Đan dần mở mắt sau một giấc ngủ dài rồi chợt nhận ra mình đã ngủ quên trên ghế sofa từ lúc nào. Có ai đó đã đắp mền giữ ấm cho cô nên cô không cảm thấy lạnh mà ngủ luôn một mạch tới sáng. Thấy Đan ngồi dậy bà ** mỉm cười:
_Cô Đan dậy rồi à?
_Anh Thiên Quốc đâu rồi **?
Bà ** đang loay hoay nhặt rau nghe Đan hỏi thì ngẩng đầu lên nhìn rồi trả lời:
_Cậu chủ đi làm rồi đến chiều mới về, cậu dặn tôi ở nhà chăm sóc cô cần thận!
Đan cười xòa:
_Tôi không sao đâu với lại tôi đâu còn là con nít nữa, hôm nay tôi ra ngoài chơi nhe **!
Bà ** lo lắng hỏi:
_Cô khỏe hẳn chưa mà đòi đi chơi?
Đan nhanh nhẩu nói:
_Tôi khỏe lắm ** à, tôi đi nhé!! nói rồi Đan phóng tót lên phòng lấy đồ đạc và ra ngoài.
Đan bước chậm rãi trên con đường khá tấp nập người qua lại sầm uất. Cô dừng chân bên một cửa hàng cofee có cái tên khá ngọt ngào SWEET COFFEE. Đan bước vào bên trong quán và chọn một cái bàn gần cửa sổ để nhìn ra phía bên ngoài. Trong tiếng nhạc du dương Đan say sưa nhâm nhi tách cà phê đen thơm lừng. Dòng người đi qua lại bên ngoài tấp nập nhộn nhịp khác hẳn không khí bên trong quán ảm đạm và sâu lắng theo từng giai điệu của bài hát.
“..................”
If only you could see the tears
In the world you left behind
If only you could heal my heart
Just one more time
Even when I close my eyes
There\'s an image of your face
And once again I come to realize
You\'re a loss I can\'t replace
Soledad, it\'s a keeping for the lonely
Since the day that you were gone
Why did you leave me, Soledad?
In my heart you were the only
And your memory lives on
Why did you leave me, Soledad?
Walking down the streets of Nothingville
Where our love was young and free
Can\'t believe just why an empty place
It has come to be
I would give my life away
If it could only be the same
\'Cause I can\'t still the voice inside of me
That is calling out your name
Soledad, it\'s a keeping for the lonely
Since the day that you were gone
Why did you leave me, Soledad?
In my heart you were the only
And your memory lives on
Why did you leave me, Soledad?
Time will never change
The things you\'ve told me
After all we\'re meant to be
Love will bring us back to you and me
If only you could see
Soledad, it\'s a keeping for the lonely
Since the day that you were gone
Why did you leave me, Soledad?
In my heart you were the only
And your memory lives on
Why did you leave me, Soledad?
It\'s a keeping for the lonely
Since the day that you were gone
Why did you leave me, Soledad?
In my heart you were the only
And your memory lives on
Why did you leave me, Soledad?
Why did you leave me, Soledad?
“...................”
Ở một góc khuất trong quán một chàng trai dáng vẻ phong trần đang đắm mình trong những ly rượu để mong giải tỏa hết nỗi u phiền trong lòng cho đến say mèm không còn nhận thức được điều gì nữa. Anh lấy điện thoại ra và bấm số gọi. Giọng An Vi bên đầu dây vang lên đầy vẻ lo lắng:
_Giám đốc đang ở đâu vậy? Cả ngày hôm nay tôi liên lạc hoài mà không được!
Thạc Hy nói trong mơ màng:
_SWEET COFFEE!! nói rồi Thạc Hy cúp máy, anh ngã người ra ghế và nhắm nghiền mắt lại.
Một lúc sau An Vi xuất hiện cô lo lắng chạy vội đến bên Thạc Hy:
_Giám đốc, giám đốc anh có sao không?? nhưng anh chàng vẫn ngủ ngon lành. Nhìn mấy chai henessy đổ nghiêng ngã trên bàn thì có vẻ như có kẻ lại vừa dùng rượu giải tỏa u sầu. An Vi thở hắt ra. Trong lòng đắng lại cô khẽ thì thầm:
_Tại sao em không thể thay thế cô ấy? Cô đưa mắt nhìn Thạc Hy ánh mắt tha thiết song anh chàng vẫn say ngủ không phản ứng gì. An Vi kêu bồi bàn đến rồi thanh toán tiền. Cô dìu Thạc Hy ra xe. Đan ngồi ngẩn ngơ quan sát xung quanh quán thì thấy cô gái dìu chàng trai say mèn ra cửa thì đưa mắt nhìn theo. Không hiểu sao từng đường nét trên khuôn mặt thanh tú kia lại khiến Đan cảm thấy quen thuộc vô cùng. Đan nhìn theo cho đến khi hai kẻ đó lên và bóng dáng chiếc xe dần khuất sau dòng xe cộ tấp nập.
Chiếc BMW dần dừng lại trước cửa Penhouse. An Vi dìu Thạc Hy theo lối đại sảnh về nhà. Anh chàng say khướt đến độ không còn một tí sức lực khiến An Vi mệt nhoài cả người. Dìu Thạc Hy nằm xuống giường An Vi thở hổn hển. Sau đó cô ngồi xuống giường cạnh Thạc Hy An Vi đưa tay lên vuốt mặt Thạc Hy ánh mắt đượm buồn cô khẽ nói:
_Em biết sẽ rất khó để anh quên cô ấy nhưng hãy luôn nhìn về phía sau anh nhé! nói rồi cô cúi xuống hôn lên trán Thạc Hy toan quay lưng bước đi thì bàn tay thô ráp của Thạc Hy bất chợt nắm lấy tay cô:
_Đừng đi!
Nhịp tim An Vi càng đập mạnh hơn khi cô bắt gặp ánh mắt màu hổ phách đang nhìn đăm đăm vào cô. An Vi nhìn Thạc Hy ngạc nhiên đến ngỡ ngàng song cô lặng lẽ ngồi xuống giường cạnh anh:
_Em sẽ không đi đâu, anh ngủ đi!
Bất chợt Thạc Hy kéo An Vi ngã vào lòng anh rồi dịu dàng đặt lên môi An Vi nụ hôn nóng bỏng. Môi anh cuốn lấy môi cô vừa cuồng nhiệt vừa mạnh mẽ khiến An Vi bỡ ngỡ đến độ lúng túng. Hai tay cô dần choàng qua ôm lấy eo Thạc Hy và hòa nhịp vào nụ hôn sâu bất tận. Nỗi thèm khát nhớ nhung một bóng hình người con gái cộng thêm cơn say bí tỉ dường như khiến Thạc Hy không còn nhận ra người con gái đang nằm gọn trong vòng tay anh là ai nên cứ thế mà trao cho An Vi những nụ hôn cuồng nhiệt cho thỏa nỗi lòng bấy lâu.
Thạc Hy dần tỉnh sau một giấc ngủ dài miên man. Anh bàng hoàng khi nhìn thấy An Vi đang nằm trong vòng tay mình. Anh đưa tay lên xoa vầng trán tự hỏi đêm qua anh đã làm gì? Ký ức đan xen vào nhau lúc mờ ảo lúc chân thật đến khiến người ta phải khi*p sợ. An Vi dần mở mắt nhìn anh.:
_Anh dậy rồi à?
Thạc Hy gượng ngồi dậy anh nhìn An Vi rồi hỏi:
_Đêm qua đã có chuyện gì vậy?
An Vi nhìn Thạc Hy rồi nhoẽn miệng cười giọng tinh nghịch:
_Đã không có chuyện gì cả, chỉ là anh cứ tưởng em là chị ấy nên anh không cho em rời nửa bước!
Thạc Hy nhìn An Vi ngờ vực:
_Ngoài ra còn có chuyện gì nữa không?
An Vi lại nhoẽn miệng cười:
_Thật mà, không có gì đâu anh, tới giờ đi làm rồi em về chuẩn bị đi làm đây! Nói rồi cô lật đật đứng dậy vơ lấy cái xắc tay trên bàn rồi đi ra cửa.
Cánh cửa khép lại sau lưng An Vi tựa người vào cánh cửa cô khép mắt lại hít một hơi sâu như nén nỗi đau vào trong. Cô đã rất muốn nói cho anh sự thật nhưng cô chỉ sợ anh sẽ vì thế mà khó xử nên cô đành chọn cách im lặng. An Vi lặng lẽ rời khỏi Penhouse đôi mắt rươm rướm nước như sẽ chực trào nước mắt bất cứ lúc nào.
_An Vi!!
Nghe có người gọi mình nên An Vi vội nhanh tay quẹt nhanh giọt nước mắt vừa chảy dọc xuống đôi gò má cô ngoảnh mặt nhìn. Thạc Hy chậm rãi bước đến cạnh cô với cái chất giọng trầm khàn quen thuộc:
_Để tôi đưa cô về!
An Vi nhìn Thạc Hy rồi khẽ gật đầu. Thạc Hy khiến cô thật bất ngờ vì chưa bao giờ cô dám nghĩ đến chuyện Thạc Hy sẽ quan tâm đến cô như bây giờ.
An Nhiên ngạc nhiên khi thấy chiếc BMW màu đen đậu trước cửa nhà mình và An Vi bước xuống xe theo sau là một chàng trai thuộc dạng siêu thần tương. An Nhiên hỏi dồn:
_Ai vậy chị hai? Bạn trai chị hai hả? Sao em chưa thấy anh này bao giờ vậy?
An Vi đỏ mặt vờ nhắc nhở:
_Nhiều chuyện quá lo học bài đi!
An Nhiên chu môi phụng phịu:
_Em học bài xong rồi với lại ngày mai em có phải đi học đâu! Nói xong An Nhiên nháy mắt tinh nghịch với Thạc Hy rồi né người sang một bên cho An Vi và Thạc Hy vào. An Vi sau một lúc đỏ mặt thì cũng lấy lại phong độ thường ngày cô quay sang Thạc Hy:
_Anh ngồi đây đợi em một chút em vào thay đồ rồi sẽ ra ngay! Nói rồi An Vi đi thằng một mạch vào phòng bỏ lại cô em tinh nghịch với Thạc Hy ở lại phòng khách. An Nhiên mời Thạc Hy ngồi rồi chạy đi rót nước cho anh chàng. Đặt ly nước xuống bàn mờ Thạc Hy uống thì An Nhiên cũng ngồi phịch xuống ghế rồi nhìn Thạc Hy đăm đăm khiến anh chàng cũng cảm thấy chột dạ:
_Nhìn tôi lạ lắm sao?
An Nhiên bật cười khanh khách:
_Không, em đang quan sát thật kĩ bạn trai của chị hai yêu quấu của em!
Vẫn giữ chất giọng lạnh lùng thường ngày Thạc Hy điềm đạm hỏi:
_Vậy thấy thế nào?
An Nhiên khẽ nheo mày lại rồi đôi mày lại giãn ra ngay sau đó:
_Anh không cần phải giữ thái độ lạnh lùng để tự dối lòng mình bởi vì anh vốn không phải là người như vậy!An Vi nói đều đều như thể là một triết lý gia. Nhưng cô bé này thật sự khiến Thạc Hy tò mò anh khẽ nhíu mày lại ngẫm nghĩ rồi hòi:
_Vậy tôi nên là người như thế nào?
An Nhiên nhoẽn miệng cười:
_Anh cứ sống thật với bản thân mình là được!
