Bốn từ “cô gái của anh” khiến sống mũi tôi bất chợt cay xè, nước mắt cũng theo đó rơi lã chã tựa như cơn mưa rào mùa hạ bất ngờ ập đến. Tôi ôm chặt lấy anh, chỉ cần trong vòng tay ấy là tôi không cần phải gồng mình mạnh mẽ. Tôi muốn nói với anh rằng “cô gái của anh không mệt, cô gái của anh không vất vả…” nhưng giờ phút này đây bao nhiêu cảm xúc bủa vây khiến tôi mãi không nói lên lời. Qua một lúc sau chúng tôi mới nới lỏng vòng tay, anh đưa tay chạm lên mấy sợi tóc dính trên mặt vuốt nhẹ vào vành tai. Những ngón tay nhẹ nhàng lau đi những giọt mắt còn vương trên má, anh bảo:
– Không sao rồi…mọi chuyện không sao rồi. Chúng ta về nhà thôi.
Tôi gật đầu mỉm cười đáp:
– Vâng, mình về nhà thôi.
Chúng tôi siết chặt tay nhau, những ngón tay đan xen khăng khít, cùng nhau bước đi những bước đầy hiên ngang tựa như đang đi trên con đường hạnh phúc. Ra tới cửa toà án, luật sư Dương và Nam đã đứng đó chờ chúng tôi, khoé môi hai người nở nụ cười thật tươi. Hoàng bảo:
– Vất vả cho hai người rồi. Cảm ơn anh và cậu Nam nhiều nhé.
Dương trả lời:
– Người vất vả nhiều nhất phải là người đang nắm tay cậu kia kìa. Tôi phải công nhận, cậu có mắt nhìn người lắm Hoàng.
Hoàng cười nhẹ quay sang nhìn tôi, ánh mắt anh đầy âu yếm, giọng nói đầy yêu thương:
– Tất nhiên rồi, người phụ nữ của tôi thực sự rất giỏi!
Chứng kiến ánh mắt đầy thâm tình này của anh, luật sư Dương và Nam ngượng ngùng ho lên vài tiếng. Chúng tôi nói chuyện với hai người thêm vài câu nữa thì cả hai đều có việc phải rời đi. Khi cả hai chuẩn bị ra về thì một giọng nói khàn khàn vang lên:
– Hai đứa còn tính đứng đó đến bao giờ? Không định về nhà sao?
Cả tôi và Hoàng đều ngước mắt lên nhìn về hướng phát ra giọng nói. Cách chúng tôi một đoạn không xa, bố chồng tôi lên tiếng hỏi. Tôi và Hoàng cười nhẹ đáp:
– Bố ạ.
– Lên xe đi, có gì về nhà thì tâm sự sau. Cháu bố nó cũng đang ngóng bố mẹ nó lắm rồi.
– Dạ vâng ạ.
Tôi và Hoàng ngồi ghế sau, bố chồng tôi ngồi ghế lái phụ. Chiếc xe chầm chậm di chuyển, khoảng 40 phút sau thì chúng tôi về đến nhà bố mẹ chồng. Lúc tôi bước xuống xe, bố chồng tôi chủ động lên tiếng trước, thái độ và giọng nói của ông vẫn ôn hoà như trước, tựa như chưa từng có khoảng thời gian của 3 năm qua:
– Mẹ con chắc đang cho thằng bé chơi ở trong nhà. Hai đứa vào nhà trước đi, bố phải ra ngoài này có tí việc.
– Dạ vâng bố.
Khi chúng tôi vào trong nhà thấy bà đang cho Hiếu uống sữa. Thằng bé vừa nhìn thấy bố mẹ liền chạy tới reo lên:
– A! Bố, mẹ…
Cả tôi và anh đều ngồi xuống ôm chầm lấy con. Mới có mấy ngày xa con thôi mà tôi cứ ngỡ thời gian đã trôi qua nửa kiếp người. Bao nhiêu yêu thương, nhớ mong dâng trào, yêu không để đâu cho hết. Mẹ chồng tôi đứng gần đó lên tiếng:
– Hai đứa về rồi à? Có mệt không? Mẹ bảo cô Tám làm cho hai đứa ly nước cam ép nhá.
Hoàng cười nhẹ bảo:
– Mấy ngày con ngồi chơi không thì có mệt gì đâu. Người mệt chỉ có con dâu mẹ thôi. Bởi vậy từ giờ mẹ phải đối xử tốt với vợ con đấy nhé.
– Cha bố anh, không phải dặn trước tôi, sợ mẹ bắt nạt vợ anh hay gì?
– Đúng là cũng sợ thật mẹ ạ.
