“Có thể chị đã nhìn thấy em một vài lần. Xin lỗi chị, làm em sai, là em đã khiến hai người tan vỡ...”
“Ý cô là? Có thể nói rõ hơn một chút không?”
Tôi không nhìn cô ấy, đôi mắt vẫn đang hướng ra ngoài cửa sổ. Bởi vì lúc này, nếu nhìn lâu thêm một chút nữa có lẽ tôi sẽ không kìm được mà đuổi cô ấy ra ngoài mất.
Tôi đã sắp kết hôn rồi, cô ấy lại đến đây nói những lời bao biện giữa cô ấy và Khoa cho tôi nghe, thật sự lố bịch. Hai người bọn họ đã làm những gì, bọn họ cho rằng tôi không thấy sao? Hay thật sự nghĩ là tôi bị mù rồi? Những chuyện đã xảy ra trước đây, làm sao có thể nói bỏ qua là bỏ qua được?
“Chị… chị nghe em nói… có được không?”
“Tôi vẫn đang nghe đây, cô có gì thì nói nhanh giúp tôi, mười lăm phút nữa hôn lễ được cử hành rồi.” Tôi chán nản đáp.
Người của Minh Anh run run, đôi mắt ngân ngấn như sắp rơi lệ.
Nực cười, chính cô ấy nói muốn đến đây giải thích, bây giờ lại làm như mình là người bị hại? Nếu muốn thực hiện thử thách rơi nước mắt trong vào vòng năm giây thì tôi thật sự không muốn làm giám khảo.
Thì ra, tôi là người chia rẽ tình cảm “tốt đẹp” giữa hai bọn họ sao? Chẳng biết từ lúc nào, tôi vậy mà lại biến thành người thứ ba rồi.
“Hôm ấy, khi em hôn anh Khoa, em… đã thấy chị ở đằng xa...”
“Tôi thấy thì đã sao? Như vậy cũng chẳng khiến cô mất miếng thịt nào.”
Thấy tôi thì đã làm sao chứ? Định chế giễu tôi không thể giữ trái tim người mình yêu sao? Nếu đã thấy rồi mà vẫn cứ cố chấp thực hiện, vậy thì tôi thực sự muốn xem thường hai chữ liêm sỉ của cô gái này.
Thấy tôi rồi thì sao? Tự hào lắm à?
“Lần anh Khoa bị chị tát, và lần này, nếu em nói anh Khoa hoàn toàn vô tội, chị… tin em không?”
“Tại sao tôi phải tin cô? Chuyện của tôi và Khoa có liên quan gì đến cô sao? Chúng tôi đã chấm dứt rồi, tin hay không tin cũng chẳng còn là vấn đề nữa.”
Tôi nhún vai, quay mặt lại chầm chậm nhìn cô ấy một lượt từ trên xuống dưới. Xinh đẹp như vậy, chỉ đáng tiếc là suy nghĩ chỉ như đứa trẻ lên ba.
Đến thời điểm bây giờ có thể cho là vô tội sao?
Bằng chứng hiện ra hết trước mắt như thế, tôi có thể thua trong tình cảm, nhưng ít ra tôi không hề mù.
“Em với anh ấy không phải anh em, không phải bà con, nhưng từ nhỏ đã ở chung một nhà. Bố mẹ anh ấy qua đời, bố mẹ em mới thương tình mà nhận nuôi anh ấy. Anh ấy từ nhỏ đã rất trượng nghĩa, luôn bảo vệ em trong...”
“Đủ rồi. Rồi như cô muốn nói về chuyện này thì có thể về nhà tự mình viết cho tôi một lá thư. Tôi không muốn nghe cái quá khứ của hai người.”
Rõ ràng là đến giải thích, vậy mà lại nói về những chuyện của một thời ấu thơ đã qua. cô ấy đây chẳng khác nào khẳng định rằng từ nhỏ hai người đã dành cho nhau, nhưng chỉ vì tôi nên cả hai mới tan rã. Chẳng khác nào trách tôi rằng: cô ấy và anh từ nhỏ đã là của nhau, vậy mà tôi còn cố chấp chen vào.
“Em… yêu anh ấy từ lâu rồi.” Cô ấy rũ mi, ngập ngừng nói.
“Cô Minh Anh, nếu cô đến đây chỉ để nói điều đó, mời cô về cho.”
Minh Anh phớt lờ sự kìm nén của tôi, vẫn tiếp tục nói:
“Nhưng anh ấy không yêu em...”
“Thế thì đã sao?”
Cô ấy ngước mặt lên, cười khổ:
“Anh ấy, trước đây vẫn luôn ở cạnh em. Nhưng khi lên cấp ba, em đi du học, anh ấy có bạn gái, người bạn gái đó… lại là chị.”
Tôi im lặng, còn cô ấy vẫn tiếp tục nói. Minh Anh nghẹn ngào, nước mắt cũng rơi rồi, chỉ là dường như đã cố gắng chịu đựng rất lâu. Những giọt nước mắt đó, tôi không chắc là thật hay giả, chỉ là…
“Em không ngờ anh ấy yêu chị đến thế, tình cảm từ nhỏ của anh ấy đối với em, chỉ đơn thuần là em gái, mà chị… mới đích thực là người mà anh ấy yêu sâu nặng. Chị là mối tình đầu, cũng là mối tình cuối của anh ấy.”
“Nếu anh ấy không ở bên chị, anh ấy cũng sẽ tuyệt đối không mở lòng với bất kì ai nữa.”
“Làm sao tôi có thể tin cô, hơn nữa, cô xin nhớ cho, chính mắt tôi đã nhìn thấy hai người chạm môi.”
“Là em… cưỡng hôn anh ấy!”
“Cưỡng hôn?” Tôi nhướng mày, nghi hoặc hỏi lại. Bây giờ còn có thể chơi trò cưỡng hôn nữa sao?
Minh Anh nức nở, ngồi bệt xuống sàn nhà lạnh ngắt, từng chữ ngắt quãng được thốt ra.
“Em xin lỗi chị, xin lỗi chị rất nhiều. Em thật sự hối hận rồi… đáng lẽ… đáng lẽ em không nên cưỡng hôn anh ấy. Nhưng chị thấy như thế chỉ vì góc nhìn, thật ra trước khi kịp hôn thì anh ấy đã đẩy em ra rồi…”
“Chị có biết anh ấy nói gì không?”
Cô ấy ngập ngừng, sau đó khóe miệng nhếch lên, đường cong hoàn mỹ trên khuôn mặt trắng trẻo xinh xắn tạo thành một nụ cười khổ:
“Anh ấy nói… anh ấy không thể yêu ai ngoài chị được nữa...!”
“Cô Minh Anh, mong cô cẩn thận lời nói của mình, tôi sắp kết hôn với người khác rồi.”
“Chị Lan, tại sao chị không nghĩ lại cơ chứ? Tại sao chị lại lấy anh Trung?”
Cô gái này thật sự quá nực cười rồi. Hơn hai mươi tuổi đầu còn có thể giữ cái suy nghĩ ấu trĩ như vậy, cô ấy thật sự nghĩ rằng mọi thứ xung quanh mình đều là màu hồng sao? Nghĩ rằng cuộc sống này đơn giản đến như vậy sao?
Vốn dĩ tôi đâu có muốn lấy Trung, nếu không phải vì gia đình bắt ép, tôi nguyện làm mẹ đơn thân, một mình nuôi dưỡng con của tôi và anh. Mặc dù đã tự mình thu lại tình cảm, nhưng đối với tôi cái thai này vẫn rất quan trọng. Tôi thừa nhận, tôi vẫn còn yêu anh, và tôi cũng không muốn lấy Trung ra làm vật thay thế.
Tôi đã lấy cái thai ra để làm cái cớ từ chối đám cưới, nhưng gia đình nhà Trung vẫn một mực nhận tôi làm con dâu.
Nếu họ từ đầu không tiếp nhận tôi, hôm nay làm gì có tôi trong bộ váy cưới diễm lệ này.
Còn Khoa, anh thì sao đây?
Nghe Minh Anh nói, tôi thật sự bất ngờ.
Nhưng bây giờ mới đến nói với tôi những điều này, không phải là quá vô ích sao.
Tôi đau lắm chứ, nhưng tôi thật sự không dám tin tưởng thêm ai được nữa.
Khi niềm tin bị phản bội quá nhiều, ta tự khắc sẽ chẳng dám trao đi hai chữ “tin tưởng” được nữa…
“Chị Lan, xin chị… đừng lấy người khác. Anh Khoa thật sự rất cần chị.”
“Hôn lễ nói hủy là có thể dễ dàng hủy sao?”
Tôi hững hờ, đến nước này rồi, chẳng còn gì để mà luyến tiếc nữa. Nếu là quá khứ, vậy thì cứ để nó qua đi, níu kéo làm gì để rồi lại yếu lòng…
Minh Anh quỳ xuống trước mặt tôi làm tôi bất ngờ, cô ấy khóc rất thương tâm, đến độ nhân viên bên ngoài còn nghe thấy tiếng động mà hỏi tôi đã có chuyện gì.
Tôi nói cô ấy đứng dậy, nhưng cô ấy vẫn bất chấp quỳ xuống.
“Chị Lan… xin chị… ! Xin chị đừng lấy người khác! Xin chị… hãy hủy đám cưới mà đến gặp anh ấy lần cuối… Chị Lan… anh Khoa… anh Khoa sắp không xong rồi... !”