Đàm Phúc đang ngồi lật lại những hồ sơ về cái ૮ɦếƭ của Gia Hòa, thực ra đâu có gì có thể xem là một vụ mưu sát theo lời của Phương Dung. Cảnh sát đã điều tra rất kỹ thì làm gì còn tìm ra cái chứng cớ nào. Nhận thấy sự thay đổi ngày một lớn của Kỳ Tuấn kể từ ngày quen biết, Đàm Phúc không thể nào nhìn bạn có một ngày lại rơi vào tận cùng của nỗi đau nếu cái âm mưu mà một phút nông nỗi Kỳ Tuấn đã đồng ý này bị phanh phui. Kỳ Tuấn đã thay đổi quá nhiều, giờ đây anh cười nhiều hơn, nụ cười rất hiền và không còn chút vẻ ưu tư như lần đầu Đàm Phúc đưa cái khăn tay lau sạch nước mắt và bụi bẩn khi Kỳ Tuấn vấp té lúc chạy theo chiếc xe chở Phương My ra đi.
Cậu nhóc Quang Hy chiếm toàn bộ thời gian của đôi vợ chồng trẻ, giờ đây họ hạnh phúc như những ngày mới yêu. Minh Thư và Kỳ Tuấn mọi thời gian để chia sẻ, yêu thương và chăm sóc cho nhau. Điều họ từng thiếu thốn vì chưa nhận ra nhau, và còn vì nhiều lý do khác nhau nên họ muốn tận dụng tất cả thời gian có thể để bù đắp những tháng ngày đau buồn trước kia. Dù đó chỉ là khoảnh khắc cùng tắm cho con, hay cùng nhau nấu ăn trên bếp, hoặc là cái hôn bị gián đoạn bởi cậu con trai lại khóc ré lên vì tè dầm,… Đúng là khi yêu nhau thì cái gì cũng đẹp. Một dịp khá tốt là cậu con trai vừa ngủ sau khi no nê, cả hai trốn ra xích đu màu trắng và mỗi người cùng nhau cầm ly tách cappuccino. Minh Thư nói:
- Đã lâu rồi em không uống thứ này.
- Anh đã học cách pha chế đấy.
- Anh học à?
- Ừ. Không tin sao?
- Ở quán xá thiếu gì, làm thì phải mất nhiều công đoạn, anh việc gì phải học.
Kỳ Tuấn nhoẻn cười:
- Anh nhớ dù vui hay buồn, nhưng đặc biệt là lúc căng thẳng và có tâm sự. Đây là thức uống duy nhất em chọn. Vừa là nguồn cảm hứng đầu ngày của em vừa là điều kiện giải tỏa căng thẳng cho em.
- Em có thói quen này từ lúc du học bên Mỹ.
- Đó là lý do anh học cách pha chế thứ đồ uống này.
Minh Thư hơi nghiêng đầu sang một bên ngỏ ý hiếu kỳ, miệng cô hơi mỉm. Kỳ Tuấn nói:
- Vì anh muốn ngay từ bây giờ, ngay từ lúc anh chính tay pha ly café cho em. Anh sẽ thay được vị trí của Cappuccino trong lòng em. Em không cần café để tỉnh táo cho ngày mới cũng không cần phải chia sẻ với thứ này mỗi khi có tâm sự. Vì em đã có anh. Em hãy xem đây cũng chỉ là thức uống bình thường, như mọi thứ khác. Có được không?
- Có tập tành trước không đấy?
Kỳ Tuấn tròn xoe mắt, Minh Thư đặt ly café xuống bàn rồi hai tay quàng lấy cổ Kỳ Tuấn âu yếm hôn lên má anh…
- Kịch bản đã được chuẩn bị sẵn hay là những lời ngọt ngào nhất em từng nghe?
- Em nghĩ sao?
- Khó nghĩ quá.
Hai vợ chồng nhìn nhau tình tứ, Kỳ Tuấn giọng trầm ấm:
- Lời nói thì chỉ có những người anh yêu thương anh mới nói ra được mà thôi. Còn tập tành thì quả là anh đã tập khá nhiều lần về cách pha café. Có ngon không em?
- Em không cảm nhận được mùi vị từ café.
Kỳ Tuấn nhăn mặt, Minh Thư tủm tỉm cười:
- Mà chỉ cảm nhận được tình yêu của anh ở đó mà thôi.
- Hứa với anh, em nhé!
- Chuyện gì vậy?
- Cho dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, anh muốn em luôn giữ điều này trong lòng. Dù mọi chuyện tất cả đều là giả dối nhưng duy nhất chỉ có một thứ là thật. Đó là tình yêu anh dành cho em. Anh mong em luôn luôn nhớ câu đó và đừng bị bất cứ điều gì làm em lung lay không tin anh. Có được không?
- Em hứa.
Tựa vào lòng Kỳ Tuấn, cả hai lại im lặng, đến nỗi nghe được nhịp thở của đối phương. Minh Thư hỏi:
- Anh có muốn em kể cho anh nghe về cuộc sống của em trước đây không?
- Em muốn kể à?
- Cuộc sống ở Mỹ trước đây, thực sự mà nói là một may mắn em không bao giờ có lần thứ hai.
- Vì sao thế?
- Em đã gặp một con người, anh ta có thể cho em mọi thứ. Anh ta cũng cho em rất nhiều cơ hội để phấn đấu. Có thể nói rằng, trong 6 năm em sống ở Mỹ, chính anh ta là người dẫn dắt em để em có được ngày hôm nay.
- Lớn lao vậy ư?
- Em cũng không biết mình nên biết ơn hay là khinh rẻ anh ấy nữa.
- Sao mà mâu thuẫn vậy em?
- Tại vì …
Tiếng chuông điện thoại đúng lúc lại reo lên, Minh Thư tháo vòng tay Kỳ Tuấn qua khỏi cổ mình rồi bước ra vài bước nghe điện thoại. Kỳ Tuấn thở dài tiếc nuối vì sắp đến đoạn quyết định thì lại bị cắt ngang. Nhưng lời nói của Minh Thư như thế làm anh không thể không hoài nghi cô có liên quan đến cái ૮ɦếƭ của Trương Gia Hòa.
Ánh Tuyết và anh chồng doanh nhân giàu có đúng là đã đến ngày đưa nhau ra tòa. Cả hai đều có cuộc sống riêng và cảm thấy không hợp với đối phương. Tuy tình cảm thì cũng có nhưng nó chưa đủ khẳng khít để gắn chặt với nhau mãi mãi. Chỉ có điều, trong khi Ánh Tuyết muốn giữ cho cả hai sự hòa bình và làm bạn tốt của nhau sau ngày không cùng chung bước thì Nguyễn Phong lại không muốn thế. Không hiểu một người tiền bạc không hề thiếu như anh ta vì sao lại muốn chiếm lại tất cả những gì trước đây đã tặng vợ. Từ sính lễ, tới xe hơi, cả căn nhà ở Việt Nam mà hai người đang chung sống. Ánh Tuyết đã đồng ý ký tên, cô vừa bước ra khỏi văn phòng luật sư thì Đàm Phúc một mạch chạy tới lôi Ánh Tuyết ra ngoài và giận dữ:
- Tại sao lại đồng ý như vậy hả?
- Anh đang làm gì vậy? Buông tay tôi ra đi.
- Sao cô không nói cho tôi biết cô đã đồng ý mọi điều kiện của gã đó. Tôi đã cảnh báo với cô bao nhiêu lần cô sẽ mất trắng mọi thứ.
- Anh điên vừa phải thôi. Đây là chuyện của vợ chồng tôi.
- Hắn đáng để cô gọi là chồng sao? Tôi nói cho cô biết, hắn đã tìm đến tôi. Hắn tìm đến tôi và yêu cầu tôi giữ lại cho hắn những gì đã cho cô. Thử hỏi thứ đàn ông đó cô có cần thiết phải gọi một tiếng chồng hay không?
- Nói tóm lại việc này không hề liên quan tới anh. Anh đi về đi.
- Ánh Tuyết, đừng làm vậy mà. Mất thằng chồng thì còn thiếu gì thằng khác. Nhưng những gì của cô là của cô. Cô không thích cô cũng phải giành lại rồi quăng bỏ đi cũng được. Tôi không cam tâm, tôi thừa sức giúp cô đòi lại những thứ đó. Nhưng cô lại không để tôi giúp.
- Ra vậy! … Thì ra vì cô ấy mà đại luật sư lại không chịu lời mời hậu hĩnh từ tôi.
Nguyễn Phong bước ra từ phía sau, chỉn chu lại mái tóc bóng mượt rồi đeo kính vào. Ánh Tuyết nhăn mặt:
- Anh về đi! Chuyện của chúng ta đã xong rồi. Tôi đã chấp nhận mọi thứ rồi. Đừng ở đây mỉa mai hay cười nhạo ai nữa.
- Kìa em, phải để anh chào đại luật sư chứ.
Nguyễn Phong từ từ tiến lại, Đàm Phúc thì mặt mày cứ nhăn lại như khỉ và lấm lét nhìn anh chồng đáng ghét của Ánh Tuyết. Nguyễn Phong giọng đắc chí:
- Chúng tôi đã ly hôn rồi, thật ra cũng làm tôi bất ngờ đấy. Số tiền tôi đưa ra so với bà vợ cũ của tôi, hình như là tiền không thu hút bằng sắc, luật sư nhỉ?
Nguyễn Phong quay sang nhìn Ánh Tuyết, lấy tay véo má cô thật mạnh rồi nói:
- Cũng thường thôi. Không đáng để tôi bố thí xu nào. Thích thì cứ lấy mà dùng.
Một âm thanh vang lên. Một người đổ gục xuống với cái môi đầy máu. Ánh Tuyết hoảng hốt hét lên khi Đàm Phúc vung thật mạnh và đấm vào mặt Nguyễn Phong. Một cú đánh knock-out, anh chàng kia thậm chí không nói được gì mà chỉ ôm cái miệng đầy máu. Đàm Phúc xô Ánh Tuyết ra và cúi xuống xách áo Nguyễn Phong lên và nói:
- Cấm anh sỉ nhục tới cô ấy nghe rõ chưa?
- Tôi cứ sỉ nhục đó thì sao? Cô ta chỉ dựa vào tôi để đậu lại nước Mỹ. Không có tôi thì cô ta còn cầm cự bên đó lấy được tấm bằng Đại học hả?
- Anh không có quyền sỉ nhục phụ nữ. Đồ đàn ông hèn hạ!
- Đánh tôi đi! Tôi cứ sỉ nhục đó. Tôi có quyền. Tôi có quyền cưu mang cô ta thì tôi cũng có thể sỉ nhục cô ta.
Không ngờ Đàm Phúc lại đánh thật…
- Nói cho anh biết, đừng kích tôi kiểu đó. Tôi làm thật đấy!
Ánh Tuyết không màng đến những lời sỉ nhục của Nguyễn Phong, cô chạy đến lôi Đàm Phúc ra:
- Bùi Đàm Phúc, đây là ở ngoài đường, bình tĩnh lại đi!
- Cô buông tôi ra.
- Đấy, thấy chưa? Cô ta vừa ký tên với tôi thì đã bênh vực trai rồi. Có đáng để tôi tôn trọng không?
