Kỳ Tuấn nằm sấp vì vết thương khá nặng ở lưng, vết dao xuyên da thịt và suýt đâm lủng phổi. Lúc Tuấn nằm im khi ngủ thật là hiền và phúc hậu, chẳng giống gương mặt lúc thể hiện tham vọng của anh chút nào. Tuấn vẫn chưa tỉnh lại sau ca phẫu thuật, Minh Thư đặt tay lên vuốt nhẹ mái tóc Kỳ Tuấn rồi thở dài. Bà Kim đẩy cửa vào, Minh Thư sốt sắng:
- Ủa? Mẹ…
- Con mới về sao không nghỉ ở nhà? Thằng Tuấn đã có mẹ lo rồi.
- Con không sao thưa mẹ.
- Nó đã về nhà lấy tiền mà không hỏi ý kiến của mẹ. Nhưng lại lấy tiền không đủ nên liều mạng có bao nhiêu mang hết bấy nhiêu. Mẹ cứ tưởng nó lại đổ tiền ăn chơi, ai ngờ đâu …
- Con cũng không biết. Thật ra…
- Chuyện gì?
- Dạ không có gì. Thôi công việc mẹ nhiều, mẹ cứ về nghỉ ngơi đi ạ. Con sẽ ở đây với anh ấy. Chừng nào anh Tuấn tỉnh lại con sẽ báo cho mẹ.
- Vậy thôi được, con giữ gìn sức khỏe. Sáng mẹ cho người đem thức ăn bổ dưỡng tới cho con.
- Dạ con cảm ơn mẹ.
Với cái bụng bầu đã to trông thấy, Minh Thư hơi khó chịu khi tầng suất bị em bé đạp ngày một nhiều. Cô ngồi nhìn Kỳ Tuấn, thỉnh thoảng lại kéo chăn cho anh đủ ấm. Thỉnh thoảng Tuấn vẫn nhăn mặt dù đang ngủ say, chắc là vết thương lại đau khi thuốc tê hết hiệu lực. Thư ngồi đó nhìn Kỳ Tuấn mãi, cô ngủ say lúc nào không hay.
Kỳ Tuấn tỉnh lại sau khi nằm hôn mê 1 ngày 1 đêm, cảm giác đầu tiên là đầu óc thì quay cuồng còn vết thương ở lưng thì tê cứng làm anh không cử động được. Nhưng điều làm Tuấn ngạc nhiên đó chính là Minh Thư đã ngủ gục bên cạnh anh, lại còn nắm chặt bàn tay của anh. Tuấn muốn mình không cử động mãi chỉ để ngắm nhìn Thư như thế. Nhưng chỉ cần 1 cử động nhẹ Minh Thư đã phát hiện ra Tuấn tỉnh lại. Cô buông tay anh ra, mặt mệt mỏi nhưng khá mừng rỡ:
- Anh tỉnh lại rồi sao?
- Chào em.
- Anh có đau không? Vết thương thế nào?
- Chuyện gì xảy ra thế?
- Anh bị thương vì đã đỡ cho em một dao. Anh không nhớ gì sao?
- Anh đã làm làm thế à? … Nghĩa hiệp vậy ư?
- Giờ này mà còn đùa. Để em gọi bác sĩ kiểm tra lại cho anh.
- Được rồi.
Minh Thư vừa quay đi, Kỳ Tuấn liền nắm tay cô lại, cứ như là không muốn rời cô vậy. Minh Thư hiểu ý và nắm lấy tay Kỳ Tuấn rồi nói:
- Chỉ là đi gọi bác sĩ thôi mà!
Một khoảnh khắc mà có lẽ trong đời Kỳ Tuấn anh sẽ không bao giờ quên. Sau khi nói câu đó xong, Kỳ Tuấn đã nhận được từ Minh Thư một cái hôn chạm nhẹ lên môi thật ngọt ngào biết bao nhiêu. Những nụ hôn đã từng xuất hiện giữa Tuấn và Thư nhưng đó chỉ là những nụ hôn gượng ép thực hiện còn bây giờ thì không. Một nụ hôn Thư dành cho Tuấn, dù cảm giác khó chịu vẫn còn ảm đạm quanh cơ thể anh nhưng Tuấn lại cảm thấy sự mãnh liệt trỗi dậy mạnh mẽ trong lòng bao giờ hết. Tuấn ngơ ngác nhìn Thư, cô bỏ đi một lúc rồi mà mặt anh vẫn còn ngơ ngác.
- Tỉnh lại đi! Khoảnh khắc ngọt ngào, đê mê quá hả?
Kỳ Tuấn ngừng cười, Phương Dung xuất hiện cắt đứt dòng cảm xúc đê mê, ngây ngất Thư vừa dành cho anh. Phương Dung nói:
- Đã tiến được một bước dài trong kế hoạch. Giờ là lúc anh cần làm cô nàng không thể rời anh được.
- Con tôi sắp ra đời rồi. Làm ơn từ đây tới đó cô đừng làm gì động đến hai mẹ con Minh Thư nữa.
- Kế hoạch lần này của tôi đã giúp cậu nhiều đó chứ. Phủ nhận à?
- Không có phủ nhận. Chỉ là không muốn nó diễn ra theo cách đó.
- Nhưng… ngọt ngào tình tứ quá kia mà.
- Cô không nên ở đây.
- Được rồi. Vài ngày nữa đến lượt tôi và Âu Trình Can lên xe hoa. Chúc cậu mau khỏe mà mang theo vợ yêu tới dự.
- Cô đừng giở trò đấy. Xem như đó là thỏa thuận duy nhất nếu chị muốn tôi giúp cô.
- Cả ba chúng ta đều muốn giải thích được cái ૮ɦếƭ của Gia Hòa.
- Nhưng không ai vừa muốn trả thù cho tình nhân quá cố vừa tham lam đắm đuối bên tình nhân hiện tại như cô hết.
- Nhưng anh cũng phải đảm bảo với tôi một điều kiện.
- Chuyện gì?
- Làm cách nào để Minh Thư thôi không truy cứu nữa.
- Được rồi. Tôi sẽ cố.
Sau khi bác sĩ kiểm tra xong, Kỳ Tuấn đã ổn nhưng phải ở lại bệnh viện theo dõi thêm vài ngày. Chỉ còn lại Tuấn và Thư, hai người nhìn nhau mà hơi ngại chuyện gì đó. Minh Thư nói:
- Anh có đói không?
Kỳ Tuấn lắc đầu, mắt vẫn dán chặt vào cô. Minh Thư lại hỏi:
- Anh còn nhớ gì về chuyện đã xảy ra không?
- Anh bị đâm từ phía sau. Rất là đau!
Rồi Kỳ Tuấn nhìn qua bàn, anh thấy tờ giấy trông khá quen. Minh Thư cũng biết chuyện khi thấy Kỳ Tuấn cứ buồn buồn cúi mặt xuống. Minh Thư tiến lại lấy tờ giấy ly hôn và chiếc nhẫn rồi nói:
- Trong thời gian anh hôn mê, ít nhiều sau bao nhiêu chuyện, em nghĩ cũng đã đến lúc em phải suy nghĩ lại.
- Em không cần phải chờ anh hồi phục mới nói. Anh sẽ không sao đâu!
Minh Thư nắm lấy tay Kỳ Tuấn và đeo chiếc nhẫn lại cho anh ngay ngón áp út, Kỳ Tuấn ngạc nhiên nhìn Minh Thư. Cô nói:
- Em đã nhặt lại cho anh. Anh biết không, tim em đã thực sự đập mạnh khi em làm rơi chiếc nhẫn, anh nhặt lại cho em và nói những lời đó. Em nghĩ anh đã đúng!
- Anh muốn xin lỗi em bởi vì…
- Không. Anh hãy để em nói hết.
Minh Thư nhìn Kỳ Tuấn rồi lại nhìn tờ giấy ly hôn có sẵn chữ ký của anh. Cô nói:
- Em quả thực đã rất giận dữ nhưng cũng vì quá giận anh nên em đã không nói được gì mà chỉ có thể dùng 10 ngón tay để gõ những điều ngu ngốc này. Vì sao em lại làm như thế? Vì sao anh lại bỏ đi như thế? Chung quy cũng chỉ tại vì sự im lặng của em. Vì khi em đã nổi giận thì không bao giờ em muốn hé môi nhưng bây giờ dù có thế nào thì em cũng phải nói. Anh đã không còn là Thái Kỳ Tuấn ranh ma, láu cá và đê tiện ngày xưa anh biết. Bây giờ anh là một Thái Kỳ Tuấn biết yêu thương, lo lắng và chăm sóc cho người khác. Biết giá trị của một gia đình và biết thế nào là hi sinh không nhất định là phải giành cho mình nữa.
- Em …
- Cho nên, em nghĩ, đã đến lúc phải suy nghĩ chín chắn hơn.
- Có nghĩa là …
- Nhưng anh cần phải cho em thời gian để chấp nhận anh đó nhé!
- Anh có thể chờ đợi em cả đời.
Rồi bất thình lình Minh Thư xé mạnh tờ giấy đơn xin ly hôn có chữ ký của Kỳ Tuấn ra làm nhiều mảnh nhỏ. Sau đó cô bỏ vào thùng rác trước sự ngỡ ngàng của Kỳ Tuấn. Anh thực sự quá bất ngờ trước những điều đó. Kỳ Tuấn hỏi:
- Anh đang mơ phải không?
- Không. Hoàn toàn là sự thật. Không có lý do gì em lại từ chối một người cha tốt dành cho đứa con yêu trong bụng em.
- Em chấp nhận anh chỉ vì anh tốt với đứa con trong bụng em sao?
- Em chấp nhận anh vì em đã lấy anh. Thế thôi!
Kỳ Tuấn mỉm cười nhìn Minh Thư, sau đó anh kéo cô lại gần mình hơn rồi nhẹ nhàng hôn Minh Thư. Một nụ hôn đẹp tuyệt vời, cả hai hôn nhau rất lâu. Một nụ hôn không lạ nếu họ là đôi vợ chồng bình thường nhưng họ hôn nhau có cảm giác như một cặp đôi mới yêu vậy. Mà cũng phải thôi, họ mới yêu nhau thật mà.
Phương Dung trở về nhà, Trình Can hỏi ngay:
- Em đến bệnh viện thăm Kỳ Tuấn và Minh Thư à?
- Em chỉ thăm Kỳ Tuấn. Còn Minh Thư thì em không thấy…
- Hay lắm, cô ấy vẫn lạnh lùng với hắn.
- Anh nói cái gì thế?
- À không … không có gì. Mà em còn gì chưa chuẩn bị xong không? Có cần anh giúp không?
- Mọi thứ đã xong xuôi hết. Còn anh?
- Vài ngày nữa anh đi lấy nhẫn.
- Anh chọn ai làm phù rể cho anh?
- Là Đỗ Vương Khang. Em đã chọn phù dâu chưa?
- Em cũng không biết chọn ai.
- Hay là để Nhã Trúc. Nó cũng sắp về rồi. Dù sao em và nó cũng đâu xa lạ gì nữa.
- Như thế hình như không hợp cho lắm.
- Vui là chính mà. Gia đình anh có nghĩ gì đâu.
- Ba em cũng sắp bay về rồi.
- Ừ. Thôi mình đi ngủ em ơi. Mai anh còn dậy sớm tạt sang lấy nhẫn cưới.
Một buổi sáng đẹp trời, Trình Can lái xe đến tiệm kim hoàn như đã hẹn trước, tuy nhiên anh chàng muốn ghé nhâm nhi café một chút. Trình Can ngồi đó trầm tư suy nghĩ, trời lại mưa lất phất trông lãng mạn làm sao. Cái tiệm café này, Trình Can đã từng biết một cô gái. Anh cũng đã từng yêu cô ấy nhưng lại có một kết cuộc không thành. Một đám cưới đã suýt diễn ra. Sao Can cứ mãi nghĩ về những hồi ức khi mà vài ngày nữa anh sẽ kết hôn với người con gái khác.