Kế Hoạch Làm Bố - Chương 37

Tác giả: HaleyZz

 Từ từ thôi, chị không chạy nhảy như em được.
Lúc cả hai đang mãi lựa chọn quần áo thì thấy một cảnh tượng không mấy gì là vui vẻ bên phía đối diện. Trình Can và Phương Dung tình tứ trao nhau nụ hôn ngay cả ở chốn đông đúc. Trình Can nhận ra ánh mắt của Minh Thư và Nhã Trúc đang nhìn, anh nói nhỏ với Phương Dung rồi Phương Dung bước xuống trước. Trình Can chạy sang:
- Em về khi nào thế?
- Lúc nãy anh đi với ai vậy?
- Là … Phương Dung.
- Em biết cô ta là Phương Dung. Nhưng hai người bước ra từ cái chỗ đó, là ý gì đây?
- Khoan hãy nói chuyện này. Anh cần nói chuyện với Minh Thư.
Thư nghe thế vội vàng tránh mặt chỗ khác. Nhưng Trình Can đã nắm tay cô lại và nói:
- Thư à, hôm trước chúng ta vẫn chưa nói chuyện xong. Sao em không nghe điện thoại của anh?
- Xin lỗi, tôi nghĩ giữa chúng ta không còn gì để nói.
- Không thể gọi điện hỏi thăm nhau sao?
- Tôi đã có chồng. Anh muốn phá vỡ gia đình tôi hả?
- Nếu em kết hôn mà thực sự vì em yêu hắn thì anh cũng không quấy rối em như thế này đâu. Anh biết em không hề hạnh phúc khi kết hôn với Thái Kỳ Tuấn. Em chỉ vì đứa con thôi! Em có cần phải vì tăng sự chú ý cho công việc, gây thu hút cho người đọc bằng cách tham gia cái talkshow vớ vẩn kia không? Có hàng loạt cách PR hữu hiệu hơn kia mà.
- Anh Can, đừng nói năng thô thiển như vậy. Tôi không thích đâu nhé! Xin lỗi anh, tôi rất bận. Làm ơn tránh đường đi.
- Anh vẫn chờ đợi em. Quay về bên anh đi mà!
Vừa dứt câu Minh Thư quay lại lạnh lùng tát vào mặt Trình Can, Minh Thư nói:
- Đây là cái tát đầu tiên cũng là cái tát cuối cùng tôi dành cho anh. Anh đừng xem thường phụ nữ chúng tôi như vậy, vừa tay trong tay bên Phương Dung, giờ thì lại nói vẫn chờ tôi. Lời nào là thật, lời nào là giả? Ai nghĩ anh thật ngọt ngào như dáng vẻ bề ngoài thì thật là sai lầm trầm trọng, anh chỉ giỏi làm tổn thương phụ nữ mà thôi.
- Anh không có. Anh chỉ vụng về làm không tốt mà thôi. Anh đang cố gắng sửa chữa kia mà.
- Buông tay tôi ra. Tôi không muốn gặp anh nữa.
- Minh Thư … Khoan đã …
Trong lúc giãy giụa mà Trình Can thì cứ níu chặt, Minh Thư và Trình Can cứ giằng co nhau và bất ngờ Thư ngã xuống, đập bụng vào thanh nắm ban công khá mạnh. Cả Nhã Trúc, Trình Can đều hốt hoảng. Minh Thư ôm chặt bụng:
- Ôi, đau quá … Ai đó có thể giúp …
- Chị Thư, chị thế nào rồi?
- Bụng của chị… Đau quá … Trời ơi, con của chị …
- Minh Thư, anh xin lỗi em. Anh không cố ý!
Máu đã loang xuống sàn, cả Nhã Trúc và Trình Can đều tái mặt. Trình Can vội bế Minh Thư xuống tầng trệt còn Nhã Trúc thì gọi điện thoại kêu xe cấp cứu. Kỳ Tuấn và Vương Khang ở nhà, cả hai đang đánh Tennis mệt bở hơi tai bằng bộ Wii Console khá độc đáo. Vương Khang thấy điện thoại Kỳ Tuấn đổ chuông, anh nói:
- Này, có điện thoại kìa.
- Nghe giúp đi. Đi uống nước cái đã!
Vương Khang nghe điện thoại:
- Chào đây là số điện thoại …
- Anh Tuấn, tới bệnh viện mau lên. Chị Thư … Chị Thư đi cấp cứu rồi.
- Nhã Trúc, có phải cô đó không?
- Nói anh Tuấn tới bệnh viện mau lên. Chị Thư…
- Bệnh viện nào?
- FV
Vương Khang đặt điện thoại xuống, Kỳ Tuấn hỏi:
- Ai gọi vậy?
- Sếp… xảy ra chuyện rồi?
- Đi siêu thị mà cũng gặp chuyện. Quên đem tiền hả?
- Không. Sếp nhập viện rồi.
- Cái gì?
- Đi mau lên, bệnh viện FV.
Mươi phút sau, Kỳ Tuấn và Vương Khang đã chạy hớt hải tới phòng cấp cứu. Nhã Trúc thì cứ đi qua đi lại ở phòng cấp cứu trong khi Trình Can thì ngồi đó ôm chặt đầu. Kỳ Tuấn hỏi:
- Vợ anh bị cái gì vậy?
- Chị ấy bị ngã trong siêu thị.
- Tại sao lại ngã, đi với em kia mà?
- Là … tại tôi …
Kỳ Tuấn quay lại nhìn, anh chàng thực sự nổi khùng khi Trình Can cất tiếng nói. Nhã Trúc nhìn Vương Khang khi bắt đầu thấy những khớp ngón tay của Kỳ Tuấn chuyển động. Vương Khang ôm chặt Kỳ Tuấn lại:
- Anh Tuấn, bình tĩnh lại! Có gì từ từ nói. Ở đây là bệnh viện.
- Sao mày lì dữ vậy? Cô ấy là vợ tao rồi, sao cứ lẽo đẽo theo mãi vậy hả?
- Cô ấy vẫn còn yêu tôi.
- Tao không cần biết. Nhưng mày cứ theo vợ tao suốt thì tao có quyền không nương tay với mày nhé. Vương Khang, cậu bỏ tôi ra. Nếu không tôi đánh luôn cậu đấy.
- Quan trọng bây giờ không phải là hai anh xử nhau. Mà là sức khỏe của sếp! Được chứ?
- Tao nói cho mày biết, Minh Thư là vợ của tao. Con tao mà có chuyện gì, tao không để mày yên đâu.

- Ai là người nhà của bệnh nhân Hoàng Ngọc Minh Thư?
- Là tôi! Tôi là chồng cô ấy.
- Anh có thể vào thăm vợ anh được rồi.
- Vợ tôi có sao không bác sĩ?
- Do gặp chấn động mạnh nên ảnh hưởng không nhỏ đến thai nhi, rất may vợ anh đã được đưa tới cấp cứu kịp. Anh nên chăm sóc thai phụ cẩn thận hơn, đừng để cô ấy gặp những tai nạn như vậy nữa.
- Vâng tôi biết rồi ạ!
Kỳ Tuấn vừa cúi đầu chào thì Trình Can đã lao ngay vào băng ca đang chuyển Minh Thư từ phòng cấp cứu về phòng bệnh. Kỳ Tuấn trông thấy liền lôi Trình Can ra sẵn tiện đấm vào mặt anh chàng:
- Làm gì vậy? Muốn đánh nhau thật hả?
- Tôi chỉ cần nói với cô ấy một câu thôi.
- Không được.
- Tại sao lại không được?
- Tại vì tao không đồng ý. Đi đi!
- Anh à, anh nên bình tĩnh lại.
Nhã Trúc và Vương Khang phụ kéo Trình Can ra. Kỳ Tuấn theo Minh Thư về phòng bệnh, đắp chăn lại cẩn thận cho Minh Thư, cô lúc mở mắt lúc lại khép lại, giọng Thư rất yếu:
- Anh ta đâu rồi?
- Anh đã đuổi hắn đi rồi. Em cứ yên tâm nghỉ ngơi.
- Con … vẫn ổn chứ?
- Bác sĩ nói em bé không sao.
Kỳ Tuấn thở dài nhìn Minh Thư:
- Sao em cứ day dưa với hắn hoài vậy?
- Sao anh lại chỉ nổi giận với hắn? … Anh không nổi giận với tôi ?
Kỳ Tuấn chỉ im lặng, anh quay mặt ra cửa sổ rồi nói:
- Thực sự thì em yêu hắn tới vậy sao?
- Tôi không có.
- Vậy thì tại sao cứ khuất mặt tôi là em lại lùm xùm với hắn hết vụ này hết vụ khác. Tôi thực sự muốn ૮ɦếƭ đứng khi nghe cái tin ấy đấy. Em nên nhớ là bây giờ em đang mang thai. Lúc nãy lỡ như có chuyện gì xảy ra thật thì sao? Đứa bé thật sự rất quan trọng với tôi, tôi cần em biết điều đó.
Kỳ Tuấn nói bằng giọng nói chân thành nhất. Minh Thư chỉ im lặng:
- Tôi sẽ cố gắng …
- Tại sao chỉ có cố gắng mà không phải là chắc chắn?
- Vậy thì làm với tôi như anh đã làm với Trình Can đi. Đánh tôi thật mạnh vào… Hay làm gì đó để anh thôi nổi giận.
- Em biết gì không?
- Sao?
- Tôi không thể nổi giận quá lâu với em. Nhưng những lần em làm tôi nổi giận thì thật là quá khó chịu. Tôi thực sự mệt mỏi quá rồi. Nhưng tôi có thể chịu đựng… tất cả là vì đứa con. Nó quan trọng với tôi, dù cái cách nó được hình thành có ra sao đi nữa. Nó cũng là con tôi! Tôi là ba của nó. Không có chuyện tôi dễ giải tha thứ cho những ai làm tổn hại đứa con yêu của tôi đâu.
Kỳ Tuấn kề xuống sát Minh Thư rồi nói với ánh mắt suýt rơi lệ:
- Và tôi em… Đừng làm tôi phát điên vì em nữa!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc