Quả thực những lời nói của Minh Thư đã tác động không ít tới thái độ làm việc của những người trong tòa soạn: năng nổ và tâm huyết hơn, những bài viết cũng bắt đầu được khai thác đúng chiều sâu. Tất cả đều có tiến bộ, chỉ duy nhất một điều làm cô lo âu. Chính là việc không có vị trí thay thế Kỳ Tuấn. Chính cô cũng đã thẳng thừng tuyên bố nếu cần cô không ngại đi năn nỉ anh. Nhưng điều đó giờ với Thư thật khó để thực hiện. Thư nói:
- Chẳng lẽ, mình làm thế là sai?
Minh Thư đi về nhà, thật ngạc nhiên khi Kỳ Tuấn xuất hiện trước nhà cô. Minh Thư lập tức cáu lên:
- Anh tới đây làm gì?
- Để chúc mừng cô. Và cả tôi nữa!
- Về chuyện gì?
- Chúc mừng doanh thu bán ra của số tạp chí lần này! Sau đó là việc tôi sắp trở lại tòa soạn.
- Đừng có mà mơ.
- Tôi rất hiện thực. Chỉ không biết là, chừng nào nó diễn ra mà thôi.
- Đừng kiêu ngạo như vậy, Thái Kỳ Tuấn. Tôi không đầu hàng sớm vậy đâu.
- Thế thì đi năn nỉ ai đó mà giúp được cô? Âu Trình Can à? Anh ta chỉ có đôi mắt hướng về thời trang, lĩnh vực này thì không.
- Dù có thế nào thì tôi cũng nhất quyết không bị sự tự cao của anh hạ nhục đâu.
- Vậy thì tôi cũng chờ xem.
Minh Thư ngồi ở nhà một mình, cô hẹn Ánh Tuyết tới và cả hai đang cùng làm cơm nắm kiểu Nhật Bản. Ánh Tuyết hỏi:
- Cậu cuối cùng đã chọn hoàng tử tỏa nắng thay vì vua kiêu ngạo à?
- Chỉ là hẹn hò thôi mà. Chưa nói lên được điều gì hết.
- Trông cậu có vẻ rất tập trung. Nhìn cách câu làm cơm nắm là hiểu rồi.
- Cậu đã thấy tớ làm việc gì mà không có sự tập trung 100% không?
- Ra là vậy!
- Thôi phụ tớ làm mau lên đi.
- Tớ vẫn cảm thấy cậu hợp với anh chàng kiêu ngạo kia hơn.
- Tớ và anh ta chẳng có điểm chung nào ngoài việc tớ và anh ta cùng là động vật bậc cao và đang sống cùng một hành tinh.
- Đừng ấu trĩ như vậy.
- Kể về cậu đi! Về ông chồng doanh nhân của cậu.
- Anh ấy thì có gì mà kể. Hôn nhân chán phèo cậu ạ!
- Sao lại nói như thế? Nếu chán thì tiến đến hôn nhân làm gì?
- Nói chung thì kết hôn rất khác so với lúc chưa kết hôn. Bọn tớ không phải là không có tình yêu nhưng có lẽ hôn nhân đến quá sớm, mà nó diễn ra vì một trường hợp bắt buộc.
- Vì cậu muốn đậu lại bên Mỹ đó à?
- Ừ. Nói chung thì tớ khuyên cậu đừng vì những lí do cấp bách mà quyết định canh bạc lớn nhất của đời người. Cách chữa cháy này không thực sự hữu hiệu đâu.
- Đừng dọa tớ chứ. Nghe cậu nói kiểu đó ai mà dám kết hôn.
- Đùa thôi. Để tớ làm nốt rồi đi về. Cũng không còn sớm nữa.
Trình Can cũng đang dạo quanh trong siêu thị, anh tìm mua những thứ ngày mai cần dùng cho chuyến picnic đầu tiên giữa anh và Thư. Mua đầy đủ mọi thứ, chợt Trình Can trông thấy hai chiếc áo phông màu xanh rất đẹp. Là áo tình nhân, Trình Can mỉm cười tới và định chọn thì một cách tay khác cũng khẽ chạm vào anh. Thật ngạc nhiên khi đập vào mắt anh là cô gái có sức quyến rũ lạ lùng, Trình Can mỉm cười:
- Cô cũng muốn mua sao?
- Thật lạ là cặp áo này được anh chọn lựa.
- Tôi không hiểu.
- Tôi đã ngắm nó rất lâu, thế nhưng tôi vừa quay đi nghe điện thoại thì anh lại tới và chọn đúng nó trong rất nhiều kiểu dáng và màu sắc ở đây!
- Vậy tôi có thể nhường cho cô.
Cô nàng mỉm cười và tính tiền cặp áo. Trình Can cũng mỉm cười và ra ngoài lấy xe. Tuy nhiên, anh lại gặp cô nàng lúc nãy với nụ cười khá đặc biệt tiến lại gần…
- Sao thế?
- Tôi tặng lại cho anh.
- Sao lại thế được. Cô thích chúng kia mà.
- Nhưng tôi nghĩ anh cần dùng hơn. Vì ít ra tôi chưa có người yêu.
- Ngày mai tôi đi chơi với bạn gái. Vì thế có lẽ là tôi sẽ nhận lòng tốt của cô.
- Anh là một người rất thẳng thắn, tôi thích đàn ông kiểu như vậy.
- Được rồi. Tên tôi là Trình Can. Còn cô?
- Phương Dung. Hân hạnh được biết anh!
- Hân hạnh được làm quen với một cô gái xinh đẹp như cô.
Phương Dung trao túi đựng cặp áo đó cho Trình Can. Anh chàng hớn hở nhận lấy rồi vào xe và vụt đi. Tuy nhiên, được một quãng, anh chàng lùi lại:
- Có vẻ như cô chưa tìm được Taxi!
- Phải.
- Được rồi. Tôi đưa cô về. Xem như là cảm ơn cô về cặp áo này!
- Thế thì còn gì bằng. Cảm ơn anh trước nhé!
- Thời buổi này mà còn có người khách sáo đến như thế đó ư?
- Một sự cần thiết thôi mà.
Phương Dung bước xuống xe, vẫn nụ cười cực quyến rũ nhưng luôn luôn bí hiểm như thế. Cô nhìn Trình Can lái xe đi rồi lại nhìn lên bầu trời rồi bước vào nhà…
Sáng hôm sau, Minh Thư và Trình Can lên xe đi picnic dã ngoại. Anh luôn chọn những bãi có xanh và vắng người, Minh Thư lấy thức ăn ra và nói:
- Em không giỏi làm bếp…
- Để anh ăn thử nào.
Minh Thư nhìn Trình Can ăn, anh chàng quả thực luôn đánh giá mọi thứ theo thang điểm. Trình Can nói:
- Em được 9 điểm.
- Tại sao lại chỉ có 9?
- Anh chỉ cho vợ anh 10 điểm thôi. Nếu muốn 10 điểm thì sau này trở thành bà Âu đi.
- Anh nói chuyện xa vời quá. Em không nghĩ tới đâu!
- Đùa thôi mà!
Ngồi ngắm cảnh rồi lại ra bờ sông, Thư ngắm nhìn Can câu cá. Quả thực những trò chơi kiểu quý tộc này thì Trình Can chơi cực giỏi. Tennis đánh cũng rất cừ, còn câu cá thì không biết là câu dính rồi lại thả đi bao nhiêu con. Minh Thư hỏi:
- Sở đoản của anh là gì?
- Rất nhiều. Anh không xác định được.
- Cho em một cái gì mà anh cho là điểm yếu của mình nhất?
- Anh không biết thật mà.
- Em chưa từng gặp ai không trả lời được câu hỏi này.
- Thì bây giờ em gặp rồi đấy. Anh nói anh có nhiều lắm, chỉ là không có xếp hạng thôi. Vậy còn em?
- Em hay có những quyết định theo cảm tính. Đôi khi điều đó đẩy em vào tình cảnh khó khăn.
- Áp lực công việc thôi mà em, ai mà không trải qua!
- Em chả bao giờ thấy điều đó ở anh. Lúc nào anh cũng nở nụ cười!
- Chỉ khi bên em thôi…
Trình Can mỉm cười ngồi nhìn Minh Thư suy tư, anh buông cần không câu nữa lại ngồi gần cô và nói:
- Em có suy nghĩ tới việc gọi Kỳ Tuấn trở lại không? Anh có thể nói giúp em.
- Vô ích thôi. Anh ta không bao giờ chịu trở lại nếu không có điều kiện này nọ.
- Anh nghĩ em không chịu chấp nhận nhún nhường trước Kỳ Tuấn chứ không phải vì em khó chịu trước điều kiện của cậu ta.
- Điều đó là khó tránh khỏi. Tại sao em lại phải vì một con người mà tòa soạn rất cần để phá bỏ nguyên tắc làm việc đã được hình thành trong em? Tại sao em phải thay đổi em?
- Vì cả một tập thể em đang lãnh đạo cần cậu ấy. Em xem, nếu người thay thế có thể làm tốt nhiệm vụ này thì bây giờ em đã không phải ngồi đây ủ rũ mặt mày. Vô tình kéo dãn buổi hẹn hò của chúng ta trở nên căng thẳng.
- Em xin lỗi. Có lẽ đề tài này mình không hợp nhau.
- Em cần có những suy nghĩ thấu đáo hơn. Dù sao anh cũng đang đứng đầu một công ty thời trang, anh hiểu áp lực của một người lãnh đạo và anh đang khuyên em những điều anh đã từng trải.
- Em cảm ơn anh vì điều đó. Nhưng, cũng như một bài toán khó có rất nhiều cách giải. Em có thể xem bài giải của người khác để tìm bài giải của riêng em. Không nhất thiết em phải đi theo con đường ai vẽ sẵn cả. Anh từng trải và anh cũng có cách trải qua. Nếu em không làm được và không vượt qua thì có lẽ em cũng chẳng nên ngồi lại cái ghế đó lâu thêm làm gì.
Trình Can chỉ im lặng và lại tiếp tục quăng cần câu xuống mặt hồ. Anh chỉ mỉm cười và cố dùng không gian đẹp, lắng đọng và trầm tĩnh làm Minh Thư bớt căng thẳng một chút. Cuộc hẹn hò mà anh rất hi vọng không thể kết thúc bằng hai chữ “thảm họa”, vì thế Can không thể nói gì thêm. Minh Thư thì mệt mỏi suy nghĩ, thỉnh thoảng lại nhìn sang Trình Can. Tại sao anh luôn khuyên cô đi theo con đường mà anh đã đi? Trong khi Minh Thư luôn không thích làm điều gì đó ai khác đã làm. Minh Thư không bao giờ chịu thay đổi nguyên tắc của mình. Và không ai bắt cô làm được điều đó. Kể cả người yêu. Với Trình Can ư? Chưa phải…
- Hôm nay em đi có mệt không?
- Không. Còn anh?
- Có. Một chút.
- Ngày mai em mời anh đi cà phê.
- Trưa một chút nhé!
- Ok!
Cuộc hẹn hò đầu tiên không đẹp đúng như mong đợi, Minh Thư chỉ nhận được những cái thở dài từ đáy con tim. Không lên nhà vội, cô ngồi ở quán cà phê ở dưới tầng trệt khu chung cư và gọi một ly Cappuccino quen thuộc. Nhìn ly cà phê có mùi đặc trưng và đang bốc khói thơm lạ lùng. Minh Thư thường cảm nhận mùi này trong những lúc cô muốn thư giãn hoặc để tịnh tâm suy nghĩ điều gì đó. Cô và Trình Can thử nói hết đề tài này đến đề tài khác nhưng xem ra cả hai vẫn chưa tìm ra được điểm chung dành cho nhau – điều quan trọng nhất trong chuyện tình cảm nếu muốn tiến xa. Trái lại…
- Cappuccino không đường!
Ngước lên nhìn thử, lại là người mà cô không hề muốn gặp: Thái Kỳ Tuấn. Như một sự ngẫu nhiên và tình cờ, cả hai ngồi hai bàn đối diện nhau. Minh Thư cáu bẳn:
- Anh làm gì ở đây?
- Uống cà phê.
- Tại sao lại gọi giống tôi?
- Vì tôi cũng thích.
Tại sao lúc nào Kỳ Tuấn cũng xuất hiện bên Thư như một bóng ma không hơn kém, cứ mãi bỡn cợt chẳng ra làm sao. Nhưng cũng phải cảm nhận, sự quấy rối của Kỳ Tuấn làm cuộc sống của Minh Thư có thêm nhiều màu sắc hơn. Không chỉ đơn thuần là cả ngày ở tòa soạn, ban đêm lại phải ở nhà duyệt bài….
Và cô đã để người đàn ông đó từ bàn phía đối diện sang ngồi cùng bàn với mình. Một cách im lặng. Chỉ để thưởng thức cà phê Cappuccino.