Kẻ Cướp Tình Yêu - Chương 09

Tác giả: Last.memory

Lộ mặt
Đan đứng tần ngần trước cửa thang máy và chờ thang máy đi xuống. Thạc Hy nãy giờ vẫn im lặng không nói gì. Đan nhỏ nhẹ hỏi:
_Em hỏi anh một chuyện được không??
_Uhm!! Từ "uhm" của Thạc Hy có nghĩa là được hỏi nên Đan vội vào vấn đề nãy giờ cô đang thắc mắc:
_Sao anh biết em ở đó mà tìm hay vậy??
Cũng vừa lúc thang máy kêu tinh tong và cánh cửa thang máy từ từ mở ra. Thạc Hy bước vào trong thang máy và nói:
_Có người nói!!
Thạc Hy đưa ánh mắt màu hổ phách nhìn Đan và hỏi:
_Tại sao đi theo người lạ??
Đan hít mạnh một hơi rồi kể lại:
_Vì sáng sớm em nhận được tin nhắn cứ tưởng là anh nên em vội chạy đến. Ai ngờ...!!
Đan liếc trộm sang phía Thạc Hy. Khuôn mặt anh có phần đanh lại thoáng vẻ tức giận. Thấy Thạc Hy thế nên Đan không hỏi thêm mặc dù cô rất muốn biết kẻ chủ mưu là ai.
Trước khi Đan ra khỏi thang máy Thạc Hy bỗng chìa tay ra và nói:
_Điện thoại đây!!
Đan vội lấy điện thoại ra vừa đưa cho Thạc Hy. Thấy anh chàng bấm lia lịa dòng số rồi căn dặn:
_Lần sau đừng nhầm lẫn!! rồi Đan bước ra khỏi thang máy nhìn Thạc Hy. Cánh cửa dần khép lại. Đan thấy ánh mắt Thạc Hy đang nhìn cô một ánh nhìn "khó tả" đến ngay cả Đan cũng chẳng thể hiểu Thạc Hy đang nghĩ gì. Vội cầm điện thoại lên xem thì thấy dòng số vừa nãy Thạc Hy vừa bấm. Đan mỉm cười:
_Đây là số của anh sao??
Cô vội vàng lưu lại rồi quay trở về phòng không quên chốt cửa thật chặt. Sự việc hôm nay thật sự khiến cô cảm thấy lo lắng. Đến lúc này không thể bình thản được nữa. Bọn người đó là ai?? Sao lại muốn khử cô?? Người đã kêu Thạc Hy đến cứu cô là ai??
"...."
Sau khi cánh cửa thang máy khép lại Thạc Hy vẫn nhìn chăm chăm vào cánh cửa sắt đang khép kín. Hôm nay Thạc Hy đã trải qua khá nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Anh lo lắng cho một người đến phát điên lên. Mừng rỡ khi tìm được người đó và rồi lại cảm thấy giận dữ khi người đó quá cả tin. Thạc Hy bước nhanh ra khỏi căn hộ chung cư và bước đến chiếc BMW màu đen đậu sẵn lúc nãy. Anh chàng mặc vest đen thấy Thạc Hy vội bước xuống mở cửa. Thạc Hy ngồi vào xe và nói:
_Quay về nhà!!
Chiếc xe lướt nhanh trên đường và dừng lại trước một căn biệt thự rất hoành tráng. Thạc Hy đẩy cửa xe và bước xuống đi thẳng một mạch vô nhà. Thạc Khang đang ngồi trên ghế sofa có vẻ như ông đang chờ đợi. Thấy Thạc Hy ông nhếch miệng cười. Thạc Hy giận dữ:
_Tại sao ông lại làm vậy??
Thạc Khang chậm rãi đáp:
_Đứa con gái đó ta sẽ không chấp nhận bước vào nhà họ Hoàng!!
Thạc Hy nhếch miệng cười:
_Ông nghĩ tôi sẽ đợi ông chấp nhận sao?
Rồi Thạc Hy nhìn Thạc Khang gằn giọng:
_Ông nghe cho rõ đây tôi đã không còn dính dáng tới nhà họ Hoàng này nữa nên ông cũng không cần phải bận tâm đến vậy đâu!! rồi Thạc Hy quay bước đi.
Thiên Mỹ đứng đợi ở cửa thấy Thạc Hy ra cô ta liền chạy đến hỏi han:
_Anh không sao chứ??
Thạc Hy nhìn Thiên Mỹ rồi đáp:
_Hôm nay cám ơn em đã báo cho tôi biết!!
Rồi Thạc Hy bước đến chỗ chiếc BMW đậu sẵn ra lệnh cho tài xế chạy đi. Thiên Mỹ đứng nhìn theo chiếc xe chở Thạc Hy khuất dần. Rồi cô quay vô nhà nơi Thạc Khang đang chờ đợi. Thấy Thạc Khang ngồi ung dung trên ghế. Thiên Mỹ bước đến và ngồi xuống cạnh Thạc Khang nũng nịu:
_Hôm nay anh chưa "khử" được nó thì nó sẽ còn có nhiều thời gian hơn đấy!!
Thạc Khang mỉm cười thâm hiểm:
_Nó sẽ chẳng còn được bao nhiêu thời gian đâu!!
Thiên Mỹ vội sà tới nép vào lòng Thạc Khang. Khóe miệng cô ta nhếch lên thành nụ cười còn Thạc Khang thì mãi say trong thứ tình yêu giả tạo mà Thiên Mỹ tạo ra nên chẳng thể nào phát hiện được âm mưu to lớn của cô nàng.
Sau khi rời khỏi nhà Hoàng Thạc Khang trong lòng Thạc Hy bỗng cảm thấy bồn chồn bất an vô cùng. Linh tính mách bảo có điều gì không hay sắp xảy ra. Anh cho tài xế chạy xe thẳng một mạch về Penhouse. Đứng trước cửa Thạc Hy đưa tay lên nhấn chuông. Cánh cửa bật mở Đan tròn mắt nhìn Thạc Hy đầy ngạc nhiên:
_Anh tìm em à??
Thạc Hy nhìn Đan rồi nói:
_Nấu cơm đi!!
Đan mỉm cười rồi nhích người né ra cho Thạc Hy bước vào. Đan đóng cửa lại rồi mau chóng chạy vô bếp nấu ăn. Cô không quên dặn:
_Anh ngồi ở đó đợi em nấu cơm nhe!
Thạc Hy không trả lời mắt vẫn dán chặt vào màn hình tivi đang mở. Đan cũng chẳng bận tâm đến thái độ của Thạc Hy vì cô hình như đã quen với việc nói chuyện không cần câu trả lời của ai kia rồi. Đan lục lội trong tủ lạnh và lôi hết những thứ có thể nấu ăn ra nhưng tất cả chỉ toàn là đồ đông lạnh. Đan vội chạy ra phòng khách chỗ Thạc Hy đang ngồi thấy Thạc Hy nhìn mình cô xoa xoa hai tay vào nhau ngập ngừng nói:
_Tủ lạnh hết đồ ăn rồi mình đi siêu thị mua được không anh??
_Vậy đi thôi!! rồi Thạc Hy đứng dậy bước đi. Đan vội vàng khóa cửa rồi chạy theo. Thạc Hy đúng là Thạc Hy mà chẳng bao giờ biết chờ đợi ai. Anh chàng cứ đi một mạch rồi Đan thì tất tưởi chạy theo sau. Đan nghĩ thầm:
_Mình đúng là.. sao lại chọn theo đuổi một người lạnh như băng vậy nhỉ??
_Thế nhưng...lại chẳng hề cảm thấy hối hận tí nào!! rồi cô chạy lên ngang hàng với Thạc Hy. Tay choàng vào tay Thạc Hy. Thạc Hy thoáng ngạc nhiên nhìn cô thế là Đan liền đáp lễ bằng một nụ cười rất tươi trên môi.
Đi siêu thị với một anh chàng siêu đẹp trai thật không phải là một chuyện dễ dàng gì khi đám con gái cứ bu quanh Thạc Hy không rời. Đan lách người chui vào trong đám con gái cô cố gắng len lỏi đến gần Thạc Hy rồi tằng hắng:
_E hèm!!
Nhưng hầu như chẳng đứa con gái nào thèm bận tâm đến cô. Cả lũ cứ nhao nhao lên kẻ thì xin số người thì xin địa chỉ, kẻ thì hỏi tên.
_Thôi đi!!
Đan hét lên khiến cả đám con gái im bặt. Đan bước đến cạnh Thạc Hy choàng tay vào tay anh rồi mỉm cười:
_Mấy người làm phiền “bạn trai của tui” quá đấy!!
Đan cô tình nhấn mạnh chữ: “bạn trai của tui” để cho đám con gái đó nghe rõ. Rồi Đan kéo Thạc Hy đi. Anh vẫn im lặng và lặng lẽ đi theo Đan. Đám con gái đứng ૮ɦếƭ lặng nhìn theo có lẽ là vì quá “shock” hay là vì nụ cười đang thường trực trên đôi môi Thạc Hy. Duy nhất chỉ có một người là không thể nhìn thấy nụ cười của ai kia. Đan kéo Thạc Hy đi một mạch ra khỏi siêu thị. Chợt anh chàng khựng lại:
_Không mua nữa à??
Đan kéo mạnh anh chàng đi đến chỗ đậu xe miệng nói:
_Không cần mua nữa, hôm nay ăn mì gói!!
Leo lên xe Đan thở hắt ra than vãn:
_Không hiểu sao con gái lại thích con trai đẹp đến thế nhỉ??
Thạc Hy nhoẽn miệng cười vì câu nói “ngu ngơ” của cô. Nụ cười ấy ngay lập tức bị Đan phát hiện. Cô nàng hét toáng lên:
_Anh...anh đang cười!!
Khóe miệng Thạc Hy thôi nhếch lên trở lại khuôn mặt lạnh lùng thường ngày anh bình thản nói:
_Không phải cũng thích con trai đẹp sao??
Trong khoảnh khắc đó Đan chỉ biết đơ người ra và nhìn cái kẻ vừa nói ra cái câu khiến cô sượng cả người. Vội lấy lại phong thái cô liền chống chế:
_Đúng là anh rất đẹp, đẹp nhất trong những người em đã từng gặp nhưng mà tính tình anh lại rất xấu xấu nhất trong những người em đã từng quen!!
Thạc Hy bất chợt thắng xe lại khiến Đan chúi nhủi về phía trước. Cô nhăn nhó:
_Anh đừng thắng gấp như thế chứ... Đan chưa kịp càu nhàu hết câu thì chuông điện thoại của Thạc Hy vang lên.
_Gì vậy??
....
….
_Uh, biết rồi, sẽ tới liền!!
Chỉ nghe Thạc Hy nói vậy thôi thì mặt Đan ỉu xìu ngay. Vì Thạc Hy của cô sắp sửa đi rồi. Thời gian ở bên Thạc Hy trôi qua nhanh thiệt nhưng lại vô cùng ngắn ngủi. Đan khẽ khàng hỏi:
_Anh đi à??
Thạc Hy cất điện thoại vô túi rồi đẩy cửa xe bước xuống vừa đóng cửa xe lại anh vừa nói:
_Tự về đi!!
Rồi Thạc Hy bắt một chiếc taxi vừa trờ tới vội vàng leo lên thậm chí không ngoái lại nhìn Đan lần nào. Đan ngồi trên xe mắt vẫn dõi theo bóng hình đang dần khuất. Chợt sao thấy lòng buồn vô hạn...Đan nhấn ga cho xe chạy. Lúc này cô chằng muốn về nhà tí nào. Thế là Đan chạy thẳng tới nhà hàng Japanese.
Đan bước đến chiếc bàn gần cửa ra vào rồi ngồi xuống bắt đầu chọn menu.
_Tâm trạng không tốt thì phải ăn nhiều!! thế là Đan chọn khá nhiều món để khuây khỏa cái cảm giác khó chịu và buồn bực đang trào dâng trong lòng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay