mọi chuyện chỉ là giấc mơ mà thôi, một giấc mơ không hề vui vẻ chút nào. Bỗng người cô như lả đi, giống như bị bỏ đói lâu ngày...Bà ấy, ánh mắt của bà ấy thật quá quen thuộc, quen đến nỗi cô muốn nó tan đi ngay lập tức. Tại sao bà ta có thể biến mất một cách bất ngờ xuất hiện cũng thật đột ngột như thế? Tại sao lại làm rối tung cuộc vốn dĩ đã không yên lành của cô như thế? Cô không thể nghĩ ngợi gì thêm nữa.....
Một mùi hương dìu dịu phảng phất đâu đây, hòa quyện cùng màu nắng vàng. Dương Lạp khẽ mở mắt, xung quanh lạ quá, cô chưa từng đến nơi này? Đây là đâu? Có vẻ như là phòng của con trai, tấm rèm cửa màu xanh lơ khẽ khàng tung bay trong cơn gió nhẹ, màu sơn trắng xóa như kem tạo cảm giác thật mát mẻ, cô đang nằm trên chiếc giường có ga trải màu nâu sữa điềm đạm và một tấm chăn mỏng đồng màu đang đắp trên người cô, Dương Lạp cảm thấy rất dễ chịu, căn phòng này thật đơn giản nhưng cũng rất đỗi sang trọng. Vừa lúc đó, cánh cửa phòng bật mở, một cậu thanh niên bước vào, mái tóc màu vàng sẫm bó gọn trong chiếc băng đô màu đen để lộ khuôn mặt vừa chững chạc lại vừa có phần trẻ con. Cậu mặc áo phông trắng, chiếc quần sooc màu đen, tay cầm một li nước cam.
- Tiểu Dĩnh...
- Chị? Chị đã tỉnh rồi à?
Nam Dĩnh chạy đến bên giường, đặt li nước cam xuống rồi vội đỡ người cô dậy. Sau đó cậu đưa li nước cam cho cô:
- Chị uống đi!
Dương Lạp mỉm cười đón lấy, nhấp miệng một ngụm, mặt cô chợt nhăn vào, sau đó cố gắng nuốt ngụm nước vừa rồi. Nam Dĩnh thấy vậy, lo lắng hỏi:
- Sao vậy chị?
- Trời ơi! Sao chua quá vậy? em không cho đường à?
Nam Dĩnh xấu hổ gãi đầu gãi tai, đúng là cậu đã quên điều đó thật, đúng là vụng về. Dương Lạp không nhịn nổi cười, cô cố ôm miệng trông bộ dạng cậu nhóc.
- Chị....
Cho đến lúc cậu ngượng chín mặt thì gắt lên khiến Dương Lạp không dám cười nữa, cô chỉ nở nụ cười vầng trăng khuyết và kéo gấu áo cậu:
- Thôi ngồi xuống đây, chị xin lỗi!
Nam Dĩnh nghe lời ngồi xuống cạnh cô, nhưng ngại ngùng quay mặt đi. Dương Lạp không rõ cậu đang suy nghĩ gì nhưng cô thì rất vui.
- Tiểu Dĩnh? Đây là đâu vậy? Sao chị lại ở đây nhỉ?
- Nhà em! Khi ấy chị ngất nên em đưa chị về nhà!
Dương Lạp bỗng chốc nhớ lại chuyện ấy, cô im lặng một lúc lâu cho đến khi cậu ấy lên tiếng:
- Em đã gọi cho anh Vương đến rồi!
- Vậy...sao?- Cô cảm thấy trong người rất khó chịu, không sao tả nổi cảm giác bấy giờ.
Đúng một vài phút sau, phía dưới nhà có tiếng xe hơi kít mạnh và tiếng bước chân dồn dập chạy lên xem. Nam Dĩnh ra mở cửa, lúc này Hoàng Hiểu Vương chạy xộc vào, vẻ mặt rất lo lắng:
- Em...không sao chứ?
Dương Lạp vẫn chưa thực sự chấp nhận sự thật này, cô chỉ khẽ gật đầu rồi quay mặt đi. Hoàng Hiểu Vương kéo chiếc ghế ngồi xuống cạnh cô im lặng, Nam Dĩnh hiểu ý, cậu lặng lẽ ra khỏi phòng để hai người nói chuyện. Không gian lặng thinh như tờ, chỉ nghe tiếng gió thổi vù vù. Dương Lạp bèn lên tiếng:
- Anh...
- A...sao? - Hoàng Hiểu Vương giật mình ngước lên nhìn em.
- Hôm nay...em đã gặp...mẹ!
Hoàng Hiểu Vương hết sức ngạc nhiên, cậu không dám tin vào điều mình vừa nghe thấy:
- Mẹ...?
- Phải...bà ấy là Hoàng Hậu đương nhiệm...
Bỗng chốc căn phòng lại im lặng...Dương Lạp biết anh đang nghĩ gì, chắc anh đang dằn vặt với chính bản thân mình...Cậu vẫn lặng im, khuôn mặt cúi gằm xuống...
- Anh biết...
- Anh biết cái gì?
- Anh biết bà ấy là mẹ của chúng ta...từ lâu rồi...
Dương Lạp ngồi bật dậy, cô mở to mắt hết cỡ nhìn anh trai, anh đang nói gì vậy? Làm sao mà anh biết được? Mà tại sao anh không nói cho cô biết sự thật đó?
- Đừng có giỡn với em....anh đang đùa mà...phải không?
- Anh xin lỗi...
- Tại sao? Tại sao anh biết?
Dương Lạp hét ầm lên, cố mím chặt môi không cho nước mắt giàn ra.
- Trong một lần đi cùng mẹ anh, anh đã gặp bà ấy...lúc ấy...anh cũng như
em...rất đau khổ...
- Khốn nạn!...
Dương Lạp khóc lên đau đớn, cô lấy gối đập vào người anh tới tấp:
- Tại sao? Tại sao anh không nói....? Đồ tồi....
Hoàng Hiểu Vương bất lực nhìn em, anh biết mình làm vậy sẽ khiến em tức giận nhưng anh không còn lựa chọn nào khác cả...
Cô gào khóc thảm thiết, cô úp mặt vào gối, không muốn ai nhìn thấy bộ mặt này của mình...Hoàng Hiểu Vương lặng lẽ ra khỏi phòng, lòng đau thắt...
Nam Dĩnh đứng bên ngoài, nhìn Hoàng Hiểu Vương, khẽ mỉm cười.