“Cháu giả say sao?”
“Vài ly rượu đấy vốn không thể làm cháu say được.” Tiểu Du thản nhiên trả lời.
Sao Trương Vũ quên mất Tiểu Du sống ở nước ngoài mấy năm thì mấy trò ăn chơi của bọn trẻ kiểu gì cô chẳng học theo được cách sống ở bên đó. Do đó tửu lượng tốt cũng không quá gì là lạ chỉ là Trương Vũ đã quên mất điều này mà thôi.
“Cháu rõ ràng không say nhưng ở quán bar cố tình quấn lấy Tôn Bách là thế nào?” Trương Vũ tức giận chất vấn.
“Không như thế nào cả. Lẽ nào chú không hiểu hành động của cháu nghĩa là gì sao?” Tiểu Du không trả lời trực tiếp câu hỏi của anh mà lại hỏi ngược lại anh câu khác.
“Chú không hiểu, cũng không muốn hiểu.”
“Chú hiểu hết tất cả nhưng chỉ đang giả vờ không biết thôi.” Tiểu Du tiến tới gần Trương Vũ, nửa quỳ nửa ngồi trên giường, nhìn thẳng vào mắt anh nói; “Vì em yêu anh nên rất khó chịu khi nhìn thấy anh ở cạnh người phụ nữ khác.”
Ý Tiểu Du chính là cô cố tình quấn lấy Tôn Bách để anh ghen và đúng như mong muốn của cô, vừa ở quán bar cô đã nhìn thấy được vẻ mặt ghen tuông của người đàn ông này. Điều này khiến Tiểu Du vô cùng vui vì biết được trong lòng Trương vũ chắc chắn có cô.
Chỉ có điều anh dứt khoát không chịu chấp nhận mọi sự thật.
“Trương Tiểu Du, cháu xem lại cách xưng hô của mình ngay, đừng để chú pahri nhắc nhở nhiều. Lần sau nếu còn làm ra mấy trò này nữa chú chắc chắn đuổi cháu ra khỏi nhà.”
Trương Vũ nói xong thì đi ra khỏi phòng luôn để tránh đi vẻ lúng túng của mình. Anh biết Tiểu Du là một cô gái phóng khoáng thoải mái nhưng hành động và lời nói như hôm nay thì quá to gan rồi. Bắt đầu từ ngày mai, anh phải nghiêm khắc hơn mới được.
[…]
“Alo, Tiểu Du thế nào rồi, có dụ được người đó lên giường không?”
“Không dụ được, dù gì chú ấy cũng là cáo già mà mình đấu sao nổi.”
Tiểu Du bước vào phòng tắm vừa chuẩn bị nước nóng vừa buôn chuyện với Minh Châu. Thực ra trước khi vào phòng VIP của anh trai Minh Châu, Tiểu Du đã hỏi rõ bạn mình xem trong phòng có những ai thì mới dám vào. Khi biết Trương Vũ có ở đó, cô không do dự mà bước vào đồng thời cũng tự vạch ra một kế hoạch sẵn trong đầu mình.
“Anh Trương Vũ là cáo già thì cậu cũng là con sói non sắp trưởng thành đấy. Mấy quỷ kế của cậu, mình còn chẳng dám làm với người đàn ông mà mình thầm thương trộm nhớ bấy lâu nay.” Minh Châu thở dài nói.
“Là do cậu nhát cáy thôi. Đã thích là phải mạnh mẽ tấn công, như mình vậy. Ngày mai hai đứa mình đi shopping một tí đi, bọn mình đi mua vài cái váy ngủ.”
“Mua váy ngủ làm gì, mình nhiều rồi.”
“Bạn yêu à, váy ngủ ngày mai mua không chỉ để mặc đâu mà còn dành cho mục đích khác nữa đấy.”