Kẻ Cướp Tình Yêu - Chương 27

Tác giả: Last.memory

Cảm giác dành cho em (3)
Thạc Hy dần nới lỏng vòng tay buông Đan ra. Anh nhìn sâu vào đôi mắt ươn ướt của cô rồi hỏi:
_Em và Quân có quan hệ gì?
Đan ngớ người ra giây lát rồi đáp:
_Trong thời gian tôi bị tai nạn anh ấy đã chăm sóc tôi rất chu đáo vì anh ấy nói tôi là bạn gái của ảnh!
Thạc Hy tức giận đến độ nắm chặt nắm tay là ánh mắt dần chuyển sang màu đen sẫm:
_Vậy là em tin lời hắn?
Đan tròn mắt nhìn Thạc Hy xong cô lại cụp đối mắt ướt nhìn xuống chiếc áo sơ mi màu xanh navy của anh rồi nói:
_Vậy thì tôi có thể tin anh à?
Thạc nhìn Đan chua xót nói:
_Em hoàn toàn có thể tin anh!
Đan cong môi:
_Anh nghĩ tôi sẽ ngu ngốc đến độ đi tin một người mà tôi chỉ gặp có một lần sao?
Thạc Hy nhìn Đan ngỡ ngàng vì thái độ lạnh lùng của cô song anh điềm đạm nói:
_Em muốn nghĩ sao cũng được nhưng anh sẽ giúp em hồi phục trí nhớ!
_Thật sao? Đan vội hỏi.
Thạc Hy nhìn Đan nồng ấm rồi nhẹ gật đầu thay cho câu trả lời rồi anh bất ngờ cúi xuống hôn lên vầng trán cô rồi nói:
_Anh về đây, ngày mai anh sẽ dẫn em đến một nơi! Nói rồi anh mỉm cười rồi quay đi. Đan bị nụ cười của Thạc Hy làm cho say nắng đến độ ngây người ra như pho tượng gỗ.
Anh chàng thư ký cầm xấp tài liệu lịch trình đã chuẩn bị sẵn cho Thiên Quốc và đọc cho anh nghe:
_Dự họp của hội đồng quản trị vào ngày mốt, Đến tham dự họp báo của tập đoàn K vào ngày tới,... ngừng một chút anh đưa mắt nhìn Thiên Quốc rồi quay lại với xấp lịch trình của mình anh chàng đọc tiếp:
_Thưa tổng giám đốc, chúng ta vừa nhận được một thư mời đến dự hội thảo của tập đoàn dầu khí ở Nhật vào tuần sau, giám đốc sẽ đi không? Anh chàng ngừng lại và chờ đợi câu trả lời của Thiên Quốc. Thiên Quốc trầm ngâm suy nghĩ rồi nói:
_Tất cả cuộc họp cậu cứ chuẩn bị sẵn đi, còn những cuộc họp không quan trọng thì hãy hủy bỏ, tôi sẽ đến dự hội thảo ở Nhật! Anh chàng thư ký gất đầu:
Nằm trên giường Đan trằn trọc bâng khuâng vì cô không biết cô có nên đi với anh chàng có đôi mắt màu hổ phách đẹp tuyệt đó vào ngày mai hay không thì nghe thấy tiếng gõ cửa phòng. Đan cất giọng:
_Ai vậy?
_Cô Đan, cậu chủ đang đợi cô ở dưới nhà!
Đan uể oải ngồi dậy đáp:
_Uhm, tôi biết rồi, tôi sẽ xuống ngay! Nói rồi cô bước đến tủ quần áo và khoác vào một chiếc áo khoác mỏng mặc ở nhà rồi đi dọc theo hành lang xuống gặp Thiên Quốc. Anh chàng đang ngồi chễm chệ trên bộ ghế sofa và xem tivi. Thấy Đan anh mỉm cười:
_Lại đây em gái!
Đan thủng thẳng bước đến gần Thiên Quốc và ngồi xuống ghế sofa nhìn anh:
_Kím em có chuyện gì à?
Thiên Quốc đưa tay với lấy cái remot tắt tivi rồi quay sang nhìn Đan:
_Hôm nay Thạc Hy đến tìm em à?
Đan khẽ nhíu mày suy nghĩ “Thạc Hy? Lại là cái tên này à?” Bất chợt Đan hỏi anh:
_Anh cũng biết Thạc Hy à?
Thiên Quốc gật đầu rồi khẳng định:
_Biết rất rõ nữa là đằng khác!
Đan nhìn Thiên Quốc vẻ mặt tò mò:
_Vậy em và Thạc Hy có quan hệ gì?
Thiên Quốc trầm ngâm một lúc khá lâu rồi đáp:
_Em và Thạc Hy từng là một cặp:
Đan tròn mắt nhìn Thiên Quốc:
_Vậy còn anh Quân?
Thiên Quốc vỗ lên vai cô em gái bé bỏng của mình rồi nói:
_Chuyện này em hãy tự tìm hiểu đi nhe! Nói rồi anh chàng đứng lên bỏ về phòng mình. Đan ngớ người ra gai6y lát rồi lầm lũi trở về phòng. Cảm thấy hơi bị ấm ức. Đan nằm dài trên chiếc giường rồi lăn qua lăn lại thao thức vì hàng đống câu hỏi vẫn chưa có lời giải đáp. Lòng tự nhủ:
_Ngày mai cô nhất định phải gặp Thạc Hy!
Thạc Hy chờ Đan từ lúc cô nàng còn ngái ngủ. Đang say giấc thì bị bà ** gõ cửa phòng đánh thức nên cô cảm thấy có hơi bực mình. Song vì muốn tìm lại mảng ký ức bị mất nên Đan phóng ngay vào toilet và vệ sinh. Mười lăm phút sau cô xuất hiện trước mặt Thạc Hy dưới bộ dạng khá tươm tất. Thấy Đan Thạc Hy nhoẽn miệng cười. Nụ cười mà ít cô gái nào có thể nhìn thấy ngoại trừ Đan. Sau đó cô và Thạc Hy cùng ra xe. Chiếc BMW lướt nhanh trên con đường như xé toạt gió khiến Đan sợ phát khi*p. Đan nhắc chừng:
_Anh chạy chậm thôi, chạy nhanh vậy nguy hiểm lắm!
Thạc Hy không nói không rằng dần giảm chân ga lại rồi mới quay sang nhìn Đan:
_Vậy được chưa?
_Tạm được rồi đó! Nói rồi cô nàng nhe răng cười với Thạc Hy. Thạc Hy bình thản nói:
_Cười kiểu đó xấu ૮ɦếƭ đi được!
Câu nói của Thạc Hy khiến Đan như vừa bị nguyên mũi lao xuyên thẳng vào tim. Cô hậm hực quay sang phía cửa sổ và nhìn ra bên ngoài không thèm nói với anh bất cứ câu nào nữa. Thạc Hy nhoẽn miệng cười nói:
_Dù bị mất trí nhớ nhưng tính tình của em vẫn không hề thay đổi! Đan vội quay sang nhìn anh vẻ mặt không mấy ngạc nhiên vì cô nàng vẫn còn cảm thấy hậm hực lắm.
Chiếc xe dừng lại trước cửa SWEET COFFEE. Đan ngạc nhiên nhìn Thạc Hy:
_Anh cũng biết nơi này?
Thạc Hy bình thản đáp:
_Đây là nơi chúng ta găp nhau mà!
Đan tròn mắt nhìn Thạc Hy hai đôi gò má dần ửng đỏ lên. Cô đang đi tò tò theo sau Thạc Hy thì bất chợt anh chàng đứng lại rồi nắm lấy tay Đan từng ngón tay của anh đan vào từng kẽ tay cô. Anh dịu dàng nói:
_Đi cùng nhau phải đi ngang nhau chứ!
Ký ức như chợt ùa về trong tâm trí. Đan đưa mắt quan sát không gian của quán. Tất cả đều không có gì thay đổi duy nhất chỉ có kẻ đang ngồi bên cạnh khiến Đan cảm thấy đau tim. Đan cảm nhận được các cặp mắt đang nhìn cô ghen tị cũng có căm ghét của có khi thấy Thạc Hy đang ân cần chăm sóc Đan như một đứa trẻ. Người phục vụ bàn vừa xuất hiện thì Thạc Hy liền nói:
_Cho hai ly cà phê đen!
Đan ngạc nhiên nhìn anh chàng khi anh thấy biết rõ sỡ thích của mình. Thấy thái độ ngạc nhiên của Đan Thạc Hy mỉm cười nói:
_Dù mất đi trí nhớ nhưng hi vọng em không mất luôn cả sở thích của mình! Nói rồi anh đưa tay lên vuốt đôi gò má bầu bĩnh của cô. Ánh mắt nồng ấm:
_Mau nhớ ra em nhé! Đan ngồi đấy nhìn Thạc Hy. Cô cảm thấy vừa thân thuộc vừa vui mừng lại vừa bỡ ngỡ nên đành ngồi đực mặt ra nhìn anh. Bốn mắt họ nhìn nhau không ai nói thêm câu nào thế là Thạc Hy dần tiến lại gần Đan hơn. Đôi môi anh chậm rãi đặt lên môi cô. Nụ hôn của sự nhung nhớ pha lẫn sự ướƭ áƭ nồng nàn. Đan ngây người ra đón nhận lấy nó vì cô biết cô cũng muốn được hưởng thức hương vị của đôi môi của ai kia.
Bất chợt tiếng chuông điện thoại reo lên inh ỏi. Đôi môi Thạc Hy dần rời đôi môi mọng đỏ kia. Anh lấy điện thoại ra và bấm nút nghe:
_Có chuyện gì vậy?
An Vi bên đầu dây bên kia nghe thấy giọng Thạc Hy nên vội nói:
_Thưa giám đốc, cô Louse và chủ tịch tập đoàn ASEAN đến tìm giám đốc ạ!
Thạc Hy khẽ nhíu mày xong hỏi tiếp:
_Họ tìm tôi có việc gì?
_Tôi cũng không biết, tôi chỉ nghe chủ tịch ASEAN nói là có việc gấp cần tìm và kêu tôi gọi điện thoại cho giám đốc!
_Được rồi, tôi sẽ đến ngay, bảo họ chờ! Nói rồi Thạc Hy cúp máy rồi quay sang Đan anh dịu dàng hỏi:
_Em cùng anh đến công ty nhe!
Đan ngập ngừng giây lát rồi cũng gật đầu. Cô theo Thạc Hy ra xe và lặng im suốt cả đoạn đường đi. Mỗi người một suy nghĩ riêng khó ai biết kẻ còn lại đang nghĩ gì. Thạc Hy dần giảm tốc độ lại khi xe gần tới công ty rồi dừng hẳn. Những người bảo vệ vội bước ra mở cửa xe cho Đan và Thạc Hy bước xuống. Đan bước xuống xe thì khẽ gật đầu cảm ơn thì Thạc Hy đã đi vòng qua phía cô nắm tay và dẫn đi. Đôi bàn tay to lớn của anh nắm chặt lấy tay cô như sợ buông ra thì cô sẽ lại biến mất một lần nữa. Đôi bàn tay to lớn ấm áp của anh khiến cô cảm thấy thật an toàn. Thấy Thạc Hy đến An Vi vội đứng lên chào cô nàng đưa mắt nhìn Đan rồi khẽ gật đầu chào. Đan cũng vội đáp lễ rồi bước vội theo Thạc Hy vào phòng họp.
Chủ tịch tập đoàn ASEAN và Louse đang nói chuyện gì đó nghe thấy tiếng mở cửa thì im bặt. Không khí chùn xuống đến đáng sợ. Thạc Hy chậm rãi bước đến bắt tay với chủ tịch tập đoàn Louse rồi mời ông ngồi. Anh cũng kéo ghế cho Đan ngồi ngay bên cạnh mình đối diện Louse và ba cô nàng. Thạc Hy ôn tồn hói:
_Không biết hôm nay chủ tịch đến đây có việc gì?
Ông chủ tịch đưa mắt nhìn Đan không mấy thiện cảm xong ông quay sang nhìn Thạc Hy:
_Ta đến đây để bàn về chuyện hôn sự của cậu và con gái ta, Louse!
Đan thoáng ngạc nhiên đưa mắt sang nhìn Louse. Cô nàng có vẻ hả hê vì Đan thấy cô nàng đang mỉm cười toe toét với Thạc Hy nhưng tiếc là Thạc Hy vẫn giữ thái độ điềm tĩnh lạnh lùng như đá tảng. Thạc Hy ôn tồn nói:
_Chuyện này thật là bất ngờ và đột ngột nhưng xin thứ lỗi tôi và con gái của chủ tịch không thể cưới nhau được!
Vẻ mặt ông chủ tịch đanh lại đầy tức giận. Ông vẫn cố nén sự tức giận đang dâng trào trong lòng:
_Cậu dám từ chối lời đề nghị của ta sao? Không lẽ con gái của ta không xứng đáng với cậu?
Thạc Hy nhận ra đây rõ ràng màn kịch của hai cha con họ dàn dựng nên anh vẫn giữ thái độ bình tĩnh vô cùng khiến đối phương càng sôi máu:
_Tôi không có ý đó, nhưng tôi và cô gái này đã đính hôn từ rất lâu rồi, tôi không muốn con gái của ngài thiệt thòi khi mang tiếng là người đến sau và tôi cũng chưa bao giờ yêu Louse. Nhưng dù sao cũng vẫn cám ơn lời đề nghị của ngài. Tôi xin phép đưa vị hôn phu của mình về trước hôm nay cô ấy không được khỏe! Nói rồi anh đứng dậy rồi nắm lấy tay Đan ánh nhìn trìu mến giọng dịu dàng:
_Đi thôi em! Đan cũng vội đứng dậy và bước theo Thạc Hy bỏ lại sau lưng tiếng **** rủa của Louse. Còn ông chủ tịch thì dường như tức giận đến hóa đá. Ánh mắt ông nhìn theo Thạc Hy và Đan bằng ánh mắt đầy sự tức giận và sự hận thù ông lẩm bẩm nói:
_Thằng nhãi ranh, mày dám xem thường thập đoàn ASEAN sao?
Ngồi trên xe Đan vẫn im lặng, cô đang cố gắng nhớ ra tất cả mọi chuyện trước khi mọi thứ đi quá xa tầm kiểm soát. Thấy Đan cứ mãi trầm ngâm suy tự nên Thạc Hy trấn an:
_Em đừng lo lắng rồi em sẽ nhớ ra thôi!
Đan nhoẽn miệng cười như cố tạo ra một bầu không khí vui vẻ:
_Hôm nay, anh đóng kịch tài thiệt!
Bất chợt Thạc Hy thắng xe lại khiến Đan chúi nhủi ra phía trước cô xuýt xoa:
_Anh đừng có thắng gấp như vậy nguy hiểm lắm! Rồi bất chợt cô bụm miệng mình lại đôi mắt mở to tròn cô vừa sực nhận ra câu nói này vô cùng quen thuộc chằng phải trước đây cô cũng đã từng nói với một người nào đó hay sao? Thấy Đan có vẻ sửng sốt Thạc Hy lo lắng hỏi dồn:
_Em sao vậy? Mệt ở đâu à? Sắc mặt em tệ quá!
Đan đưa mắt nhìn Thạc Hy ánh mắt long lanh ánh nhìn ướƭ áƭ:
_Có phải trước kia em cũng từng nói với anh câu này?
Thạc Hy nhoẽn miệng cười đưa tay lau giọt mồ hôi vừa chảy dài xuống gò má cô. Anh dịu dàng nói:
_Em đã từng nói câu này khá nhiều lần rồi!
Đan nhìn Thạc Hy tâm trạng cô trở nên rối bời cô ngập ngừng đề nghị:
_Anh ôm em được không?
Thạc Hy nhìn Đan rồi lại không nói gì anh kéo cô vào lòng rồi ôm lấy cô thật chặt. Mùi hương quen thuộc của Thạc Hy cứ vương thoang thoảng quanh mũi Đan, Đan từ từ khép đôi mắt lại. Đôi mi cong dài dần rũ xuống. Cô cảm nhận được cái cảm giác thân thuộc mà cô luôn khao khát bấy lâu nay. Cô dần vòng tay ôm lấy anh và siết chặt. Không còn sợ hãi, không còn sự bất an chỉ còn lại sự bình yên. Đây có phải là thứ cảm giác cô luôn tìm kím bấy lâu nay???
“.................”
Thiên Quốc ngả người xuống giường sau một chuyến bay dài đến Nhật. Anh dần khép mắt lại hình ảnh của người con gái ấy cứ luôn lởn vởn trong tâm trí anh chưa bao giờ phai. Bất chợt anh ngồi bật dây và ném mạnh cái gối vô tường:
_Khốn kiếp, tại sao cô luôn cứ ám ảnh tôi thế?