- Mày dám …
Rồi anh chàng Đàm Phúc như mất hết tính người, điên tiết và lao vào đánh Nguyễn Phong túi bụi. Phải nhờ mấy anh bảo vệ trước văn phòng luật sư mà lôi ra. Nguyễn Phong đứng được dậy và mừng thầm vì mình vẫn còn sống . Anh nói:
- Hôm nay anh không đánh ૮ɦếƭ tôi, để tôi đứng dậy được thì đến lượt tôi sẽ kiện ૮ɦếƭ anh. Kiện đến anh phải đóng cửa cái văn phòng luật sư đắt khách của anh. Nhớ đấy, Bùi Đàm Phúc!
Nguyễn Phong lên xe bỏ đi, Đàm Phúc quay lại nhìn Ánh Tuyết, anh chưa kịp hé môi nói lời nào thì Ánh Tuyết đã vung tay tát vào mặt anh. Mắt cô ướt đẫm lệ, Ánh Tuyết hét lên:
- Chuyện hôn nhân của tôi liên quan gì tới anh mà sao tôi muốn nó kết thúc trong im lặng anh cứ phá cho nó to lên thế hả?
- Tôi không muốn cô phải ra đi mà không có gì. Bây giờ cô không có chồng, không có nhà cửa, cô sẽ có gì sau chừng ấy năm gắn bó với hắn?
- Tôi còn cái mạng sống, còn đôi tay, còn sức khỏe và còn lý trí để có thể đi tiếp cuộc đời bằng chính đôi chân của tôi. Và tôi không cần anh. Một lần nữa tôi khẳng định, mong anh hãy biến đi thật xa.
- Tôi đánh hắn mà không quan tâm đến luật lệ, tôi biết hắn sẽ kiện tôi mà tôi vẫn đánh. Vậy mà cái thái độ tôi nhận lại từ cô là như thế đó ư?
- Ai cần anh tốt với tôi? Xía mũi vào chuyện của người khác là thú vui của anh sao?
- Được rồi, Mai Ánh Tuyết. Tôi nghe bao nhiêu đây là đủ rồi. Xem như là tôi dại dột đi, tôi tự bôi đen vào cái bảng lý lịch sạch bong của mình vì một điều vô ích đi. Thôi được. Từ nay cô muốn làm gì thì làm. Tôi sẽ không bén mảng đến gần cô nữa đâu. Mãi mãi không làm phiền cô nữa đâu.
Rồi Đàm Phúc bỏ đi. Ánh Tuyết khóc nức nở ở lại…
Chia tay không bao giờ đem lại cho ta một nụ cười thực sự. Có chăng nụ cười đó chỉ là một tràn cười che lấp đi nước mắt. Tràn cười che lấp đi cơn đau thất bại mà thôi. Và Ánh Tuyết đã khóc. Cô khóc vì tại sao cũng cùng là đàn ông, người mà cô chọn làm bạn đời lại trông rất đứng đắn, đĩnh đạc, rất đậm phong thái đàn ông lại có thể bủn xỉn không muốn để cho cô bất cứ thứ gì sau khi chia tay còn một người mà cô luôn ghét, xua đuổi, trông rất ngông cuồng và kiêu ngạo lại là một chàng trai nghĩa hiệp sẵn sàng hy sinh tiếng tâm, danh dự của mình mà lao đến đứng về phía cô.
Đúng là người phàm mắt thịt, không bao giờ có thể nhìn thấu tận tâm can của bất cứ con người nào khác. Cho dù người đó có là người đầu gối tay ấp với mình.
Hôn nhân là canh bạc lớn nhất của cuộc đời. Thành bại là chuyện muôn thuở. Tại sao Tuyết lại phải khóc?
Cô đứng dậy và bước đi. Có thất bại trong hôn nhân hay không thì trời ngày mai vẫn sáng, mây ngày mai vẫn xanh, nhịp sống này vẫn tiếp tục, vẫn tiếp tục dù chuyện hôm qua xảy ra có là một thảm họa đi chăng nữa…
Và vẫn còn đó những người như Bùi Đàm Phúc, khiến Ánh Tuyết không thể gục trong nước mắt như thế này lâu hơn nữa.
Lau khô nước mắt, Tuyết đứng dậy và ra về.