Câu nói của cô bé chẳng phải đã đánh trúng vào tim Thạc Hy hay sao mà sao anh lại cảm thấy chột dạ. Chẳng phải bấy lâu nay anh luôn mong chờ một bóng người đã mãi mãi biến mất sao?? Anh đã luôn tự dối lòng rằng cô sẽ quay lại thế nhưng dường như mọi hi vọng dần tắt đi khi thời gian cứ lặng lẽ trôi mà cô vẫn biệt vô âm tính. An Nhiên huơ huơ tay trước mắt Thạc Hy:
_Này, anh không sao chứ?? sao đột nhiên ngẩn tò te ra vậy?
Thạc Hy sực tỉnh nhìn An Nhiên:
_À, tôi không sao!
An Vi bước đến cạnh Thạc Hy mỉm cười nói:
_Xong rồi, đi thôi anh!
Thạc Hy chậm rãi đứng lên và rảo bước đi. Trong lòng anh vẫn còn rối bời vì câu nói của cô bé An Nhiên đó.
Tiếng chuông điện thoại reo khiến Đan giật mình tỉnh giấc sau một giấc ngủ say. Cô lọ mọ bắt điện thoại:
_A lô!
Giọng Quân trầm ấm:
_Em vẫn còn đang ngủ à?
Đan đưa tay lên dụi dụi mắt:
_Em dậy rồi, có gì không anh?
_Hôm nay em có muốn ra ngoài không?
Đan suy nghĩ vài giậy rồi đáp:
_Uhm, vậy cũng được!
Nghe Đan nói vậy nên giọng Quân hớn hở hẳn lên:
_Vậy nửa tiếng nữa anh sẽ đến đón em!
Quân chở Đan đến một quán cà phê khá sang trọng. Anh lịch sự kéo ghế cho Đan ngồi xuống rồi cũng kéo ghế ra ngồi xuống cạnh Đan. Khi cả hai vừa mới ngồi vào bàn thì phục vụ bàn cũng vội vàng bưng thức ăn ra.Đan ngạc nhiên nhìn Quân cứ như là mọi việc đã được anh chàng sắp xếp từ trước. Quân dịu dàng hỏi:
_Em thấy quán cà phê này thế nào?
Nghe Quân hỏi vậy nên Đan đưa mắt nhìn quanh. Quán sử dụng chất liệu chủ yếu bằng gỗ nên quán khiến thực khách cảm thấy sang trọng và ấm áp. Đan mỉm cười:
_Quán này rất đẹp!
Quân mỉm cười:
_Vậy thì sự lựa chọn của anh là không sai lầm!
Đan ngạc nhiên nhìn Quân như không hiểu chuyện gì. Bất chợt Quân nắm lấy tay Đan ánh mắt anh trở nên tha thiết:
_Làm vợ anh nhé?
Đan e dè rụt tay lại. Cô nhìn Quâи áι ngại:
_Em xin lỗi, em muốn tìm lại ký ức trước đã! vừa nói Đan vừa dùng tay tháo chiếc nhẫn đang đeo trên ngón tay ra và đưa cho Quân:
_Anh hãy giữ nó trước khi em nhớ ra tất cả nhe, cám ơn anh vì tất cả, em xin phép! nói rồi Đan đứng dậy chào Quân rồi quay lưng đi. Quân chợt cảm thấy nhói đau đến khó thở anh cầm chiếc nhẫn trên tay siết chặt lại nhưng lần này anh đã quyết định sẽ không đuổi theo cô nữa
Thiên Quốc cầm tờ báo trên tay ánh mắt nhìn đăm đăm vào dòng tiêu đề bỏng mắt ngay trang bìa: “ Cậu chủ của tập đoàn Đông Dương bị từ chối lời cầu hôn”. Bên dưới là một tấm hình paparazzi chụp được khi Quân đang cầu hôn Đan. Thiên Quốc thở dài rồi nhấc điện thoại lên và bấm số gọi. Nghe tiếng A lô bên đầu dây kia Thiên Quốc chậm rãi nói:
_Cậu được lên trang nhất tờ News kìa!
_Uhm, tôi đã đọc báo sáng nay!
_Vậy cậu tính sao?
_Chắc là tôi sẽ phải mở một cuộc họp báo đính chính lại nếu không muốn ảnh hưởng đến danh tiếng của tập đoàn, cậu giúp tôi thuyết phục Đan nhe!
Thiên Quốc khẽ nheo mày rồi giãn ra anh điềm đạm nói:
_Tôi cũng nghĩ vậy, lát nữa tôi sẽ nói chuyện với con bé!
Quân im lặng một lúc rồi nói:
_Vậy tôi sẽ chờ cậu, bye cậu! Nói rồi anh cúp máy quẳng cái điện thoại lên bàn làm việc rồi ngã lưng ra ghế. Đôi mắt khép hờ lại vẻ mệt mỏi.
“...........”
Được Thiên Quốc kéo ghế cho ngồi nên Đan lặng lẽ ngồi xuống. Cô đưa mắt nhìn Thiên Quốc:
_Có chuyện gì hả anh?
Thiên Quốc cũng kéo ghế ngồi xuống đối diện Đan anh kêu hai tách cà phê đen như sở thích của em gái mình rồi nói:
_Em đã đọc báo sáng nay chưa?
_Em đọc rồi!!
_Em không yêu Quân à?
Đan trầm ngâm một lúc rồi đáp:
_Em không biết nữa, em cảm thấy mình rất có lỗi với anh ấy!
Anh chàng bồi bàn bâng cà phê ra rồi nhẹ nhàng đặt hai tách cà phê lên bàn rồi lui vào trong. Thiên Quốc đưa tách cà phê đen lên miệng nhấp một nhụm rồi chậm rãi đặt tách cà phê xuống rồi nói:
_Quân sẽ phải mở một cuộc họp báo đính chính lại để tránh ảnh hưởng đến danh tiếng của tập đoàn Đông Dương nên em có thể giúp cậu ấy được không?
Đan lấy muỗng khuấy tách cà phê của mình rồi nói:
_Vậy là em phải làm vị hôn thê của anh ấy?
Thiên Quốc vội nói:
_Nếu em thấy khó xử thì không làm cũng được!
_Em sẽ làm, tất cả mọi chuyện do em gây ra bây giờ em phải có trách nhiệm với nó!
“.................”
Thạc Hy vừa nhâm nhi tách cà phê sáng vừa đọc báo. Cái tiêu đề bỏng mắt trên trang nhất tờ News khiến Thạc Hy không khỏi tò mò muốn xem mặt cô gái từ chối một cậu chủ của một tập đoàn lớn. Nhưng khuôn mặt của cô gái đã bị bôi đen đi khiến anh không thể nào xem được.
Nghe tiếng gõ cửa phòng Thạc Hy chậm rãi đặt tờ báo lên bàn rồi chậm rãi nói:
_Vào đi!
An Vi nhẹ nhàng vặn chốt cửa và bước vào:
_Giám đốc, tập doàn Đông Dương có gửi cho anh một bức thư mờ đến dự buổi họp báo!
_Mấy giờ?
An Vi vội liếc mắt xuống xấp tài liệu đang cầm trên tay rồi đáp:
_Hai giờ chiều ngày mai!
_Uhm, tôi sẽ đến!
An Vi lễ phép nói:
_Vậy tôi xin phép! Nói rồi cô cúi đầu chào Thạc Hy rồi quay lưng bước ra ngoài và ngồi vào bàn làm việc của mình thì thấy một phong bì màu vàng được đặt trên bàn từ lúc nào An Vi quay sang hỏi cô nàng đồng nghiệp ngồi bàn bên cạnh:
_Ai gửi phong bì này cho em vậy chị?
Cô nàng đồng nghiệp vội nói:
_Lúc nãy có một người đàn ông mang nó đến và đặt lên bàn em rồi nhờ chị chuyển lời với em là tất cả những thứ em cần đều ở đó. Em mở ra thử xem!
_Uhm, em biết rồi cám ơn chị! Nói rồi An Vi mở phong bì ra xem. Những cả những thứ cô cần đều đang nằm trong tay cô. Tất cả sự thật cô đều nắm hết vậy cô có nên nói cho Thạc Hy nghe không?
“..............”
An Vi cầm xấp tài liệu trên tay rồi gõ cửa phòng làm việc của Thạc Hy:
_Thưa Giám đốc, đã đến giờ đến buổi họp báo của tập đoàn Đông Dương rồi!
_Uhm, tôi ra ngay! Vừa nói Thạc Hy vừa đứng dậy khoác lại cái áo vest rồi bước thẳng ra cửa.
Ngồi trên xe An Vi hai tay đan chặt vào nhau mồ hôi trên tay cô bắt đầu rịn ra. Cảm giác làm người xấu thật khó chịu. Cô nhớ lại những bức hình trong phong bì là hình chụp Đan với Quân và những tư liệu liên quan đến vụ mất tích của Đan kể cả vụ tai nạn và di chứng cũng đều được liệt kê rõ ràng thế nhưng cô không thể nào mở miệng để nói Thạc Hy tất cả mọi chuyện được. Bởi vì tình yêu thật khiến con người ta sống vô cùng ích kỉ và An Vi cũng thế. Cô cũng chỉ là một đứa con gái tầm thường luôn ao ước một tình yêu đẹp như trong mơ. Cơ hội đã đến với cô tại sao cô lại cho nó trôi qua một cách vô nghĩa chứ? Cô chỉ cần im lặng, im lặng là đủ rồi.
_Cô sao vậy An Vi? Giọng nói trầm khàn quen thuộc cất lên từ băng ghế sau khiến An Vi sực tỉnh tự kéo mình ra khỏi dòng suy nghĩ. An Vi vội trả lời:
_Tôi không sao, chỉ hơi say xe một chút!
Chiếc xe BMW màu đen lướt nhanh trên con đường lớn rồi dừng lại trước cổng tập đoàn Đông Dương. An Vi đẩy cửa xe và bước xuống nối gót theo sau Thạc Hy tiến thẳng vào phòng họp. Thấy Thạc Hy xuất hiện đám paparazzi đuổi theo sau và chụp hình liên tục. Thạc Hy vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng và bước đi vốn là đại diện cho một tập đoàn lớn nên được ưu ái cho anh ngồi ngay hàng ghế đầu tiên. An Vi cũng ngồi xuống ghế bên cạnh anh. Vẻ mặt cô tái nhạt đi trông như người đang bị bệnh nặng.
Quân đến đón Đan từ sớm thấy cô chưa chuẩn bị xong nên anh đành ngồi đợi ở phòng khách. Hôm nay Đan chọn cho mình một bộ váy màu trắng tinh khôi cùng đôi giày cao gót màu huyết đỏ và được nhân viên trang điểm trang điểm rất kỹ lưỡng. Xong xuôi đâu đó Đan rời khỏi phòng và đi dọc theo lối cầu thang xuống phòng khách Quân đang đợi. Thấy Đan Quân vội đứng lên và tiến đến chỗ Đan rồi đưa tay dìu cô bước đi anh mỉm cười nói:
_Hôm nay, em đẹp lắm!
Đan mỉm cười đáp lại lời khen rồi theo Quân ra xe. Ngồi trên xe Đan vẫn im lặng không nói gì bởi vì tâm trạng của cô đang rất hỗn loạn. Sao cô lại thấy bất an đến khó chịu. Thấy Đan có vẻ lo sợ nên Quân dịu dàng nắm lấy tay cô trấn an:
_Đừng lo lắng anh sẽ luôn ở bên cạnh em!
Đan nhìn Quân ánh mắt đầy biết ơn. Cô biết rằng cô nợ anh rất nhiều việc làm ngày hôm nay cô làm chỉ là một công việc nhỏ nhặt mà cô có thể đền đáp cho anh. Chiếc Camry màu đen bóng loáng dừng lại trước cửa tập đoàn Đông Dương. Đám paparazi vội vàng chạy đến và chụp hình lia lịa. Ánh đèn chớp tắt liên hồi. Quân bước xuống xe và đi vòng qua phía chỗ Đan ngồi mở cửa và dìu Đan bước đi trông rất tình cảm. Đám paparazi cũng vội tranh thủ chộp những bức ảnh tình cảm nhất vì đây sẽ là tin shock cho tờ báo doanh nghiệp ngày mai. Quân nắm tay Đan đi thẳng vào phòng họp. Mọi người đã có mặt đông đủ và chờ đợi sự xuất hiện của hai nhân vật chính và khi hai nhân vật chính xuất hiện thì Thạc Hy ngỡ ngàng đứng phắt dậy nhìn đăm đăm vào cô gái đang đi bên cạnh Quân. An Vi khẽ kéo Thạc Hy ngồi xuống khẽ nói:
_Xin giám đốc bình tĩnh!
Thạc Hy ngồi xuống nhưng ánh mắt màu nâu hổ phách vẫn không rời khỏi cô gái đang tay trong tay vô cùng hạnh phúc với Quân. Quân đứng trên bục anh đón lấy micro từ tay trở lý rồi nói:
_Thời gian qua báo chí có đưa một số tin tức không được hay cho lắm, hôm nay tôi xin đính chính lại tất cả sự thật là tôi và vợ chưa cưới sắp làm đám cưới và chuyện bị từ chối gì đó chỉ là một tin đồn thất thiệt. Xin cám ơn vì các bạn đã đến buỗi họp báo ngày hôm nay. Nói rồi Quân cúi đầu chào ký giả và những khách mời đang ngồi dưới hàng ghế bên dưới và nắm lấy tay Đan dẫn đi. Thiên Quốc cũng vội đứng lên và bước theo sau. Và dĩ nhiên khi thấy cô gái rời đi Thạc Hy cũng đứng dậy và bước vội theo Quân và Đan. Đám paparazi vội đuổi theo sau. An Vi kéo tay Thạc Hy lại:
_Xin giám đốc hãy chờ cho tới khi ký giả đi đã!
Thạc Hy quay lại nhìn thì thấy cả đám ký giả đang đi theo sát mình. Anh lấy lại bộ mặt lạnh lùng rồi leo lên xe. Hai chiếc xe lần lượt rời khỏi hiện trường. Ngồi trên xe Đan ngoái đầu lại nhìn đám ký giả đang bám theo sau. Quân dịu dàng nói:
_Cám ơn em vì đã giúp đỡ anh!
Đan thôi ngoái đầu về phía sau và quay sang nhìn Quân mỉm cười:
_Không cần cảm ơn em, vậy chúng ta huề nhé không ai nợ ai nữa!
Quân khẽ lắc đầu vì tính cách trẻ con của cô nàng rồi mỉm cười:
_Em muốn ăn gì không?
Đan lắc đầu:
_Không, em hơi mệt nên em sẽ về nhà nghỉ ngơi!
_Vậy anh đưa em về nhà! Nói rồi Quân cho xe quẹo vô con đường cao tốc để đưa Đan về nhà. Suốt đoạn đường đi Đan không nói gì nữa. Cô lặng lẽ đưa mắt nhìn ra phía bên ngoài. Ánh mắt của người ấy thật sự khiến Đan cảm thấy bồi hồi như mình vừa vụt mất thứ gì đó rất quan trọng. Ánh mắt màu nâu hổ phách vừa lạnh lùng nhưng lại rất đỗi thân quen. Người đó là ai??
Đan vừa ngã người xuống giường chợp mắt được một lúc thì bà ** gõ cửa phòng và nói:
_Cô Đan, cô có người tìm!
Đan dần mở mắt rồi đưa tay lên dụi dụi mắt:
_Ai vậy **?
_Là một chàng trai tôi chưa gặp mặt bao giờ!
Đan ngồi dậy rồi đi đến mở cửa phòng và theo sau bà ** đi xuống gặp mặt kẻ đang đợi mình. Kẻ đang đợi Đan đang đứng tựa người vào tường. Khuôn mặt toát lên vẻ lạnh lùng đáng sợ. Dường như nghe tiếng bước chân chàng trai quay sang nhìn Đan. Anh chàng quả thật rất đẹp. Cái nhìn của anh khiến trái tim Đan xao xuyến. Bất chợt anh bước đến gần và ôm lấy Đan siết chặt. Giọng trầm khàn:
_Em có biết anh tìm em biết bao lâu rồi không??
Đan ngơ ngác vội đẩy Thạc Hy ra cô nhìn anh kinh ngạc:
_Anh là ai?
Thạc Hy cũng không kém phần kinh ngạc anh nhẫn nại hỏi:
_Em không nhớ anh??
Đan ngước đôi mắt ướt lên nhìn Thạc Hy long lanh như con mèo mít ướt:
_Xin lỗi, tôi thật sự không nhớ gì cả?
Thạc Hy chụp lấy vai Đan xoay người cô đối diện anh. Ánh mắt màu nâu hổ phách tuyệt đẹp đang nhìn chằm chằm vào khuôn mặt ngày đêm anh nhung nhớ đến gần như phát điên:
_Nói anh biết đã xảy ra chuyện gì?
Đan ngước mắt lên nhìn Thạc Hy bất chợt bắt gặp ánh mắt khiến cô đau tim nên đành cụp mắt xuống như con mèo con:
_Tôi bị tai nạn nên không thể nhớ được gì, xin đừng hỏi gì cả!
Thạc Hy sững người nhìn Đan:
_Tai nạn??
Bấy giờ anh mới hiểu ra lí do vì sao Đan lại mất tích một quãng thời gian dài đằng đẵng đến thế. Anh ôm chặt Đan vào lòng khẽ thì thầm:
_Anh xin lỗi, anh đã không bảo vệ được em, anh thật đáng trách!
Mặc dù vẫn không nhớ gì nhưng chàng trai này lại khiến Đan cảm thấy thật thân thuộc nên cô cũng không đẩy anh ra nữa mà cứ để mặc cho anh ôm lấy cô thật chặt. Cái mùi cơ thể trên người anh cứ tỏa thoang thoảng quanh sóng mũi cô.
Thạc Hy dần nới lỏng vòng tay buông Đan ra. Anh nhìn sâu vào đôi mắt ươn ướt của cô rồi hỏi:
_Em và Quân có quan hệ gì?
Đan ngớ người ra giây lát rồi đáp:
_Trong thời gian tôi bị tai nạn anh ấy đã chăm sóc tôi rất chu đáo vì anh ấy nói tôi là bạn gái của ảnh!
Thạc Hy tức giận đến độ nắm chặt nắm tay là ánh mắt dần chuyển sang màu đen sẫm:
_Vậy là em tin lời hắn?
Đan tròn mắt nhìn Thạc Hy xong cô lại cụp đối mắt ướt nhìn xuống chiếc áo sơ mi màu xanh navy của anh rồi nói:
_Vậy thì tôi có thể tin anh à?
Thạc nhìn Đan chua xót nói:
_Em hoàn toàn có thể tin anh!
Đan cong môi:
_Anh nghĩ tôi sẽ ngu ngốc đến độ đi tin một người mà tôi chỉ gặp có một lần sao?
Thạc Hy nhìn Đan ngỡ ngàng vì thái độ lạnh lùng của cô song anh điềm đạm nói:
_Em muốn nghĩ sao cũng được nhưng anh sẽ giúp em hồi phục trí nhớ!
_Thật sao? Đan vội hỏi.
Thạc Hy nhìn Đan nồng ấm rồi nhẹ gật đầu thay cho câu trả lời rồi anh bất ngờ cúi xuống hôn lên vầng trán cô rồi nói:
_Anh về đây, ngày mai anh sẽ dẫn em đến một nơi! Nói rồi anh mỉm cười rồi quay đi. Đan bị nụ cười của Thạc Hy làm cho say nắng đến độ ngây người ra như pho tượng gỗ.