Anh dần cuộn người lại hai tay ôm lấy đầu. Bấy lâu nay anh cứ luôn sống trong hận thù và dằn vặt. Anh hận người con gái đã ςướק mất trái tim anh và rồi anh lại dằn vặt vì đã đối xử với cô thật tàn nhẫn.
Tiếng gõ cửa phòng cắt ngang dòng suy nghĩ của anh. Anh chậm rãi bước đến mở cửa rồi lấy lại giọng điệu nghiêm trang thường ngày:
_Có chuyện gì vậy?
Anh chàng thư ký vội trả lời:
_Giám đốc có cần tôi cho người chuẩn bị buổi tối không?
Thiên Quốc xua tay nói:
_Không cần đâu, một lát nữa tôi sẽ ra ngoài đi dạo. Cậu chỉ cần chuẩn bị tư liệu cho buổi họp ngày mai là được rồi. Anh chàng thư ký gật đầu rồi quay đi. Thiên Quốc quay trở về phòng thay quần áo rồi bắt đầu chuyến đi dạo của mình. Tuy chưa tới mùa đông nhưng không khí ở Nhật hầu như lúc nào cũng lạnh lẽo. Thiên Quốc đút tay vào túi áo khoác rồi thong dong bước đi. Đoạn đường khá tấp nập, dòng người qua lại nhộn nhịp để bắt kịp nhịp sống thường ngày. Thiên Quốc dừng chân trước một cửa hàng Capucino. Anh đẩy cửa và bước vào quán. Quán khá vắng khách như bù lại không gian được sử dụng chủ yếu bằng gỗ khiến cho người ta cảm thấy ấm áp. Tiếng ly rơi xuống sàn nhà kêu lỏang xoảng khiến Thiên Quốc đưa mắt hiếu kỳ. Cô nhân viên với điệu bộ lúng túng đang lui cui vội vàng lụm lấy lụm để những mảnh vỡ trên bàn. Cái vóc người nhỏ nhắn đáng thương thật khiến người khác phải mủi lòng. Gã chủ quán bước đến vẻ mặt hậm hực quát lên:
_Mày lại làm bể đồ của tao rồi con ranh! Nói rồi lão túm lấy cổ áo của cô gái rồi nhấc bổng cô lên bằng đôi tay to bè bè thô kệch ánh mắt dâm đãng lão nhìn chằm chằm cô gái. Giọng điệu bỡn cợt:
_Nếu bây giờ mày hối hận thì còn kịp đấy!
Cô gái cố dùng đôi tay mình gỡ đôi bàn tay to bè bè đang nắm cổ áo mình. Song cô ngước mắt lên nhìn lão ánh mắt kiên định rồi bất chợt nhổ nước bọt vào mặt lão. Cô gái đanh giọng:
_Thà ૮ɦếƭ tôi cũng không làm cho ông ᴆụng vào người tôi!
Lão tức giận ném mạnh cô gái khiến cô văng thẳng vào chiếc bàn gỗ gần đó. Làm đổ hết toàn bộ đồ đạc trên bàn xuống đất vỡ tan tành còn chiếc bàn thì ngã chổng gọng. Cô gái đưa tay ôm lấy đôi bờ vai vừa bị va đập mạnh vào cạnh bàn mặt nhăn lại vì đau. Chưa chịu buông tha lão lao tới giơ tay lên định tát cô gái thì một tách Capucino nóng hổi từ đâu bay tới vụt vào mặt lão khiến lão loạng choạng ngã lăn ra sàn. Thiên Quốc chậm rãi đứng dậy và đi về phía cô gái và ngồi xổm trước mặt cô:
_Cô không sao chứ?
Cô gái dần ngẩng mặt lên nhìn kẻ vừa cứu mình song sắc mặt cô tái lại xanh như cắt. Cô bất ngờ đến độ không thể nói nên lời chỉ còn biết giương to mắt nhìn anh ngỡ ngàng.. Thiên Quốc cũng không kém phần ngạc nhiên kẻ mà anh hận bấy lâu nay đang ngồi trước mặt anh dưới bộ dạng thảm thương vô cùng. Nhưng ngay sau đó anh lại nhếch miệng cười đểu:
_Không ngờ trái đất này tròn nhỉ?
Song Nhi thôi không nhìn Thiên Quốc nữa cô cụp mắt xuống như một con mèo vừa bị một con bão lớn thổi qua ướt sũng. Cô cố gượng người đứng dậy rồi lê bước đi. Lão chủ quán nãy giờ giương mắt nhìn Thiên Quốc song thấy bộ dạng sang trọng của anh nên lão không hậm hẹ nữa mà chuyển sang giọng điệu ngọt ngào giả tạo đến tởm lợm:
_Cậu là bạn của cô ta à?
Thiên Quốc quay sang nhìn lão bằng ánh mắt giận dữ anh túm lấy cổ áo lão và đấm cho lão một cú say sẩm mặt mặt rồi ngã lăn quay ra đất. Anh gằn giọng:
_Mày mà ᴆụng đến cô ấy một lần nữa thì tao sẽ làm cỏ cả nhà mày, mày hiểu chưa? Nói rồi anh bước nhanh đuổi theo lối Song Nhi vừa bỏ đi. Đoạn đường tấp nập người qua lại thật khó để nhìn thấy cái dáng người nhỏ nhắn quen thuộc ấy. Thiên Quốc vừa bước vội vàng vừa đưa mắt tìm kím xung quanh. Anh lang thang khắp các con đường cả buổi trời để tìm kím cô nhưng cũng vẫn không gặp. Mồ hôi bắt đầu nhễ nhại chảy dài xuống hai bên tai. Anh thầm hỏi:
_Tại sao cô lại không muốn gặp anh? Anh nở nụ cười nhạt rồi dừng lại anh ngước mắt lên trời. Ánh nắng chói chang đến rát cả da thịt. Anh tự hỏi:
_Có nên tiếp tục đi tìm cái hình bóng ấy??
Anh lặng lẽ bước đi đoạn đường trở về không quá xa nhưng nó cũng đủ khiến anh mệt nhoài. Thả người xuống giường anh dần chìm vào giấc ngủ. Trong giấc mơ anh lại mơ về cô như bao lần...
_Giám đốc, anh có ở trong đó không? Anh chàng thư ký không biết đã đứng gõ cửa tự bao lâu nhưng vẫn không nghe thấy tiếng Thiên Quốc trả lời nên anh chàng đâm ra lo lắng tột cùng. Anh vội chạy đi tìm nhân viên khách sạn nhờ mở hộ cửa phòng nhưng khi cánh cửa mở ra thì Thiên Quốc đang nằm trên giường ngủ rất say. Anh chàng thư ký vội quay sang cảm ơn anh chàng nhân viên vừa giúp mình mở cửa rồi bước đến chỗ Thiên Quốc đang nằm. Anh cất giọng:
_Thưa, Giám đốc! Nhưng Thiên Quốc vẫn không hề có bất cứ cử động gì. Linh tính có chuyện không hay anh đưa tay lay Thiên Quốc thì thấy cả người Thiên Quốc nóng như lửa đốt. Anh vội gọi cho nhân viên gọi cho xe cấp cứu chuyển Thiên Quốc tới bệnh viện.
Thiên Quốc dần mở mắt sau hai ngày sốt mê man. Thấy anh chàng thư ký đang ngồi bên cạnh gõ laptop lộc cộc Thiên Quốc gượng ngồi dậy hỏi:
_Sao tôi lại ở đây?
Anh chàng thư ký rời mắt khỏi màn hình laptop quay sang nhìn Thiên Quốc rồi đáp:
_Giám đốc sốt mê man suốt hai ngày nay!
Thiên Quốc đưa tay vỗ nhè nhẹ lên trán mình miệng nói bâng quơ:
_Vậy à!
Chợt nhớ ra anh vội nói:
_Anh giúp tôi điều tra xem cô gái này đang ở đâu! Vừa nói anh vừa móc Ϧóþ lấy ra tấm hình duy nhất được để sau lớp nhựa nilon. Anh chàng thư ký bước đến cầm lấy tấm hình rồi đáp:
_Tôi sẽ cho điều tra ngay!
_Mấy giờ rồi?
Anh chàng thư ký đưa tay lên xem đồng hồ rồi đáp:
_2h rồi!
_Thế còn buổi họp?
Anh chàng thư ký mỉm cười:
_Giám đốc đừng lo buổi họp đã được dời lại tuần sau rồi, bây giờ anh cứ lo nghỉ ngơi đi!
Thở phào nhẹ nhõm Thiên Quốc thả người xuống nệm trong lòng vẫn bâng khuâng vì chưa tìm được Song Nhi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc