Nhật Thiên bước theo dọc hành lang dài. Bệnh viện thật yên tĩnh dễ vang cái giọng sụt sùi của nàng. Hắn nhìn nàng ngồi run lên ở gốc cầu thang. Nhật Thiên mỉm cười bước đến và nhẹ nhàng ôm lấy từ sau. Nàng ngước lên, nước mắt nước mũi đầm đìa…
- Anh lừa em thôi phải không?… hic nói là lừa em đi. Em nằm mơ còn chưa bao giờ mơ sẽ có cha cả. Em sợ lắm… – Nàng vùi mặt vào vai hắn, thật không thích những chuyện bất ngờ như vậy. Hắn chun mũi trả lời đáng ghét ngay.
- Lừa em để em chiếm hết tài sản của anh sao? Anh đâu có điên như vậy? – Giờ thì “cô em gái” hắn tìm đang ở đây. Người thừa kế “gia sản của hắn” chính là nàng chứ còn ai nữa.
Nhưng Thục Uyên không thèm nghe hắn trêu chọc. Nàng thật rất bấn loạn vì sự thật đột ngột này…
- Em sợ… bình thường đã không có thì thôi… lỡ như có rồi sẽ đánh mất thì… Em không dám nhận cha đâu!
- Em thật là chẳng giống ai khiến người ta không yêu em cũng lạ!
Hắn cười ôm lấy âu yếm dỗ dành. Thục Uyên dễ chịu dựa vào иgự¢ hắn cảm thấy vô cùng bình yên. Nàng thôi sụt sùi, mắt ngước nhìn Nhật Thiên rồi rụt rè nói…
- Vậy là… em có xứng với anh không? Em giờ có cha rồi… có thể cùng với anh không?
Nhật Thiên nuốt khan nhìn đôi mắt ướt lệ của nàng tròn xoe hỏi mình. Hắn thật muốn ăn thịt nàng ngay nếu không phải đang ở một nơi không đúng chổ. Thục Uyên loáng thoáng chỉ nghe hắn mắng mình ngốc thì phải rồi lại hạnh phúc trong nụ hôn ngọt ngào. Những thứ nàng chưa từng dám mơ đều thuộc về nàng. Xem ra nàng là người ít tham lam nhất lại gặt hái được rất là nhiều thứ trong đời này, còn gì hơn được nữa.
Nhật Thiên cuối cùng dẫn nàng trở về phòng như một đứa trẻ lạc. Nàng rụt rè không dám bước toàn chờ người thúc từ sau. Nhưng nàng đã khóc òa trong chính vòng tay của cha mình. Hai cha con mất bao nhiêu vất vả mới có thể tìm thấy được nhau, giờ đây chỉ còn là giây phút đoàn tụ thiên liêng hạnh phúc nhất.
Tất cả đều rất vui mừng.
…
Thục Uyên đứng khoanh tay trước иgự¢ nhìn Ngọc Hân đứng trước mặt. Hôm nay chính cô ta là kẻ bại trận không phải nàng…
- Tui biết chị không phải ham tài sản mà chỉ vì anh ấy. Thế nên thay mặt cha giải quyết chuyện này tui tha thứ cho chị. Sẽ không ai truy cứu chuyện xấu chị làm!
- Giờ cô nói gì mà không được… – Ngọc Hân tuy đã thất bại nhưng vẫn không phục nàng có tất cả. Thục Uyên chỉ cười bằng mũi đáp.
- Tất nhiên rồi… cha là của tui, Nhật Thiên cũng của tui. Giờ tui là con nhà giàu rồi cái gì cũng hơn chị. Phải nói là chị thua tui rất là thê thảm… giây phút này thật là rất vui sướng!
J.K và Nhật Thiên đứng ở xa chờ cũng không biết nàng giải quyết ra sao mà vui đến muốn nhảy tưng tưng thế kia. Ngọc Hân tức nghẹn bị nàng trêu nhưng không thể nói gì đáp lại được.
Sau khi hả hể chiến thắng, Thục Uyên mới nói chuyện nghiêm túc.
- Tôi và bạn tôi đã thống nhất không nói ra chuyện của chị với cậu mợ. Chị xinh đẹp có học vấn chắc chắn sẽ tìm được công việc tốt thôi… dù sao tui nghĩ chắc chị cũng đủ cảm thấy thế nào là sĩ nhục ê chề như tôi từng bị chị đối xử rồi. Sống tốt nhé chị!
Ngọc Hân đứng đó nhìn Thục Uyên xoay đi. Chỉ còn cô ta đứng không được gì cả lại mất hết từ cha mẹ gia đình, công việc cho đến tình cảm si ngốc về một người đàn ông. Cảm giác nhục nhã ê chề kia cũng tự do cô ta mang đến cho mình. Đối với những gì Thục Uyên đã nhận thì nàng tha cho Ngọc Hân như vậy quá nhẹ tuy nhiên chắc do bản tính nàng là nhu nhược không thể giải quyết được chuyện lớn nên đành vậy.
Nàng ngước nhìn phía trước Nhật Thiên đứng đó chờ đợi mình. Bỗng dưng nàng thấy những khổ sở đã trải qua chẳng là gì. Giờ nàng đã được đáp lại còn hơn những giấc mơ đẹp nhất rồi đó chính là…
Thế là Thục Uyên chạy đến. Nhật Thiên cũng giang tay mỉm cười rồi ngớ ra trông nàng nhào ngay vào lòng J.K. J.K cũng cười toe toét nựng má nàng đang hớn hở như con cún nhỏ…
- Anh Khang quay sắp xong chưa?
- Bác khỏe rồi anh mới quay tiếp. Giờ em mới là em họ ruột của anh, hèn gì thấy cưng em quá đi!
- Hi… anh ơi!
- NÈ!!! Gì mà “anh ơi” nữa? Hai người coi tui là cục đất chắc?
Có người ghen tuôn làm nàng và J.K vẫn dững dưng bên nhau nói…
- Anh ganh tị vô ích thôi!
Hai anh em người ta hớn hở cùng đi khiến Nhật Thiên tức xì khói vội chen giữa cố giành Thục Uyên ra. Cả ba cười lớn làm loạn sân bệnh viện và cả các fan hâm mộ của J.K.
Và giấc mơ tuyệt nhất chính là… em gái của J.K đẹp trai của lòng nàng cơ đấy. Sau này không cần tiếp cận thần tượng vẫn được quấn quít còn gì tuyệt hơn.
————
Chủ tịch cùng ngồi bên ngoài vườn cùng chú Trương. Người giúp việc cũng chỉ biết đứng vì cô chủ lăn xăn từ bếp ra. Nàng cười nói với cha…
- Cha có biết điều thiếu sót nhất của cha bao năm qua là gì không?
Chủ tịch run ngay, lòng lo sợ Thục Uyên sẽ lại trách giận mình năm tháng lạc nhau. Nhưng nàng ma mãnh hỏi cả chú Trương…
- Chú Trương cũng không biết đúng không?
- Không… con làm chủ tịch sợ rồi kìa cô chủ!
- Hi… cha và chú sao lại không biết chứ? … cha thiếu sót là còn chưa ăn được bữa cơm do con gái nấu cho đó! Ta-ta-đà…
Hai ông già hết hồn nhìn cả bữa ăn hoành tráng. So với lần trước tìm ra con, lần này chủ tịch càng tươi tắn khỏe hẳn ra. Gương mặt lúc nào cũng hạnh phúc vì Thục Uyên luôn làm những việc cho cha vui. Nàng thật đặc biệt còn hơn những gì ông ấy mong khi tìm ra con gái nữa.
Chủ tịch và chú Trương đang cười lớn ăn cơm thì Nhật Thiên đến. Nàng cũng hớn hở ngay không để ý hắn mang theo hành lí và nhiều đồ đạc…
- Anh đến đúng lúc quá! Em nấu cơm đó chúng ta cùng ăn luôn!
- Ngon lắm cậu chủ!
- Con gái cha nấu ăn số 1 luôn!
Được khen nàng cười mắc cỡ mong hắn cũng sẽ khen. Dĩ nhiên nếu hắn không khen nàng cũng ép cho khen mới thôi. Song chủ tịch phát hiện ra.
- Mà sao hôm nay còn mang đồ gì quá trời vậy Thiên!?
- Hì… con về nhà ở có gì lạ hả cha?
Trước đây nhà này cũng là nhà của hắn thôi nhưng giờ không ai thấy đó là bình thường nữa. Thục Uyên còn chưa hiểu ý đồ của hắn nên tròn mắt hỏi…
- Còn nhà của anh thì sao?
- Ở đây đông vui anh thích hơn không được sao?
- Nè! Lần trước con nói có nhà riêng chê ở đây cũ kĩ gì đó mà. Giờ sao lại đòi ở?
Nhật Thiên cười khì. Cái lần trước là Ngọc Hân ở, còn lần này chính là con gái của cha hắn ở. Thục Uyên ngớ ra khi bị hắn kéo lại ôm vai. Hắn không do dự nói hại nàng thiếu chút té lăn luôn rồi…
- Cha cho con ở chung phòng với con gái cha có được không?
Chủ tịch ngớ ra trong khi chú Trương ho sặc vì sự bình tĩnh của hắn. Thục Uyên mắc cỡ, nhanh chóng đẩy hắn ra và nổi điên…
- Anh muốn là được sao? Thật trắng trợn!? – Khỏi cần đoán thì ý đồ của hắn quá rõ. Nhật Thiên đã vậy cũng không ngại xấu xa để đạt mục đích.
- Chứ đem mấy thằng quân tử nhưng đầu óc đen tối về chẳng phải còn tệ hơn anh sao?
- Anh thật là… Cha!!! Con sẽ bị χâм нạι đó. Đuổi anh ấy về nha cha!?
Nàng chạy sang nhõng nhẽo. Con gái cưng lại đáng yêu như vậy, chủ tịch không ngại cưng yêu cười nựng má…
- Nhà có hai ông già, hai đứa thanh niên chổ nào cũng âu yếm yêu đương làm sao coi được!
- Yeah! Cha nghĩ vậy đúng rồi…
Thục Uyên lè lưỡi chiến thắng khiến Nhật Thiên xụ mặt buồn hiu. Uổng công hắn gôm hết đồ qua đây ở, xem như vố này thua nàng. Tuy nhiên chủ tịch vẫn chưa nói xong…
- …vì thế con chứ qua nhà thằng Thiên ở cho hai đứa riêng tư thoải mái!
- Thật hả cha!? – Đến phiên Nhật Thiên hớn hở. Thục Uyên nghe ra không thể nào tin nổi liền nhảy tưng lên.
- Cha sao lại làm thế với con chứ? Ảnh xấu xa mà!
- Cha cưng con nhưng chiều Thiên của cha hơn. Giờ là thời đại nào rồi chứ, với lại không phải sang năm hai đứa kết hôn rồi sao?
- Nhưng… con không chịu…
Nàng rõ ràng hết đường trốn vẫn cứng đầu nhõng nhẽo. Hắn thì cười hả hê lắm vì còn hơn mong đợi. Nhật Thiên nháy mắt, nàng liền đỏ mặt giận không thèm quan tâm nhưng rồi cũng chạy đi lấy thêm đồ ăn cho hắn. Ông bố nhìn hai con đã đủ vui rồi không quên dặn…
- Chở con gái cha về mỗi ngày nhé!
- Con không hứa trước đâu! – Nhật Thiên to gan trả lời. Nghĩ đến mang được nàng về nhà mình là hắn bận rộn nhiều chuyện trên giường lắm rồi còn chở về đây làm gì cho hao phí thời gian.
- Cái thằng khỉ này… không sợ cha cấm con quen nó sao?
- Ấy!? Cha không sợ con bỏ rơi con gái cha sao?
Hai cha con hại chú Trương ngồi giữa yếu tim. Song cuối cùng cha con cũng cười phá lên mặc kệ cô con gái cưng đích thực lại cảm thấy “bất hạnh” ghê gớm vì những người đàn ông của mình.
Nàng cuối cùng thiểu não nhìn người giúp việc thu dọn đồ đạc chuyển về nhà hắn thật. Nàng thật muốn bỏ nhà ra đi ngay nha. Chỉ nàng và hắn trong cái nhà đó, không khéo nàng chẳng ngăn nổi mình “ăn thịt” lại hắn. Và tên khốn bức hại nàng to gan đến ôm vai, thậm chí còn cười thõa mãn…
- Như mới xin ra ở riêng vậy thật vui quá!
- Vui cái đầu anh nè!
Nàng cáu lên chỉ khiến hắn cười vì thật dễ thương. Ai bảo nàng đã bị hắn chinh phục rồi làm chi chạy đâu cũng không thoát.
Hôm nay hắn qua là có hẹn cùng nàng đi chơi. Được ở chung rồi tự dưng Nhật Thiên muốn về thẳng nhà chứ đi làm gì nữa nhưng vẫn phải chiều chuộng. Thục Uyên ngớ ra nhìn chiếc xe bé cưng hai bánh của hắn. Nàng chun mũi không vui…
- Em mặc váy sao anh lại đi xe này!
- Anh đi xe này qua trước tại em mặc váy chứ bộ. Muốn trễ buổi diễn của anh Khang thì thay đồ khác đi!
- Em ghét anh!
Thục Uyên giận hờn rồi cũng phải ngồi lên. Từ lúc biết hắn đến nay nàng chưa thử ngồi chiếc này. Chưa chạy mà nàng đã run rồi. Hắn kéo tay nàng ôm mình…
- Không ôm gió thỏi té ૮ɦếƭ đó!
- Hèn gì đi xe này! Anh là cái đồ lợi dụng!
Hắn cười lớn rồi nhấp ga phóng chiếc motor khỏi căn nhà lớn báo hại nàng sợ đến không dám mở mắt, tay cũng bíu ríu ôm lấy không buông. Chẳng hiểu sao nàng lại gặp và dính luôn với loại người lợi dụng như hắn chứ không biết nhưng giờ hối hận cũng muộn rồi.
Dù sao được ôm tấm lưng rộng, dựa vào hắn thế này cũng thật thích. Nàng lén mỉm cười tận hưởng. Hắn cũng vui vẻ đi từ tốn không vội vã.
- Đám cưới Diệu Minh tháng sau em sẽ là cô dâu phụ đó anh!
- Bạn em cưới một lần trong đời xem ra cũng rất liều mạng giao vị trí đó cho em! – Chất giọng châm chọc của hắn chẳng đổi xíu nào khiến nàng tức ૮ɦếƭ!
- Thấy ghét anh quá! Anh Phong là chú rễ phụ với em đó ganh tỵ không?
- Sao kì vậy? Phải là anh chứ!?
- Anh mới là vô duyên. Anh có phải là bạn của Diệu Minh đâu. Anh Phong còn nói nếu anh làm em buồn em có thể suy nghĩ lại.
Nàng lên giọng nói cố ý chọc cái chổ nhạy ghen tuông của hắn. Nhật Thiên quả nhiên là tức điên…
- Gã ૮ɦếƭ tiệt!!! Lẽ ra phải đánh nhau một trận mới đúng thủ tục!
Mỗi lần hắn ghen nàng vui ૮ɦếƭ đi được. Song tự dưng Nhật Thiên ngừng xe ngay giữa xa lộ. Nàng còn ngơ ngác chưa hiểu gì thì hắn cởi mũ bảo hiểm bước xuống trước. Nàng ngồi ngây ngốc nhìn qua lại con đường dài …
- Sao anh dừng ở đây?
Hắn không nói gì, rút trong túi áo khoác ra một hộp quà nhỏ. Thục Uyên tò mò ngay vì biết chắc là của mình tuy nhiên không rõ là gì. Và Nhật Thiên lấy ra một dây bạc có mấy trái dâu bạc trang trí. Nàng đỏ mặt ôm váy khi hắn ngồi xuống mang ngay vào chân mình.
Lắc chân này là sợi dây nàng trông thấy hắn mua ở khu thương mại. Hắn nói…
- Anh mua lâu rồi định tặng em ở valentine nhưng không kịp. Anh sẽ giữ chân em lại không cho đi đâu rời xa anh được. Chấp bất cứ thằng nào thích em luôn!
Thục Uyên dũi chân nhìn chiếc vòng xinh xắn. Hắn đứng bên như đứa trẻ chờ đợi phản ứng của nàng. Rồi nàng cũng nhìn sang nói…
- Không tặng nhẫn mà muốn giữ người ta?!
- Em nhận nhẫn cầu hôn của anh rồi cơ mà. Hay em chỉ thích nhẫn thôi!
Trông bộ dạng nhát gan của hắn không phong độ như Phạm Nhật Thiên nàng biết chút nào. Chính vì thế nàng cười tươi mắng…
- Ngốc!… chỉ cần anh đủ rồi!
Thục Uyên mỉm cười ôm ngang hắn lại cũng quyết giữ thật chặt. Báo hại hắn lo đến vậy thì ra nàng cũng chẳng muốn cô gái nào bắt mất hắn đâu. Cả hai cứ vậy cười khúc khích giữ nhau giữa xa lộ dài.
Chỉ mới là bắt đầu con đường chung đôi, đường còn rất dài và hạnh phúc chờ ở phía trước.
…
Ngọc Hân ngập ngừng nhìn căn nhà của mình lại không dám bước đến. Khi vừa quay đi thì cha bước ra. Cô ta vội vã đi sợ cha nổi giận thì giọng nói trầm ở sau vang lên…
- Về rồi sao không vào nhà!?
Ngọc Hân xoay lại nhìn nghe khóe mắt cay xè. Ông bố bước đến mở cửa chờ đợi. Dù cho có làm gì, có đi đâu thì chỉ có căn nhà thật sự chờ ta về. Ngọc Hân thấy xấu hổ và hối hận vì tất cả.
Cô ta chạy đến cha vẫn ôm vào lòng xoa đầu con gái ưa khóc nhè của mình…
- Con xin lỗi cha ơi… con xin lỗi…
- Không sao! Con về nhà rồi, tất cả sẽ ổn thôi con gái…
…