HỘI KÍ SÁCH
Một đêm này Tô An Ninh ngủ ngon vô cùng, không hề bị ảnh hưởng một chút gì.
Ngủ dậy thì cũng đã đến bình mình, mặt trời mới lên, ánh mặt trời rọi vào, tạo thành mấy vòng sáng to to nhỏ nhỏ.
Cô nằm ở trên giường, không ngồi dậy ngay.
Tưởng Hủ Hủ nằm ở giường dưới, bởi vì tối hôm qua thức đêm chạy bản thảo nên giờ còn đang nằm ngáy o o.
Từ Kiều lại đã dậy rồi, đang ngồi trên ghế vỗ da dưỡng ẩm.
Tô An Ninh vừa bật điện thoại, tin nhắn điện thoại của Phương Hành Chu đã nhắn đến, “Em ra ngoài ngay đi, anh đang ở ngoài trường.”
“Không phải chứ, chẳng phải anh đang quay phim à?” Tô An Ninh ngồi dậy từ trên giường.
Phương Hành Chu nghe xong lời này liền biết cô vẫn chưa biết chuyện trên Weibo.
“Vừa về, có chuyện tìm em.”
“Chuyện gì? Mới sáng sớm.” Tô An Ninh dựa vào tường, đưa tay lấy quần áo.
“Em còn không biết à? Thôi quên đi.” Phương Hành Chu hơi tức giận, “Em ra ngoài anh nói cho em biết.”
Nghe giọng điệu của anh ta sao cứ thấy hơi là lạ, chỉ là tính Phương Hành Chu lúc nào cũng nóng nảy như thế nên Tô An Ninh cũng không hỏi nhiều.
Cô rửa mặt ra, nghe thấy Từ Kiều oa một tiếng, sau đó quay đầu nhìn cô, lộ ra một nụ cười mập mờ.
Tô An Ninh bị cô ấy nhìn đến mức hơi run rẩy, “Kiều Kiều, cậu sao thế?”
“An Ninh, cậu đúng là không thành thật.” Từ Kiều đung đưa điện thoại, nói, “Còn nói là bạn bè bình thường à, trên mạng đều đăng tải hết lên rồi, anh bạn trai thần bí của cậu là ai thế? Người trong vòng hay người ngoài vòng?”
Tô An Ninh nhận điện thoại di động của cô ấy nhìn tin tức trên Weibo, tiêu đề “Ngôi sao nhí Tô An Ninh giả giả thật thật yêu đương, thân mật cùng bạn trai đi shopping.”
Phía dưới là một ít ảnh chụp.
Hôm qua cô và Cố Thời Cảnh ở cửa hàng bị người chụp trộm, hai người rõ ràng không chút có chút mập mờ nào, sao trong tấm ảnh cô lại bị chụp thành như thế này chứ.
Tô An Ninh đưa điện thoại di động cho Từ Kiều, đeo khẩu trang và mũ lưỡi trai, cầm điện thoại di động đi ra cửa.
Từ Kiều ai một tiếng, Tô An Ninh đã ra khỏi cửa rồi.
Tô An Ninh đeo khẩu trang, lúc đi ở sân trường cô bọc lấy mình thật kín đáo, trên đường đi cũng không có ai nhận ra cô cả. Lúc đang may chóng đi đến cửa trường, đột nhiên có một người nhảy ra ngăn cô lại, cầm sổ ghi chép đặt 乃út viết, “Tô An Ninh tiểu thư, tôi có thể hỏi cô mấy vấn đề được không?”
Tô An Ninh bị anh ta làm giật nảy cả mình, lui về sau một bước, cô đã bọc mình thành đống thịt rồi, sao còn có người ra cô chứ?
Cô không nói gì, chuẩn bị lách qua anh ta.
Gã kia không buông tha, tiếp tục ngăn cô lại, “Tô An Ninh tiểu thư, xin hỏi cô thật sự đang yêu đương sao? Người đàn ông trong tấm ảnh là bạn trai của cô sao? Anh ta là người trong vòng hay ngoài vòng, hai người đã hẹn hò bao lâu rồi, có muốn công khai không?”
Gã ta hỏi liên tiếp rất nhiều vấn đề, Tô An Ninh một chữ cũng không đáp, chỉ nói, “Thật xin lỗi, đây là việc tư của tôi, không thể trả lời.”
“Tô tiểu thư, xin trả lời một câu.” Gã ta vẫn như cũ, không từ bỏ ý định đi theo cô.
Tô An Ninh thật sự bội phục thái độ chăm chỉ chuyên cần của anh ta, ngoại trừ câu nói vừa nãy, cô không mở miệng nữa, phóng viên và đám thiên mã hành không vĩnh viễn là loại người khó chơi nhất, đen cũng có thể biến thành trắng.
Bảo vệ đi tuần thì nhìn thấy bên này có tình huống lạ thường, lập tức mang người tới đuổi gã ta ra ngoài.
Tô An Ninh nói một câu cảm ơn với bảo vệ. Cũng không dám đi từ cửa chính nữa, gọi cho Phương Hành Chu hẹn gặp anh ta ở cửa sau.
Anh ta cũng là học sinh của trường học này, cho nên biết đường đi.
Lúc Tô An Ninh đi ra cửa sau, nhìn thấy cách đó không xa có một chiếc xe dừng lại, nhìn biển số xe, cô trực tiếp đi lên xe luôn.
Vừa ngồi xuống, Phương Hành Chu đã mở miệng hỏi, “An Ninh, em sẽ không thực sự trốn sau lưng anh đi yêu đương đấy chứ?”
Tô An Ninh lườm anh ta một cái, “Phương Tiểu Chu, ngay cả anh cũng tin mấy tin tức trên mạng kia à.”
“Em đừng có mà lái sang cái này, cứ nói cho anh là có hay không.” Phương Hành Chu nhìn cô, “Đừng nói dối với anh.”
“Không phải đâu.” Tô An Ninh lắc đầu, thấy anh ta không tin được cô, cô giải thích nói, “Anh ấy giúp em mấy lần liền, nên em mời anh ấy ăn bữa cơm. Được nửa đường thì quần áo bị bẩn mất, khẳng định là không thể trở về ngay như thế được mới đi luôn đến cửa hàng mua một bộ váy, ai biết sẽ có phóng viên chụp ảnh chứ.”
“Thật thế à?” Phương Hành Chu nhìn cô.
Tô An Ninh gật đầu, “Chính là như thế.”
“Tốt nhất nên là thật.” Phương Hành Chu nói, “Ngành giải trí là phức tạp nhất, em không thể để bị người khác lợi dụng được.”
“Em biết, lại nói nữa, cũng không có khả năng đó đâu.” Tô An Ninh khẳng định nói.
Nếu Phương Hành Chu biết người trong hình là Cố Thời Cảnh. có lẽ sẽ không lo lắng như thế này nữa. Cố Thời Cảnh là bậc bô lão trong giới giải trí, dù cho biến mất một năm nhưng tiếng tăm vẫn khủng y nguyên như cũ, sao có thể ‘thèm’ lợi dụng một ngôi sao nhỏ như cô chứ.
Tô An Ninh thấy mặt mũi anh ta tràn đầy sự mỏi mệt, nghĩ rằng tối hôm qua anh ta không được nghỉ ngơi nên để cho anh ta nhanh chóng về nghỉ, cô còn phải quay về để lên lớp.
*
Chương trình học của đại học năm thứ ba được sắp xếp kín mít, bình thường không có chút thời gian nhàn hạ, Tô An Ninh đều chỉ có thể dùng thời gian buổi tối để đi luyện hát và dụng cụ âm nhạc.
Vòng tranh tài thứ ba cũng chầm chậm đến gần, Tô An Ninh ngồi luyện cả buổi tối ở phòng thanh nhạc.
Sáng sớm hôm sau, Tưởng Hủ Hủ tìm đến, “Tiểu Ninh Ninh, thế mà cậu lại luyện ở đây cả một đêm, được lắm.”
“Sao cậu lại đến đây?” Tô An Ninh ghé vào trên kệ dương cầm, híp mắt nhìn cô ấy.
“Nhìn cái trí nhớ của cậu kìa, không phải nói muốn tham gia hội kí sách của tớ à? Ngay hôm nay luôn đấy, mà cậu thế này có thể đi được không thế?” Tưởng Hủ Hủ nhìn mặt mũi cô tràn đầy nét mệt mỏi, có chút không nỡ cho cô, rõ ràng có khả năng biểu diễn kỹ xảo, lại nhất định phải dựa vào tài hoa.
Thế giới của minh tinh, cô ấy không hiểu được.
“Có thể.” Tô An Ninh chống vào kệ đứng lên, lắc đầu, để cho mình tỉnh táo hơn một chút, “Chờ tớ một lát, ta về thay quần áo đã.”
Địa điểm nơi Tưởng Hủ Hủ ký sách cách nội thành hơi xa một chút, lái xe khoảng một hai tiếng mới đến được.
Trong xe, Tô An Ninh dựa vào Tưởng Hủ Hủ ngủ say, Tưởng Hủ Hủ thì đang cùng với biên tập Hi Thần bàn giao mấy công việc lát nữa khi kí sách.
Tưởng Hủ Hủ vừa đáp lời vừa giúp Tô An Ninh kéo chiếc áo trên người lại.
Một đường bôn ba đến hội ký sách, địa điểm ký sách sẽ được diễn ra ở đại sảnh của khách sạn. Lúc đi vào, xung quanh đã được bố trí xong xuôi, buổi kí sách sẽ tiến hành vào lúc mười một giờ, thời gian là một tiếng.
Tưởng Hủ Hủ vội vàng đi trang điểm, cũng không rảnh quản Tô An Ninh, Tô An Ninh để cho cô ấy an tâm làm chuyện của bản thân.
Cô vào phòng nghỉ nằm trên ghế sofa, lấy điện thoại di động ra xem Weibo, mấy tin tức liên quan đến việc cô yêu đương đã trôi đi hết rồi.
Đầu đề trên Weibo cũng đổi thành minh tinh khác.
Liên quan tới chuyện cô và Cố Thời Cảnh bị chụp, cô cũng đã đăng Weibo để làm sáng tỏ, “Để các vị phải thất vọng rồi, tạm thời tôi không có dự định yêu đương gì cả. Tôi và người ấy chỉ là bạn bè bình thường mà thôi, mà bạn bè cùng nhau đi shopping cũng là một chuyện rất bình thường. Tôi mong rằng các bạn sẽ không suy nghĩ nhiều mà hãy dành sự quan tâm đến các tác phẩm của tôi nhé. Vòng tranh tài thứ ba của ngôi sao ca nhạc cũng sắp bắt đầu rồi, mong mọi người sẽ đến ủng hộ tôi!”
Bên dưới chỗ bình luận lại được một trận ngập, các fan hâm mộ châи áι đều động viên cô cố lên ở phần bình luận, biểu thị rằng mình nhất định sẽ đi.
Trong Wechat hiện lên tin nhắn, trong đó có Cố Thời Cảnh. Cô nhấn vào, thấy anh nhắn tới một câu, “Không sao cả.”
Là cô hôm qua đã nói xin lỗi với anh, có vẻ như từ khi gặp Cố Thời Cảnh, cô đã khiến cho anh gặp không ít phiền phức.
Cô gửi cho anh một vẻ mặt đáng yêu.
Cố Thời Cảnh gửi tiếp một tin tới, hỏi cô đang làm gì?
Tô An Ninh nói sự thật, “Tham gia hội ký sách của bạn ạ.”
Cố Thời Cảnh, “Ngày mai còn phải tranh tài, có chăm chỉ luyện tập không đấy?”
Tô An Ninh, “Có ạ, hôm qua luyện cả một đêm luôn ạ”
“Tranh tài quan trọng nhưng sức khỏe cũng quan trọng, nhớ chú ý nghỉ ngơi.” Cố Thời Cảnh lại gửi tiếp, “Nếu như ở phương diện âm nhạc có gì không hiểu có thể hỏi tôi.”
“Thật ạ? Vậy thì tốt quá.” Tô An Ninh, “Vậy thì đành làm phiền thầy Cố rồi ạ.”
Nếu như Cố Thời Cảnh thật sự nguyện ý chỉ đạo cho cô, về mặt âm nhạc nhất định cô sẽ đạt được một bước thăng hoa.
*
Mười một giờ, hội ký sách chính thức bắt đầu, không chỉ có các fan mê sách, còn mời được phóng viên làm công tác truyền tin.
Tưởng Hủ Hủ lên sân khấu nói cảm tưởng, sau đó bắt đầu kí tên.
Các fan mê sách xếp thành hàng dài, cầm sách từng chút tiến lên.
Tô An Ninh đứng ở một góc tối gần đó, chờ đến lúc không có người nào mới đi lên trước, “Phiền Tưởng tiểu thư ký tên cho mình, mình thực sự siêu cấp thích bạn luôn đó.”
Tưởng Hủ Hủ biết là cô, cười cười, nhận sách của cô ký tên mình xuống tờ thứ nhất.
Camera chuyển hướng sang bên này, Tô An Ninh cầm sách đi xuống.
Cô trở lại phòng nghỉ, cầm sách tự chụp một tấm đăng lên trên mạng, “Chữ ký từ chính tay Đại Hủ, ai muốn nào?”
Bên dưới bài Weibo, rất nhanh đã có fan hâm mộ nhắn lại.
“Chi*p chi*p chi*p, người ta muốn.”
“Quyển sách này tôi đã đọc rồi, rất thích nhân vật trong đó. Ninh tỷ tỷ cũng là fan hâm mộ của Đại Hủ sao?”
“Không ngờ tới Đại Ninh cũng thích đọc tiểu thuyết nha.”
“Kí tên ở đâu thế, người ta cũng muốn đi.”
“Má ơi! Tô An Ninh cũng tới à, tôi ở ngay hội ký sách của Đại Hủ mà sao không thấy cô ấy chứ?”
Đằng sau là một đống bình luận xin địa chỉ.
Tô An Ninh không nghĩ tới bởi vì cô đăng bài Weibo này mà lại tạo nên cho cô một sự bối rối không nhỏ.
Ký sách hai tiếng là kết thúc, sau khi kết thúc Tô An Ninh vàTưởng Hủ Hủ đi đến quán ăn gần đó ăn cơm.
Gọi cả bàn đồ ăn, đều là dạng đồ ăn nhà nông, đặc biệt mới mẻ, món ăn làm ra hương vị cũng rất ngon.
Hai người uống một ít rượu, chúc mừng hội ký sách của Tưởng Hủ Hủ thành công viên mãn.
“Hủ Hủ, chúc mừng cậu.” Tô An Ninh nâng ly, cười nói, “Lại tiến đến gần hơn giấc mộng của mình một bước rồi.”
“Cảm ơn chị Ninh nè.” Tưởng Hủ Hủ chạm cốc với cô, “Cạn ly.”
Rượu nho là của nhà làm, lúc uống cũng không bị sặc, nhưng sức ngấm về sau thì lại rất lớn.
Hai người ăn cơm xong, lúc ra ngoài cảm thấy đầu hơi choáng.
Đỡ lấy lẫn nhau đi ra ngoài, Tô An Ninh muốn trở về để chuẩn bị cho ngày mai đi tranh tài. Tưởng Hủ Hủ hiện tại còn chưa về được, cô liền tự mình đón xe về nội thành trước.
Trên đường cao tốc tắc nghẽn vô cùng, xe nối xe, hoàn toàn không thể động đậy nổi, đã kẹt cứng trên đường được một tiếng rồi.
Vốn dĩ chỉ cần đi hai tiếng đồng hồ, hiện tại thì ngay cả một phần ba thôi cũng không đi nổi.
Nhanh chóng đã đến năm giờ, cứ theo đà này không biết lúc nào mới có thể về đến nơi.
“Bác tài, hôm nay có chuyện gì xảy ra thế ạ? Sao lại tắc nghẽn thế này ạ?” Tô An Ninh nhìn xem chiếc xe ngay sát bên ở ngoài cửa sổ, lít nha lít nhít, trong lòng hơi bực bội.
“Nghe nói là đuổi theo minh tinh đó, hiện nay mấy người theo đuổi minh tinh đúng là điên cuồng mà.” Lái xe lắc đầu, một mặt không tán đồng.
“Theo đuổi minh tinh?” Tô An Ninh lặp lại một lần, còn có minh tinh cũng đến bên này à.
Điện thoại di động vang lên, cô nhìn thấy trên màn hình hiện ra hai chữ Hủ Hủ, ấn nút trả lời, “Alo, Hủ Hủ.”
“An Ninh, bây giờ cậu đang ở đâu thế?” Giọng Tưởng Hủ Hủ mang theo một chút vội vàng.
Tô An Ninh hỏi, “Tớ đang trên đường cao tốc, sao thế?”
“Fan hâm mộ của cậu đuổi theo đến tận nơi này, đứng ở bên ngoài khách sạn bên ngoài, đang trực chờ cậu đấy.” Tưởng Hủ Hủ nói, “Cũng may là cậu đi trước rồi, chứ không thì còn lâu mới thoát ra nổi.”
“Nhưng bây giờ tớ cũng không đi được, trên đường kẹt xe đây này, cực kì tắc nghẽn.” Tô An Ninh nói mấy câu nữa với cô ấy thì nghe được bên kia cô ấy đang bận liền cúp điện thoại.
“Bác tài, còn con đường nào đi được không ạ?” Tô An Ninh hỏi, vào những lúc tắc nghẽn đến mức không đi được thế này, buổi tối trên cao tốc sẽ mở thêm đường.
“Cũng có, nhưng mà hơi vòng vèo một chút, cũng không dễ đi.” Lái xe nói, “Được chỗ bên kia không nhiều người như bên này.”