Cả ba người chúng tôi bật cười thành tiếng, bé Hiếu ngơ ngác nhìn không hiểu vì sao cả bà nội và bố mẹ đều bật cười. Chúng tôi ở lại ăn cơm trưa cùng bố mẹ chồng, trong lúc ăn cơm mẹ chồng tôi bảo:
– Mẹ xem được ngày đẹp để hai đứa làm lễ tái hôn lại rồi đấy. Ngày mai hai đứa đi đăng ký kết hôn lại đi, mồng 6 tháng sau tổ chức hôn lễ.
Tôi cứ tưởng tái hôn là chỉ cần hai chúng tôi đi đăng ký lại là xong, ai ngờ mẹ chồng tôi còn nói đến chuyện tổ chức hôn lễ khiến tôi bất ngờ đến ngơ ngác. Tôi bảo:
– Con tưởng là bọn con chỉ cần đi đăng ký lại thôi ạ. Sao lại còn tổ chức hôn lễ nữa hả mẹ?
– Tất nhiên là phải tổ chức hôn lễ rồi, lần này phải tổ chức lớn hơn lần trước mới đúng. Vừa để ăn mừng sự có mặt của bé Hiếu trên cuộc đời này, vừa để tất cả mọi người đều phải biết con chính là nàng dâu danh giá của nhà họ Trịnh, là cô dâu duy nhất của Trịnh Minh Hoàng.
Chuyện mẹ chồng tôi nói vốn dĩ là chuyện tốt nhưng thực ra từ thâm tâm tôi vẫn suy nghĩ bố mình còn đang nằm hôn mê trong viện, ngày đại sự của đời mình mà bố không được chứng kiến khiến tôi cảm thấy có thế nào cũng không trọn vẹn được. Tôi vừa định lên tiếng trả lời thì bố chồng tôi đã lên tiếng trước:
– Mẹ con nói phải đấy, riêng chuyện gì chứ chuyện
này bố ủng hộ mẹ con. Sau này khi Hiếu lớn lên khỏi thắc mắc sao con không có mặt trong đám cưới của bố mẹ nhé.
Ông nói xong thì cả nhà đều bật cười, tôi thấy bố mẹ chồng đã quyết tâm vậy rồi nên cũng không muốn làm bố mẹ hụt hẫng, dù sao là ông bà cũng muốn tốt cho mẹ con tôi. Ăn cơm xong ngồi nghỉ ngơi một lúc thì cả nhà ba người chúng tôi xin phép ra về. Hoàng lái xe đưa hai mẹ con đến thẳng bệnh viện thăm bố tôi. Vừa đến bác sĩ đã báo cho chúng tôi một tin mừng, hồi sáng nay thấy ngón tay của bố tôi đã khẽ cử động, điều này đồng nghĩa bố tôi sẽ sớm tỉnh lại trong thời gian ngắn. Trong lúc Hoàng đứng trao đổi với bác sĩ thì mẹ tôi kéo tay tôi ra trách:
– Cái con bé này, chuyện quan trọng vừa xảy ra như vậy mà lại giấu mẹ? Nếu như mẹ không vô tình nghe người ta nói thì con định giấu mẹ đến bao giờ?
– Giấu mẹ chuyện gì cơ ạ? ( tôi giả vờ hỏi lại cho chắc chắn)
– Chuyện hai đứa con mấy ngày nay đó. Thế sáng nay ra hầu toà thế nào?
– À cái đó mẹ yên tâm đi, bọn con bị oan nên đã được toà phán vô tội rồi.
– Thật không?
– Thật chứ mẹ, không làm sao con giờ phút này vợ chồng con lại đứng đây.
– Chuyện quan trọng như thế mà con giấu mẹ được, con giỏi thật!
– Hì hì thôi mọi chuyện xong hết rồi mà mẹ.
Mẹ nhìn tôi, hai mắt đỏ hoe vì chắc đang thương tôi:
– Ngốc, cái gì cũng âm thầm chịu đựng với giải quyết.
– Mẹ yên tâm, từ giờ con đã có chồng con bên cạnh, nên con không còn âm thầm chịu đựng nữa đâu.
– Thế con đã biết thằng Thịnh nằm viện chưa?
Đúng rồi, nhắc đến Thịnh tôi mới nhớ dạo này không thấy anh xuất hiện. Tôi ngạc nhiên hỏi mẹ:
– Anh Thịnh nằm viện á mẹ?
– Ừ, mẹ mới gặp mẹ thằng Thịnh nên cũng mới biết. Thằng bé bị tai nạn, đang chữa trị bên Singarbo nửa tháng nay.
Tin tức này tựa như tia sét đánh xuống bầu trời quang đãng khiến tai tôi ù đi. Nghĩ lại khoảng thời gian 3 năm nay anh luôn bên cạnh và quan tâm mẹ con tôi, trong lòng tôi không ngừng nổi lên hồi chua xót. Tại sao ông trời luôn muốn thử thách người tốt vậy? Nhưng tôi tin sau khó khăn qua đi, nhất định mỗi người sẽ tìm thấy ánh dương của cuộc đời, có đúng không?
Tôi hỏi mẹ:
– Vậy cô ấy có nói tình hình sức khỏe anh ấy thế nào không mẹ?
– Có, bà ấy bảo thằng bé phục hồi rất tốt. Chắc cũng chẳng mấy là được về Việt Nam thôi.
Tôi nghe xong lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi. Chúng tôi ở lại bệnh viện đến chiều mới về nhà. Đã 3 năm trôi qua, mọi thứ nơi đây vẫn vậy, cho dù bây giờ đã là mùa đông nhưng bãi cỏ trong vườn vẫn được chăm sóc xanh tốt. Chiếc bàn tròn màu trắng vẫn được đặt ở chỗ cũ. Điều đặc biệt là cô Hoa vẫn còn làm ở đây, khi nhìn thấy tôi, trên tay còn có bé Hiếu nữa, cô xúc động bảo:
– Mợ, cuối cùng thì mợ cũng trở về!
– Cô Hoa, cô khỏe không ạ?
– Tôi khỏe mợ à. Đây chắc là cậu chủ nhỏ đúng không mợ?
– Dạ vâng cô.
– Cậu chủ nhỏ giống cậu Hoàng quá mợ à.
– Dạ, cháu đẻ thuê rồi cô ạ.
Hoàng đứng bên cạnh tủm tỉm cười bảo:
– Để đứa sau anh cố gắng nặn ra giống em nhá.
Tôi lườm nhẹ anh:
– Hứ. Ai đẻ cho anh nữa chứ.
– Ơ kìa vợ!
Tối đó cô Hoa nấu rất nhiều món ngon, ăn cơm tối xong chúng tôi cho Hiếu lên phòng. Thằng bé nằm giữa chúng tôi nhưng chẳng mấy đã chìm vào giấc ngủ. Sau khi thấy con ngủ say rồi, Hoàng liền đưa mắt chớp chớp nháy nháy với tôi kiểu ra dấu hiệu. Tôi biết thừa ý anh là gì nhưng vẫn giả bộ nói:
– Con ngủ say rồi, mình cũng tắt điện đi ngủ thôi anh.
Hoàng không thèm trả lời, anh trực tiếp đi đến chỗ tôi, nhấc bổng tôi lên nằm gọn trong l*иg иgự¢ mình, anh nói:
– Anh ôm cả thế giới của anh vào lòng thế này thì làm sao anh ngủ được.
Nói xong anh bế tôi đặt xuống chiếc ghế sofa cách đó một đoạn. Anh nhẹ nhàng nâng cằm tôi lên, một nụ hôn ngọt ngào đặt lên môi tôi, chiếc lưỡi ngập tràn những dư vị ngọt ngào quấn lấy lưỡi tôi không buông, quấn quýt đến mê loạn. Đôi tay anh chạm vào từng lớp áo, vội vàng cởi sạch hết những mảnh vải che lấp tấm thân tôi. Hai đỉnh đồi thoát khỏi sự gò bó, rơi gọn trong lòng bàn tay anh, để mặc anh nắn Ϧóþ. Người tôi run lên, thứ cảm xúc mãnh liệt trào dâng, cổ họng tôi không tự chủ được khe rên một tiếng.
Nụ hôn bá đạo của anh từ môi di chuyển xuống bờ vai tôi gây cảm giác tê tê. Khi đôi môi chạm đến bầu иgự¢ căng tròn đang phập phồng hơi thở, anh há nhỏ miệng ngậm chặt lấy ภђũ ђ๏ค hồng đang dựng đứng, từ từ mυ"ŧ mát như thể đang thưởng thức mĩ vị nhân gian. Lúc này, một cảm giác đê mê đến điên dại trào dâng như thủy triều ập đến khiến tôi không tự chủ được đưa tay chạm xuống vật ¢ươиg ¢ứиg kia мơи тяớи. Anh bị tôi kí©ɧ ŧɧí©ɧ, từ trong cổ họng không kìm nén được tiếng ngâm nga hưng phấn phát ra. Bàn tay anh bắt đầu di chuyển từ dọc bụng xuống thẳng đến nơi sâu thẳm nhất dưới phần hạ thân, những ngón tay chạm vào, lách một cách thuần thục khiến tôi vừa run rẩy vừa nóng rực. Ngón tay anh càng lúc càng rung mạnh, tôi cứ theo nhịp rung của anh mà bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ cực độ, cả người cong lên như con tôm. Toàn thân tôi chỉ muốn lập tức được lấp đầy, được nở rộ dưới thân anh, tôi thở dốc cầu xin:
– Anh…em sắp không chịu nổi nữa rồi!
– Linh, anh yêu em…yêu em rất nhiều!
– Em cũng yêu anh!
Tôi vừa dứt lời thì vật cứng khổng lồ kia nhanh chóng tiến đến lấp đầy khoảng trống trong tôi. Du͙© vọиɠ nóng bỏng của anh đâm thẳng vào nơi sâu nhất. Không có sự đau đớn nào, chỉ có niềm khát khao trào dâng và cơn kɧoáı ©ảʍ bao trùm.
Những lần ra vào đến long trời lở đất ngày càng mạnh mẽ nhưng dường như vẫn không thể thỏa mãn du͙© vọиɠ của anh. Anh nhấc một chân tôi lên cao để có thể tiến sâu hơn, như muốn chọc thủng иgự¢ tôi, xuyên qua trái tim tôi. Mỗi cú nhấn người cuồng dã của anh khiến dòng máu không ngừng dồn về trái tim, cảm giác hư vô ngày càng tăng, tôi không có cách nào kiềm chế được tiếng rên:
– Ưhm….Ưhm…
Trên bức tường in bóng tôi và anh, bên ngoài những tán lá cây đang xào xạc trong gió. Tôi và anh như hoà vào làm một, thứ cảm xúc thiêng liêng và hạnh phúc không thể diễn tả thành lời! Giông tố đã qua, chỉ mong ngày tháng sau này được bình yên bên nhau đi đến hết cuộc đời.
*********
Những ngày sau đó tôi và Hoàng trở lại guồng quay của cuộc sống, công việc ở công ty rất bận nhưng anh luôn dành sự ưu tiên cho tôi và Hiếu lên hàng đầu. Tôi đã dọn về nhà anh ở, ngôi nhà mà gia đình tôi sinh sống trong 3 năm qua đã được trả lại cho cậu tôi, bố mẹ tôi chính thức dọn về ngôi nhà cũ mà đã được Hoàng mua lại. Bố tôi bây giờ cũng không phải nằm viện nữa, ông đã tỉnh lại vào đúng ngày chúng tôi đi đăng ký kết hôn, tuy vậy sức khỏe ông vẫn còn yếu nên vẫn cần thuê bác sĩ và y tá riêng đến chăm sóc tại nhà. Ngày tổ chức hôn lễ mỗi lúc một đến gần, tuy đã trải qua một lần nhưng lần này tôi vẫn không tránh khỏi cảm giác hồi hộp và lo lắng. Đám cưới của chúng tôi chủ yếu một tay Hoàng và mẹ chồng tôi lo liệu. Trước ngày cưới, chúng tôi đã được nhận rất nhiều sự quan tâm từ báo chí trong cả nước. Lần này Hoàng thẳng thắn chia sẻ và thậm chí còn nói rất nhiều lời yêu thương có cánh dành cho tôi trước mặt truyền thông.
Lễ cưới của chúng tôi có rất nhiều khách mời đến đông đủ, chỉ thiếu cái An vì cận tết rồi nên nó không thể bay về kịp. Và cả Thịnh nữa, anh cũng mới chữa thương từ Singarbo trở về nên cũng không thể đến dự. Trong đám cưới của tôi, khoảnh khắc ý nghĩa nhất có lẽ là bố tôi nắm tay tôi đặt vào tay anh, ông chậm rãi nói:
– Lần này, bố thật sự yên tâm rồi!!!
Hoàng xúc động đáp lại lời ông:
– Bố, con lấy mạng sống con ra đảm bảo, từ nay cho đến hết cuộc đời con sẽ luôn yêu thương và bảo vệ cô ấy thật chu toàn!
Bố tôi gật đầu cười hạnh phúc:
– Bố tin con.
Hoàng nâng tay tôi, đeo chiếc nhẫn kim cương năm nào vào ngón áp út của tôi:
-Anh chỉ muốn nói, anh đã chuẩn bị cả thế giới của mình dành cho một người con gái duy nhất là em…Vũ Tuệ Linh!
Khúc nhạc cưới vang lên, cánh hoa hồng tung bay từ không trung rơi xuống, đem mùi hương ngọt ngào lan toả khắp hội trường, tạo nên một bức tranh đẹp như cổ tích. Hiếu được bà nội và bà ngoại dẫn lên khán đài. Tất cả mọi người nâng ly chúc mừng hạnh phúc cho chúng tôi. Tôi nhìn xuống bên dưới, CHỈ MONG CUỘC ĐỜI NÀY DỊU DÀNG VỚI TẤT CẢ CHÚNG TA!!!
The end