Vương Khang gãi đầu nhìn sang chỗ của Kỳ Tuấn cách đó không xa. Anh vẫn quay lưng vào và chú tâm với phần mềm photoshop vừa đặt mua. Vương Khang nói:
- Vậy món quà của chồng yêu phải đợi đến tối nay à?
- Cũng không biết chừng.
- Anh ấy quên hay sao?
- Thôi, đi làm việc đi. Không sợ sếp mới chỉnh khi thân mật với tôi à?
Vừa lúc đó, thư ký đem lại cho Minh Thư một chồng tài liệu. Cô và Vương Khang ngạc nhiên:
- Của ai đây?
- Tổng biên tập nhờ chị Thư làm số công việc này. Phải nộp vào sáng mai.
- Sáng mai ư? Cái này làm có mà ba ngày không xong
Vương Khang phản kháng, cô thư ký nhún vai:
- Sếp giao việc như thế. Tôi có thêm bớt gì cho ai đâu.
- Nhưng hôm nay là…
- Cậu Khang!
Minh Thư nghiêm mặt, cô gật đầu:
- Nói với sếp tôi sẽ làm xong.
Vương Khang nhăn mặt nhìn theo vẻ khiêu khích từ giọng nói của cô thư ký quen nịnh hót, Minh Thư nhún vai và chăm chỉ làm việc. Cô thỉnh thoảng lại quay sang Kỳ Tuấn, anh vẫn chú tâm tới công việc hơn là ngày hôm nay, một ngày thực sự đặc biệt.
8 giờ tối, 9 giờ tối. Thư liên tục nhìn đồng hồ, Kỳ Tuấn đã về từ lúc nào mà cô không hay. Có lẽ vì quá chú tâm cho công việc, năng lực làm việc của Thư thì khỏi bàn cãi, những thứ này chỉ có thể làm Thư mất thời gian một tí. Và cô kết thúc xong công việc khi đồng hồ đã điểm 11 tiếng.
Thư đón Taxi về nhà, Kỳ Tuấn cũng tệ thiệt, đi xe chung mà lại về một mình. Mà về từ lúc nào cũng không thèm nói một tiếng. Cô về đến nhà cũng đã gần 30 phút. Tức là chỉ còn 30 phút nữa sinh nhật cô sẽ trôi qua. Nhã Trúc gọi cho Minh Thư:
- Chị tan sở chưa?
- Tại hôm nay việc nhiều.
- Anh Khang đã kể em nghe rồi, chị dâu nghĩ sao mà lại làm thế nhỉ?
- Có gì đâu. Đừng nói tới nói lui. Anh trai em mới là người mệt nhất đó.
- Chị vẫn lo lắng cho anh trai em sao?
- Nói gì thế cô?
- Đùa tí thôi. Mà chị nè, quà của chị em đã nhờ anh Tuấn đem về rồi đó nha.
- Chúc em ngủ ngon.
- Dù muộn một tí, nhưng dù sao… chúc chị vui vẻ với đêm sinh nhật của mình nhé.
Minh Thư tắt máy, cô bật cười:
- Sinh nhật ư? Sắp qua rồi!
Thư không vội về phòng ngay, cô sang phòng và nhìn con ngủ một chút. Cậu bé dĩ nhiên đã được dì Tư cho đi ngủ từ lâu, dù có nhớ mẹ nhưng trẻ con làm sao mà chờ được tới nửa đêm như thế này. Thư quên mất nên vô tình đóng cửa phòng hơi mạnh, bé Quang Hy vì thế mà mở mắt. Thư vội bồng con lên ôm ấp cậu con trai vào lòng:
- Xin lỗi con nha, đã không thể dỗ con ngủ lại còn làm con thức giấc giờ này. Con không giận mẹ chứ con trai?
Quang Hy o oe với mẹ như hiểu chuyện, Thư lại dỗ dành:
- Sắp nửa đêm rồi con! Hôm nay lẽ ra là ngày mẹ phải vui, nhưng mà… thôi, mẹ hát bài hát sinh nhật ru con ngủ nha. Con đừng chê nhé con trai !
Thư vừa ngân lên giọng hát, nước mắt lại thỉnh thoảng lại làm tầm nhìn nhòe đi. Cô hơi hụt hẫng khi điều cô mong chờ nhất có lẽ đã không đến. Thư đặt con trai xuống khi cậu bé đã ngủ, Kỳ Tuấn đứng bên ngoài cửa phòng đã từ lâu. Anh nói cộc lốc:
- Ai đời lại ru con bằng bài hát đó?
- Mặc kệ người ta đi. Có liên quan gì anh đâu nào!
Rồi Minh Thư lặng lẽ trở về phòng, khi đẩy cửa ra, cô không tin vào mắt mình, một bộ drap mới toanh hoàn toàn với phông nền là màu đó thẳm, cánh hoa hồng được xếp ở giữa thành hình một trái tim. Ở dưới sàn là một hộp quà thật to cùng với những ánh nến lung linh. Khung cảnh trông thật lãng mạn và tuyệt vời làm sao. Thư còn đang mãi chiêm ngưỡng những bất ngờ, màn hình TV rộng lớn bất ngờ hiện lên. Kỳ Tuấn đang bồng Kimi và nói:
- Happy Birthday, honey!
Kỳ Tuấn và Kimi cùng cười tươi, Kỳ Tuấn nhìn thẳng lên ống kính rồi nói:
- Con à, tạo dáng đi nào. Chúng ta đang làm một chuyện hệ trọng lắm đấy.
Kỳ Tuấn có vẻ rất trịnh trọng:
- Chúng ta đã cãi nhau, điều đó không hề dễ chịu tí nào. Và cái điều ngu ngốc ấy suýt nữa làm anh quên mất một ngày đặc biệt quan trọng, ngày sinh nhật của vợ yêu. Anh rất mình vì vẫn còn nhận ra kịp và anh đã chuẩn bị những gì tốt nhất anh có thể làm cho em trong khoảng thời gian còn lại trong ngày. Anh mong em sẽ vui. Con chúng ta giỏi lắm đó nha, con đã ngoan ngoãn không hề quấy khóc và lại rất tươi tỉnh trước ống kính để hát chúc mừng sinh nhật em này. Hát đi con !… Trời ơi, sao đang lúc này con lại tè bậy như thế! Không được rồi…
Đoạn video vẫn còn tiếp tục được phát, một lúc sau, Kỳ Tuấn trở lại và chỉnh sửa ống kính rồi nói:
- Anh vẫn luôn mong chúng ta sẽ là một gia đình hạnh phúc mãi mãi. Nhưng anh sẽ không hứa chắc chắn bởi vì anh không muốn làm điều mà anh không biết trước được. Nhưng anh sẽ làm em hạnh phúc, làm hết mọi trách nhiệm một người chồng, đó là yêu em, thương em, chăm sóc em và làm em vui mỗi ngày. Em và con là tất cả của anh. Xin lỗi em, đón nhận món quà sinh nhật muộn này từ anh nhé!
Nước mắt Thư rơi không ngừng, là những giọt nước mắt hạnh phúc và cảm động trước những việc làm Kỳ Tuấn đã làm cho cô. Rồi Minh Thư quay lại, chiếc bánh kem khá to cùng với những ngọn nến lung linh. Kỳ Tuấn mỉm cười:
- Em đã trông thấy những thứ này lúc 11: 59 phút. Tức là vẫn còn kịp.
- Tại sao lại có những thứ này?
- Anh đã chuẩn bị gần 7 tiếng đồng hồ. Không tệ chứ!
- Em nghĩ anh đã quên.
- Nếu anh mà quên, chắc chắn em đã không phải là vợ anh.
- Tại sao?
Kỳ Tuấn đặt bánh kem xuống, tiến lại gần Minh Thư và nói:
- Anh không bao giờ quên những thời khắc trọng đại của người anh yêu thương. Cưới vợ là để yêu thương và trông thấy nụ cười của cô ấy mỗi ngày. Quan niệm của anh là thế!
- Thật không?
- Cho anh một lời nhận xét đi em yêu!
- Em thực sự rất bất ngờ.!
- Còn một thứ này!
Kỳ Tuấn lấy trong túi ra một sợi dây chuyền có mặt là một hình cái bình sữa. Minh Thư ngạc nhiên:
- Sợi dây này…
- Anh đã đặt làm khá lâu rồi. Anh đợi đến sinh nhật của Kimi, cả gia đình chúng ta sẽ cùng đeo. Nhưng anh nghĩ lại rồi, sinh nhật của anh thì cũng đã qua, bây giờ em là người đeo đầu tiên. Vài tháng nữa sẽ đến lượt con. Và năm sau sẽ đến lượt anh.
- Sao lại là bình sữa?
- Nhìn nó, chúng ta sẽ nhớ tới con. Một biểu tượng gợi nhớ đến gia đình.
Minh Thư mỉm cười nhìn mặt dây chuyền long lanh, Kỳ Tuấn mím môi:
- Anh đeo cho em nhé!
- Được.
Vén tóc của Minh Thư lên, Kỳ Tuấn đeo sợi dây chuyền cho cô. Hai người nhìn nhau, Kỳ Tuấn nói:
- Rất đẹp!
- Trông nó thật hoàn hảo.
- Em thích không?
- Em sẽ luôn đeo nó bên mình.
Cả hai mỉm cười ôm chặt lấy nhau với niềm hạnh phúc vô cùng. Kỳ Tuấn nói:
- Em sẽ như thế nào nếu anh quên ngày hôm nay?
- Giận anh lắm cơ.
- Còn bây giờ?
Minh Thư mỉm cười hôn lên má Kỳ Tuấn:
- Giờ thì yêu anh lắm cơ.
Cả hai lại tình tứ trao nhau những nụ hôn nồng nàn và những cử chỉ say đắm. Họ có thể không là một cặp đôi đến với nhau bình thường như những cặp đôi khác nhưng Kỳ Tuấn luôn cố để Minh Thư hiểu rằng, cô là một trong những điều quan trọng nhất trong cuộc sống của anh. Và anh yêu cô hơn bất cứ thứ gì trên đời.
Một ngày đẹp trời, Kỳ Tuấn và Minh Thư sau một đêm “hâm nóng” lại tình cảm. Cả hai phấn khởi vô cùng cho ngày mới, họ cùng nhau thức sớm và đưa con trai đi đón ngày mới. Quang Hy có vẻ rất thích cái mặt dây chuyền hình bình sữa trên cổ mẹ, cậu cứ lấy và tinh nghịch cho vào mồm. Kỳ Tuấn tự hào:
- Thấy chưa? Đã bảo anh lựa là số 1 mà. Em xem con thích chưa kìa.
- Kimi, có thích không. Vài tháng nữa con cũng sẽ có một cái giống thế này.
Đã lâu lắm rồi Trình Can mới lại trở về nhà, trông thấy căn nhà vẫn thế, Phương Dung vẫn dọn dẹp và sắp xếp mọi thứ gọn gàng. Cô đang ngồi ăn sáng, Trình Can nhìn thấy Phương Dung, anh có một chút gì đó ray rứt với cô. Anh nói:
- Lâu rồi không nói chuyện với em.
- Anh ăn sáng nhé!
- Anh đã ăn. Sao em ăn muộn thế?
- Hôm qua làm việc muộn một chút.
- Dù thế nào thì cũng phải để ý sức khỏe của mình.
- Dạo này anh sống ở đâu?
- Em yên tâm. Không ai biết chuyện của chúng ta ngoài chúng ta đâu.
- Có phải anh đã biết chuyện gì đó?
- Anh luôn biết những chuyện em làm.
- Tại sao anh vẫn im lặng?
- Em biết vì sao anh im lặng kia mà.
Phương Dung nhìn Trình Can, cô tặc lưỡi cho qua chuyện:
- Anh biết em không vì những lời nói của anh mà dừng lại mà.
- Em có quyền làm như vậy nhưng không có nghĩa là anh sẽ im lặng mãi mãi. Anh muốn mọi chuyện đều tốt đẹp. Anh không biết em yêu Trương Gia Hòa tới cỡ nào mà lại đem đánh đổi từ lòng nhân đạo của em, từ hạnh phúc của em, tất cả mọi thứ em đang có để dấn thân vào cái việc trả thù vớ vẩn này. Nếu em cho rằng, cả em lẫn người em muốn trả thù đều đau thì em đã chiến thắng, em sai rồi. Hãy tin anh, em sẽ không bao giờ cảm thấy hạnh phúc khi em chứng kiến điều đó xảy ra.
- Em sẽ không muốn đẩy nhanh tiến độ của việc này nếu như anh không hành động cái kiểu sẵn sàng chống đối lại em bảo vệ con đàn bà đó. Em là vợ anh. Anh có biết điều đó không vậy?
- Anh đang làm đúng hay sai khi biết chuyện mà vẫn không tố cáo vợ mình? Em dùng Kỳ Tuấn trả thù Minh Thư, sự thật đó đã quá sốc rồi. Liệu rồi thằng bé Quang Hy sẽ nghĩ thế nào về ba mẹ của nó? Nó chỉ là một công cụ trả thù thôi sao?
- Con của em vô tội mà. Em không thể để mẹ con cô ta sống hạnh phúc trong khi em và con em lại chưa từng thấy mặt nhau đã phải chịu cảnh chia lìa.
- Em cần phải định hình lại. Là người đàn ông đó hay là Minh Thư đã hại cuộc đời em như thế. Nếu anh ta yêu em thật lòng thì không cô gái nào có thể khiến anh ta bỏ em đâu.
- Anh đang hối tiếc một điều gì đó chăng? Anh đang cố làm mọi thứ để khi mọi sự việc vỡ lẽ, anh cao thượng mà có được tình cảm của cô ta. Có sẵn luôn một đứa con mà không cần tốn kém bất cứ điều gì hả?
- Đừng suy nghĩ như thể ai cũng sống trong thù hận dai dẳng như em. Anh chỉ nói vậy thôi.
- Em đã lường trước được điều đó.
- Anh phải làm gì để em buông tha gia đình của Minh Thư đây?
Trình Can đã nói với Phương Dung bằng giọng nói tha thiết nhất và tận cùng của sự khẩn cầu. Nhưng đáp lại anh chỉ là một sự mù quáng lạnh lùng từ cô vợ của mình. Trông Phương Dung giờ đây là một cái la bàn gãy không còn khả năng xác định phương hướng mà đi tiếp. Đã có một suy nghĩ duy nhất trong đầu, có lẽ nó ảnh hưởng quá lớn, Phương Dung cũng từng trải qua cú sốc nặng nề để rồi bây giờ cô ép Minh Thư phải chịu cảnh ấy. Đó là mục tiêu để Phương Dung sống, và có lẽ sau khi thực hiện nó xong, cô cũng đã xong nhiệm vụ cuối cùng để đoàn tụ với đứa con xấu số, với người tình muôn thuở mà cô thương yêu.
Minh Thư vào phòng và giao tất cả những công việc đã được Phương Dung giao hôm qua. Cô nàng xoay 乃út có vẻ hài lòng:
- Rất tốt!
- Cảm ơn.
- Tiếc quá, hôm qua là sinh nhật của cô. Mãi hôm nay tôi mới nhớ.
- Cũng không sao.
- Có về kịp để ăn mừng với anh chồng lãng mạn của cô không?
- Chuyện của gia đình tôi không nhất thiết phải trả lời. Vì đó nằm ngoài chuyên môn công việc.
- Thật ra, cô có kéo dài công việc tới hôm nay tôi cũng đâu thể làm gì cô. Đó là một kỷ lục không tưởng khi cô chỉ cần nửa ngày hôm qua đã làm xong.
- Cô đã không nói điều này ngày hôm qua.
- Chắc là tôi quên.
- Không có gì thì tôi ra ngoài được rồi chứ.
- Làm tốt, không có nghĩa là đoạt lại cái phòng này đâu. Hoàng Ngọc Minh Thư!
Phương Dung liếc nhìn Minh Thư, nhưng cô chỉ nhún vai và bình thản đi ra ngoài. Công việc làm khá thảnh thơi, Minh Thư thường trở về nhà sớm hơn Kỳ Tuấn, cô dự định bồng con trai đi siêu thị mua thức ăn dự trữ cho cả tuần và làm món gì thật ngon chờ Kỳ Tuấn về nhà. Tuy nhiên, chỉ vừa ẵm con trai đi một quãng, Thư nhận ra chiếc xe đỗ trước mặt cô. Và người bước ra là anh tài xế riêng của mẹ Kỳ Tuấn. Minh Thư tiến lại:
- Anh có phải là…
- Dạ đúng, tôi theo lời bà chủ, đón cô về Bình Dương cùng ăn tối với bà. Bà chủ muốn gặp cháu nội.
- Để tôi vào chuẩn bị một chút.
Căn nhà đã lâu rồi không nhộn nhịp và tươi vui như thế, bà Kim cũng đã lâu rồi không gặp cháu nội nên vừa thấy cháu cưng là bà Kim đã vui vẻ cười tươi và ẵm bồng cậu cháu cưng. Một bữa ăn để đãi cô con dâu thảo thôi mà món ăn cứ nhiều như là một buổi tiệc. Minh Thư nói:
- Sao mẹ không báo trước ạ? Con cũng chưa kịp gọi điện cho anh Tuấn.
- Thì cứ để nó ăn Fast Food một ngày cũng chẳng sao.
- Tới nay thì cháu của mẹ được 7 tháng rồi phải không?
- Dạ, còn 10 ngày nữa mới được 7 tháng ạ.
- Thế này mà đã biết ngồi chơi một mình rồi đó à. Nhanh thật đấy. Sắp tới phải chuẩn bị một buổi sinh nhật thật to mới được.
- Chỉ ngồi thôi chứ cũng chưa bò được. Nhưng nói chung các giai đoạn của thằng bé phát triển bình thường con cũng mừng. Không cần to, con và anh Tuấn thích không khí gia đình ấm cúng hơn.
- Con ăn có ngon miệng không?
- Dạ ngon lắm ạ.
Giao bé Quang Hy cho người giúp việc. Bà Kim dắt Minh Thư vào phòng, bà lấy trong một chiếc hộp ra chiếc vòng cẩm thạch, vừa nhìn đã biết đó là đồ quý. Bà Kim nói:
- Mẹ vẫn chưa trao thứ này cho con, vì trước kia mẹ cứ nghĩ con và thằng Tuấn chỉ sắp xếp một cuộc hôn nhân giả. Nhưng, rồi thời gian trôi qua, mẹ nghĩ nhầm, con rất xứng đáng được mẹ trao lại chiếc vòng này.
- Đây là một vật quý, con không dám nhận đâu ạ.
- Phải nhận. Thằng Tuấn là cháu đích tôn của nhà họ Thái, nay con lại sinh cháu trai nối dõi. Đây là vật gia truyền, mẹ con nhiệm vụ phải trao lại mà con.
- Con…
Vừa lúc đó, cô giúp việc gõ cửa phòng bà Kim. Minh Thư ra mở cửa, cậu con trai của cô dụi mắt và khóc ầm ĩ…
- Thằng bé khóc dữ quá!
- Không sao đâu, nó buồn ngủ là khó tính vậy đấy. Để tôi dỗ nó ngủ!
Bà Kim nói:
- Phòng thằng Tuấn ở phía đối diện.
Rồi Minh Thư bồng con trai về phòng Kỳ Tuấn, có lẽ anh đã không ở căn phòng này khá lâu. Căn phòng đậm chất tuổi teen, có rất nhiều trò chơi giải trí mà bà Kim cung phụng cho cậu quý tử. Minh Thư lấy bình sữa ra và cậu con trai nút nghe chùn chụt, ngồi tựa vào lòng Minh Thư. Bà Kim cũng vào phòng và ngồi bên cạnh:
- Coi cái tướng ngồi uống sữa kìa, không khác gì thằng cha của nó.
Minh Thư nhìn quanh căn phòng rồi nói:
- Anh Tuấn đã ở phòng này hả mẹ?
- Từ lúc nó học cấp ba thì ít về đây mà ở hẳn trong Sài Gòn. Nhưng nó thường xuyên kéo bạn thân của nó về phòng, cũng như mọi bậc cha mẹ khác, mẹ đi vắng suốt, chỉ còn cách đáp ứng sở thích của nó mà thôi.
Rồi Minh Thư chợt nhìn thấy tấm ảnh để bên cạnh đèn ngủ, cô nhìn kỹ, Kỳ Tuấn lúc nhỏ là một cậu bé trắng trẻo, có gương mặt rất đáng yêu tuy hơi buồn. Anh vẫn mặc đồng phục học sinh trung học và đứng cạnh hai người. Minh Thư nhận ra một người là Bùi Đàm Phúc, còn người còn lại, cô nhìn trông rất quen. Bà Kim nói:
- Thằng Tuấn rất khó tính, chỉ có duy nhất hai thằng nhóc đó là vào được phòng của nó mà thôi.
- Hai người này hả mẹ?
- Ừ… Mà lâu rồi mẹ cũng không gặp lại hai đứa này. Không biết nó còn liên lạc với nhau không.
- Mẹ ơi !
Giọng Kỳ Tuấn vang lên, Thư vội cho tấm hình trở lại vị trí cũ. Anh mở cửa vào phòng và gương mặt khó chịu khi trông thấy bà Kim cùng Thư và Quang Hy ở trong phòng của anh. Bà Kim nói:
- Sao mặt mũi khó coi vậy?
- Sao mọi người lại ở đây?
- Thằng này, con làm sao vậy? Hai người này xa lạ gì với con mà không được vào?
- Không… ý con là…
Anh vội đến ngay cái chỗ có tấm ảnh rồi lén đẩy vào ngăn kéo nhưng hành động này không qua mắt được Minh Thư. Cô giả vờ không để ý, Kỳ Tuấn nhìn Minh Thư rồi lại rẽ sang chuyện khác:
- Đã lâu rồi không ai vào đây, bụi bẩn làm con trai của con hít vào, nó sẽ bị bệnh đấy.
- Cái đó thì con không nên lo, giúp việc lau dọn mỗi ngày mà.
Rồi Kỳ Tuấn bồng Kimi lên, anh nói:
- Thôi, mình qua phòng khác đi em, sạch sẽ hơn.
Minh Thư nói giọng nửa đùa nửa thật:
- Anh sợ em thấy những gì không nên thấy trong phòng này à?
- Ơ… Làm gì có.
- Mấy bức thư tình các cô bạn gái của anh gửi cho anh chẳng hạn.
- Thuộc về quá khứ cả rồi em yêu.
Lên trên xe về nhà, Kỳ Tuấn hỏi Minh Thư:
- Sao mẹ lại đột ngột đón em thế?
- Mẹ muốn gặp cháu. Mẹ còn trao cho em chiếc vòng gia bảo.
- Thời này mà còn làm mấy cái chuyện đó à.
- Phải tôn trọng người lớn chứ anh.
- Sao em không báo cho anh biết?
- Lên xe rồi loay hoay mãi cũng quên. Mà nè, tại sao anh lại không muốn mọi người vào phòng của anh?
- Phòng đó vừa dơ, lại không có ai ở. Con mình còn nhỏ, dễ bị dị ứng.
- Thật không đấy?
- Thật mà em. Anh đã không ngủ ở đó từ lúc học cấp ba rồi.
Rồi Minh Thư im lặng cho qua chuyện, cô tựa đầu vào ghế rồi suy nghĩ một chút. Chợt cô lại nghĩ tới tẩm ánh mà Kỳ Tuấn đã cố che giấu, nguyên nhân anh không muốn mọi người vào. Thư vẫn cố nhớ ra người còn lại chụp ảnh cùng Đàm Phúc và Kỳ Tuấn. Về đến nhà, Kimi đã ngủ say nên được Kỳ Tuấn cẩn thận đưa lên giường và đắp chăn tươm tất. Kỳ Tuấn nói:
- Em vào tắm trước đi! Bị Phương Dung hành xác cả ngày chắc cũng mệt mỏi lắm hả?
Rồi cô lại giựt bắn người, tim Thư đập mạnh, những đoạn suy nghĩ đứt khúc hiện ra liên tục trong đầu làm Thư muốn vỡ tung bộ não. Câu trả lời đã được tìm ra, Thư đứng ૮ɦếƭ lặng với câu nói của Kỳ Tuấn. Khi nhắc tới cái tên Phương Dung, Thư đã nhận ra người thứ ba trong ảnh.
“ – Trương Gia Hòa. Chính là anh ta. Người còn lại trong bức ảnh!”