Đêm hôm đó, tôi và anh quấn lấy nhau không những 1 lần mà tới tận 3 lần. Phải đến khi gần sáng hai chúng tôi mới trở về phòng ngủ. Sáng hôm sau chúng tôi tỉnh dậy khi mặt trời đã lên cao, khắp người tôi uể oải chẳng muốn dậy một chút nào. Cánh tay anh ôm lấy tôi, bên cạnh là Hiếu vẫn đang ngủ ngon lành. Khoảnh khắc này tôi mới hiểu, hoá ra cái cảm giác gia đình đoàn tụ lại ngọt ngào đến thế. Ngọt ngào đến mức khi tôi thức dậy rồi vẫn muốn nằm yên trong trạng thái này mãi, không muốn phá vỡ nó. Đêm qua tôi và anh đều tự nguyện, không phải trong trạng thái ép buộc hay gượng ép như mọi khi. Thế nhưng giờ đây khi nghĩ lại, hai má tôi lại ửng hồng lên như quả cà chua chín cây vì ngượng ngùng. Hoàng ở bên cạnh tôi, nhẹ nhàng lên tiếng:
– Vẫn còn sớm mà, em dậy làm gì?
– Em dậy nấu đồ ăn sáng cho Hiếu.
– Để đó, tí nhà mình ra ngoài ăn.
– Anh không đi làm à?
– Việc gì cũng không quan trọng bằng em và con.
Tuy là mấy lời nói sến rện nhưng tôi nghe xong ngọt ngào đến mức muốn truỵ cả tim. Còn đang chìm đắm trong hạnh phúc thì Hoàng xoay người tôi lại, ôm tôi thật chặt vào lòng mình, ánh mắt anh nhìn tôi như chứa đựng cả bầu trời yêu thương. Anh nói:
– Cảm ơn em.
– Sao tự nhiên lại cảm ơn em?
– Sau bao nhiêu đau khổ anh gây ra cho em thì em cũng mở lòng tha thứ cho anh. Nghĩ tới thời gian em mang nặng đẻ đau, sinh con, chăm con một mình. Anh thật là đáng trách. Cả đời này hãy để anh được chăm sóc em, bảo vệ em thật chu toàn nhé.
Cả đời? Nghe có vẻ thật dài. Tôi ngước mắt nhìn anh, nghĩ đến chuyện sống cùng anh cả đời, chứng kiến anh ngày một già đi, trong lòng chợt dội lên một cảm giác thật khó diễn tả, khoé môi chợt nở nụ cười hạnh phúc:
– Tự nhiên em nghĩ không biết lúc về già trông anh sẽ như thế nào nhỉ? Có còn vẻ đẹp trai này không?
– À thì ra em thích anh vì anh đẹp trai à?
– Anh không biết con mắt là cửa sổ của tâm hồn à? Anh mà không đẹp trai thì ai muốn nhìn tâm hồn anh. Em rất tự hào có một ông chồng đẹp trai, nhưng đẹp trai quá như anh lại khổ. Khϊếp hết cô này đến cô khác bám theo. Sợ thật.
– Nhưng anh vẫn chỉ yêu mình em đó thôi.
– Ai mà biết được anh…
Tôi định nhắc lại tên Trúc để trêu anh, nhưng chợt nhớ ra từ ngày tôi về Việt chưa thấy cô ta xuất hiện, cũng không thấy lảng vảng bên Hoàng. Vậy thì cô ta hiện đang ở đâu, sao tự nhiên lại vắng bóng? Trong lúc tôi đang thắc mắc trong lòng thì Hoàng đã trả lời:
– Vũ Tuệ Linh, em có muốn tôi móc cả quả tim này ra để chứng minh cho em thấy không?
– Cũng được, nếu anh tình nguyện. Haha
– Em…đúng là thiệt ác.
– À anh…
– Ừ anh đây.
– Từ ngày về Việt Nam em không thấy Trúc, cô ta đâu rồi anh?
Nghe tới đây, ánh mắt đang vui vẻ của anh bỗng trở lên nặng nề. Khi anh quay sang nhìn tôi, ánh mắt còn có cả sự đau thương khó diễn tả thành lời. Tự nhiên làm tôi liên tưởng tới chuyện xấu gì đó, ánh mắt anh thể hiện là thương xót cho cô ta sao? Trái tim tôi vô thức nhói lên như bị kim chích.
#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}
Hoàng bắt đầu lên tiếng, lúc này anh bắt đầu kể cho tôi nghe một câu chuyện, bắt đầu là lý do vì sao anh kết hôn với tôi. Anh nói thực ra ban đầu anh lấy tôi là muốn ђàภђ ђạ đời tôi vì nghĩ tôi là người đâm c.h.ế.t bạn gái cũ của anh, cái anh hận và ghét bỏ nhất ở tôi chính là tôi đã chạy trốn khỏi vụ tai nạn đó, thậm chí còn thuê người đi tù thay. Nhưng sau khi chúng tôi ly hôn anh mới phát hiện một người mình từng rất tin tưởng đã đâm sau lưng mình, đó chính là trợ lý của anh, anh ta đã theo anh 8 năm nay rồi. Cái kết quả điều tra vụ tai nạn năm ấy là trợ lý của anh khai sai sự thật, hắn ta thông đồng với chính em gái của người yêu cũ anh tên là Thanh Trúc để lừa dối anh. Sau khi anh điều tra lại mới biết tôi là một người đến sau vụ tai nạn đó, trước đó người yêu cũ của anh đã bị người ta đâm c.h.ế.t rồi, đau đớn hơn chủ mưu lại là Thanh Trúc- em gái của người yêu cũ anh.
Tôi nghe xong còn cứ tưởng như mình vừa xem qua một bộ phim kinh dị, khắp người chợt nổi hết cả gai ốc. Trong lúc tôi còn đang bàng hoàng thì anh lên tiếng kể tiếp, dường như giọng nói của anh đầy căm ghét khi phải nhắc đến tên cô ta:
– Lúc đó anh thực sự muốn băm vằm cô ta ra thành trăm ngàn mảnh. Nhưng vì cô ta lại là em gái của cô ấy nên anh chỉ còn cách nói chuyện với bố mẹ cô ta. Sau khi biết sự thật, cả hai người đều rất sốc và đã từ mặt cô ta. Rồi bỗng nhiên cô ta biến mất không rõ tung tích. Thời gian gần đây anh mới nhận được tin cô ta cũng vừa mới trải qua một vụ tai nạn. Tai nạn đó không ςướק đi mạng sống cô ta nhưng hình như đã bị hủy hoại nửa gương mặt. Anh nghĩ cuộc đời này có luật nhân quả, như anh, cố tình ђàภђ ђạ gây tổn thương cho em, kết quả 3 năm qua chưa một ngày nào anh cảm thấy mình đang sống, mà là cố gắng tồn tại. Nhiều lúc anh như thằng điên mất hết lý trí, anh nghe nói em ở bên Thụy Điển nên trong suốt 3 năm đó anh đã đi tìm em rất nhiều, rất nhiều…
Nghe anh nói sống mũi tôi lại cay xè, không hiểu sao bao tủi thân bỗng ùa về. Tôi nép vào иgự¢ anh, trước nay mọi khó khăn, ấm ức tôi đều tự mình trải qua và chịu đựng. Bây giờ tôi muốn kể hết những điều tôi đã từng trải qua và sự thật cho anh biết:
– Thực ra cái hôm anh bảo em về mẹ chơi vài hôm, em đã tình cờ nghe bố nói chuyện với trợ lý của ông, em mới biết được vụ tai nạn đó. Người lái xe năm đó cũng không phải là em, mà là đứa em con nhà chú em. Hôm ấy nó đi du học về nước nên đã mượn xe em đi đến gặp bạn bè liên hoan, trên đường về thì xảy ra vụ tai nạn kia. Chắc là lúc ấy nó cũng say không tỉnh táo nên không biết rằng mình có đâm c.h.ế.t người hay không. Sau đó bố em đã đến hiện trường và đưa nó đi. Người mà thuê đi tù thay cũng là do bố em sắp xếp. Em hoàn toàn không biết gì cả. Gần hai năm chung sống với anh, trong đầu em luôn có 1 câu hỏi, tại sao anh lại không thể đối xử với em như những người bình thường khác. Hôm biết sự thật em đã rất sốc.
Nói xong tôi ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn anh, chợt phát hiện anh cũng đang giống như tôi, anh đang khóc, trong ánh mắt tràn đầy đau đớn khi nhìn tôi, chắc có lẽ anh cũng đang tự trách và dằn vặt bản thân mình nhiều lắm. Anh nghẹn ngào nói:
– Xin lỗi em…xin lỗi em rất nhiều. Anh đúng là một thằng tồi, quá tồi!!!
Tôi nghe anh nói càng oà khóc lên nức nở. Tôi biết anh cũng không sung sướиɠ gì, cũng chịu bao khổ sở về nội tâm. Thời gian đó rõ ràng anh hiểu nhầm tôi nhưng cuối cùng vẫn đem lòng yêu tôi, chắc hẳn anh phải giằng xé tâm can lắm. Mọi chuyện bây giờ cũng qua hết rồi, tôi cũng không muốn nhắc lại nữa. Tôi bảo anh:
– Thôi mọi chuyện đã là quá khứ, mình cũng không tự trách nữa được không anh? Ai cũng có nỗi khổ, không ai được sung sướиɠ cả. Từ bây giờ mình sẽ cố gắng vun vén hạnh phúc và chăm lo cho Hiếu nhé.
Tôi vừa dứt lời thì Hoàng cúi xuống hôn lên môi tôi, anh gật đầu đáp:
– Anh biết rồi. Anh yêu em…nhiều hơn mạng sống của anh.
– Em cũng yêu anh… và con…rất nhiều!!!
******
Sáng đó sau khi đợi Hiếu dậy thì cả nhà ba người chúng tôi đi đến một nhà hàng nổi tiếng bên hồ Tây dùng bữa. Ăn xong thì chúng tôi cho con đi chơi một lúc, sau đó Hoàng chủ động bảo:
– Anh và em cho con tới thăm ông ngoại đi.
Từ hôm Hiếu được xuất viện về nhà tới giờ tôi chưa cho con đến thăm ông lần nào vì nghĩ bệnh viện nhiều mầm bệnh, con lại mới hồi phục sức khỏe xong cho nên tôi toàn tranh thủ đến một mình. Hôm nay cả nhà ba người chúng tôi đoàn tụ, tôi cũng muốn đến nói cho ông biết rằng con gái bố cuối cùng đã được hạnh phúc rồi. Tôi gật đầu đồng ý:
– Dạ vâng.
Hoàng lái xe chở thẳng tôi và Hiếu tới viện bố tôi nằm, thậm chí khi anh dẫn hai mẹ con tôi đứng trước cửa phòng tôi mới chợt nhớ ra tôi chưa nói cho anh biết tên viện bố tôi nằm, số phòng hay khoa nào luôn. Tôi ngạc nhiên định lên tiếng hỏi anh thì giọng bác sĩ Nam vang lên ( bác sĩ này trực tiếp điều trị cho bố tôi):
– Cậu lại tới thăm bố vợ đó hả?
– Chú ạ. Tình hình bố vợ cháu mấy hôm nay sao rồi?
– À tôi quên chưa báo với cậu, tôi thấy mấy hôm nay bệnh nhân có dấu hiệu tiến triển khá tốt. Nếu cứ theo đà như vậy thì khả năng tỉnh lại sẽ rất cao.
– Vâng, nhờ chú để ý tới bố cháu nhiều hơn.
– Cậu yên tâm, việc cậu đã nhờ tất nhiên tôi phải làm thật tốt rồi. Thôi cậu đưa vợ con vào trong đi, tôi phải đi khám bệnh đã.
Hoàng gật đầu, sau khi bác sĩ Nam đi khỏi mà tôi vẫn ngẩn ngơ như chưa hiểu xảy ra chuyện gì. Hoàng thấy vậy mới cười nhẹ nói:
– Em làm gì đứng đực mặt ra thế. Vào thăm bố thôi.
Tôi nhíu hỏi anh:
– Nói thật đi, anh tới đây thăm bố là lần thứ mấy rồi?
– À thì mới 5 lần.
Tôi vừa định lên tiếng hỏi tiếp thì Hiếu lên tiếng:
– Bố mẹ ơi, mình vào trong thôi.
– À ừ con trai.
Hoàng bế Hiếu trên tay đi vào trước, tôi lững thững theo sau lưng bố con anh. Đối với sự xuất hiện đầy đủ cả ba người nhà chúng tôi thế này, mẹ tôi ngạc nhiên đến mức mãi mới nói lên lời. Hoàng chủ động hỏi:
– Mẹ đã ăn sáng gì chưa ạ?
Câu nói của anh rất tự nhiên như chưa hề có cuộc chia ly. Tôi biết mẹ ngại vì dù sao chúng tôi cũng đã ly hôn nên cách xưng hô bây giờ dù thế nào cũng ngượng miệng. Bà lúng túng một hồi mới trả lời:
– À…ăn rồi.
– Bác sĩ vừa nói bố con mấy hôm nay có tiến triển tốt, nếu cứ đà này thì cơ hội tỉnh lại rất cao. Bởi vậy mẹ cũng đừng lo lắng quá kẻo ảnh hưởng sức khỏe.
– Bác sĩ nói vậy à? Nếu được thế thì mừng quá.
– Dạ vâng.
Nói rồi Hoàng đặt Hiếu đứng ngay bên cạnh giường ông. Bàn tay nhỏ bé của con nắm lấy bàn tay khẳng khiu của ông, Hoàng bảo con:
– Con trai, con nói gì để cổ vũ ông ngoại mau tỉnh dậy nào.
Hiếu nghe xong liền cười tươi đáp:
– Ông ngoại ơi, ông cố gắng lên nhé. Ông sớm tỉnh dậy còn dẫn con đi chơi.
Tôi đứng nhìn hai bố con anh, trong lòng như có dòng suốt mát chảy qua, dịu dàng và đáng yêu không để đâu cho hết. Mẹ tôi thấy hai bố con anh đang nói chuyện với bố tôi nên tranh thủ kéo tôi ra ngoài hành lang, bà hỏi:
– Chuyện này là thế nào đấy con? Hai đứa…
Tôi nhìn mẹ, mỉm cười gật đầu:
– Dạ vâng, chúng con quyết định sẽ cho nhau một cơ hội nữa.
Mẹ tôi nghe vậy cũng không thắc mắc lý do tại sao, cũng không hỏi chiều, bà chỉ gật đầu bảo:
– Ừ, mẹ thấy như vậy cũng tốt. Thấy hai đứa bây giờ đều đã thay đổi, đặc biệt là thằng Hoàng, mẹ có thể thấy rõ tình cảm nó dành cho con. Mẹ cũng chỉ có mình con, mọi quyết định của con mẹ đều tôn trọng, miễn là con cảm thấy hạnh phúc. Chưa kể hai đứa còn có bé Hiếu, mẹ tin thằng bé sẽ là sợi dây gắn kết để hai đứa đi đến hết cuộc đời này.